Tranh Bá Thiên Hạ

Là vì tự do


trước sau

Ba vạn thiết kỵ dưới Linh Môn.

Trong bóng đêm, thiết kỵ đi vội như sấm.

Ngay tại lúc võ lâm đại hội trong thành Trường An đang náo nhiệt thì Phương Giải mang theo tinh kỵ đã rời khỏi Xuân Ba đình thẳng tiến đến Linh Môn quan. Tốc độ di chuyển của kỵ binh cực nhanh, sau khi rời khỏi Xuân ba đình cưỡi ngựa không hề ngưng nghỉ nên chỉ mất mười ngày bọn họ đã đến được Tần hà. Sớm nhận được quân lệnh, Đỗ Định Bắc đã mang binh đáp xong cầu nổi, kỵ binh gần như không hề trì hoãn mà trực tiếp qua sông.

Đỗ Định Bắc tuân lệnh Phương Giải, trấn giữ còn đường Tần hà, trước khi Phương Giải ra khỏi thành Trường An cũng đã sai người đi bảo y dựng cầu nổi rồi. Tại Tần hà Phương Giải cũng không có dừng lại bao lâu, sau khi dặn dò Đỗ Định Bắc một câu liền lập tức rời khỏi. Đỗ Định Bắc tiễn Phương Giải ra ngoài ba mươi dặm mới quay về, sau đó hạ lệnh giữ nghiêm cầu nổi. Cây cầu nổi ấy cũng không cần thiết phải dỡ bỏ, bởi vì không bao lâu sau đại quân Trường An sẽ từ nơi này xuôi xuống phương nam.

Sau khi rời khỏi sông Tần là một vùng đất bằng phẳng.

Từ sông Tần đến Linh Môn quan cần phải dọc theo biên giới tỉnh Hà Nam một đường hướng tây.

Linh Môn quan được xây dựng trên núi Tranh Minh, mà ngọn núi ấy lại ngăn cách Thú Kinh đạo với Giang Bắc đạo. Địa hình tại Thú Kinh đạo cũng giống như Sơn Đông đạo ở nơi tây bắc, đều là nam bắc thật dài nhưng chiều ngang lại rất ngắn. Nhưng chúng lại khác nhau ở chỗ Sơn Đông đạo một bên là Lang Nhũ Sơn, còn bên kia là bình nguyên. Còn Thú Kinh đạo một bên là Nghi Thủy, một bên là núi Tranh Minh.

Tuy nhiên không qua núi Tranh Minh thì không vào được Giang Bắc đạo.

Mà muốn qua núi ấy thì chỉ có mỗi Linh Môn quan.

Sự quan trọng của nơi này qua đó cũng có thể thấy được đôi chút.

Chiến lược của Hắc Kỳ Quân, là tận lực đem người Mông Nguyên ngăn lại tại phía tây Nghi Thủy, nếu chẳng may ngăn không được thì còn có Linh Môn quan để cố thủ. Khoảng cách giữa Linh Môn quan với Nghi Thủy chính là diện tích của Thú Kinh đạo. Trước khi đến nơi này, không ít binh lính đều cho rằng Linh Môn quan kề sát Nghi Thủy, bên ngoài Linh Môn quan chính là chiến trường đẫm máu với người Mông Nguyên.

Sau khi đến nơi đây bọn lính mới tỉnh ngộ, hoá ra giữa hai vị trí ấy còn có diện tích của cả một Thú Kinh đạo đâu.

Phía tây Nghi Thủy là Sơn Giang đạo, thị trấn Bình An, quận Bình An, Sơn Giang đạo chính là nơi Tống Tự Hối trấn thủ lúc trước. Qua thị trấn Bình An chính là Nghi Thủy, phía đông Nghi Thủy chính là Thú Kinh đạo. Từ Thú Kinh đạo lại tiếp tục hướng đông chính là núi Tranh Minh, phía đông bên cạnh núi Tranh Minh chính là Giang Bắc đạo.

Bởi vì người Mông Nguyên gia tăng thế công, cho nên đã có một phần quân trấn thủ Linh Môn quan bị điều tới trợ giúp Nghi Thủy chống giặc. Nguyên bản mang binh trấn thủ Linh Môn quan Yến Tăng đã lĩnh quân đến bố trí hàng phòng ngự bên bờ Nghi Thủy. Người bây giờ đang trông coi Linh Môn quan chính là lão tướng Lưu Ân Tĩnh.

- Tham kiến Vương Gia!

Bởi vì thủ quan, Lưu Ân Tĩnh không có tham gia đại lễ xưng vương của Phương Giải, cho nên lần này lão làm một đại lễ lúc gặp mặt, xưng hô đối phương cũng biến thành vương gia.

- Lão tướng quân mau đứng lên.

Phương Giải tiến lên hai bước đem Lưu Ân Tĩnh đỡ dậy:

- Mấy tháng không thấy, lão tướng quân thủ quan vất vả.

Lưu Ân Tĩnh vội vàng lắc đầu:

- Chiến sự ở tận Nghi Thủy, nơi này chỉ có lo lắng chứ cũng không vất vả bao nhiêu. Thần một lòng ngóng trông Chủ Công lại đây, bởi vì Chủ Công vừa đến liền chứng minh chúng ta sắp bắt đầu phản công người Mông Nguyên. Cuộc chiến này đã kéo mấy tháng, cũng nên khiến bọn chúng biết sự lợi hại của Hắc Kỳ Quân chúng ta. Chủ Công, thần phải tham chiến! Nhiệm vụ thủ quan tuy nặng nhưng không có chiến sự thân thể của thần đều phải gỉ sét, đao phải thấy máu mới có thể sắc bén, xương cốt trên người cũng phải cần chém giết trên chiến trường để mà rèn luyện.

- Ha ha.

Phương Giải cười to:

- Lão tướng quân nếu sốt ruột muốn khiêu chiến vậy ta cũng đành đồng ý ngài vậy. Đợi sau khi ta mang binh lính qua Linh Môn quan, ngài để lại ba nghìn tinh binh thủ quan rồi cũng đi theo ta thôi. Nếu không có gì bất ngờ xảy ra, chờ khi ngài đến bờ đông Nghi Thủy thì trận phản công cũng vừa lúc bắt đầu.

- Thật tốt quá!

Lưu Ân Tĩnh lập tức trở nên kích động. Vị lão tướng này trước kia không có trải qua cuộc tây chinh lần đầu tiên cho nên vẫn luôn chờ mong có thể cùng người Mông Nguyên đao thật thương thật đánh nhau một trận. Dù sao năm đó nhiều lão bằng hữu của lão mang binh đi tây bắc như vậy, vốn tưởng rằng có thể xây dựng công lao sự nghiệp, kết quả toàn bộ thất bại, bỏ mình.

Có lẽ, so với những người khác lão lại nhiều hơn một loại cảm tình.

- Chủ công, bờ đông Nghi Thủy ngày hôm qua vừa mới truyền tin đến, thế công của người Mông Nguyên mỗi ngày càng mãnh liệt hơn. Sau khi nghe vậy thần vẫn luôn lo lắng, này sợ là dấu hiệu tên Mông Ca kia muốn bỏ chạy.

Phương Giải gật gật đầu:

- Tám chín phần mười đã là như thế rồi, cho nên ta mới có thể vội vàng từ thành Trường An tới đây. Đất đai Trung Nguyên chúng ta sao có thể là nơi mà lũ Thát tử Mông Nguyên kia muốn tới thì tới, muốn đi thì đi được?

- Chủ công, nếu có thể phái một tướng tài mang binh đi bao vây phía sau quân Mông Nguyên, chặn đứng đường về của bọn chúng thì một trận chiến này có lẽ bắt được tên Mông Ca kia! Mông Nguyên đã lập quốc hơn một ngàn năm, ngoại trừ lúc Đại Tùy mới vừa lập quốc, Hoàng đế Mông Nguyên giao thủ với Thái tổ hoàng đế Đại Tùy ăn chút mệt ra thì đối với chiến sự tại Trung Nguyên, người Mông Nguyên vẫn luôn chiếm ưu thế hơn chúng ta. Không thể không nói kỵ binh của bọn chúng quả thật rất mạnh. Thời Trịnh quốc tiền triều, tây bắc bị quân Mông Nguyên công phá không biết bao nhiêu lần, gây biết bao nhiêu là khổ ở thảm họa cho nhân dân… Nếu lần này có thể bắt được Đại hãn Mông Nguyên thì cũng coi như đã rửa sạch được hổ thẹn khi trước! Nghìn năm qua, chưa từng có Đại hãn Mông Nguyên nào mang binh xâm nhập vào sâu bên trong Trung Nguyên như vậy, Mông ca quá mức tự phụ rồi. Nếu như có thể bắt lấy hắn, vậy thì Mông Nguyên tất nhiên chưa gượng dậy nổi.

Phương Giải cười nói:

- Ta đã an bài người đi rồi, lão tướng quân, lần này ngài tranh thủ tự mình bắt được Mông ca, xem như được lưu danh sử xanh rồi đó.

Lưu Ân Tĩnh kích động nói:

- Thân làm tướng, nếu có thể gặp được một trận chiến này trong đời xem như đã mãn nguyện!

Phương Giải vừa đi vừa nói:

- Lão tướng quân, sau khi ngài mang binh tới bờ đông Nghi Thủy liền không cần chờ quân lệnh của ta làm việc. Ngài có thể mang binh đi hướng hạ du Nghi Thủy, ta sẽ an bài Thủy sư chiến thuyền tiếp ứng. Sau khi qua sông, ngài không cần quan tâm chiến sự, chỉ cần thủ vững con đường trọng yếu phía nam quận Bình An là được rồi.

- A?

Lưu Ân Tĩnh giật mình:

- Mông Ca nếu thất bại, tất nhiên sẽ trốn về hướng tây bắc, chủ công vì sao lại khiến thần đi thủ hướng đông nam?

Phương Giải cười nói:

- Ngài chỉ cần đi thôi, một công lao thật lớn đang đợi ngài đó.

...

...

Đội ngũ sau khi bổ dung xong vật phẩm cần thiết tại Linh Môn quan xong lập tức lại xuất phát. Đối với kỵ binh như họ mà nói thì diện tích của Thú Kinh đạo quả thật cũng không coi là xa lắm. Phương Giải lần này mang theo này ba vạn tinh kỵ, trong đó đa số là lão binh của Hắc Kỳ Quân khi vừa mới thành lập, chiến lực của những kỵ binh ấy không giống với người thường.

Gia Cát Vô Ngần và Lưu Húc Nhật đều là tướng tài có thể độc lĩnh nhất quân khi Hắc kỳ Quân vừa mới được thành lập.

Hai người kia, cũng đều là tướng lĩnh tham gia cuộc chinh tây đầu tiên của Đại Tùy lúc trước. Một hồi thảm bại ấy, sự sỉ nhục khi bảy trăm ngàn đại quân sụp đổ trong nháy mắt kia đến tận giờ hai người họ cũng không thể quên được. Kỳ thật, Phương Giải quả thật là nhặt được một cái đại tiện nghi, sau trận binh bại ấy, đội ngũ quân nhân có thể trốn từ trên thảo nguyên về tụ tập lại trên Lang Nhũ Sơn kiến tạo đại doanh đều có thể nói là tinh nhuệ trong tinh nhuệ. Có thể sống sót từ trận chiến năm ấy, tố chất của những người kia có thể thấy được cường hãn đến bao nhiêu.

Lực lượng Quận Vương Dương Khai tích lũy được từ Lang Nhũ Sơn năm đó đều được giao hết cho Phương Giải.

Chi đội ngũ này, đúng là thành viên tổ chức của Hắc Kỳ Quân

Phương Giải cũng chính là ỷ vào chi đội ngũ này, mới có được hành động vĩ đại tung hoành ngàn dặm. Từ luyện binh trên
thảo nguyên, giết về tây bắc, lại thẳng một đường xuôi xuống phía nam, chi đội ngũ ấy đã trải qua thiên chuy bách luyện rồi. Đội quân ngăn cản quân Mông Nguyên bây giờ của Trần Định Nam Trần Bàn Sơn cũng là thành viên sớm nhất của Hắc Kỳ Quân. Nhưng nhân mã Thôi Trung Chấn mang theo đa số lại là binh lính được huấn luyện ra sau khi đại doanh tại núi Chu Tước được thành lập.

Một đường không nói chuyện.

Phương Giải mang theo ba vạn nhân mã tù Linh Môn qua tiến vào Thú Kinh đạo, mười ngày sau, bọn họ tới bờ đông Nghi Thủy.

Nơi này tên là dốc Thất Lý

Đối diện với dốc Thất Lý chính là huyện Bình An.

Bố phòng bây giờ tại bờ đông Nghi Thủy không dưới một trăm ngàn nhân mã, trong đó gồm có quân của Yến Tăng, quân của Hứa Hiếu Cung, cộng thêm quân của Thủy sư Đoạn Tranh. Ỷ vào địa thế hiểm trở của Nghi Thủy, cho nên dù đại quân Mông Nguyên bờ bên kia có quân số không dưới năm trăm ngàn, Hắc Kỳ Quân vẫn không có rơi vào thế hạ phong. Trận công phòng chiến này, lập công lớn nhất chính là Thủy sư.

- Bái kiến Vương Gia!

Những tướng lĩnh này đều dùng đại lễ khi tham kiến Phương Giải.

- Chiến sự như thế nào?

Sau khi Phương Giải bảo mọi người đứng dậy, hắn cũng không có hàn huyên cái gì mà là trực tiếp hỏi về tình hình chiến sự.

- Kỳ quái.

Đoạn Tranh giành trả lời có chút ra ngoài dự liệu của Phương Giải.

- Kỳ quái? Kỳ quái chỗ nào?

Phương Giải hỏi.

Đoạn Tranh giành nói:

- Trước đó vài ngày, hôm mồng bảy tháng một âm lịch, quân Mông Nguyên tấn công mạnh mẽ bất chấp bất cứ giá nào, nhưng từ ngày hôm trước trở đi, thế công của bọn chúng lại chậm dần, hôm nay tới tận bây giờ vẫn chưa có một lần tấn công nào cả. Thần lo lắng là quân Mông Nguyên muốn bỏ chạy, cho nên đã cố ý phái thám báo đi thuyền tới bờ bên kia âm thầm tra xét, lại phát hiện được số lượng nhân mã trong đại doanh quân địch cũng không có giảm bớt, quan sát nửa ngày, cũng không có dấu hiệu binh mã bị điều động.

- Không chiến cũng không chạy?

Phương Giải trầm mặc một hồi, sau đó lắc lắc đầu:

- Như thế quả thật có chút kỳ quái.

- Còn có chính là…

Đoạn Tranh đưa tay chỉ hướng bờ bên kia:

- Nơi đó, là doanh địa của Hắc Sơn Quân Mông Nguyên, chiến lực của đội quân này còn xếp trên Lang Kỵ của Mông Nguyên nữa. Những binh lính kia mỗi người hung hãn không sợ chết. Bất quá vào buổi chiều hôm nay Hắc Sơn quân lại chạy về phía tây không dưới mười dặm, nhưng cũng chính bọn chúng đã tấn công mạnh mẽ chúng ta khi trước.

- Bên kia là đại doanh Lang Kỵ của Mông Nguyên, sau khi Hắc Sơn quân lui về sau mười dặm bọn chúng cũng lui về phía sau mười dặm. Hai tòa đại doanh vẫn đặt song song với nhau như cũ, nhưng cũng không nối thành một mảnh như trước kia.

Phương Giải trầm ngâm trong chốc lát, chỉ chỉ một con thuyền lớn:

- Lên thuyền, ta muốn qua sông nhìn

Không đợi mọi người khuyên can, Phương Giải đã đi nhanh đi ra ngoài.

Đứng ở đầu thuyền lớn, Phương Giải giơ Thiên Lý Nhãn quan sát hướng bờ bên kia. Nơi ấy có thế thấy được đội ngũ Lang Kỵ đang qua lại tuần tra, nhưng đại doanh quả thật đã lui lại ít nhất mười dặm. Điều này hiển nhiên có chút dị thường, nếu như nói người Mông Nguyên đã bỏ chạy, chúng cũng chẳng cần phải chỉ bỏ chạy có mười dặm. Khi trước Phương Giải phỏng đoán rằng quân Mông Nguyên tấn công mạnh chính là vì che dấu việc chúng đang lui về phía sau, nhưng bây giờ, sau khi ngừng việc tấn công dồn dập quân lại thì quân Mông Nguyên cũng không chịu đi.

- Bên kia!

Đoạn Tranh bỗng nhiên chỉ chỉ một phương hướng, đó là chỗ trống giữa đại hoanh Hắc Sơn quân cùng Lang Kỵ đại doanh. Lúc ở bên bờ đông, bởi vì địa thế cho nên không thấy rõ được cảnh tượng ở bên này lắm, khi thuyền lớn sắp đến được bờ tây thì mới nhìn thấy nó. Ở giữa đại doanh Hắc Sơn quân và đại doanh của quân Mông Nguyên có hai chi nhân mã đang xa xa tương đối.

- Sợ là quân Mông Nguyên xảy ra nội chiến chăng?

Hứa Hiếu Cung phỏng đoán nói:

- Chủ Công phái người tản ra tin tức tại tây bắc Mông Liệt đang phản loạn mãnh liệt, chẳng lẽ Mông Ca lại thật sự tin nó? Ngay cả cái tên Cái Xá của Hắc Sơn quân kia cũng tin luôn nên Cái Xá với Mông Ca mới phát sinh mâu thuẫn?

- Rất rõ ràng...

Phương Giải bỗng nhiên nói ba chữ kia.

Rất rõ ràng?

Ban đầu, đám người Đoạn Tranh và Hứa Hiếu Cung cũng không hiểu được lời Phương Giải nói có ý gì, một lát suy nghĩ sau Yến Tăng mới bỗng nhiên nghĩ đến:

- Ý của chủ công là, quân Mông Nguyên đây là đang giả vờ thôi sao?

...

...

Đại doanh Lang Kỵ của quân Mông Nguyên.

Trong tòa trướng bồng cao lớn nhất

Mông Ca nhìn thoáng qua ba cái đầu người đang được đặt trên chiếc mâm bày ở trước mặt không kìm nổi mà nhíu nhíu mày. Đây là ba cái đầu người bề ngoài giống nhau như đúc, bọn họ còn có một cái tên cũng giống hệt nhau, Đại Tự Tại.

Mà lúc này trước mặt Mông Ca có hai người đang ngồi, một người là đại tướng quân Cái Xá của Hắc Sơn quân, một người còn lại là một người tên Đại Tự Tại đang còn sống khác.

- Cái này, Đại Hãn ngài có thể yên tâm đi?

Đại Tự Tại còn sống này chính là Đại Tự Tại thứ hai ở ngày đó. Cũng chính y bắt đầu hoài nghi vị thần ở trong Đại Luân Tự kia đầu tiên.

Mông Ca gật gật đầu:

- Các ngươi làm như vậy, rốt cuộc là có mục đích gì?

Cái Xá trầm mặc một hồi sau đó mới cực nghiêm nghị nói:

- Ta không muốn đối địch với Đại Hãn, nhưng trận đánh này ta cũng không muốn đánh. Đại Hãn nên biết, mặc kệ lời đồn đãi kia có thật hay không, nó có bên chúng ta thì tất nhiên cũng sẽ có bên Mông Liệt. Cho nên, tám chín phần mười Mông Liệt thật sự sẽ mang binh quay về.

- Ta giết ba Đại Tự Tại, là muốn nói cho Đại Hãn, ngươi muốn cho Đại Tự Tại giết ta là không có khả năng thành công. Nhưng nếu như ta muốn giết chết Đại hãn ngài thì lại dễ như trở bàn tay. Ta không động thủ, không phải e ngại cái gì, mà là vì ta không muốn vì vậy mà khiến cho thảo nguyên đại loạn. Về phần chuyện về sau, cứ đánh xong một trận trước mặt đã rồi hãy nói.

Mông Ca hỏi:

- Các ngươi là muốn thiết lập một cái bẫy khiến cho Hắc Kỳ Quân nghĩ rằng ta và ngươi phát sinh xung đột sau đó dẫn Hắc Kỳ Quân lại đây?

Đại Tự Tại gật gật đầu:

- Đúng vậy, chỉ cần Hắc Sơn quân và Lang Kỵ quân của Đại hãn ngài làm bộ đánh nhau, Hắc Kỳ Quân tất nhiên sẽ không bỏ qua cơ hội này, bọn họ sẽ tấn công qua sông với quy mô lớn. Đến lúc đó, Hắc Sơn quân và Lang Kỵ quân đột nhiên vây kín, Hắc Kỳ Quân tất bại. Kể từ ấy, Đại Hãn có thể quay về thảo nguyên mà không có buồn phiền gì nữa.

Sau khi do dự trong chốc lát, Mông Ca mới hỏi:

- Các ngươi đến tột cùng muốn làm gì?

Đại Tự Tại trả lời rất nghiêm túc:

- Đi một con đường có lẽ sẽ qua một ít đường cong, tuy nhiên... Là vì tự do.

Hắn chỉ chỉ Cái Xá:

- Đó là hắn…

Sau đó hắn chỉ chỉ vào chính mình:

- Ta cũng thế.

- ---------oOo----------

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện