Càng ngày càng có nhiều lang kỵ khôi phục lại dũng khí, bởi vì bọn họ phát hiện đám người Hán tấn công này không có hậu viện. Chỉ có bảy tám nghìn người, một khi bị bao vây thì khó mà rời đi được, cho nên lang kỵ sao có thể buông tha cơ hội tốt như vậy?
Tướng quân Vương Đình chỉ huy ở trung quân cũng đã nổi giận. Gần ấy binh mã mà dám tấn công đội của mình, hơn nữa còn dọa sợ y. Nếu không giết sạch những người Hán này, thì khó mà bình phục được lửa giận trong lòng.
Đối mặt với lang kỵ bao vây, binh lính của Hắc Kỳ Quân biết rằng đã tới lúc tử chiến. Hiện tại rốt cuộc Chử Phi Vân cũng hiểu được vì sao Tống Tự Hối lại bảo bọn họ kiên trì ít nhất nửa canh giờ. Không có nửa canh giờ, đội ngũ của kẻ địch khó mà triệu tập hết lại đây được.
Mà nếu muốn tiêu diệt hết kẻ địch, thì không thể để lang kỵ phát huy được tốc độ.
Tống Tự Hối không lừa bọn họ. Ngay từ đầu Tống Tự Hối đã nói rõ ràng, cần bọn họ kiên trì nửa canh giờ. Hơn nữa để đảm bảo lôi kéo càng nhiều kẻ địch tới, binh lực giao cho y không nhiều lắm, chỉ có sáu thắng địch doanh.
Lúc này chỉ có một chỗ tốt duy nhất, đó là binh lính Hắc Kỳ Quân có thể nấp sau xe ngựa chở lương thực để tránh tên của kẻ địch.
- Các huynh đệ!
Chử Phi Vân dùng hết sức la lên, hết sức cho càng nhiều người nghe thấy:
- Trận chiến hôm nay, chính là tiêu diệt đám Thát tử Mông Nguyên đã gây hại cho quê nhà của chúng ta mấy năm liền. Mà nếu muốn thành công, mấu chốt chính là bản thân chúng ta. Tống tướng quân nói, chúng ta kiên trì ít nhất nửa canh giờ. Vậy thì chúng ta không thể để Tống tướng quân và kẻ địch xem thường. Cho dù chết, cũng phải chết như một nam tử đầu đội trời chân đạp đất.
Y vung đao ngăn cản một mũi tên bắn tới, tay kia thì nhặt một trường mâu ném ngã một kỵ binh xuống ngựa.
- Nếu có một ngày, hậu thế của chúng ta hỏi, là ai ban cho bọn họ cuộc sống yên bình hạnh phúc, thì người còn sống có thể vỗ ngực lớn tiếng nói, là ta! Còn phải nói thay cho các huynh đệ đã chết, không có cái chết của bọn họ, thì không có những ngày an lành của tất cả mọi người!
Y xoay người đâm một con ngựa đang lao tới. Con ngựa đau đớn ngã xuống, kỵ binh trên lưng ngựa bị văng ra ngoài, còn chưa đứng dậy đã bị một binh lính Hắc Kỳ Quân khác dẫm vỡ đầu.
- Chúng ta là lính!
Chử Phi Vân lại tung một đao cắt đứt chân một chiến mã. Trước khi chiến mã ngã xuống, kỵ binh trên lưng nhảy xuống được. Còn chưa hạ xuống đất, đã bị Chử Phi Vân đâm một đao vào bụng.
- Những năm qua, có rất nhiều người mắng binh lính chúng ta ở sau lưng, nhưng khi lên chiến trường, bọn họ vẫn cần chúng ta bảo vệ bọn họ.
Chử Phi Vân hô lớn:
- Bất kể là thiên tai hay nhân họa, chỉ cần người làm lính chúng ta đứng trước bọn họ, thì sẽ như một tòa núi lớn!
Y chém đứt vai một kỵ binh, tung cược đá bay thi thể không trọn vẹn:
- Hôm nay, chúng ta chính là ngọn núi lớn này.
Trên sườn núi.
Tống Tự Hối nhìn thấy lang kỵ đã từ bốn phương tám hướng tập trung vào trung đội, tạo thành vòng vây với đội của Chử Phi Vân. Y quay mạnh đầu lại, hô to:
- Bắn pháo hiệu, toàn quân xuất kích.
Y rút trường đao ở thắt lưng ra, là người đầu tiên xông lên:
- Nói với hỏa khí doanh, trước khi binh mã của lão tử xông xuống núi, bắn tất cả đạn pháo tích trữ.
Một văn nhân, lúc hô lên câu này, sau mà hung hãn!
Có lẽ người Mông Nguyên cũng không ngờ rằng thất bại của tổ tiên của bọn họ lại tái diễn trên người bọn họ. Hơn 200 năm trước, lúc Đại Tùy mới lập quốc, Đại Hãn Mông Nguyên thân chinh đấu với Thái tổ Hoàng Đế Đại Tùy Dương Kiên. Cũng ở vùng đất này, xảy ra trận đại chiến ảnh hưởng tới đời sau.
Chính nhờ trận đại chiến đó, trong hai trăm năm kế tiếp mới không xảy ra chuyện người Mông Nguyên xâm lấn Trung Nguyên.
Trong trận chiến ấy, dù bộ binh của người Hán không chiếm ưu thế về số lượng, nhưng vẫn đả kích được lang kỵ của Mông Nguyên, hơn nữa còn là đả kích nặng nề. Từ trận chiến ấy trở đi, người Mông Nguyên liền coi trọng chiến thuật của người Hán. Cũng chính từ trận chiến ấy, Hoàng tộc Dương gia mới quyết định nuôi dưỡng Tây Bắc để làm chiến trường.
Hôm nay, chuyện như vậy lại xảy ra.
Rõ ràng người Mông Nguyên có binh lực nhiều hơn Hắc Kỳ Quân, mà Hắc Kỳ Quân thoạt nhìn như dân chạy nạn, lại có thể cứng rắn đập tan lang kỵ. Sau khi hỏa khí doanh dùng hết số đạn pháo, thư sinh Tống Tự Hối xông lên đầu giết vào đội ngũ đã hỗn loạn của lang kỵ.
- Tướng quân!
Thân vệ của y kéo y lại:
- Việc chiến đấu để cho chúng thuộc hạ đi! Ngài không biết võ nghệ, nếu chẳng may có sơ suất gì thì biết làm sao?
- Tránh ra!
Tống Tự Hối đẩy thân vệ ra:
- Chử Phi Vân dẫn theo các huynh đệ đổ máu liều mạng, dù ta không biết võ nghệ, khí lực cũng yếu, nhưng ta có nhiệt huyết! Nếu hôm nay ta chết cùng các huynh đệ, thì có thể nâng chén nói cười dưới cửu tuyền. nếu ta co vòi ở đằng sau, thì ta chẳng có mặt mũi nào mà dựng mộ cho các huynh đệ!
Phốc một tiếng, đang lúc nói chuyện, thì một lang kỵ không biết từ đâu chém một đao vào lưng Tống Tự Hối. Nếu không phải áo giáp mà Tống Tự Hối đang mặc khá chắc chắn, thì một đao này có thể chém tới tận xương rồi. Dù vậy, lực chém vẫn khiến y ngả người về phía trước.
Tống Tự Hối giãy dụa đứng lên, rống một tiếng bổ nhào tới, hai tay ôm chặt eo của lang kỵ kia rồi đẩy ngã. Chớ nói y không biết giết người, ngay cả đánh nhau cũng chưa từng đánh qua. Lúc đầu ở quận Bình An dù y có nhiều lần lãnh binh, nhưng chưa từng tự mình ra tay như bây giờ.
Y chỉ là máu dồn lên
não, ôm lang kỵ kia cùng nhau ngã xuống, kế tiếp không biết phải làm gì. May mắn lúc lang kỵ kia ngã xuống có để rơi loan đao, bằng không y dữ nhiều lành ít. Thân vệ của y thấy thế liền hoảng sợ, tiến tới kéo Tống Tự Hối đứng dậy rồi chém chết lang kỵ kia.
Tống Tự Hối lảo đảo nhặt hoành đao lên, còn muốn xông về phía trước.
Thân vệ của y đi trước bảo vệ, nhưng y liều mạng cũng không muốn lui ở sau. Các thân vệ không có cách nào, đành phải bảo vệ hai bên của y xông về phía trước. Có lẽ đây là cảnh tượng hiếm thấy từ xưa tới nay. Mỗi khi có đại chiến, xông lên đầu thường là tướng lĩnh dũng mãnh nhất trong quân. Nhưng hôm nay, xông lên đầu lại là một thư sinh trói gà không chặt.
Cũng chính vì thế, các binh lính Hắc Kỳ Quân đều như phát điên, gào thét xông về phía trước. Đội quân này từ lúc rời khỏi Nghi Thủy, liên tục bôn ba mấy tháng chưa từng nghỉ ngơi, thậm chí đã cạn nước, cạn lương thực, ở giờ khắc này bộc phát toàn bộ tiềm lực của mình ra.
- Nhanh đi cứu Chử Phi Vân!
Tống Tự Hối hộc ra máu, cuối cùng đành phải để thân vệ dìu dắt. Là người đầu tiên xông lên, dù có thân binh bảo vệ, thì y vẫn bị đánh hai cái vào người. Nặng nhất chính là một cú đập từ lang nha bổng của tướng lĩnh lang kỵ, cơ hồ suýt nữa đập vỡ miếng hộ tâm.
Lúc này, sắc mặt của Tống Tự Hối trắng như tờ giấy.
- Giết!
Ai nói thư sinh không có khí khái?
Binh lính bị lây nhiễm, liều mạng xông về phía trước. Trận hình vốn loạn của kỵ binh, bị tập kích như vậy liền phá thành mảnh nhỏ. Hậu đội và tiền đội mất liên lạc, trung quân thì bị tập kích, lòng người bàng hoàng. Tướng quân Vương Đình ở trung quân vì ổn định quân đội, tự mình mang binh lính tính toán giết chủ tướng của người Hán, nhưng lúc vọt tới gần, y liền hoảng sợ.
Cái người Hán yếu ớt thoạt nhìn có thể sụp đổ bất kỳ lúc nào kia, lại nhờ người khác dìu dắt tấn công về phía trước. Mặc dù y không thể đứng thẳng được, nhưng vẫn không ngừng bước về phía trước.
Không chịu dừng lại!
- Giết y! Nhất định phải giết y!
Tướng quân Vương Đình như nhìn thấy ma quỷ, sợ tới mức biến sắc. Trong lòng y luôn có một thanh âm tự nói với mình, nhất định phải giết tướng lĩnh người Hán này. Vì thế y dẫn theo thân binh lao tới. Nhưng đám người dày đặc, ưu thế về tốc độ của chiến mã không phát huy được.
Mắt thấy sắp chen tới gần tướng lĩnh người Hán kia, thì một loạt tiếng đùng đoàng vang tới, tướng quân Vương Đình ngã xuống ngựa, trên người có mấy chục lỗ thủng. Có bảy, tám trăm binh lính hỏa khí doanh cầm súng vọt tới.
Tướng quân Vương Đình chết một cách không minh bạch như vậy.
Số lượng binh mã của Tống Tự Hối cũng không nhiều lắm. Lúc trước Phương Giải hạ lệnh không phải là tìm kiếm người Mông Nguyên để quyết chiến. Phương Giải ra lệnh rằng, tùy ngươi trông coi Tây Bắc, chỉ cần không thua là được. Nếu Phương Giải ở đây, chắc cũng không ngờ rằng Tống Tự Hối lại tự biết nghĩ ra kế để chiến đấu.
Tất cả máu đã sôi trào, tất cả sát khí đều đang lan tràn.
Có lẽ chỉ có Tống Tự Hối biết ngọn lửa trong lòng mình đã đè nén bao nhiêu. Ở quận Bình An, người Mông Nguyên cướp của giết người, y đều ghi tạc trong lòng. Các oan hồn dưới loan đao kia, y đều ghi nhớ trong đầu. Lúc y lãnh binh, y đã chờ trận chiến này hôm nay, trận chiến báo thù.
Báo thù cho các hương thân phụ lão đã chết.
- Chém cờ!
Tống Tự Hối lảo đảo, khàn giọng hô lên, tay cầm hoành đao run rẩy chỉ về phía đại kỳ của Vương Đình tướng quân.
Thân binh doanh của y kêu gào xông lên, chém ngã lang kỵ ngăn cản trước mặt. Đám lang kỵ này đã bị sự hung hãn của người Hán dọa sợ, đâu còn giữ được lòng kiêu ngạo hơn nghìn năm của lang kỵ? Lá cờ thêu đầu sói bị chém xuống, tiếng hoan hô lập tức vang lên.
Đối với lang kỵ mà nói, tiếng hoan hô này như một kích đánh vào chút hy vọng cuối cùng của bọn họ.
Thất bại.
Thất bại triệt để.
Đám lang kỵ này, không hiểu sao tiến vào Tây Bắc, cuối cùng thua ở ý chí chiến đấu. Ở nhà của người khác, bọn họ không tìm thấy dũng khí vốn có của mình. Số lượng chiếm ưu thế, hơn nữa đều là kỵ binh, nhưng lang kỵ lại thất bại một cách sỉ nhục. Trận chiến này sẽ lưu danh sử sách, giống như trận chiến của Thái Tổ Dương Kiên năm đó. Thậm chí ý nghĩa còn quan trọng hơn. Bởi vì trận chiến của Dương Kiên năm đó là mở mang bờ cõi, mà trận chiến này, là vì báo thù.
Cũng không biết là ai là người đầu tiên ném loan đao xuống, quỳ gối ôm đầu, run rẩy cầu xin tha thứ.
Sợ hãi, giống như ôn dịch lan tràn khắp đội quân Mông Nguyên.