Lại một ban đêm, mặt trời và mặt trăng thay phiên nhau mang tới ánh sáng cho nhân gian. Có đôi khi mọi người sẽ cảm thấy mặt trăng quan trọng hơn mặt trời, bởi vì mặt trời không sáng vào buổi tối. Sau khi tới thế giới này, Phương Giải không chỉ một lần nghe nói như vậy, cũng không chỉ một lần nghe được những bài thơ khen ngợi mặt trăng.
Các bộ lạc người Hột ở phía nam và phần lớn Nam Yến đều có tập tục bái trăng. Sự kính trọng và ngưỡng mộ với mặt trăng hơn xa mặt trời.
Dạ hành ba mươi dặm, hướng mặt trăng quỳ bái.
Lúc Thiên Hữu Hoàng Đế ngự giá thân chính, cũng từng nói qua như vậy.
Cũng không biết là ảo giác hay là thực như thế, Nghi Thủy vào ban đêm yên tĩnh hơn ban ngày không ít. Tiếng nước sông đập vào bờ rất nhẹ nhàng, giống như không dám quấy nhiễu đại địa đang ngủ say.
Một chiếc thuyền nhỏ từ bờ đông sông Nghi Thủy đang chạy về hướng bờ tây. Trên thuyền chỉ có một người. Hắn mặc một bộ quần áo màu đen, tay cầm một gậy trúc thật dài, gậy trúc đẩy xuống sông, chiếc thuyền liền như bay trên mặt nước.
Dưới bóng đêm, khuôn mặt của nam tử trẻ tuổi này khá lạnh lùng.
Sau khi tới bờ tây, Phương Giải rời khỏi thuyền nhỏ, buộc thuyền ở một bên. Trong bóng đêm, một người giống như trong suốt chợt xuất hiện, vô thanh vô tức. Đang là ban đêm, người này lại xuất hiện như vậy, nếu bị người khác nhìn thấy chỉ sợ đã sợ tới mức ngất đi. Nhưng Phương Giải không lộ vẻ ngạc nhiên gì cả, bởi vì hắn biết người này chắc chắn sẽ đợi mình ở đây.
- Chủ Công
Bạch Điểu cúi người thi lễ.
- Thám báo Mông Nguyên ở bờ sông bên này đã được xử lý gọn gẽ rồi. Tuy nhiên dựa theo thời gian mà lính tuần tra Mông Nguyên thay phiên nhau, thì nhiều nhất khoảng nửa canh giờ nữa bọn họ sẽ phát hiện ra đám thám báo mất tích. Tuy Mông Ca đã đáp ứng gặp mặt Chủ Công ở bên này, nhưng thuộc hạ vẫn muốn khuyên Chủ Công cẩn thận chút. Tặc tử Mông Nguyên, vốn chưa bao giờ nói tín nghĩa.
Phương Giải khẽ cười:
- Tín nghĩa là nói với bằng hữu, nói với thuộc hạ, nói với dân chúng bình thường. Chứ đại bộ phận không nói với kẻ địch.
Hắn khoát tay:
- Ngươi lui xuống trước đi, ta chờ ở đây một lúc.
Bạch Điểu không nói gì nữa, xoay người rời đi.
Thân hình của ông ta giống như nhạt bớt, sau đó biến mất khỏi tầm mắt của Phương Giải.
Mười ba Thiên hộ của Kiêu Kỵ Giáo, mỗi người đều có sở trường của mình. Trong đó có mấy Thiên hộ có thủ đoạn cao cường. Mà những thủ đoạn này chắc chắn sẽ không nói ra ngoài Kiêu Kỵ Giáo. Không ai lại tùy tiện nói đòn sát thủ của mình cho người ngoài, trừ khi người này đã vô địch thiên hạ.
Án htrăng rất sáng, thậm chí có thể nhìn thấy mấy con dế mèn nhảy qua nhảy lại trong bụi cỏ. Có lẽ vì nước sông phản xạ ánh trăng, có lẽ vì mặt trăng biết đây là cuộc hẹn của hai nhân vật quan trọng, cho nên hết sức phóng ra ánh sáng.
- Rõ ràng tới sớm hơn, lại giả bộ như tới sau.
Phương Giải ngồi xuống một tảng đá ở bờ sông, cởi túi rượu ở thắt lưng rồi uống một ngụm. Rượu này không phải là rượu gạo, mà là rượu trái cây. Uống vào có chút chua và ngọt, còn hơi đắng. Ở thời đại này mà nói, rượu trái cây đã được coi là đồ uống tốt nhất rồi, ngay cả trẻ con cũng thích.
- Có lẽ là do ta sợ.
Mông Ca đi ra từ đằng sau một cây đại thụ, nhìn nhìn xung quanh:
- Làm Đại Hãn Mông Nguyên, không ngờ lại âm thầm rời khỏi đại doanh của mình, còn phải trốn tránh mọi người, giống như là đi ăn trộm khoai lang ở vườn nhà người ta vậy.
- Bởi vì khoai lang ngon ngọt.
Phương Giải không ngẩng đầu lên, nói:
- Cũng vì người trộm khoai kia rất đói bụng. Có lẽ trong nhà y đã không còn lương thực, hoặc là y bị ngược đãi nên không được ăn. Đương nhiên, cũng không loại trừ y là một kẻ cắp chuyên nghiệp.
Mông Ca hơi biến sắc. Do ánh trăng rất sáng, thế nên không giấu được tâm trạng trên khuôn mặt y. Lời của Phương Giải không hề khách khí chút nào, đối với một vị đế vương mà nói, rất khó chấp nhận.
Nhưng y nhất định phải chấp nhận. Bởi vì y quả thực muốn ăn củ khoai lang kia, y quả thực rất đói bụng.
- Nghe nói tướng quân đã phong Vương, nên hào phóng một chút mới đúng.
Mông Ca cười xấu hổ.
- Bảo ta hào phóng với một tên trộm?
Phương Giải không nhịn được bật cười:
- Đừng quên, nếu Đại Hãn là người ăn trộm khoai kia, thì ta là người bị ăn trộm, mà ta chẳng trêu chọc hay làm gì ngươi. Nửa đêm nửa hôm ngươi tiến vào vườn của ta trộm khoai lang, còn muốn ta hào phóng chút? Chỉ vì nhà ta có mà nhà ngươi không có? Buồn cười không?
Mông Ca á khẩu không đáp được, không biết phải đàm phán tiếp kiểu gì.
- Chớ nói mấy lời vô dụng nữa.
Phương Giải ngẩng đầu nhìn Mông Ca:
- Hiện tại là ngươi nhờ vả ta, cho nên phải có thái độ của người nhờ vả mới đúng. Mặc kệ ngươi mang binh đông chinh là vì mục đích gì, thì ngươi đã đông chinh rồi. Tàn sát dân chúng của ta, hủy hoại ruộng tốt của ta, tất cả việc này sẽ ghi vào trong sử sách. Nếu không phải vì mục đích kia của ngươi, thì việc này vốn không xảy ra rồi.
- Ta biết giữa ta và ngươi đã định trước không thể trở thành bằng hữu.
Mông Ca trầm mặc một lúc rồi nói:
- Nhưng, ta và ngươi có thể hợp tác.
Phương Giải nhếch cằm lên hỏi:
- Ta có khoai lang, ngươi có cái gì?
…
…
Mông Ca ngồi xuống đối diện Phương Giải, ngẩng đầu nhìn trăng sáng:
- Tuy không phải là dưới ban ngày ban mặt, nhưng có ánh trăng chiếu xuống, cuộc nói chuyện giữa ta và ngươi cũng có thể tính là quang minh chính đại. Trong lòng người luôn có nhiều chuyện không thể đưa ra ánh sáng, nhưng lúc cần thiết, cho dù xấu hổ tới mấy cũng phải đưa ra. Cho nên, ta sẽ không châm chọc hay tức giận ngươi cái gì.
Phương Giải bĩu môi:
- Vậy thì ta thất vọng rồi.
Mông Ca cười cười, không biết là thực sự không thèm để ý hay là nhất định phải không thèm để ý.
- Mông Nguyên không bằng lúc trước.
Y nói.
Phương Giải gật đầu:
- Ta rất cao hứng.
Mông Ca tiếp tục nói:
- Nhưng nếu Mông Nguyên suy yếu tới mức ngay cả bản thân cũng không bảo vệ được, thì chưa chắc là chuyện tốt với người hàng xóm. Có hàng xóm mạnh ở bên, tất nhiên lo lắng ngủ không yên, nhưng suy nghĩ theo cách khác, có hàng xóm mạnh mẽ ở bên, chẳng phải là tránh được càng nhiều kẻ địch mạnh hơn xuất hiện sao?
- Đừng chém gió nữa.
Phương Giải giơ ngón tay giữa:
- Nói thẳng đi.
Mông Ca sửng sốt, không biết phải nói gì tiếp.
Phương Giải nhìn Mông Ca, nói:
- Tu vị của Đại Hãn nhiều nhất chỉ là Tứ Phẩm. Nếu ta nói ta có thể giết ngươi dễ dàng, chắc ngươi không phủ nhận. Mà ta và
ngươi là kẻ địch, dưới tình cảnh như vậy ngươi vẫn tới gặp ta, chứng minh cái gì? Chứng minh ngươi đã cùng đường rồi.
- Ngươi nói hàng xóm mạnh mẽ thì sẽ bớt nguy cơ hơn, đây bất quá là ngươi lấy bừa một lý do mà thôi. Một vị Đại Hãn của đế quốc Mông Nguyên đã xưng bá nghìn năm, lòng tự ái của ngươi không cho phép ngươi cúi thấp đầu trước người khác, cho dù đang lúc phải cầu xin.
- Ta…
Mông Ca ngẩn ngơ một lúc, sau đó đứng dậy:
- Ta không phải là cầu xin, mà là đàm phán. Nếu ngươi cảm thấy lúc này ta chỉ còn biết cầu xin không còn con đường nào khác, vậy thì ngươi sai rồi. Thân là người của gia tộc Hoàng Kim, ta chưa bao giờ quên tổ huấn…Thà chết đứng, cũng không thể sống quỳ.
- Ha hả….gia tộc Khoát Khắc Đài Mông của các ngươi đã quỳ hơn một nghìn năm, chẳng qua tới bây giờ mới biết mình đang quỳ ai mà thôi.
Phương Giải nhìn vào Mông Ca:
- Nói thẳng đi, vì sao muốn gặp ta?
Mông Ca thở dài một tiếng:
- Tang Loạn…
Nghe thấy tên này, Phương Giải liền giật mình. Nhưng rất nhanh, sự kinh ngạc trong lòng liền biến mất không thấy. Bởi vì hắn biết, cũng chỉ có người kia mới có thể làm được chuyện như vậy. Hắn không tin Tang Loạn sẽ chết mà không để lại gì. Cho dù ông ta biết mình sẽ chết, nhưng ông ta sẽ lưu lại gì đó. Bởi vì ông ta là Tang Loạn, trên trời dưới đất độc nhất vô nhị Tang Loạn.
…
…
- Ta từng tiến vào Đại Luân Tự nhiều lần, nhưng quan trọng nhất là hai lần tiến vào cuối cùng. Lần đầu, là ta quyết chiến với Phật tông. Ta tưởng Phật tông đã bị tiêu diệt rồi, nên ta tiến vào Đại Luân Tự, gặp được sự tồn tại mơ hồ kia. Nói thật, thời khắc đó ta khá nản lòng thoái chí. Có một tồn tại như vậy, cho dù ta diệt Phật tông thì sao chứ?
- Lần cuối tiến vào Đại Luân Tự, là trước khi đông chinh. Kỳ thực lúc đó ta đang thiếu một cái cớ để rời khỏi thảo nguyên. Lúc vị thần kia bảo ta đông chinh, lòng ta vui sướng chỉ muốn kêu lên. Đó là vì giữa hai lần tiến vào Đại Luân Tự, ta đã gặp một người. Chính xác mà nói, là người đó tới gặp ta.
Mông Ca hít sâu vào một hơi.
- Tang Loạn, một người mà ta tưởng đã chết cách đây hơn nghìn năm.
Phương Giải lẳng lặng nghe không xen vào. Tới lúc này, Mông Ca đã biết nên tiếp tục đàm phán như thế nào. Cho nên Phương Giải không cần nhắc nhở Mông Ca gì cả, chỉ cần thu hoạch những lời Mông Ca nói.
- Ngày đó, Tang Loạn đột nhiên đến.
Mông Ca sắp xếp lại suy nghĩ trong đầu rồi tiếp tục nói:
- Tang Loạn đột nhiên xuất hiện, nói chuyện cũng rất trực tiếp. Hắn nói với ta rằng, hắn biết trong Đại Luân Tự có thứ gì, cho nên hắn muốn đi lên xem. Hắn còn nói có thể hắn sẽ chết ở trong Đại Luân Tự, bởi vì hắn muốn biết vị thần kia có thủ đoạn gì. Thần hiểu rất rõ hắn, nhưng hắn không biết gì về thần.
Phương Giải khẽ nhíu mày, cảm thấy suy nghĩ của Tang Loạn quá cố chấp.
- Tang Loạn nói, thế giới này nên phát triển theo hướng tự nhiên. Nếu có con người hoặc là thứ gì đó can thiệp vào, thì nó chính là tà ma. Hắn nói, nếu hắn không thể diệt trừ tà ma này, thì người duy nhất có thể giúp hắn, chính là ngươi.
Mông Ca nhìn về phía Phương Giải:
- Tuy ta không biết vì sao Tang Loạn lại chắc chắn như vậy, nhưng ta biết rằng, nếu phải chọn một vị thần, vậy thì ta sẽ không chọn thứ trong Đại Luân Tự, mà chọn Tang Loạn. So sánh mà nói, Tang Loạn là một con người sinh động, mà thứ trong Đại Luân Tự kia, ta không biết nó là vật gì.
- Cho nên ta mới cố ý bỏ lại cuốn bút ký của Đại Tự Tại lại. Ta tin tưởng, nếu ngươi đọc được cuốn bút ký này, sẽ hiểu ra nhiều điều hơn ta. Đúng vậy, nhìn có vẻ như chuyện này không liên quan gì tới ngươi, bởi vì thứ kia giống như không khống chế được chuyện ở Trung Nguyên. Chỉ cần ngươi không vượt qua núi Lang Nhũ, thì giữa nó và ngươi vĩnh viễn không có liên hệ gì. Nhưng, giống như lần đông chinh này, nếu ta không đi, nó sẽ nghĩ biện pháp diệt trừ ta, rồi bồi dưỡng một đế quốc mới. Bởi vì nó đã biết sự tồn tại của ngươi, nhất định phải diệt trừ ngươi…Ta không biết vì sao Tang Loạn lại cho rằng ngươi có thể giết được thần kia, cũng không biết vì sao thần lại e ngại ngươi như vậy…Nhưng ta chỉ biết, đây là cơ hội của ta.
- Giúp ta!
Y ngẩng đầu mạnh nhìn Phương Giải:
- Chỉ cần ngươi giúp ta diệt trừ vật kia, ta đồng ý trả giá bất kỳ thứ gì.
Phương Giải trầm mặc thật lâu, sau đó hít sâu một hơi.
- Ta rất muốn xử lý cái thứ mà ngươi nói kia, nhưng hiện tại ta không thể đi được. Ta cũng rất muốn có được trả giá của ngươi, nhưng hiện tại không được. Trước mắt ta và ngươi vẫn là kẻ địch, một khi ta chưa thể đối mặt với thứ gọi là thần kia, ta sẽ dốc toàn lực. Nhưng hiện tại đầu tiên ta phải đối mặt, chính là lang kỵ của ngươi còn đang giết chóc dân chúng của ta.
Phương Giải đứng dậy, phất tay nói:
- Điều duy nhất ta có thể làm, chính là đêm nay không giết ngươi.