Tiêu Nhất Cửu nhìn thoáng qua cuốn sách mà Phương Giải lấy ra từ ống tay áo, sau đó giơ tay muốn nhận lấy. Nhưng mới đưa tới một nửa Phương Giải lại rút về, cười giảo hoạt nói:
- Mượn sách, tất nhiên phải đợi chủ đọc xong thì mới được mượn. Làm gì có chuyện chủ còn chưa đọc hết, khách đã muốn đọc trước rồi.
Tiêu Nhất Cửu nghiêm túc nói:
- Nắm đấm của ta lớn hơn, cho nên đạo lý là ở bên ta.
Phương Giải nhếch miệng:
- Lão đánh ta đi, đánh chết ta đi.
Tiêu Nhất Cửu sửng sốt, sau đó thở dài:
- Nắm đấm lớn cũng không bằng chơi xấu…Ta chỉ muốn biết, một người như Mông Ca suốt ngày mang theo vật đó bên cạnh, thì vật đó phải như thế nào.
Phương Giải nói:
- Sau khi đọc xong, tất nhiên ta sẽ cho lão mượn.
Hắn vừa nói vừa lật cuốn sách. Mới nhìn vài tờ liền biến sắc:
- Đây là bút ký của Đại Tự Tại…y nói…y nói trong Đại Luân Tự có một vị thần…
Phương Giải nhìn về phía Tiêu Nhất Cửu, trong mắt đầy hoảng sợ.
Tiêu Nhất Cửu cũng hơi sửng sốt, đột nhiên nhớ tới những lời nam tử áo trắng nói với mình và Trương Dịch Dương trước khi đi. Ngày đó trên lương đình của núi Võ Đang, nam tử áo trắng nói rằng y muốn đi về phía tây. Bởi vì y hoài nghi trên Đại Tuyết Sơn có thứ gì đó, nên muốn chứng thực. Từ đó về sau không còn gặp lại nam tử áo trắng kia nữa. Tiêu Nhất Cửu chắc chắn rằng, tu vị của nam tử áo trắng kia đã cực cao, cao tới mức mình ngẩng đầu lên cũng không thấy.
Một người như vậy, không ngờ lại không thể trở về.
- Thần…
Trong mắt Tiêu Nhất Cửu có chút hoảng sợ, không ít hơn Phương Giải:
- Có lẽ chỉ có thần, mới có thể giết được hắn?
…
…
Ban đêm trong đại doanh rất yên tĩnh. Cho dù có mười vạn hùng binh đóng quân ở đây, nhưng do bọn họ đều được huấn luyện bài bản, cho nên không nghe thấy bất kỳ tiếng động ồn ào nào. Thỉnh thoảng có binh lính tuần tra đi qua, tiếng bước chân soàn soạt chỉ có thể quấy nhiễu ánh trăng tàn trên bầu trời.
Đang là trăng cuối tháng, cho nên trời vừa tối không lâu, trăng đã bắt đầu lặn về phía tây.
Gió thổi không có mục đích, cho nên mọi người mới dùng gió để biểu tượng cho tự do.
Đại doanh cách bờ sông khong xa, cho nên trong gió còn mang theo mùi nước sông.
Đây là một thôn chài nhỏ tửng rất phồn hoa. Nhắc tới cũng kỳ, cho dù là Cao Khai Thái và Vương Nhất Cừ gây loạn như vậy ở phương bắc, thì việc phòng thủ ở Kinh Kỳ Đạo bên này cũng không bị quá nhiều quấy nhiễu. Có lẽ vì vượt qua hệ thống phòng thủ Kinh Kỳ Đạo ở trong núi quá phiền toái, cho nên dân chúng ở nơi này được an bình.
Sau khi Hắc Kỳ Quân tới, dân chúng của hai thôn chài nhỏ được đưa đi, mỗi hộ được phát đầy đủ bạc và lương thực, tất cả đều đưa tới Linh Môn Quan, sống trong một cái thôn mới do Hắc Kỳ Quân xây dựng ở bờ sông Tần Hà. Bọn họ đã quen với cuộc sống sông nước, cho nên dù chuyển vị trí cũng không ảnh hưởng quá lớn.
Chỗ ở của Phương Giải, là một tòa nhà có ba phòng.
Nếu là lúc thái bình, từ cao nhìn xuống dưới chỗ này, thôn xóm nhỏ bên cạnh bờ sông là một phong cảnh tuyệt vời. Nếu có danh họa nào đồng ý vẩy bút, tất nhiên sẽ là một tác phẩm truyền đời.
Chỉ có điều, hiện giờ thôn nhỏ đã trở nên xơ xác.
Phương Giải chỉnh lại bấc đèn khiến đèn sáng hơn. Ánh đèn dầu bị gió thổi làm cho lay động, phản bóng lên cuốn sách mà Phương Giải đang đọc. Phương Giải nghiền ngẫm đọc từng chữ một. Cuốn Bách Niên Ký Mật này không những cất giấu rất nhiều bí mật kinh thiên, còn cất giấu một con cự thú.
Phương Giải không tin thế gian này có thần.
Trên bàn đặt một thứ gì đó hình vuông kích cỡ bằng bàn tay, ánh đèn chiếu tới phản ra ánh sáng kim loại. Vật này không thuộc vể thời đại này nhưng lại xuất hiện. Đây cũng là lý do mà Phương Giải không tin thứ trong Đại Luân Tự kia là thần.
Cửu tiên sinh tìm được một nơi bí mật ở Phan Cố, cho nên từ cuốn bút ký của Đại Tự Tại, Phương Giải đã mơ hồ đoán ra được vài điều. Thế giới này, có lẽ chỉ có hắn mới chân chính đọc hiểu những thứ huyền diệu khó giải thích trong cuốn bút ký. Bởi vì kiến thức mà hắn đang có, vốn không thuộc về thế giới này.
Từ lúc đầu kinh hãi, tới hiện tại bình tĩnh, Phương Giải mất không nhiều thời gian cho lắm. Giống như lúc trước khi nhìn thấy cái thứ có thể vượt qua không gian kia, hắn cũng rung động tột đỉnh, nhưng rất nhanh liền giải thích được. Kiếp trước của Phương Giải đã từng nghe rất nhiều lý luận về tiến hóa trên các tạp chí nhỏ. Những lý luận này cũng chỉ là cách thu hút độc giả của báo chí.
Văn minh.
Từ khi sinh ra tới biến mất, lại sinh ra lần nữa.
Quá trình này diễn ra rất lâu rất lâu, nhưng thiên địa huyền diệu luôn lưu lại một chút dấu vết. Chỉ là Phương Giải không ngờ tới, người thao túng thảo nguyên lại không phải con người.
Đêm dần sâu, nhưng Phương Giải không buồn ngủ chút nào. Đối với Phương Giải mà nói, để hiểu những điều ghi trong cuốn bút kỳ này không phải là khó khăn. Nếu đổi thành người khác, nhất định sẽ tin rằng trong Đại Luân Tự cất giấu một vị thần. Mà Phương Giải lại nghĩ, cái thứ ở đó đã chết hay chưa.
Lúc hắn lật tới tờ cuối cùng, hắn thở phào một tiếng.
Hắn vô thức cầm cái thứ có thể giúp người ta xuyên qua không gian kia lên nhìn nhìn, lại nhìn cuốn bút ký của Đại Tự Tại.
- Có đôi khi…thế giới này thật vô nghĩa.
Hắn dụi dụi mắt, cảm thấy buồn cười, lại cười không nổi.
…
…
Đại doanh Mông Nguyên.
Đại Tự Tại nhìn Cái Xá ngồi đối diện, muốn nói nhưng lại không nói gì cả. Có thể nhìn ra được, tâm tình của Cái Xá thật không tốt. Đại Tự Tại có thể hiểu một người mất 33 năm mới nuôi dưỡng được khí phách một khi suy sụp sẽ thế nào. Nếu Cái Xá không thể điều chỉnh kịp thời, vậy thì khổ công 33 năm liền hóa thành hư ảo.
Mặc dù Đại Tự Tại này không trải qua nhiều chuyện, nhưng y biết tâm cảnh có tầm quan trọng như thế nào với người tu hành.
- Cảm thấy có một số việc không thích hợp.
Cái Xá nhíu mày càng sâu, trầm mặc một lúc mới mở miệng nói:
- Một đao kia, với tu vị của hắn tuyệt đối không thể chém ra được mới đúng. Cảnh giới của Phương Giải cao nhất chỉ tới Thông Minh Cảnh. Ở cảnh giới này có thể tạo
ra được kết giới thì có thể lý giải là thiên phú. Nhưng hắn không thể làm được biến kết giới thành tấn công như ta mới đúng.
Đại Tự Tại không nhịn được thở dài:
- Ngươi không nghĩ ra, có lẽ đây là lý do mà ngươi không thắng được.
Cái Xá nhìn về phía Đại Tự Tại, trong lòng chấn động. Y biết câu này của Đại Tự Tại đâm thẳng vào tim y, nhưng lại khiến cho y cảm ngộ. Bởi vì y rõ ràng hơn ai hết, y không nghĩ ra được lý do. Khí phách mà y mất 33 năm tu luyện ra, bị Phương Giải dùng một phương thức khó lý giải phá, đổi thành ai cũng khó mà bình tĩnh được.
- Ta cũng cảm thấy không đúng, không phải vì Phương Giải có thể đỡ được một đao kia của ngươi.
Đại Tự Tại nói:
- Tuy ta tới chậm hơn ngươi, nhưng ta nhìn ra được một đao kia của Phương Giải cất giấu cái gì. Mà ngươi cũng biết, chỉ là ngươi không thừa nhận mà thôi. Thế giới này luôn xuất hiện người như vậy, giống như hơn một nghìn năm trước…
Y ngừng lại, đổi đề tài:
- Điều không thích hợp mà ta nghĩ tới, là Mông Ca.
Cái Xá hỏi:
- Y không thích hợp ở chỗ nào?
Đại Tự Tại lắc đầu:
- Mặc dù ta và ngươi nói chuyện thẳng thắn với y, nhưng y là Đại Hãn Mông Nguyên, ngươi không thấy y đáp ứng quá dễ dàng sao? Huyết Nha gặp Phương Giải ở bờ sông, ngươi liền quyết định ra tay, nhưng vì sao Mông Ca cũng muốn tới đó? Chẳng lẽ y không biết người đại tu hành giao chiến với nhau, người xung quanh có thể bị liên lụy sao? Biểu hiện của Mông Ca vào ban ngày đều không bình thường.
- Ngươi đang lo lắng điều gì?
Cái Xá hỏi.
- Lo lắng Mông Ca căn bản không có ý định liên kết với chúng ta. Thậm chí y không có ý định trở về Vương Đình tùy tiện như vậy. Y không phải là người dễ dàng bị người khác thay đổi suy nghĩ. Nếu bị thay đổi, thì cũng là vì suy nghĩ của y thay đổi mà thôi. Mặc kệ Mông Liệt ở Tây Bắc có tạo phản hay không, hình như đều không ảnh hưởng tới tâm cảnh của y.
- Nói như ngươi mới là không hợp lý.
Cái Xá nói:
- Nếu y không quay về, Hãn vị khó giữ, tâm của y sao có thể không loạn được?
Đại Tự Tại trầm mặc một lúc rồi ngẩng đầu nói:
- Ta cảm thấy từ khi đi ra Đại Luân Tự, Mông Ca có chút thay đổi. Giờ nghĩ lại, y đáp ứng thần, mang binh đông chinh quá đơn giản rồi. Đối với một vị Hoàng Đế không ngu ngốc, tâm tư nhẵn mịn như y, đánh cuộc vận mệnh quốc gia một cách khinh địch như vậy…chẳng lẽ không vô lý sao?
- Rốt cuộc ngươi muốn nói cái gì?
Cái Xá hỏi.
Đại Tự Tại cẩn thận suy nghĩ một lát, trong đầu dường như bắt được gì đó.
- Lúc ấy thần phái người tới Vương Đình mời Mông Ca tiến vào Đại Luân Tự. Trước đó, trận chiến giữa gia tộc Khoát Khắc Đài Mông và Phật tông sở dĩ chấm dứt vội vàng, là vì thần để cho Mông Ca biết sự hiện hữu của mình. Mông Ca nghĩ thần không thể chiến thắng cho nên tinh thần mới sa sút. Nhưng mà, lúc y tiến vào Đại Luân Tự thấy được những hình ảnh kia, tính cách đột nhiên thay đổi, nói kiểu gì cũng thấy không hợp lý. Y nói mình làm vậy là vì thiên hạ chúng sinh…ngươi cảm thấy Mông Ca nguyện ý vì thiên hạ chúng sinh mà hy sinh người của mình không?
Cái Xá không biết Đại Tự Tại nghĩ gì, nhưng y biết đáp án của câu này.
- Sẽ không.
Cái Xá khẳng định đáp:
- Mông Ca là một người tuyệt sẽ không hy sinh thuộc hạ của mình vì bất kỳ ai.
- Đó mới là Mông Ca.
Đại Tự Tại nói:
- Mông Ca lãnh binh nhiều, vì sao nhập quan xong lại hạ lệnh chia binh? Vì sao y lại mao hiểm ở cùng với Hắc Sơn Quân của ngươi? Cho dù có Nguyệt Ảnh Đường ủng hộ, nhưng chẳng lẽ Mông Ca lại dễ dàng tin vào người khác rồi chia lực lượng của mình ra? Y không tin ngươi, không tin ta, chẳng lẽ lại tin Cửu tiên sinh của Nguyệt Ảnh Đường kia? Sở dĩ y làm như vậy, chắc chắn là có lý do.
- Ta đột nhiên nghĩ…
Đại Tự Tại nhìn về phía Cái Xá:
- Mông Ca căn bản không phải tuân theo ý chỉ của thần nên mới đông chinh, mà là vì mục đích khác nên mới nhập quan. Còn chia quân ra, là vì y không muốn đánh thắng trận chiến này.
- Ngươi có ý gì?
Cái Xá càng thêm hồ đồ.
Dòng suy nghĩ của Đại Tự Tại càng ngày càng trở nên rõ ràng:
- Ngươi chỉ thấy Mông Ca chia quân, nhưng căn bản không biết Mông Ca đã dặn dò Mông Liệt chuyện gì. Y lệnh cho Mông Liệt tấn công Tây Bắc, chẳng lẽ Mông Liệt sẽ toàn lực tấn công? Nếu…nếu Mông Ca làm vậy chỉ là gạt người khác? Chỉ là bảo tồn thực lực của Mông Nguyên thì sao?
- Mục đích là gì?
Cái Xá lại hỏi.
- Ta không biết.
Đại Tự Tại lắc đầu:
- Ta cảm thấy không liên quan gì tới thần trong Đại Luân Tự.
…
…
Mông Ca đứng bên ngoài lều lớn, nhìn về phía đông.
- Phản kháng chưa bao giờ dừng lại. Đại Tự Tại nói y vì tự do…mà ta chẳng nhẽ không phải?