Bụng đối với một người tu hành mà nói, đôi khi còn quan trọng hơn cả trái tim. Đối với người tu hành cực mạnh mà nói, chẳng sợ trái tim bị tổn thương một phần họ vẫn có thể dựa vào tu vi mà tiếp tục sống sót. Giống như La Diệu, không có tim với hắn mà nói cũng không phải là chuyện gì không thể chấp nhận được.
Nhưng đan điền khí hải lại vốn là căn nguyên của người tu hành.
Khí hải của Lưu yến Tước bị một quyền này của Phương Giải làm cho trực tiếp chấn động rồi vỡ tan. Công pháp của y dù có quỷ dị đến cỡ nào thì cũng không thể thoát khỏi việc cần có khí hải chống đỡ. Tại nháy mắt quyền đó đánh vào trên bụng y, kỳ thật Lưu Yến Tước đã làm ra phản ứng. Huyết châu đang vây quanh thân thể của bọn họ đều bắt đầu cấp tốc bay nhanh trở về, chúng giống như làn mưa đạn mà đánh về phía Phương Giải.
Nhưng tại sau khi y bị một quyền của Phương Giải đánh trúng thì những huyết châu kia liền bỗng mất đi lực lượng, đều rơi xuống đất.
Bốn phía chung quanh cơ thể của Phương Giải và Lưu Yến Tước liền rơi xuống một trận mưa máu, tuy rằng rất ngắn ngủi, nhưng nó lại có một vẻ đẹp thật làm người ta sợ hãi.
Đây là sự khác nhau giữa Phương Giải và Lưu Yến Tước. Nếu như Phương Giải bị người gần người, phản ứng đầu tiên của hắn nhất định chính là đánh ra một quyền, đá ra một cước. Mà khi Lưu Yến Tước bị Phương Giải gần người, phản ứng đầu tiên của y chính là triệu hồi tu vi của bản thân để tự bảo vệ mình.
Khí hải nứt vỡ, khiến cho sắc mặt của Lưu Yến Tước vốn đã trắng bệch do hưng phấn giờ lại trở nên càng thêm trắng bệch hơn. Nét mặt vì hưng phấn vốn đã vặn vẹo giờ cũng lại càng thêm vặn vẹo. Ánh mắt vốn vì hưng phấn mà như trừng ra khỏi hốc mắt, hiện tại cũng càng trợn to thêm.
Y chậm rãi quỳ xuống, hai tay ôm lấy bụng.
Quỳ xuống, cũng không phải là mong muốn của y.
Nhưng lúc này, y đã không còn có thể đứng thẳng được nữa, ngay cả việc ngồi xổm, bây giờ y cũng đã không còn làm được.
Xa xa, những huyết nhân nhìn rất giống người nhưng căn bản không hề có ý thức còn đang tại gặm loạn chung quanh thanh giới kia cũng theo sự nát vỡ của khí hải nơi y mà cũng tùy theo rơi rụng, biến thành máu loãng tát rơi trên mặt đất.Phương Giải giơ tay, thanh giới hóa thành dòng khí từ đằng xa bay tới, hòa nhập vào lòng bàn tay của Phương Giải, biến mất không thấy gì nữa.
- Trước cho ngươi một điều thỏa mãn.
Phương Giải nhìn Lưu Yến Tước, cúi đầu nhìn xuống y.
- Một trận chiến giữa ta và ngươi vào hôm nay, cho dù ngươi có thua thì khắp thiên hạ cũng sẽ có rất nhiều người biết đến tên của ngươi, đây chẳng phải là điều mà ngươi luôn muốn đó sao? Bất kể như thế nào, mục đích này ngươi đã đạt đến. Tiếp theo, ta sở dĩ không lập tức giết ngươi, là vì ta muốn biết trong Thập Vạn Đại Sơn còn cất giấu cái gì.
Lưu Yến Tước gian nan ngẩng đầu, nhìn thẳng Phương Giải.
Khóe miệng của y đã bị nứt ra, máu thịt trộn nhau tạo thành một nhan sắc rất thảm thiết.
Y rất thống khổ, chỉ có người tu hành mới biết được sự thống khổ khi khí hải bị hủy. Không chỉ là sự đau nhức khó có thể thừa nhận về mặt thể xác mà còn có sự tuyệt vọng hoàn toàn về mặt tinh thần. Khí Hải bị hủy, người như vậy xem như cũng đã bị phế đi, mặc dù y gặp phải vận may hiếm thấy mà có thể may mắn sống sót, thì y cũng đã không bao giờ có thể trở thành người tu hành được nữa.
Thậm chí ngay cả người thường cũng đều xa xa không bằng.
- Ta…
Lưu Yến Tước ho lên, phun ra vài búng máu, sau đó y cười thật dữ tợn mà trả lời Phương Giải:
- Tại sao ta lại phải nói cho ngươi? Cũng bởi vì ngươi muốn biết mà ta liền sẽ nói cho ngươi đáp án sao? Đúng vậy ngươi quả thật đánh bại ta, nhưng ngươi lại không có năng lực khiến cho ta trả lời. Ta tuy rằng bị ngươi đánh bại, nhưng ta còn có một số thứ không có bị mất đi, đó chính là quyền có muốn nói hay không.
Phương Giải gật gật đầu, không có phản bác.
Sự đục ngầu và đầy thú tính trong ánh mắt của Lưu Yến Tước bây giờ đã dần dần tán đi. Máu đang bạo động trong cơ thể y sau khi mất đi động lực cũng liền trở nên bằng phẳng như cũ, cho nên loại công pháp quỷ dị kia cũng liền không thể tiếp tục vận hành. Bộ dáng của y cũng dần dần biến thành bộ dáng của một người bình thường
- Như vậy chúng ta trước tiên nói về một chuyện khác đi.
Phương Giải nói:
- Tuy rằng ta đã đại khái phỏng đoán ra được công pháp của ngươi nhưng mà ta vẫn rất là ngạc nhiên. Nếu ngươi muốn giết ta thì ngươi có cần nhất định phải làm cho ta đổ máu hay không? Sau đó ngươi sẽ dùng thủ đoạn nào đó đem máu của ta thay đổi, tiếp theo, ta cũng sẽ bị chết?
Lưu Yến Tước nghe thấy như thế, trong ánh mắt của y hiển nhiên có chút kinh ngạc. Dường như y không nghĩ đến được rằng Phương Giải lại có thể đoán được điều đó, sự kinh ngạc ấy thậm chí còn lấn át được sự vặn vẹo vì đau đớn tại trên mặt y. Nhưng rất nhanh, cái loại cảm giác kiêu ngạo chỉ có ta mới có thể làm được như thế lại hơi quay về trong ánh mắt của y một chút.
- Nói cho ngươi biết cũng không sao.
Lưu Yến Tước thở dốc trong chốc lát, tùy ý máu của mình theo khóe miệng trôi ra bên ngoài:
- Ngươi nói không sai, bất quá khi tu vi của ta mạnh hơn ngươi rất nhiều thì việc làm đó cũng không còn tất yếu nữa. Tu vi của ngươi không kém, bởi vì về mặt tu vi và cảnh giới ta không có tự tin có thể thắng được ngươi, cho nên ta mới cần sử dụng công pháp này.
Y giương cằm lên nói:
- Kỳ thật cũng không phải ngươi nhất định phải đổ máu ta mới có thể giết chết ngươi. Chỉ cần máu của ta dính lên trên người của ngươi thì cũng đã đủ rồi. Tuy nhiên, tu vi của ngươi rất mạnh, cho nên nếu ngươi đổ máu thì tương đối tốt một chút, chỉ cần máu của ta dính lên trên người của ngươi, tốt nhất là dính vào miệng vết thương của ngươi thì nó sẽ lập tức dung tiến vào trong cơ thể của ngươi, sau đó máu của ngươi cũng sẽ bị ta khống chế, ngươi liền sẽ biến thành một tên phế nhân.
Của ngươi liên tục không biết vất sao cho được =_=’’
Phương Giải gật gật đầu, cái đó cũng không khác với phỏng đoán lúc ban đầu của hắn bao nhiêu.
Đây là một loại công pháp rất quỷ dị cũng rất cường đại, nhưng sự hạn chế của nó cũng lớn không kém. Nếu máu của Lưu Yến Tước không thể dính vào trên người địch nhân, như vậy liền không thể phát huy uy lực. Đương nhiên, nếu tu vi địch nhân cũng đủ mãnh mẽ vậy thì cho dù máu của y có dính vào trên người hắn thì cũng có lẽ không thể thẩm thấu vào được. Cho nên, thứ Lưu Yến Tước cần nhất chính là kẻ thù bị tổn thương, cho dù chỉ là một chút. Chỉ cần có miệng vết thương, máu của y sẽ theo miệng vết thương thẩm thấu đi vào, như vậy y tuyệt đối sẽ thắng.
Chẳng sợ, kẻ mà y phải đối mặt là một người tu hành mạnh hơn y rất nhiều lần, chỉ cần máu thấm vào trong, y liền có thể khống chế được cơ thể địch nhân trong thời gian rất ngắn.
- Cửu tiên sinh của Nguyệt Ảnh đường kia có quan hệ gì với ngươi?
Phương Giải hỏi.
Đối với vấn đề như vậy, Lưu Yến Tước dường như không có kháng cự chút nào:
- Sư đệ.
- Cho nên ngươi tính toán báo thù cho hắn?
Phương Giải hỏi lại.
Lưu Yến Tước nhịn không được bật cười, bộ dạng khi cười của y thật là kì quái:
- Ngươi chẳng lẽ sẽ tin cái lí do đó sao? Tuy rằng hắn là sư đệ của ta, nhưng hắn chết hay sống cùng ta có quan hệ gì đâu? Ta chẳng qua chỉ là cần một cái lí do mà thôi, ngươi giết hắn, lòng ta kỳ thật không hề thương tâm một chút nào cả. Không nói đến việc quan hệ sư huynh đệ của hai người chúng ta rất đơn bạc, kẻ như hắn mà chết như vậy thì kỳ thật cũng là chuyện rất bình thường, giống như chính bản thân ta thôi.
Những lời phía trước không có nằm ngoài dự đoán của Phương Giải, nhưng những lời cuối cùng quả thật lại làm cho Phương Giải hơi hơi sững sờ.
- Cũng giống như chính bản thân ngươi?
- Không phải sao?
Lưu Yến Tước hỏi lại
- Một nơi như Thập Vạn Đại Sơn làm sao có thể nuôi dưỡng ra được một kẻ bình thường cơ chứ? Cho nên ta vẫn rất khâm phục Đại sư huynh và Thạch Loan. Sống trong hoàn cảnh như thế mà bọn họ vẫn không có điên mất. Lão cửu điên rồi, ta điên rồi, còn có một kẻ sau khi phát điên liền biến thành một tên vô dụng.
Lưu Yến Tước cười khổ một tiếng:
- Xét đến cùng, còn không phải là bởi vì cái tên sư phụ không rõ lai lịch kia sao?
- Không.
Phương Giải lắc lắc đầu:
- Tuy rằng ta không biết trên người các ngươi đã xảy ra chuyện gì, nhưng ta biết rằng cũng không phải mỗi người ở trong tuyệt cảnh đều sẽ trở nên điên cuồng. Nhất là, hoàn cảnh sống của các ngươi cũng không phải là tuyệt cảnh, nó chỉ có điều quá mức gian khổ một chút mà thôi. Ngươi vừa rồi nhắc tới Đại sư huynh của ngươi, hắn sở dĩ không có điên mất trong mắt ngươi chẳng phải là do hắn đã điên rồi sao?
Lưu Yến Tước ngẩn ra, qua một hồi lâu sau y mới gật gật đầu nói:
- Ngươi nói nhưng thật ra có đạo lý, ta biết rằng ta đã điên rồi, cho nên ta cảm thấy Đại sư huynh là bình thường, Kỳ thật sâu tận trong nội tâm, ta làm sao có thể không biết được hắn mới chính là kẻ điên đây? Chỉ có điên rồi mới là bình thường, còn nếu bình thường, ngược lại là điên rồi.
Phương Giải ừ một tiếng:
- Các ngươi đều là người của Nguyệt Ảnh đường sao?
Lưu Yến Tước tạm dừng trong chốc lát rồi cười lạnh:
- Tuy rằng ta biết rằng ngươi muốn biết thế lực đứng sau lưng ta là ai, nhưng nếu nó đã làm cho ngươi khó chịu thì ta hẳn là không nói cho ngươi biết mới đúng a. Nhưng, Nguyệt Ảnh đường là thứ gì? Trò chơi mà đứa nhóc nhà nào cũng chơi kia
ta còn thật không nhìn vào mắt. Hắn chẳng qua là vừa mới nhặt được một món đồ chơi, và cảm thấy món đồ chơi đó là một thứ tuyệt thế thần binh mà thôi.
- Phương Giải
Ánh mắt của y nhìn về phía Phương Giải:
- Ta cảm thấy ngươi thật sự không bằng ta.
- Lý do đâu?
Phương Giải bình tĩnh hỏi.
- Bởi vì ngươi căn bản cũng không giống như là một người tu hành.
Hai tay của Lưu Yến Tước ôm lấy bụng, nhưng cơ thể y vẫn cứ run rẩy kịch liệt như cũ. Ai cũng vô pháp lĩnh hội sự đau đớn mà y đang phải chịu đựng lúc này. Tuy rằng Phương Giải không có hạ sát thủ, nhưng loại cảm giác thống khổ ấy thật sự rất khó chịu đựng. Vì được đến đáp án, lúc ra quyền, Phương Giải đã suy tính độ mạnh yếu, cho nên khí hải của Lưu Yến Tước vẫn chưa hoàn toàn bị phá vỡ, nó vẫn còn có thể chống đỡ giúp y sống sót.
- Những kĩ xảo cận chiến của người đều đặc biệt ẻo lả, toàn là những thứ mà vào lúc mấy tên lưu manh vô lại đánh nhau mới có thể dùng, a, đúng rồi, ngươi kỳ thật chẳng phải là một tiểu nhân vật sao? Xuất phát từ tầng dưới chót, dựa vào vận khí nghịch thiên ngươi mới có thể leo tới được vị trí thoạt nhìn thật cao, cũng thật ngăn nắp như bây giờ.
Lưu Yến Tước phun một búng máu ra:
- Nếu ta cũng có được trải qua như ngươi, chẳng lẽ ta sẽ làm kém hơn ngươi sao? Chỉ có điều, sự trải qua giữa người và người khác nhau mới quyết định được sự khác biệt giữa người với người, nếu lúc trước ta không phải bị lão bất tử chết tiệt kia dẫn tới Thập Vạn Đại Sơn, ta chắc chắn sẽ trở thành một vị tông sư chiếm cứ một phương tại trên giang hồ rồi. Ta sẽ trở thành người được vạn chúng kính trọng và ngưỡng mộ, khai tông lập phái, cũng có thể giống như ngươi, mang binh đánh giặc, thành tựu bá ngiệp.
Phương Giải không có đánh gãy lời của y, loại ảo tưởng này vẫn cứ để cho Lưu Yến Tước tiếp tục thêm nữa đi.
- Ngươi dựa vào cái gì mà thành công? Bằng thực lực của chính ngươi sao?
Lưu Yến Tước cười lạnh:
- Ta thuở nhỏ liền biết bản thân có thiên phú kinh người, có lẽ chính là vì như thế ta mới có thể bị người kia tìm được, sau đó bị mang đến Thập Vạn Đại Sơn. Lão nói cho ta biết, tương lai ta sẽ có đại thành tựu, nhưng ta nhất định phải sống trong Thập Vạn Đại Sơn đợi đến đúng thời cơ rồi hãy đi. Sau khi thời cơ đến, ta sẽ làm ra một chuyện thật lớn khiến tất cả mọi người đều phải ghi nhớ. Nhưng cái lão già đáng chết kia lại cố tình không chịu nói cho ta biết chuyện đó là chuyện gì, còn bắt mấy người chúng ta thành thành thật thật ở lại cái vùng đất lạnh giá đó.
- Ta bây giờ ngẫm lại mới thấy, kỳ thật lão cửu là người dũng cảm nhất trong số chúng ta.
Lưu Yến Tước thở dài:
- Năm đó, lúc hắn vẫn còn là một đứa bé hắn đã dám chạy trốn. Mà chúng ta, lại chậm chạp không dám rời khỏi cái chỗ kia. Mà ngay cả lần đi ra này của ta cũng là sử dụng một cái lí do dối trá là để báo thù cho lão Cửu nhằm tự an ủi tâm lí lo sợ của chính bản thân mình. Tu vi của lão già chết tiệt kia thật sự rất mạnh, lão nói cho chúng ta biế, nếu chúng ta dám rời khỏi Thập Vạn Đại Sơn lão liền sẽ giết chúng ta, thế cho nên dù chúng ta biết rất rõ ràng lão đã rời đi nhưng nhiều năm qua chúng ta vẫn cứ không dám rời khỏi.
- Lần này rời núi ngươi tuyên dương như thế sẽ không sợ người kia tìm được ngươi sao?
- Lão đã chết!
Lưu Yến Tước trả lời.
Phương Giải nhíu mày
- Làm sao ngươi biết?
Trong ánh mắt của Lưu Yến Tước khó giấu được sự đắc ý:
- Ta sở dĩ gióng trống khua chiêng hiện thân trên giang hồ như vậy, thứ nhất tự nhiên là nghĩ muốn bức ngươi ra đánh với ta một trận. Thứ hai, cũng là muốn thử xem lão rốt cục có sẽ tới tìm ta hay không. Một đường từ Thập Vạn Đại Sơn đến đây ta đã giết chết nhiều người như vậy, đã làm ra thanh thế lớn như thế vậy mà cái lão già chết tiệt kia vẫn đều không có xuất hiện, ngoại trừ việc lão đã chết thì còn có lí do gì nữa đâu?
- Lão là ai vậy?
Phương Giải hỏi.
- Ta đoán, lão là một đầu bếp
Lưu Yến Tước có chút hoảng hốt:
- Bởi vì trong trí nhớ của ta, ấn tượng mà ta khắc sâu nhất đều là hắn đang nói cái món này nên làm như thế nào, nên cho thêm bao nhiêu dầu, bao nhiêu đường, bao nhiêu muối. Nếu không phải là một đầu bếp, thì tại sao trong đầu lão đều là những thứ này được cơ chứ?
Nghe được câu này, trong lòng của Phương Giải chấn động mạnh một cái!
Hắn biết được, bản thân hắn đã bỏ lỡ cái gì.
Hai chữ đầu bếp này, kỳ thật đã là đáp án. Tên đầu bếp tìm được bên trong thành Trường An kia chắc chắn có quan hệ thực phức tạp với đám người Lưu Yến Tước này. Năm đó đúng là vị đầu bếp từng tuyên bố chính mình cũng không sẽ đánh nhau kia tìm được những người có thể chất đặc thù như Lưu Yến Tước, Cửu tiên sinh, sau đó hắn mang bọn họ lên giấu tại trong Thập Vạn Đại Sơn. Tên đầu bếp kia, rõ ràng ngay cả đánh nhau cũng không dám, lại nói với đám người Lưu Yến Tước rằng chỉ cần bọn họ rời khỏi, liền sẽ giết bọn họ
- Ta biết tên đầu bếp kia, ta còn biết rằng hắn cho tới bây giờ đều sẽ không giết người.
- Ngươi có biết lão? Lão tại nơi nào!
Lưu Yến Tước lập tức trở nên kích động:
- Ngươi vì sao nói lão sẽ không giết người? Bộ dạng lão hung thần ác sát như vậy thì làm sao lại có thể không giết người được cơ chứ?
- Ta nói hắn sẽ không giết người, không phải nói hắn sẽ không biết thủ đoạn giết người, mà là vì trong lòng người như hắn vốn chưa bao giờ có ý niệm muốn giết một ai cả..
- Cho nên…
Phương Giải nói:
- Hắn mới có thể dùng giết người để đe dọa làm cho ngươi sợ. Bởi vì theo hắn, đó nhất định là một chuyện cực kì đáng sợ.
- Ta không ngờ thật sự bị dọa.
Ánh mắt của Lưu Yến Tước rất phức tạp, vô pháp đọc thấu mọi điều trong đó.
- Lão đang ở đâu? Ta có thể đi gặp lão trước lúc ta chết được không?
Lưu Yến Tước hỏi.
- Không thể.
Phương Giải lắc lắc đầu:
- Bởi vì ngươi giết rất nhiều người, rất nhiều người vô tội. Nếu ngươi vì muốn nổi danh mà đi giao thủ với người trong giang hồ thì dù cho ngươi có giết chết nhiều người, mối thù đó cũng chỉ là trong giang hồ. Nhưng ngươi không nên giết nhiều người dân bình thường như vậy. Ngươi giết, vậy ngươi đã không còn tư cách để sống sót nữa, cho dù chỉ là thêm một ngày.
- Cái tên phế vật nhà ngươi!
Lưu Yến Tước bỗng nhiên trở nên kích động:
- Ngươi cư nhiên còn có loại này nhân từ này?! Những người bình thường kia chính là những con kiến, ta giết thì giết! Nếu bọn họ mạnh, bọn họ cũng có thể giết ta!
- Đúng.
Phương Giải gật gật đầu:
- Ta mạnh hơn so với ngươi, cho nên ta có thể giết ngươi.
- Ta muốn cắn chết ngươi!
Lưu Yến Tước giãy dụa, đầu gối quỳ trên mặt đất còn đang dịch về phía trước, y thật sự muốn đem Phương Giải cắn chết. Y há hốc miệng, tơ máu trên hàm răng rõ ràng như thế.
Phương Giải đột nhiên đi về phía trước một bước, sau đó hai bàn tay của hắn bắt lấy đầu của Lưu Yến Tước, một bàn tay bắt lấy sọ não, một bàn tay bắt lấy cằm, tiếp đó hai tay dùng lực kéo mạnh sang hai bên. Miệng của Lưu Yến Tước đã bị mở rộng hơn nữa. Phương Giải cúi đầu há miệng, một cỗ kim hỏa từ trong miệng hắn phun ra, trực tiếp phun vào trong miệng của Lưu Yến Tước. Hỏa thế kia cực kì mãnh liệt, trực tiếp đốt vào trong thân thể của đối phương.
Ngọn lửa kịch liệt từ bên trong cơ thể Lưu Yến Tước đốt ra bên ngoài, rất nhanh, trong mỗi cái lỗ chân lông của y đều có ngọn lửa xuất hiện.
- ---------oOo----------