Cái Xá có hai mươi mấy vạn Hắc Sơn Quân chiến lực kinh người, nhưng cách một con sông, bọn họ cũng chỉ có thể bất lực.
Từ ánh lửa bên kia sông có thể nhìn thấy lang kỵ tung hoành ngang dọc, có thể nhìn thấy binh lính người Hán chạy tán loạn. Mà thủy sư người Hán trên sông bắt đầu rút lui. Ở chiến cuộc đã không thể thay đổi như vậy, thủy sư tự bảo vệ mình cũng là hợp tình hợp lý.
Cái Xá nhíu chặt lông mày, trong lòng đầy nghi hoặc.
Vì sao Phương Giải lại phạm phải sai lầm như vậy?
Để thuyền lớn chuyển lang kỵ binh tới bờ sông bên kia. Đây tuyệt đối không phải chuyện tốt gì với Hắc Kỳ Quân. Một khi tiếp xúc chính diện rồi dã chiến trên bình nguyên, dù Hắc Kỳ Quân khá tinh nhuệ, nhưng đối mặt với hai mươi vạn lang kỵ cũng khó mà thắng được. Người như Phương Giải, sao lại không nghĩ tới khả năng đó?
Cái Xá tin tưởng chắc chắn rằng, Phương Giải sẽ không vì một tờ hiệp nghị mà buông lỏng cảnh giác.
Chính vì nghi ngờ, nên Cái Xá cảm thấy những gì mình trông thấy là giả dối. Cho dù phía đối diện chém giết có chân thật, thì y vẫn cảm thấy giả dối. Nếu đổi thành người khác có lẽ đã hạ lệnh dựng cầu nổi qua sông rồi. Bởi vì bên kia sông, song phương đều không dư lực ngăn cản Hắc Sơn Quân qua sông. Mà trong khoảng thời gian chinh chiến ở Trung Nguyên này, nhất là chiến đấu vượt qua sông Nghi Thủy, Hắc Sơn Quân đã học được cách dựng cầu nổi của người Hán.
Tuy hiện tại gấp rút dựng cầu nổi thì phải tới trời sáng mới xong, nhưng cơ hội này thực sự quá hấp dẫn với Hắc Sơn Quân.
Một trận chiến, có thể tiêu diệt cả Mông Ca và Phương Giải.
Nhưng
Cái Xá là một tướng lĩnh xuất sắc, lãnh binh nhiều năm, trải qua hàng trăm trận chiến lớn nhỏ, kinh nghiệm nói với y rằng, một khi hấp dẫn đạt tới cực điểm, thì thường là cạm bẫy. Nếu bởi vì lòng tham mà tùy tiện đi qua, thì trong nháy mắt, hấp dẫn sẽ biến thành dã thú khủng bố.
- Tướng quân?
Thân tín của y thử hỏi:
- Có nên hạ lệnh chuẩn bị qua sông không? Nếu dựng cầu nổi ngay bây giờ, thì tới khi hửng đông có thể dựng xong.
Cái Xá lắc đầu:
- Nếu hiện tại chúng ta dựng cầu nổi, lúc qua sông chắc chắn sẽ bị phục kích. Lúc trước ta quyết định trở về, vì đây đúng là một cơ hội. Nhưng hiện tại xem ra, cơ hội này có lẽ là giả dối.
- Vậy giờ chúng ta làm gì?
Thân tín của y hỏi.
Cái Xá quay đầu nhìn Kiêu Kỵ Giáo hôn mê nằm trên đất, lông mày càng nhíu sâu hơn. Y đã phái người có tu vị cao cường qua sông tìm hiểu. Nếu quả thực có người đại tu hành đang giao chiến thì tất nhiên không giấu được người khác. Nếu thực sự Phương Giải bị một người đại tu hành không rõ lai lịch giữ chân, vậy thì đây có lẽ đúng là cơ hội.
Trước khi chưa thể xác định được chuyện này, Cái Xá quyết định ở tại chỗ quan sát.
Thời gian chậm rãi trôi qua, lúc ánh trăng dần biến mất, thì tiếng chém giết ở bờ bên kia đã nhỏ lại. Lúc phía đông xuất hiện ánh mặt trời, thì bờ bên kia đã không nhìn thấy nhiều người nữa rồi. Tuy nhiên, qua Thiên Lý Nhãn có thể nhìn thấy thi thể đầy đất.
Có chiến mã mất đi chủ nhân đứng ở đó, đợi cho chủ nhân tỉnh lại lại tiếp tục chiến đấu.
Cái Xá một đêm không ngủ, thỉnh thoảng y đi lên ngọn đồi quan sát thế cục phía đối diện.
Lúc mặt trời hiện lên ở phía đông, sắc mặt của Cái Xá có chút vội vàng. Từ cảnh tượng trông thấy mà phân tích, không hề nghi ngờ rằng người Hán đã bại. Nhìn quần áo, phần lớn thi thể nằm trên đấy là của người Hán. Tuy rằng cũng có thi thể của lang kỵ binh, nhưng số lượng ít hơn nhiều.
Bờ bên kia không còn nhiều người không có nghĩa là chém giết đã chấm dứt. Hẳn là người Mông Nguyên đang đuổi theo Hắc Kỳ Quân chạy trốn. Bên kia bờ sông chính là Thú Kinh Đạo của Đại Tùy. Thú Kinh Đạo không có chỗ nào hiểm yếu, phần lớn là bình nguyên. Từ Nghi Thủy đi về hướng đông, mãi cho đến chỗ giao giới với Giang Bắc Đạo mới là núi lớn liên miên bất tận.
Nếu người Hán bại, thì bọn họ sẽ bị người Mông Nguyên đuổi giết trên bình nguyên rộng mấy trăm dặm. Năm đó Thái Tổ Hoàng Đế Dương Kiên đấu trận đầu tiên với Mông Nguyên ở Tây Bắc, dựa vào chính là thương trận khiến cho lang kỵ binh chịu không ít đau khổ. Lang kỵ binh đã quen với việc qua lại như gió trên thảo nguyên, lần đầu tiên đối mặt với bộ binh người Hán quả thực khá kiêu ngạo. Bọn họ làm theo thói quen, tưởng rằng xông lên là có thể giết sạch kẻ địch. Nhưng lúc tiến lên, bọn họ mới biết đó không phải là miếng thịt ngon lành, mà là một vũng bùn.
Sau khi lâm vào thương trận, khinh kỵ binh khó có thể di chuyển. Binh lính ngồi trên lưng ngựa chẳng khác nào bia ngắm.
Chính vì
tự đại, nên trận chiến đầu tiên người Mông Nguyên tổn thất thê thảm. Có lẽ có người không tin, lúc đó về mặt binh lực, chiến binh Đại Tùy kém xa lang kỵ. Hơn nữa còn là bộ binh đấu với kỵ binh. Nhưng kết quả là, trận đấy số lượng kỵ binh tử vong gấp đôi chiến binh của Đại Tùy.
Nhưng không có gì là tuyệt đối. Sở dĩ trận chiến ấy bộ binh người Hán đạt thành quả huy hoàng, đầu tiên là vì lang kỵ kiêu ngạo, ngông cuồng. Thứ hai là vì lang kỵ không biết gì về chiến binh Đại Tùy.
Có trận thắng lớn như vậy, đương nhiên cũng không nên quên lần tây chinh của Thiên Hữu Hoàng Đế, chôn vùi gần bảy mươi vạn tinh nhuệ ở thảo nguyên. Một khi trường thương binh và thuẫn bài thủ kết trận, khinh kỵ binh quả thực không làm gì được. Nhưng một khi bộ binh hình thành bại thế xoay người chạy trốn, vậy thì kỵ binh chỉ việc thoải mái chém giết.
Trên thảo nguyên, bảy mươi vạn bộ binh tinh nhuệ kia đưa lưng về phía lang kỵ, cho nên mới bị lang kỵ tàn sát gần như là hết.
Thoạt nhìn, Hắc Kỳ Quân bại không khác quân Tùy bại trên thảo nguyên là mấy.
- Tướng quân, thám báo đã trở lại!
Một thân vệ đi tới cúi đầu nói:
- Tướng quân, thám báo được phái qua sông đã trở lại, mang về tin tức quan trọng.
- Tướng quân!
Bách phu tưởng của thám báo vừa mới từ bên kia sông vội vàng trở về, sắc mặt mệt mỏi. Cả đêm không ngủ khiến tinh thần của y héo rũ, hơn nữa bôn ba, nên sắc mặt không được tốt. Nhưng dù vậy vẫn không thể che dấu được vẻ hưng phấn trên khuôn mặt y.
- Đêm qua đúng là Mông Nguyên thắng.
Thám báo này nói với giọng khàn khàn, có lẽ là khát nước:
- Thuộc hạ bắt được vài dân chúng người Hán tị nạn trong rừng. Bọn họ vốn ở bờ sông để chèo thuyền cho Hắc Kỳ Quân, kết quả là đêm hôm qua người Mông Nguyên đột nhiên giết tới. Hắc Kỳ Quân vội vàng không kịp chuẩn bị, đại doanh bị công phá. Những dân chúng này chạy trốn vào trong rừng, may mắn tránh thoát được trận chém giết trong dêm.
Bách phu trưởng thám báo này hưng phấn nói:
- Từ lời kể của dân chúng người Hán, hình như là Phương Giải chủ động phái thuyền lớn vận chuyển lang kỵ sang sông. Vì khiến lang kỵ không uy hiếp được, hôm qua lúc qua sông, kỵ binh và chiến mã bị tách ra. Lúc lang kỵ tới bờ sông, cũng chia ra đóng quân theo lệnh của Hắc Kỳ Quân. Chiến mã là do người của Hắc Kỳ Quân phụ trách trông coi.
Cái Xá nghe thấy vậy, không nhịn được hỏi:
- Vậy vì sao lại đánh nhau?
Bách phu trưởng nói:
- Mấy dân chúng người Hán này không rõ tình hình cụ thể cho lắm, chỉ nói là sau khi trời tối, đại doanh Hắc Kỳ Quân bỗng nhiên xảy ra chuyện. Mấy dân chúng này ở xa xa nhìn thấy đại doanh xảy ra dị tượng, một đoàn sương mù đột nhiên xuất hiện, phạm vi chừng 10 mét. Sau đó sương mù lan ra, ngay cả mặt đất cũng nứt.
- Lúc đầu dân chúng người Hán tò mò, tới gần quan sát. Bọn họ nói không ít lều trại bị gió cuốn đi, sau đó nhìn thấy những nơi cơn gió đi qua, người người bị xé nát. Bọn họ sợ tới mức bỏ chạy.
Bách phu trưởng nuốt nước bọt tiếp tục nói:
- Thuộc hạ phỏng đoán, đó hẳn là người đại tu hành chiến đấu với nhau. Sau đó có người nhìn thấy sương mù màu xanh kia bắt đầu di chuyển ra bên ngoài đại doanh, dường như không muốn đại doanh bị phá hư, rất nhanh di chuyển tới phía đông.
- Sau dị tượng xảy ra không lâu, người Mông Nguyên bên kia liền có hành động. Nghe nói là người Mông Nguyên thừa dịp hỗn loạn đánh sâu vào đại doanh Hắc Kỳ Quân, đoạt chiến mã trở về, sau đó bắt đầu tấn công đại doanh Hắc Kỳ Quân. Lúc ấy không biết vì sao, chỉ huy Hắc Kỳ Quân trở nên hỗn loạn, các doanh không phối hợp được với nhau, cho nên tiến độ của lang kỵ rất nhanh, chỉ một canh giờ liền giết xuyên qua đại doanh người Hán.