Tranh Bá Thiên Hạ

Xếp thành hàng


trước sau

Đầu bếp đi về phía trước vài bước nói với Diệp Trúc Hàn:

- Một chiêu này của ta ngay cả ta cũng không biết sẽ xảy ra chuyện gì, cho nên tốt nhất là các ngươi lùi về phía sau vài bước. Tuy nguyên giới này của Phương Giải rất mạnh, nhưng ta vẫn lo lắng mọi người bị thương. Lui về sau đi, lại lui thêm vài bước, các ngươi chuẩn bị sẵn sàng, nếu cảm thấy không thoải mái thì lập tức phòng ngự.

Mọi người thấy y nói trịnh trọng như vậy, đều tập trung tinh thần. Tất cả mọi người tập trung nội kình lại, nhằm chuẩn bị ra tay bất kỳ lúc nào. Mà Phương Giải, người tạo ra thanh giới bảo vệ, càng không dám buông lỏng, tăng sức mạnh lên cực hạn.

Mọi người nhìn chằm chằm vào đầu bếp, đợi một chiêu kinh thiên động địa xuất hiện.

Đợi như vậy chừng năm phút, vẫn không thấy đầu bếp có động tĩnh gì.

- Sao vậy?

Phương Giải hỏi.

Đầu bếp quay đầu lại, cười ngượng ngùng nói:

- Đợi ta nhớ lại khẩu quyết đã…

Mọi người nghẹn họng nhìn trân trối, thật giống như đang ngưng thần tĩnh khí đứng ở sau đê chờ lũ lụt tới. Nhưng đúng lúc đó đê lại sụp xuống, tất cả đều có chung một suy nghĩ.

Muốn mắng to.

- Nhớ ra rồi, nhớ ra rồi.

Đầu bếp cười xin lỗi với mọi người, sau đó lau mồ hôi trên trán, giống như gặp đại địch, chậm rãi đẩy tay về phía trước, miệng lẩm bẩm. Mọi người lại tập trung tinh thần, dốc toàn nội kình nghênh đón một chiêu kinh thiên động địa kia.

Lại đợi năm phút, vẫn không có chuyện gì xảy ra.

Lần này không đợi người khác lên tiếng hỏi, đầu bếp đã quay đầu lại, áy náy nói:

- Đợi thêm một lát, lúc ta học chiêu này, là dùng hai tay ra chiêu. Hiện tại chỉ còn lại một tay, cho nên…đừng nóng vội, đừng nóng vội, đợi ta một lát.

Nếu vừa rồi dùng đê lớn sụp đổ để hình dung, thì hiện tại nó chưa đủ để hình dung tâm trạng của mọi người lúc này. Tâm trạng lúc này của bọn họ, thật giống như gặp được một tuyệt thế mỹ nữ, kéo lên trên giường, đang lúc chuẩn bị cho vào, thì nàng lại áy náy nói, quên mất, đang đến kỳ của người ta…

Không còn là tức giận chửi mắng rồi, mà có thể bị nội thương.

Hạng Thanh Ngưu vươn tay về phía trước:

- Cá của ta đâu, đi ra cắn đứt chim của hắn cho ta.

May mắn hai con cá thái cực kia mẫn cảm với hoàn cảnh bên ngoài nên không chịu đi ra, bằng không nếu thực sự đi ra cắn đầu bếp một cái, đám người Phương Giải biết mình vĩnh viễn không dám đối đấu với hai con cá kia.

- Đợi một lát không được à?

Đầu bếp có chút không vui:

- Ta chỉ cần chút thời gian để thay đổi hướng đi của nội kình. Các ngươi đều biết cũng đều quen với việc vận chuyển nội kình từ Khí Hải ra hai cánh tay, nhưng hiện tại ta chỉ còn một cánh tay. Tất cả nội kình chỉ còn một con đường để đi, cho nên ta đương nhiên phải mở rộng con đường này rồi.

Lời này vừa thốt ra, mọi người đều kinh hãi.

Tùy tiện thay đổi khí mạch của mình, người bình thường làm sao làm nổi? Trong số bốn người ở đây, ngoại trừ Phương Giải có thể chất đặc thù ra, không ai làm được. Chính vì thế tất cả mọi người đều thu hồi khinh bỉ với đầu bếp, ngay cả Hạng Thanh Ngưu cũng không nói thêm nữa.

- Tốt rồi.

Lại qua vài phút, đầu bếp hít sâu một hơi, nói:

- Vẫn phải cảnh cáo các ngươi, một chiêu này của ta…

Hạng Thanh Ngưu rốt cuộc sụp đổ:

- Ông nội của ta, van ngươi làm nhanh lên được không?

Thạch Loan vỗ trán, đau đớn kêu:

- Bối phận thật là loạn…





Đầu bếp hít sâu một hơi, sau đó duỗi một cánh tay về phía trước.

Tất cả mọi người tưởng rằng sẽ có biến hóa long trời lở đất gì, lại phát hiện bên ngoài chẳng có thay đổi gì cả. Đang lúc bọn họ chuẩn bị nổi giận, thì hai con cá trong bụng Hạng Thanh Ngưu ló đầu ra, giống như cảm ứng được gì đó bên ngoài, sau đó chui ra bơi xung quanh y.

Hạng Thanh Ngưu sửng sốt, sau đó cả kinh.

Nguyên khí thiên địa bên ngoài xảy ra thay đổi cực lớn. Càng ngày càng có nhiều nguyên khí thiên địa bị một lực lượng vô hình kéo tới, giống như xuất hiện một cơn lốc biển, cuốn tất cả nước biển vào. Nguyên khí thiên địa tạo thành một cơn lốc xoáy, lốc xoáy đi về hướng khe đá.

Sau đó, hai con cá thái cực của Hạng Thanh Ngưu giống như bị kinh hãi gì đó, lại chui vào cơ thể của y.

Sau đó tất cả mọi người cảm thấy một áp lực khó có thể hình dung được. Chừng một phút sau, bọn họ không thể hô phấp.

Phương Giải là người đầu tiên phục hồi tinh thần, sau đó vươn hai tay lên, rót thêm nội kình để duy trì thanh giới.

Nếu như nói, khe đá kia mang tới cho mọi người một cảm giác tử vong, vậy thì lúc đầu bếp ra tay, bọn họ cảm thấy như rơi vào âm phủ. Đây mới thực sự là tử vong, đặc tới ngay cả hô hấp cũng cảm thấy có máu chảy ra từ mũi.

Nơi này chính là Âm phủ.

Khắp nơi đều là khí tức tử vong.

Trong phạm vị mấy trăm mét, đất đai cứng rắn biến thành màu đen. Cốt long mà Thạch Loan vừa thi triển ra chưa bị khí tức tử vong của khe đá ăn mòn hết, nhưng giờ khắc này, nó liền biến thành bột phấn.

Ngoại trừ đầu bếp, tất cả mọi người đều tim đập thình thịch.

Nơi này, đã không còn là nhân gian.

Không ai có thể chân chính lý giải cảm giác một người sống tiến vào kết giới tử vong. Cho nên, cho dù hiện tại bảo mấy người bọn họ nói, bọn họ cũng không tìm thấy ngôn ngữ để hình dung Nếu muốn so sánh, vậy thì chỉ có thể nói, một đứa nhỏ chưa từng rời xa gia đinh, rời xa cha mẹ, đột nhiên xuất hiện một nơi xa lạ đáng sợ. Sự sợ hãi đó, chưa tới một phần vạn cảm giác mà đám người Phương Giải đang cảm nhận.

- Y…thực sự không biết đánh nhau?

Lúc nói ra những lời này, Hạng Thanh Ngưu cảm thấy thanh âm không phải phát ra từ cổ họng của mình.

Khí tức kinh khủng như vậy, một người chưa bao giờ chủ động đánh người khác có thể thi triển được ra sao? Một đầu bếp thoạt nhìn hiền lành, khờ ngốc có thể có? Khí tức và đầu bếp kia, hoàn toàn không cùng một đường.

- Không cần đánh, nếu có người tiến vào kết giới tử vong này, cũng
bị lực lượng trong kết giới cắn nát. Căn bản không cần thay đổi hình dạng của kết giới để tấn công, chỉ cần mở ra kết giới rồi chạy vào đám đông, là có thể giết được một mảng lớn rồi. Nếu đầu bếp này đi lên chiến trường…thì con mẹ nó mới là đại sát khí.

Hạng Thanh Ngưu nhìn thoáng qua Phương Giải, ánh mắt như muốn nói, nếu ngươi không mang y tới Đông Cương thì ngươi đúng là một tên ngu ngốc. Nhưng lúc này Phương Giải đâu còn tâm tư để ý tới Hạng Thanh Ngưu. Tất cả sự chú ý của hắn đều đặt lên thanh giới. Tuy đầu bếp đang ở bên trong kết giới của Phương Giải, nhưng vẫn có thể thi triển kết giới của mình ở bên ngoài.

Nguyên bản khe đá tràn ngập khí tức tử vong, thì trong một thời gian ngắn đã bị khí tức của đầu bếp nuốt sạch.

- Lợi hại!

Thạch Loan khó khăn nuốt nước bọt, sau đó bỗng nhiên nghĩ tới:

- Hiện tại đã tiêu diệt được khí tức tử vong của khe đá, nhưng khí tức bên ngoài còn khủng bố hơn lúc trước vô số lần, vậy thì chúng ta làm sao ra ngoài được?

Đầu bếp cười tự hào nói:

- Tuy đây là lần đầu tiên ta dùng tới, nhưng tốt xấu vẫn là kết giới của ta. Trong kết giới của ta, sinh tử của các ngươi mà không thể cam đoan được, thì còn gì là kết giới của ta nữa?

- Đừng nghe y nói.

Hạng Thanh Ngưu vội vàng nói:

- Ta không tin y có thể thuần thục khống chế được kết giới của mình.

Đầu bếp lườm hắn một cái:

- Ngươi có thể tin tưởng người khác một chút được không? Ngươi nên biết trong kết giới của mình, thì người thi triển chính là chúa tể.

Hạng Thanh Ngưu gật đầu:

- Chính vì ta biết nên ta mới sợ.

Đầu bếp không phản bác được.

- Được rồi, hiện tại ta tự ra ngoài xem, nếu các ngươi thấy ta không sao thì đi theo.

Đầu bếp quay đầu nhìn Phương Giải:

- Làm phiền ngươi mở cái cửa.

Phương Giải lắc đầu:

- Tiền bối có biết làm sao để tất cả những người không tin tưởng tiền bối có thể tin tưởng tiền bối trong một khoảng thời gian ngắn nhất không?

Đầu bếp lắc đầu nói không biết.

Phương Giải nói ta biết, sau đó hắn thu hồi thanh giới.

Tiếp theo là những tiếng kinh hô, trong đó xen lẫn một câu chửi của Hạng Thanh Ngưu:

- Con mẹ Phương Giải nhà ngươi!





Sự thật chứng minh.

Vị đầu bếp này đáng giá để tin cậy. Lúc này đi bên cạnh đầu bếp có một cảm giác rất thần kỳ. Cảm giác này chỉ có Phương Giải là hình dung ra được. Đó là như đi trong một công viên thủy sinh, nhìn thấy cá mập hung dữ bơi trước mặt nhưng không làm hại tới mọi người.

Khí tức tử vong ở bên ngoài đặc như sương mù, cắn nuốt khí tức tử vong vốn có ở đây.

- Khe đá quá nhỏ, chỉ từng người đi vào được.

Sau khi thi triển ra kết giới, lòng tự tin của đầu bếp tăng lên nhiều, giống như ngay cả chỉ số thông minh cũng tăng lên không ít, cho nên khiến Hạng Thanh Ngưu càng thêm ghen tị…

- Hơn nữa nói không chừng khe đá này rất dài, cũng không biết phải đi bao lâu, cho nên…

Y còn chưa dứt lời, Hạng Thanh Ngưu đã tự cho là thông minh, nói:

- Cho nên tất cả mọi người phải duy trì một cự ly, còn ngươi đi ở giữa, không thể tụt lại phía sau, đúng không?

Đầu bếp liếc nhìn Hạng Thanh Ngưu như nhìn một kẻ ngu ngốc, không để ý tới hắn, tiếp tục nói:

- Cho nên…mới cảm giác được khí tức yếu ớt của thứ thần bí kia. Chúng ta càng đi vào trong, có khả năng lực lượng đó càng mạnh. Ta không biết đó là vật gì, cho nên không biết kết giới của ta còn tác dụng không.

Hạng Thanh Ngưu đỏ mặt, quay đầu đi không nhìn đầu bếp.

Y vừa đi vừa cạy đá ở bên cạnh, dường như có thù hận với đá vậy.

Đầu bếp hiển nhiên rất thích cảm giác áp chế về mặt chỉ số thông minh này, cho nên suy nghĩ càng thêm rõ ràng:

- Ta đi sau Phương Giải, các ngươi cũng đều đi sau hắn. Làm vậy, nếu lực lượng của vật kia quá mạnh, kết giới của ta không ngăn cản được thì thanh giới của Phương Giải có thể kiên trì một thời gian. Sau đó chúng ta quay đầu bỏ chạy.

Nghe y nói như vậy, Thạch Loan nói:

- Ta đứng thứ ba, mặc dù cốt giới của ta không có tác dụng gì với khí tức tử vong kia, nhưng vẫn có thể ngăn cản được một lúc.

Diệp Trúc Hàn nói:

- Đệ đi sau ta đi, quang minh chi giới của ta hữu dụng hơn đệ. Nếu như ngay cả quang minh chi giới của ta cũng mất đi tác dụng, vậy thì đệ liền dùng cốt giới của mình tranh thủ thời gian cho mọi người.

Thạch Loan nghĩ một lát, đồng ý đứng sau Diệp Trúc Hàn.

Nhìn thấy bọn họ bàn bạc, Hạng Thanh Ngưu ngẩng đầu, vỗ ngực, không cam lòng nói:

- Ta…ta đi cuối vậy.

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện