Đây là một cảnh tượng khá quỷ dị, thế nên khiến trong lòng Dương Thuận Hội đầy thất vọng.
Dưới trướng của y có ít nhất 10 vạn binh mã. Đội quân này đều là y mang ra từ thành Trường An, bọn họ đi theo y đã lâu, trong đó có người đã đi theo được mười mấy năm. Dương Thuận Hội tin tưởng chắc chắn rằng, nếu như mình gặp nguy hiểm trên chiến trường, những người này đều sẽ liều chết bảo vệ mình.
Y từng chắc chắn rằng, những thuộc hạ này đều muốn đồng sinh cộng tử với mình.
Dương Thuận Hội không biết sự tin tưởng này mất dần từ bao giờ. Tuy thủ hạ của y xúm lại nhưng không ai ra tay, thậm chí không có ai quát lớn. Bất ngờ là, chính y cũng không thấy kinh ngạc, không thấy phẫn nộ.
Có lẽ, lòng tin đã mất dần từ khi y nhận vàng bạc từ người nước ngoài.
Y nhìn xung quanh, phát hiện những khuôn mặt quen thuộc kia đều hờ hững. Mà ngay cả mấy thuộc hạ đi theo y lâu nhất cũng không ai biểu hiện muốn tử chiến với y. Mà những binh lính kia, càng thêm thờ ơ lạnh nhạt.
Y mỉm cười.
Cười nhạo
Không biết là cười nhạo các thuộc hạ kia, hay là cười nhạo chính mình.
Những năm qua không phải là y không nghe thấy các thuộc hạ bàn tàn gì về mình. Từ lúc dân chúng tụ tập ở trước phủ của y hy vọng y có thể ra mặt, rồi y hạ lệnh xua đuổi dân chúng, y đã cảm thấy binh lính nhìn mình với ánh mắt khác.
Đây cũng là lý do mà y quyết định rời khỏi đội quân này. Y biết mình không thể khiến đội quân này tin phục được nữa. Chủ tướng không được binh lính tán thành, thì đúng là một chuyện đáng sợ trên chiến trường. Y biết mình sẽ không đánh thắng trận này, cho nên mới suy nghĩ trốn tránh. Một người mê luyến vàng bạc, tất nhiên mê luyến địa vị. Nếu không vì bất đắc dĩ, thì y đâu có nguyện ý buông tha quyền thế của mình.
Dương Thuận Hội biết người trẻ tuổi ngồi trên tường kia. Lúc ở Trường An, y và hắn từng có giao tình. Chỉ là y không nghĩ tới, sau nhiều năm, một tiểu nhân vật lúc trước, giờ đã trở thành người hùng mạnh nhất dưới vòm trời Trung Nguyên rồi.
- Ta biết là ngươi tới giết ta, nhưng ngươi đừng hòng làm nhục được ta.
Y nhìn Phương Giải, nói.
- Hóa ra ngươi vẫn còn tôn nghiêm.
Phương Giải lắc đầu, dường như khinh thường những lời này.
- Ta tưởng tôn nghiêm của ngươi đã bị người nước ngoài mua chuộc từ lâu, không ngờ vẫn còn một chút. Ngươi đã không còn biết tự tôn là gì, vậy thì ngươi nên biết chết như thế nào mới là tự tôn. Ngươi không muốn ta nhục nhã ngươi, vậy thì đầu tiên ngươi đừng nhục nhã chính bản thân.
Phương Giải nói.
Dương Thuận Hội hơi sửng sốt, lui về phía sau một bước quan sát thế cục. Y có thể nhìn ra mấy người bao vây mình đều có tu vị cao cường. Đấu tay đôi còn chưa chắc thắng, nói chi là có mấy người liền.
- Tôn nghiêm?
Y cười nhạo:
- Ta từng tự hào vì mình là người của Dương gia. Nhưng lúc ta rời khỏi Trường An, ta đã chật vật như thế nào? Nếu lúc đầu ta không rời đi, chỉ sợ ta đã biến thành bộ xương khô rồi. Vì sao ta phải liều mạng vì một triều đình như vậy? Vì sao ta phải ra sức vì một gia tộc như vậy?
- Người khác đãi ta như quốc sĩ, ta liền dùng quốc sĩ báo bọn họ.
Dương Thuận Hội bỗng nhiên cao giọng nói:
- Nhưng thiên hạ này đã thay đổi từ lâu, người của Dương gia còn có cái gì để duy trì tôn nghiêm của mình không? Ta muốn sống sót trong loạn thế thì có gì sai? Đúng vậy, người nước ngoài cho ta một ít ưu đãi, để nuôi quân, để nuôi trăm ngàn tướng sĩ dưới trướng, ta nhận lấy chút ưu đãi có gì sai?
Y nhìn thuộc hạ xung quanh:
- Các ngươi là đồ vô ơn, ăn của ta, mặc của ta, dùng của ta, còn mắng ta sau lưng, hận không thể giết ta, chẳng lẽ ngươi mới đúng sao, Phương Giải?
Y nhìn Phương Giải, rống giận:
- Ngươi chớ nói tôn nghiêm trung thành gì đó với ta! Chẳng lẽ ngươi trung thành với Dương gia sao? Ta không biết tư tưởng hẹp hòi của ngươi từ đâu tới, ngươi đã bất kính với người của Dương gia, vì sao hiện tại lại ngẩng đầu thay cho Dương gia? Đại Tùy đã xong rồi, vì sao ngươi phải thay Đại Tùy ngẩng đầu? Ánh mắt của ngươi quá thấp, chỉ gói gọn trong quốc gia dân tộc, không phóng tầm mắt ra ngoài. Ngươi quá hạn hẹp!
Y lớn tiếng nói:
- Kẻ thống trị là ai thì có liên quan gì tới phần lớn dân chúng không? Người của Dương gia tốt với ta, ta là trung thần của Dương gia, Dương gia không đối tốt với ta, vì sao ta phải ngu trung? Người nước ngoài đối tốt với ta, vì sao ta không thể làm việc cho người nước ngoài? Ta chỉ thấy ai coi trọng ta, ta liền đền đáp cho bọn họ. Như vậy có gì sai?
Nhìn cái kẻ điên cuồng kia, Phương Giải thật chẳng muốn phí nước bọt.
- Nếu ngươi đặt ánh mắt cao hơn chút, ngươi sẽ không khinh thường ta.
Dương Thuận Hội nói:
- Ngươi suy nghĩ xem, bất kể là ai thống trị, chỉ cần đối xử tốt với dân chúng, chẳng lẽ không phải là người thống trị tốt sao? Đồng tộc làm Hoàng Đế chưa hẳn là chính xác, ngoại tộc là Hoàng Đế chưa hẳn là sai lầm. Ngươi có thành kiến với ngoại tộc, là vì ngươi không thấy rõ thế giới này.
Phương Giải cởi túi rượu ở hông xuống uống một ngụm, sau đó thở dài:
- Ta tới đây đúng là muốn nghe ngươi giải thích, nhưng không phải giải thích như vậy.
…
…
Dương Thuận Hội giang hai tay, ngữ khí dâng trào:
- Phương Giải, ngươi không giống với những người này, bọn họ cả đời chỉ có thể làm tùy tùng, bởi vì bọn họ không phải là người khai sáng. Ngươi không giống, ngươi đã khai sáng nên sự nghiệp của mình. Cho nên ngươi nhìn thấu triệt hơn bọn họ.
Y lớn tiếng nói:
- Cái gọi là dân tộc có ý nghĩa gì sao? Chỉ có người cổ hủ mới chấp nhất cái đó. Người của đế quốc Agoda chẳng qua chỉ khác nhau về hình dạng bên ngoài mà thôi. Những người đó thích ứng với cái mới còn nhanh hơn chúng ta. Hiện tại phần lớn tướng lĩnh người nước ngoài đều có thể nói được tiếng Hán. Bọn họ không cho đó là một việc thấp hèn, vì sao các ngươi lại cho rằng ở chung với người nước ngoài là việc thấp hèn?
- Người tây dương đã thích ứng với cuộc sống, hoàn cảnh mới, vì sao chúng ta không thể?
Y vừa nói chuyện vừa quan sát phản ứng của Phương Giải và các thuộc hạ xung quanh. Thấy Phương Giải không ngắt lời, y cho rằng lời của mình có tác dụng.
- Ngươi suy nghĩ mà xem, người nước ngoài tiến vào
sẽ cho chúng ta cái gì, chắc chắn không phải toàn cái xấu.
Dương Thuận Hội nói:
- Người nước ngoài có ưu thế không gì sánh kịp, xã hội của bọn họ cực kỳ tiến bộ. Chỉ cần không coi đó là xâm lược, vậy thì chấp nhận nó liền không khó rồi. Ngươi có thể nghĩ như vầy…người nước ngoài hơi xâm lược chút, là để dung hợp. Trong quá trinh dung hợp, người nước ngoài học sở trường của chúng ta, chúng ta học sở trường của người nước ngoài, cuối cùng sẽ trở thành một thể thống nhất. Tới lúc đó, dân chúng đã thích ứng với cuộc sống mới, thân phận mới, liệu bọn họ còn phản kháng không?
- Sẽ không!
Y cố gắng khiến ngữ khí của mình đầy tính rung động:
- Tới lúc đó, dân chúng sẽ sống hạnh phúc, quên mất kẻ thống trị không phải là người Hán.
Y thở hổn hển, cảm thấy hài lòng với lời biện giải của mình.
Nói thật, lúc đầu y cũng không thể chấp nhận người nước ngoài. Nhưng dần dần nhìn thấy sự hùng mạnh của người nước ngoài, nhìn thấy cuộc sống ưu việt của bọn họ, y liền trở nên không còn mâu thuẫn nữa rồi. Y thực sự nghĩ như vậy, bất kể là ai làm Hoàng Đế, chỉ cần mình đảm bảo được địa vị, thì đều không sao.
Y cho rằng, mình rơi vào hoàn cảnh này, không chỉ là lỗi của người nước ngoài. Nếu người Hán không phản kháng, thì mình đã không phải vứt bỏ quyền thế và địa vị rồi. Mặc dù y không còn lãnh binh, thì cũng sẽ trở thành Tổng Đốc một phương, có địa vị quan trong trong triều đình người nước ngoài. Dù sao nếu người nước ngoài muốn khống chế vùng đất này, không thể thiếu sự ủng hộ của người Hán.
- Ngươi từng nói những lời này với thuộc hạ của ngươi chưa?
Phương Giải hỏi.
Dương Thuận Hội lắc đầu:
- Ta không cần giải thích với bọn họ, sớm muộn gì bọn họ cũng sẽ nhìn ra.
Phương Giải mỉm cười.
Giận quá mà cười.
- Ta không muốn giải thích với ngươi gì cả, cũng không muốn tranh luận với ngươi gì cả. Ý định của ta là, nếu trong lòng ngươi còn có một chút lương tâm, ta có thể nhờ ngươi giúp đỡ một chút. Chẳng hạn sự phân bố của quân đội nước ngoài, chẳng hạn như vì sao Lai Mạn không sợ người tu hành…nhưng hiện tại ta buông tha ý định này. Bởi vì ta phát hiện, nói chuyện với ngươi đúng là một chuyện ghê tởm.
Phương Giải nói:
- Hiện tại ngươi có thể phản kháng.
- Tất cả các ngươi, chẳng lẽ thực sự muốn nhìn thấy ta bị giết?
Dương Thuận Hội nhìn các thuộc hạ cũ của mình, lớn tiếng gầm lên. Nhưng những người đó vẫn không có bất kỳ hành động gì, ngược lại trong mắt có thêm thù hận.
- Nếu ngươi không thích vậy, thì ta có thể sửa lại.
Dương Thuận Hội phát hiện ra không ổn, lập tức đổi giọng:
- Dù sao ta cũng là người Hán, dòng máu chảy trong người là người Hán. Đối với người nước ngoài, ta chỉ đang lợi dụng. Đối với dân tộc của mình, trong lòng ta là tình cảm chân thành. Ta có thể cùng mười vạn huynh đệ này đổi phe, ta có thể dẫn theo bọn họ chiến đấu với người nước ngoài. Tới địa vị như ngươi hẳn là rõ ràng, có những lúc, lợi ích mới là thứ quan trọng nhất.
- Đúng vậy!
Phương Giải gật đầu:
- Lợi ích mới là quan trọng nhất, nhưng lợi ích này không phải của ngươi.
- Không phải ngươi muốn hiểu thêm về người nước ngoài đó sao? Không phải ngươi muốn biết bí mật của Lai Mạn đó sao?
Dương Thuận Hội vội vàng nói:
- Ta có thể cho ngươi một đáp án. Ta có thể cam đoan với ngươi, cả Trung Nguyên này không ai hiểu rõ Lai Mạn hơn ta, hiểu rõ người nước ngoài hơn ta. Ngươi suy nghĩ mà xem, giết ta không có lợi ích gì. Nhưng nếu ta mang binh giúp ngươi, ngươi sẽ được lợi ích lớn.
Phương Giải vẫy tay, ra hiệu cho tướng lĩnh đứng đầu một nghìn kỵ binh mà Dương Thuận Hội phái đi lúc trước tới gần rồi nói nhỏ vài câu gì đó. Tướng lĩnh hơi do dự, sau đó gật đầu rời đi. Dương Thuận Hội khẩn trương nhìn Phương Giải, không biết hắn an bài cái gì.
- Ta đã không còn hứng thú với ngươi.
Phương Giải nói:
- Trước khi tới đây ta từng nói, ta muốn đích thân khoét tim của ngươi ra xem nó có màu gì. Nhưng hiện tại ta đổi ý rồi. Máu của ngươi sẽ làm ô uế tay của ta. Nếu ngươi đã thích người nước ngoài như vậy, tin tưởng vũ khí của người nước ngoài như vậy, ta liền cho ngươi một cái chết có ý nghĩa.
Hắn vừa nói xong, Dương Thuận Hội chợt phát hiện có không ít binh lính cầm hỏa khí xông tới. Y không biết, những hỏa khí này đều lấy từ xạ thủ của Đồ Thần Hỏa.
Có ít nhất hơn một trăm cây súng etpigon nhắm về hướng y. Mà người cầm súng đều là binh lính của y.
- Dùng đồ của người nước ngoài chấm dứt sinh mạng của ngươi, chắc ngươi không khó tiếp nhận nhỉ?
Hắn giơ tay lên, những binh lính cầm súng lập tức ép về phía trước.
- Cảm nhận một chút sự vĩ đại mà ngươi nói đi.
Phương Giải hạ tay xuống, những kỵ binh kia lập tức giơ súng lên, nhắm tới Dương Thuận Hội.