Phương Giải hơi biến sắc, nhưng hắn nhanh chóng mỉm cười để giấu đi:
- Phật Tông? Ta đây chẳng liên quan gì đến Phật Tông, con lừa ngốc đó tới tìm ta làm gì cơ chứ?
- Sao ta biết được.
Hạng Thanh Ngưu vừa ăn vừa nói:
- Ngươi từ Phan Cố đến, Phan Cố tiếp giáp đế quốc Mông Nguyên, mà đế quốc Mông Nguyên nói trắng ra là địa bàn của Phật Tông, ai mà biết có phải ngươi vào lúc đêm dài vắng người trèo qua ranh giới làm ô nhục Thánh Nữ Phật Tông nào không, hoặc nhìn lén nữ ni nào đó tắm hay không v.v...Việc này không chắc ngươi không làm. Nghe nói nữ đệ tử mà Phật Tông thu nhận, được chọn lựa hết sức cẩn thận, thân thể không thướt tha như hoa như ngọc thì không chọn, hơn nữa những nữ đệ tử nàychọn là để hầu hạ đàn ông, họ đều là những cô gái dịu dàng đoan trang xinh đẹp tuyệt trần cầu được ước thấy.
- Thật sao?
Phương Giải hỏi.
- Không thật ta sẽ không sớm xuất gia làm đạo nhân.
Hạng Thanh Ngưu lườm hắn một cái nói.
Phương Giải cười ha ha nói:
- Người khác có thể, ngươi thì đúng là không có lá gan này. Hôm nay có thể kiên định ngồi trước mặt Tiểu Yêu tỷ các nàng, ngươi đã khiến ta thay đổi cách nhìn rồiđấy.
Mặt Hạng Thanh Ngưu đỏ lên:
- Vuốt mặt phải nể mũi chứ!
- Rốt cuộc là chuyện gì?
- Chính là muốn nhắc nhở ngươi cẩn thận chút.
Hạng Thanh Ngưu ăn xong bát mỳ, lại bắt đầu nhét bánh bao vào miệng:
- Lần trước nghe các ngươi nói, ta càng hoài nghi người nọ chính là dùng Vô Tướng công của Phật Tông. Sở dĩ gọi là Vô tướng, vì thủ đoạn cơ bản nhất của nó chính là làm diện mạo của mình biến mất. Nghe nói nếu luyện thành Vô tướng công, có thể biến ảo thành vạn vật, rất thật không thể xuyên thấu, bao gồm từng cọng câyngọn cỏ một bông hoa, vạn vật có hình và vô hình.
- Ý của ngươi là, nếu luyện thành Vô tướng công thì một người biến thành đống phân ta cũng sẽ không nhận ra được phải không?
Phương Giải hỏi.
- Nhất định có thể nhận ra.
Hạng Thanh Ngưu vẫn ăn mà không hề thấy ghê tởm:
- Đống phân lớn như người vậy, ngươi không nhận ra thì ngươi chính là kẻ ngốc.
- Biến ảo vạn vật là khoác lác, không thật, tuy nhiên có thể thay đổi khuôn mặt của mình thì có thể làm được. Mấy ngày gần đây ngươi cần phải cẩn thận, nếu cóngười lạ mặt chủ động lôi kéo làm quen thì ngươi nhớ phải cẩn trọng. Nếu người nọ dùng Vô tướng công, bất kể người dân Đại Tùy bình thường nào đi trên đường y cũng đều biến được thành. Tỷ như vị đại thúc bán mỳ nóng đối diện, cũng có thể là vợ y...khó, eo quá lớn rồi...
- Nếu ta có thể học được thì tốt quá.
Không biết Phương Giải nghĩ đến gì đó, không ngờ lại cười rất gian xảo.
- Ngươi đang nghĩ gì vậy?
Hạng Thanh Ngưu tò mò hỏi.
- Hắn muốn biến thành nữ nhân đi tới nhà tắm nữ.Trả lời y là Trác Bố Y chậm rãi đi từ xa tới. Câu nói này làm mặt Phương Giải đỏ bừng, ngượng ngùng cười cười nhìn về phía Trác Bố Y, nói:
- Thừa dịp người ta chưa chuẩn bị mà rình coi tâm tư người khác là hành vi không đạo đức.
Trác Bố Y cười cười, đi đến bên Mộc Tiểu Yêu, nhìn nàng hỏi:
- Khi nào theo ta về Đại Nội Thị Vệ Xử? Chỉ Huy Sứ đại nhân muốn gặp cô.
Mộc Tiểu Yêu hơi sửng sốt, hỏi khẽ:
- Ta còn đi Đại Nội Thị Vệ Xử làm cái gì?
- Cô vẫn là Thiên hộ của Đại Nội Thị Vệ Xử, dĩ nhiên phải trở về rồi.
Trác Bố Y ngồi xuống, cũng không khách khí gọi một bát mỳ nóng rồi nói tiếp:- Tuy rằng ta biết cô không để tâm tới vật ngoài thân gì đó, nhưng cô cũng hiểu, Đại Nội Thị Vệ Xử tổng cộng mới có bảy Thiên hộ, ta không nói vị trí này khó bao nhiêu, ta chỉ muốn cô tỉnh táo đừng lãng phí kỳ ngộ của mình. Trước đó ta từng nói với cô, phương pháp muốn giúp Phương Giải có rất nhiều, vào công môn, mặc Phi Ngư Bào, không hề nghi ngờ là một phương thức rất tốt.
- Hiện tại... ta vẫn không thể đi.
Mộc Tiểu Yêu hạ giọng nói.
Trác Bố Y "ừ" một tiếng nói:
- Ta biết, và Phương Giải còn tham gia cuộc thi Diễn Vũ Vệ. Nếu hắn vào được Diễn Vũ Vệ, người muốn diệt trừ hắn trừ phi cũng trà trộn vào Diễn Vũ Vệ. Tuy nhiên khả năng này cực kỳ nhỏ, ba năm này Phương Giải ở Diễn Vũ Viện, cô thì ởĐại Nội Thị Vệ Xử, trong ngoài đều có chiếu ứng.
- Cũng được, Phương Giải thi vào được, ta sẽ quay về với ngươi.
Trác Bố Y cười cười, cúi đầu ăn mì.
- Ngày đó lai lịch của hai người kia là gì?
Phương Giải không kìm nổi hỏi y.
- Một người là Lục Phẩm Viên Ngoại Lang của Binh bộ, sở dĩ muốn giết ngươi thật ra nguyên do cũng rất đơn giản, gã có một em trai ruột, là một trong quan viên Binh bộ đi theo Ngô Bồi Thắng tuần tra Tây Bắc, đã bị chết ở trong thành Phan Cố. Gã tên là Ưng Thứu, là thân tín của Binh Bộ Thị Lang Ngu Đông Lai, cũng chính bởivì chuyện này, Bệ hạ lúc này đang nổi giận lôi đình ở Sướng Xuân Viên. Trước đó Ngu Đông Lai mới từ Binh bộ Thượng thư cách chức làm Thị lang, lần này...sợ là phải từ quan rồi.
- Người kia...thì cắn lưỡi tự vẫn rồi.
Phương Giải ngẩn ra, kinh ngạc một chút hỏi:
- Ý của ngươi là, không biết hắn có lai lịch gì ư?
- Ta không biết.
Trác Bố Y gật gật đầu, không đem nghi hoặc trong lòng nói ra.
- Việc này không cần suy nghĩ, vẫn nên chuẩn bị thi cử thật tốt.Trác Bố Y vừa mới nói xong câu này bỗng nhiên dừng lại một chút, nhịn cười không được cười nói:
- Hiện tại ngươi là người nổi tiếng trong thành Trường An rồi, tối thiểu trong triều đình và quân đội có không ít người biết đến tên tuổi của ngươi. Ngươi chuẩn bị tốt để làm người nổi tiếng chưa?
Phương Giải còn chưa hiểu ý tứ của y là gì, đã nhìn thấy vài người đàn ông mặc trang phục biên quân Đại Tùy đi tới. Tuy rằng chỉ có sáu bảy người nhưng bọn họ đi cùng nhau vô cùng uy vũ nghiêm trang, nện bước chậm rãi chỉnh tề như một đội nhân mã. Mà khiến Phương Giải chú ý, là khí chất lạnh lùng trên người của mấy người này.
Chỉ có người từng giết rất nhiều người mới có thể có khí chất khiến người ta cảm thấy rét run giữa thời tiết mùa hè như vậy.- Xin hỏi, có biết Phương Giải sống ở đâu không?
Một quân nhân đi đến trước quầy ăn vặt, quét
mắt vài lần sau đó ôm quyền hỏi một câu với họ.
Nếu dựa theo tính cách trước đây của Phương Giải, nhất định hắn sẽ nói không biết hoặc là nói dối chỉ hướng lung tung, nhưng hôm nay hắn không có ý định làm như vậy, mấy người mặc trang phục quân nhân hiển nhiên không phải là quân coi giữ đế đô, dựa theo quần áo có số trên người họ là có thể nhận ra họ đều xuất thân biên quân.Quân chế Đại Tùy, cấm quân, chiến binh, biên quân, quận binh, áo có số trên người đều có sự khác nhau. Tuy rằng đều là áo có số màu xanh đậm, nhưng kiểu dáng khác nhau, mà Sương binh thuộc Vương Công, không có khả năng mặc bì giáp có có số màu lam, bởi vì từ ý nghĩa chân chính mà nói, chỉ có thể coi bọn họ là tư binh của đất phong Vương Công.
Thế nhân đều biết binh mã tinh nhuệ nhất Đại Tùy là Thập lục vệ chiến binh, nhưng Phương Giải lại biết, chân chính có thể đánh trận giết người là biên quân đấy. Tuy rằng quân tiền và trang bị của biên quân không so bì được với chiến binh, nhưng chiến binh an nhàn nhiều năm dù có huấn luyện tinh nhuệ đến đâu, luận thủ đoạn giết người tuyệt đối không thể sắc bén bằng biên quân được. Đại Tùy nhìn bề ngoài sóng yên biển lặng, nhưng các nơi biên cương căn bản hàng năm đều có người bị giết.
Man di không phục giáo hóa, mã tặc nhân cơ hội tác loạn, còn có đội ngũ lục lâmchiếm cứ sơn dã, những người này đều là đối tượng mà biên quân tiễu trừ.
Phương Giải đứng lên, ôm quyền nói với người kia:
- Ta chính là Phương Giải, xin hỏi có gì chỉ giáo.
Biên quân vừa hỏi kia dường như không nghĩ thiếu niên lang nhìn khá thanh tú nho nhã này lại là Phương Giải, sau giây sửng sốt khách khí nói:
- Mấy người chúng ta đều là biên quân năm nay muốn tham gia cuộc thi Diễn Vũ Viện, chúng ta đều là đồng đội. Đội trưởng thám báo Mạc Tẩy Đao của Phượng Hoàng đài mời khách ở Khách Thắng Cư, kết giao các huynh đệ biên cương các nơi đến, ta nhận được ủy thác của Mạc đại ca, tới đây tìm ngươi.
- Danh tiếng của Mạc đại ca như sấm bên tai, huynh ấy đã mời, tôi dĩ nhiên không thể từ chối.Phương Giải hỏi:
- Không biết là lúc nào?
- Trưa mai.
Người nọ thấy Phương Giải sảng khoái đồng ý, cũng không cố kỵ:
- Danh tiếng của Phương huynh đệ với chúng ta cũng rất quen thuộc, hai mươi mốt chiến công tích lũy ở biên thành Phan Cố không phải ai cũng được nghe. Nghe nói mã tặc trong phạm vi ba trăm dặm Phan Cố trong vòng hai năm đã bị ngươi dẫn người thanh trừ sạch sẽ. Tiệc rượu ngày mai ở Khách Thắng Cư, mời Phương huynh đệ kể lại lần nữa.
- Nào có gì để nói, chỉ là phận sự phải làm thôi. Vài vị huynh trưởng ăn gì chưa, mời cùng ăn với chúng tôi luôn.Phương Giải hỏi.
- Không quấy rầy nữa, ngày mai gặp lại ở Khách Thắng Cư.
Người nọ ôm quyền, xoay người gọn gàng mà linh hoạt.
- Ngày kia Diễn Vũ Viện sẽ mở kỳ thi, giờ mới nhớ tới đến lôi kéo.
Trác Bố Y cười cười nói:
- Những người này xuất thân quân võ, tin tức hiển nhiên không linh thông bằng con cháu đại hộ thế gia. Theo ta được biết, gần đây đám con cháu quý tộc này đã có người ra một ván bài, xem xem sau cuộc thi ai có thể dẫm tên tiểu tốt hèn mọn khiến vài vị Đại học sĩ đều khen không dứt miệng là ngươi. Kẻ nào dẫm độc lên ngươi, họ liền thu gom ra số bạc lớn, xuất tiền mời người thắng đến Hồng Tụ Chiêu vui vẻ mộtđêm với Tức đại gia.
Tức đại gia mà y nói chính là Tức Chúc Tâm.
Phương Giải không khỏi giận dữ, tức giận.
- Người đánh cuộc nhiều không?
Hắn hỏi.
- Vương Định của Giang Nam Vương gia; Lư Phàm của Sâm Châu Lư gia đều là người đứng đầu trong ván cược đó. Về phần Bùi Sơ Hành và Phù Diêu đại danh đỉnh đỉnh thì ngược lại không nghe nói có tham gia. Hiện tại nóng lòng nhất là Vương Định, hôm nay gã còn ở Túy Tiên Lâu nói, sẽ khiến ngươi quay lại Phan Cố tiếp tụclàm tiểu tốt biên quân.
- Một con lươn thối mà cũng muốn chạy đến sông rộng biển lớn bơi vài vòng, thực không biết trời cao đất rộng!
Trác Bố Y mỉm cười nói:
- Đây mới chỉ là bắt đầu thôi.
Nghe được câu này, sắc mặt của Mộc Tiểu Yêu âm trầm, ánh mắt của Trầm Khuynh Phiến thì hơi nheo lại. Dường như đã cảm nhận được sát khí nhàn nhạt, Hạng Thanh Ngưu lập tức xách ghế băng ngồi xa xa một chút. Phương Giải nhìn thoáng qua Mộc Tiểu Yêu, lại liếc nhìn Trầm Khuynh Phiến. Hắn cười cười nói:
- Tiểu Yêu tỷ, mau chóng đi theo Trác tiên sinh đến Đại Nội Thị Vệ Xử làm Thiên hộ, tránh cho tỷ ngày ngày ở đây ham rượu. Trác tiên sinh trông coi tỷ, tỷmuốn uống cũng không được.
- Ngươi đó...
Hắn cười tủm tỉm nói với Trầm Khuynh Phiến:
- Cô nhìn cô xem gầy thành ra cái gì rồi, quần áo đều rộng thùng thà thùng thình. Ông chủ, cắt một mâm ức vịt đến, ta bồi bổ cho tỷ tỷ của ta.
Hắn còn đang muốn nói ăn gì bổ nấy, lại thấy ánh mắt của Trầm Khuynh Phiến thì không dám nói nữa. Mộc Tiểu Yêu bĩu môi, Trầm Khuynh Phiến híp híp mắt.
- Tự cầu nhiều phúc, tự cầu nhiều phúc!
Hạng Thanh Ngưu lại xách ghế ngồi xa thêm chút nữa.Phương Giải ngồi xuống, cúi đầu ăn mì.
Cảm giác được mình chọc giận Phương Giải, Trác Bố Y cười cười, hơi hơi đắc ý.