Trận chiến vừa xảy ra ở Đông Cương có thể dùng hai chữ huy hoàng để hình dung. Nhưng trận chiến này phải rất lâu nữa mới tới chỗ Phương Giải. Từ Đông Cương gửi tin chiến thắng tới, cho dù dùng tốc độ nhanh nhất cũng phải mất hai tháng. Mà ảnh hưởng của trận đại thắng này lớn cỡ nào, có lẽ ngay cả Nạp Lan Định Đông cũng không dự liệu được.
Có lẽ về sau trận đại thắng này sẽ được các sử gia tôn sùng và đề cập lại nhiều lần, bởi vì nó ảnh hưởng rất lớn tới cục diện của Đông Cương. Ảnh hưởng này, được hậu nhân đánh giá cực cao. Mà chính nhờ trận chiến này, cái tên Nạp Lan Định Đông cũng được mọi người đặt thêm hai chữ ở đằng trước.
Danh tướng!
Hai chữ này có rất nhiều ý nghĩa, hiểu theo nghĩa nông cạn nhất chính là tướng quân nổi tiếng. Nhưng trên thực tế, danh tướng xứng đáng với hai chữ này rất ít. Chỉ có ở trong loạn thế, hai chữ danh tướng mới xuất hiện trong mắt và tai mọi người. Mà chiến tích của các danh tướng đó, sẽ làm người bây giờ và người về sau rung động.
Mấy ngày qua Phương Giải một mực chờ đợi, đợi đại đội binh mã tới.
Chỉ cần Ngô Nhất Đạo dẫn theo đại đội binh mã tới, thì trận chiến với người Mông Nguyên coi như là kết thúc.
Tuy trận chiến này thay đổi thất thường nằm ngoài dự liệu của Phương Giải, mục đích tấn công Trung Nguyên của Mông Ca không phải như Phương Giải nghĩ, mà là một loại trốn tránh và tìm kiếm, nhưng không thể phủ nhận rằng người Mông Nguyên đã dày xéo Trung Nguyên. Huyết hải thâm thù như vậy, phải báo.
Cho dù Phương Giải hy vọng Mông Ca sống.
Nhưng hắn không hy vọng một Mông Ca hùng mạnh sống.
- Chủ Công.
Thiên hộ Kiêu Kỵ Giáo Mã Lệ Liên bước nhanh vào, dâng lên một mật thư:
- Từ kinh thành đưa tới.
Phương Giải khẽ gật đầu rồi nhận lấy mật thư mở ra. Mã Lệ Liên xoay người muốn rời đi, thì Phương Giải gọi lại:
- Khoan đã, có vài việc cần cô làm.
Mã Lệ Liên gật đầu, đứng sang một bên.
Phương Giải mở bức thư ra nhìn, không nhịn được nhíu mày.
- Thành Trường An xảy ra chút nhiễu loạn.
Phương Giải đọc xong, sắc mặt ngưng trọng.
- Đã xảy ra chuyện gì?
Mã Lệ Liên tò mò hỏi.
Có lẽ vì quan hệ giữa nàng và Phương Giải gần hơn những Kiêu Kỵ Giáo khác, dù sao lúc đầu ở Diễn Võ Viện, bọn họ từng là bạn học. Hơn nữa trong lòng Mã Lệ Liên luôn có một chút tình cảm khó mà vứt bỏ được, cho nên thái độ của nàng với Phương Giải khác với những người khác. Đổi là Thiên hộ khác của Kiêu Kỵ Giáo, chắc chắn sẽ không hỏi vậy. Mọi người đều biết, nếu Chủ Công muốn nói, thì bọn họ không cần phải hỏi. Nếu Chủ Công không muốn nói, bọn họ càng không thể hỏi.
- Xuất hiện một người, đảo loạn đại hội võ lâm.
Phương Giải đưa mật thư cho Mã Lệ Liên:
- Đây là thư do Hạng Thanh Ngưu viết. Y nói đại hội võ lâm vốn diễn ra rất thuận lợi, nhưng lúc đề cử ra minh chủ võ lâm, thì đột nhiên có một người xuất hiện, khiêu chiến tất cả mọi người. Có không ít môn chủ tông môn tức giận đứng ra, nhưng đều không địch lại được. Hạng Thanh Ngưu ra tay, không ngờ cũng không thắng được. Người nọ chậm chọc tất cả mọi người một hồi, rồi nghênh ngang rời đi.
- Tán Kim Hầu thì sao?
Sắc mặt của Mã Lệ Liên hơi thay đổi:
- Tán Kim Hầu có tu vị kinh người, vì sao không ngăn cản? Còn có, chẳng phải Trương Dịch Dương của núi Võ Đang cũng ở Trường An đó sao? Vì sao Trương Dịch Dương không ra tay?
- Bởi vì đó là quy củ của đại hội võ lâm.
Phương Giải thở dài:
- Mở đại hội này vốn là cho có, Trác tiên sinh đại diện cho Nhất Khí Quan tranh đoạt minh chủ võ lâm, đây là chuyện mà tất cả tông môn giang hồ nhất trí thông qua. Nếu những môn chủ tông môn tới, bọn họ liền rõ ràng là ta muốn Trác tiên sinh lên làm minh chủ. Vì vậy bọn họ tất nhiên không phản đối. Nhưng dù vậy, đại hội võ lâm vẫn có quy củ của nó. Chính là cùng ngày, nếu có người cảm thấy tu vị của mình có thể đánh với minh chủ một trận, vậy thì có thể khiêu chiến tại chỗ.
- Trương Dịch Dương là tiền bối võ lâm, ông ấy đã tuyên bố không tranh đoạt ngôi vị minh chủ.
Ông ta tới, chỉ là trợ uy cho Đạo tông mà thôi. Đối với ông ta, thống nhất Đạo tông hơn xa chức minh chủ võ lâm kia. Cho nên ông ta chỉ chú ý tới chuyện của Đạo tông. Nếu ông ta ra tay, vậy thì chính là phá quy củ. Mà Tán Kim Hầu là người của ta, đại diện cho phía chính phủ. Tán Kim Hầu không có khả năng làm minh chủ võ lâm, cho nên ông ấy cũng không tiện ra tay.
- Trác tiên sinh cũng bại?
Mã Lệ Liên vừa đọc mật thư vừa nói, thanh âm lộ vẻ khó tin.
- Ừ!
Phương Giải gật đầu:
- Thật nằm ngoài dự liệu của ta. Là ai đứng ra quấy rối nhỉ?
Mã Lệ Liên nhìn mật thư nói:
- Đạo tôn nói, người kia sau khi đánh bại rất nhiều môn chủ tông môn, lại đánh bại Trác tiên sinh, sau đó rời đi. Đạo tôn ra tay, hai người giao chiến một lúc, người nọ mượn lực bay ra ngoài, nói đại hội võ lâm chỉ thường thôi. Sau đại hội, Đạo tôn và Tán Kim Hầu tìm kiếm tung tích của người này trong thành, nhưng không tìm thấy.
- Bởi vì y nhằm vào ta.
Phương Giải thở dài:
- Cho nên y sẽ không dừng lại ở Trường An.
Mã Lệ Liên vừa đọc tới đoạn người thần bí kia xuất hiện vốn là trực tiếp khiêu chiến Phương Giải. Nhưng vì Phương Giải không ở đó, cho nên y có chút tức giận. Cũng chính vì thế lộ ra chuyện Phương Giải không ở Trường An. Người này không biết dùng cách nào biết được Phương Giải đang ở đâu, cho nên y lập tức rời khỏi Trường An. Mục đích mà y tới đại hội võ lâm, chính là muốn tìm Phương Giải.
…
…
- Lưu Yến Tước.
Phương Giải lẩm bẩm cái tên này.
- Từ chỗ nào lấy được?
Thiên hộ Hắc Trạch của Kiêu Kỵ Giáo chỉ tới chậm hơn mật thư ba ngày.
Y là người có tốc độ nhanh nhất trong 13 Thiên hộ Kiêu Kỵ Giáo.
Không hề nghi ngờ rằng, trong 13 Thiên hộ, người có khinh công tốt nhất là Liêu Sinh, nhưng nói tới tốc độ, Liêu Sinh không thể bằng được Hắc Trạch. Vị Thiên hộ có thiên phú kỳ quái này, vốn là một trong những bí mật của Kiêu Kỵ Giáo. Hơn nữa, trong tay y còn có một thứ giúp y di chuyển nhanh hơn.
Hộp sắt vượt không gian.
Phương Giải có hai hộp như vậy.
Một cái Phương Giải vẫn mang theo trên người, một cái để lại cho Ngô Nhất Đạo. Lần này bởi vì sự tình quan trọng, sau khi Hạng Thanh Ngưu gửi mật thư tới, Ngô Nhất Đạo vẫn thấy lo lắng, cho nên bảo Hắc Trạch mang theo cái hộp này chạy tới trong quân Phương Giải. Nếu không phải Hắc Trạch còn chưa quen dùng cái hộp này, với cả có mất lần đi sai đường, thì y đã tới nhanh hơn cả mật thư rồi.
- Lưu Yến Tước?
Phương Giải hỏi:
- Đây là tên mà y lưu lại?
Hắc Trạch giao cái hộp cho Phương Giải, sau đó lui về phía sau một bước, cúi đầu nói:
- Vâng, tu vị của y rất mạnh, cũng rất kỳ quái. Do không muốn vi phạm quy củ của đại hội võ lâm, nên Tán Kim Hầu và Trương chân nhân núi Võ Đang không tiện ra tay. Phải đợi khi người kia rời khỏi đại hội, Tán Kim Hầu mới đích thân đuổi theo, kết quả là không tìm thấy. Có thể thấy người này không những có tu vị cao cường, mà còn có khả năng giấu đi hơi thở của mình.
- Y nói y tên là Lưu Yến Tước.
Hắc Trạch nhớ tới những chuyện xảy ra ở đại hội võ lâm, tới hiện tại vẫn cảm thấy khó tin.