Mí mắt của Mộc Quảng Lăng không tự chủ được nhảy lên vài cái. Gã nhìn thánh chỉ Phương Giải đưa tới, lại nhìn nhìn vẻ mặt nghiêm trang của đối phương, không biết nên nhận lấy hay cự tuyệt bằng cách nào. Thánh chỉ này là giả sao? Hiển nhiên không phải, bởi vì ngọc tỷ đó chính là đồ thật.
Thánh chỉ này vậy có thật không? Hiển nhiên cũng không phải, bởi vì gã vừa trơ mắt nhìn Phương Giải vừa viết ra đấy.
- Cái chữ này thật đúng là có một phong cách riêng.
Sau khi do dự một hồi lâu, Mộc Quảng Lăng rốt cục vẫn phải bật cười ha hả muốn đem chuyện này đẩy qua. Phương Giải hiển nhiên không phải mang theo thiện ý tới, tuy rằng hắn cười đến rất hòa thuận.
- Như thế nào, Quốc công không tiếp chỉ?
Phương Giải lại hiển nhiên không có tâm tư để ý tới câu đùa không vui chút nào kia của Mộc Quảng Lăng.
- Tất cả mọi người đều làm việc cho triều đình, đều là vì đem cường đạo đuổi đi ra ngoài, đều là vì bảo vệ một phương bình an. Hắc Kỳ Quân và nhân mã của Mộc phủ đều do triều đình quản chế, hơn nữa ta và ngài cũng có thể xem như quen biết cũ, cho nên Vương Gia, ta xem vẫn là không cần mấy thứ thủ tục như vậy đi. Về sau nếu như Hắc kỳ quân muốn bao nhiêu quân lương, cứ phái người đến thông báo với ta một tiếng là được.
Mộc Quảng Lăng ngượng ngùng cười cười, ý bảo phần thánh chỉ này bản thân gã chắc chắn sẽ không tiếp
Phương Giải thật cũng không có tiếp tục ép buộc gã, hắn cười đem thánh chỉ đặt ở trên bàn trà:
- Kỳ thật quốc công gia đã hiểu rõ mà, ngươi muốn này, ta có thể cho cái này. Thánh chỉ thần thánh sao? Tự nhiên thần thánh, nhưng vào lúc này, nó cũng lại không có bất kì ý nghĩa nào. Quốc công muốn bao nhiêu, ta viết cho ngươi bấy nhiêu là được.
Mộc Quảng Lăng ngoài cười nhưng trong không cười nhìn Phương Giải, trong khoảng thời gian ngắn gã cũng không biết nên nói tiếp như thế nào.
- Nếu quốc công cũng đã nói, ta và ngươi đều là vì bảo vệ một phương bình an, Hắc Kỳ Quân và binh lính của Mộc phủ cũng đều do triều đình quản chế, như vậy có phải đã đến lúc nên nói rõ ràng chuyện ai nghe lệnh ai hay không? Binh mã của ta tuy rằng nhiều hơn Quốc công, tước vị của ta cũng cao hơn Quốc công một chút nhưng đây dù sao cũng là biên cương phía đông, địa vị và phân lượng của ta trong lòng dân chúng nơi đây tự nhiên không thể nào sánh bằng ngươi được. Cho nên, nếu như quốc công không chê, triệu nhân mã Hắc kỳ quân của ta ngược lại nguyên ý nghe lời ngươi điều khiển.
- Chúng ta, đánh trước chỗ nào? Quốc công chỉ cần nói một tiếng là được, Hắc kỳ quân của ta tuy rằng cũng vốn mệt nhọc nhưng mắt thấy dân chúng nơi biên cương này chịu hết đắng cay thì làm sao còn có tâm tư nghỉ ngơi và chỉnh đốn được nữa. Chỉ cần hôm nay quốc công chỉ ra một chỗ, ngày mai đại quân của ta sẽ lập tức xuất phát ngay.
Phương Giải nghiêng người về phía trước nói.
Mộc Quảng Lăng bị lời nói của Phương Giải bức đến không có đường lui, cho nên gã chỉ có thể lắc đầu:
- Vương Gia mới tới, hay là cứ làm quen một chút chiến cuộc đi? Còn nữa, quyền chỉ huy vậy tự nhiên là thuộc về Vương Gia rồi.
- Ah
Phương Giải ah một tiếng, ngồi thẳng người dậy:
- Một khi đã như vậy, thì có nghĩa là ta nghĩ đánh chỗ nào liền đánh chỗ đó?
Lần này nhìn thấy Phương Giải, và lần trước nhìn thấy Phương Giải quả thực tưởng như hai người. Lần trước, lúc Mộc Quảng Lăng gặp Phương Giải, cảm giác của gã là, địa vị của người thiếu niên này tuy rằng còn chưa rõ ràng nhưng tình cách của hắn lại trầm ổn ác nghiệt. Lúc này gặp lại Phương Giải, tuy địa vị của hắn đã củng cố, nhưng tính cách của hắn cũng lại càng giống một tên khốn nạn.
- Vương gia hà tất phải nóng vội như thế?
Mộc Quảng Lăng ho khan một tiếng rồi nói ra:
- Tuy nhiên, thấy Vương gia thật lòng đau xót cho con dân nơi biên cương này như vậy, Mộc Quảng Lăng ta lúc này xin thay mặt những dân chúng nói lời cảm tạ ngài. Mới đây quân nước ngoài do công tước tên là Plens kia mang binh vây khốn Kiến Khang thành, một trăm ngàn dân chúng trong thành đó chỉ sợ đã bị chặt đứt lương thảo, nếu như chúng ta không cứu viện, chỉ sợ liền gặp nguy hiểm. Ta vốn muốn điều binh gấp rút qua tiếp viện, nhưng nề hà nhân mã trong tay thật sự là như trứng chọi đá, khó có thể làm đươc.
- Được.
Phương Giải gật gật đầu, quay đầu lại ra lệnh cho Liêu Sinh:
- Phái người nói cho Trần Định Nam, lập tức đi đến Kiến Khang thành.
Hắn quay đầu hỏi Mộc Quảng Lăng:
- Còn gì nữa không?
Trong lòng Mộc Quảng Lăng cười lạnh, lòng thầm nghĩ, nếu ngươi muốn giả thành kiểu giả nhân giả nghĩa này thì ta đây sẽ thành toàn ngươi vậy. Nhân cơ hội này chia cắt binh lực của Hắc Kỳ quân của ngươi ra, chuyện đó chẳng lẽ còn không tốt với ta sao?
- Còn có Gia Định.
Mộc Quảng Lăng đứng dậy đi đến trước bức địa đồ to lớn được ghim trên vách tường, chỉ chỉ một vị trí nói:
- Đội ngũ của quân nước ngoài hùng mạnh nhất có ba cánh quân. Thực lực mạnh nhất đương nhiên là đội ngũ của Plens, tuy nhiên cũng có thể là Lai Mạn cảm thấy gã làm việc bất lợi cho nên lại điều hai cánh quân khác đến. Một cánh trong đó đang tại vây công Gia Định. Phía sau Gia Định chính là Tô Đằng sơn, trên Tô Đằng sơn có một kho lúa. Nếu muốn đoạt lương thực, nhất định phải bắt được Gia Định. Thế công của quân đội nước ngoài rất mãnh liệt, ta trước sau đã điều hai nhóm quân đi qua nhưng cũng cũng bất quá như muối bỏ biển.
- Được.
Phương Giải lại gật đầu một cái:
- Phái người nói cho Lục Phong Hầu, tiến binh Gia Định.
- Còn gì nữa không?
Hắn lại hỏi.
Mộc Quảng Lăng nói:
- Mã Lan sơn.
Gã chỉ vào chỗ kia nói:
- Nơi đây là đầu mối then chốt của con đường giao thông hai phương nam bắc của biên cương phía đông này. Nếu để quân nước ngoài chiếm được Mã Lan sơn vậy liên hệ giữa quân ta trên hai miền nam bắc cũng sẽ bị cắt đứt, đến lúc đó chúng ta sẽ lâm vào bị động ngay lập tức. Hiện tại xem ra, cánh quân thứ ba thực lực cường đại còn lại của bọn chúng dường như có dấu hiệu muốn tấn công Mã Lan sơn.
- Được.
Phương Giải vẫn là đáp ứng thật nhanh gọn:
- Phái người đi nói cho Trần Bàn Sơn, dẫn theo nhân mã bản bộ của hắn đi đến Mã Lan sơn.
- Còn gì nữa không?
Hắn hỏi.
Mộc Quảng Lăng liếc nhìn bản đồ một cái, ba nơi vừa nói cách xa nhau ít nhất cũng hơn ngàn dặm, xa nhất cũng không ít hơn hai ngàn sáu trăm dặm, kể từ đó, binh lực của Hắc Kỳ Quân đã bị phân cắt.
- Tạm thời không có.
Phương Giải ừ một tiếng, tiếp đó lấy một quyển sổ từ trong tay áo ra, cầm bút chì than nghiêm túc tính toán trong một lát, sau đó mới ngẩng đầu nói rằng:
- Đội quân của ta có thể xuất binh ngay lập tức, nếu cứ tính mỗi nơi chi một trăm ngàn quân mà nói thì đại khái cần từng này lương thảo, mong Quốc công mau mau cấp cho. Chỉ cần lương thảo được đưa tới, người của ta có thể xuất quân ngay trong ngày đó.
Hắn đem vở đưa cho Mộc Quảng Lăng:
- Quốc công nhìn thử, xem ta có tính sai chỗ nào không?
Xoảng…
Một cái bình hoa bị ném vỡ trên mặt đất, mảnh vỡ bay khắp nơi. Thanh âm này thanh thúy vang đội cực kì, cho nên những hạ nhân đang đứng trong phòng hầu hạ đều bị hoảng sợ. Sắc mặt mọi người đều biến đổi, cúi thấp đầu rụt người lại không dám nói lời nào. Tại bọn họ xem ra, Mộc Quảng Lăng đang nổi giận giờ phút này kia thật giống như một con mãnh thú đã mất đi lí trí, bất cứ lúc nào cũng có thể xông lên xé nát đám hạ nhân bọn họ ra làm mảnh nhỏ.
- Bất quá là muốn lấy lương thảo từ chỗ ta mà thôi.
Mộc Quảng Lăng dùa tất cả những đồ tại trên bàn xuống mặt đất, lại đá cái bình hoa thật lớn đứng trong góc phòng lăn quay.
- Vì bức ta, hắn thế nhưng còn mang đến không ít hương thân bắt được ven đường, chẳng lẽ hắn nghĩ những người đó sẽ giúp đỡ hắn nói chuyện hay sao?! Muốn đi đánh người nước ngoài, cứ tự động đi đánh là được, muốn lương thảo, lông đều không có một sợi
đâu!
- Quốc công gia nói cũng không thể nói như vậy, Phương Giải lần này đến hiển nhiên là có chuẩn bị. Hắn chính là đến buộc ngài giao quyền chỉ huy tại biên cương phía đông này ra. Những hương thân được hắn mang đến đó chưa chắc dám nhằm vào ngài, nhưng bọn họ cũng thật sợ chết. Bọn họ e ngại ngài như thế nào cũng liền e ngại Phương Giải như thế đó. Nếu cứ đê mặc những người đó đi nói xằng nói bậy bên ngoài thì Quốc công gia sẽ rơi vào thế bị động.
Mộc Thanh Lâm khuyên nhủ.
- Còn ngươi nữa!
Mộc Quảng Lăng cả giận nói:
- Ta bảo ngươi ngăn cản đám quân của Phương Giải ở ngoài thành, tại sao ngươi lại đem chúng dẫn vào trong hả?
Mộc Thanh Lâm vội vàng cúi đầu, nói:
- Quốc công gia, cục diện bây giờ nếu ngăn lại Phương Giải, Phương Giải sẽ làm khó dễ ngay lập tức. Nhiều người mở mắt nhìn trừng trừng như vậy, hắn lại tự xưng là khâm sau nên thuộc hạ lo lắng hắn sẽ mượn cơ hội đó để khai chiến với Mộc phủ, cho nên mới cho những tùy tùng của Phương Giải cùng vào thành. Hơn nữa quốc công gia, bây giờ tất cả bọn chúng đều ở trong thành, vậy dễ giám thị hơn khi chúng ở ngoài thành nhiều.
Mộc Thanh Lâm nói:
- Sĩ binh mang giáp trong thành chúng ta ít nhất cũng có một trăm ngàn quân, nhưng Phương Giải mang đến cũng chỉ có cỡ bốn ngàn đến ngăm ngàn nhân mã mà thôi.
- Ngươi cho là hắn sẽ khai chiến hay sao?
Mộc Quảng Lăng hừ lạnh một tiếng:
- Tiếc cho nhiều năm lịch duyệt của ngươi như vậy, ta vốn tưởng rằng phái ngươi đi, ngươi sẽ không bị hắn hù dọa. Nhưng thật trớ trêu là mọi tiên cơ đều đã bị hắn chiếm đi. Ngươi cho là hắn dám tuyên chiến với Mộc phủ hay sao? Cũng giống như trước đây, Nạp Lan Định Đông ương ngạnh như thế, cũng không dám lộ liễu sử dụng cờ hiệu của Hắc kỳ quân đi tuyên chuyến với Mộc phủ của ta. Biên cương phía đông bây giờ kẻ nào tuyên chiến trước kẻ đó chính là tội nhân!
Mộc Thanh Lâm biến sắc:
- Quốc công gia, làm sao bây giờ?
- Để hắn ở lại trong thành.
Sau khi suy nghĩ một chút, Mộc Quảng Lăng phân phó nói:
- Bắt đầu từ ngày mai, ngươi phải luôn luôn ở bên cạnh hắn, hắn muốn cái gì, ngươi đều chỉ cần chấp nhận là được. Di dạo với hắn, mỗi ngày chọn vài nữ tử tư sắc xuất chúng đưa đi qua, sơn hào hải vị cung phụng mỗi ngày. Nếu hắn cần lương thực ngươi cứ nói còn đang trù bị. Lương thảo cung cấp cho ba trăm ngàn đại quân tự nhiên không thể chuẩn bị xong trong một sớm một chiều được.
- Sau đó thì sao?
Mộc Thanh Lâm hỏi.
- Ta phải rời khỏi.
Mộc Quảng Lăng cười lạnh nói:
- Ngày mai ta âm thầm lặng lẽ ra khỏi thành, đi Mã Lan sơn. Chỗ kia thật sự trọng yếu, ngươi cho rằng ta sẽ thật sự tặng nó cho Phương Giải hay sao? Nếu Mã Lan sơn bị Phương Giải chiếm, ta liền bị hắn bóp chặt cổ họng. Đợi qua mười ngày sau, ta sẽ bảo người cho ngươi đem một đám lương thảo đưa qua trước cho Phương Giải, số lượng chỉ đủ cho năm vạn người dùng, rồi nói cho hắn biết Mã Lan sơn quan trọng nhất cho nên mong hắn phát binh đến đó trước, không đủ lương thảo thì sẽ bổ sung đợt tiếp theo.
- Lương thảo cho năm vạn người cũng không phải là một số lượng nhỏ.
Mộc Thanh Lâm ngẫm nghĩ một chút rồi nói:
- Không bằng trộn ít đá sạn vào?
Mộc Quảng Lăng trầm tư một chút, sau đó lắc lắc đầu:
- Không được, chuyện này còn muốn làm trước mặt đám hương thân kia, không thể làm bộ. Khiến Phương Giải thấy rõ ràng đó quả thật là lương thực. Lương thực đã cho, hắn còn lí do gì để không phát binh nữa? Nếu hắn muốn gặp ta, ngươi chỉ nói ta sinh bệnh nặng, không thể gặp khách. Nếu hắn thật sự phát binh thì đại lễ một trăm ngàn người ở Mã Lan sơn của ta sẽ ra tay. Nếu hắn không phát binh thì ngươi hãy chất vấn hắn ngay trước mặt đám hương dân kia.
- Vâng.
Mộc Thanh Lâm cúi đầu lên tiếng, sau đó có chút không yên hỏi:
- Nhưng, quốc công gia rời đi như vậy, nếu chẳng may Phương Giải biết được thì phải làm sao bây giờ?
- Biết thì hắn có thể làm gì nào? Phương Giải tự cho là mang đến không ít cao thủ giang hồ nên có thể gây áp lực với ta. Sau khi rời khỏi đây, ta tự nhiên sẽ nghĩ biện pháp đối phó bọn họ.
Mộc Thanh Lâm nghe được thế mới chợt hiểu ra, hoá ra Mộc Quảng Lăng không chỉ lo lắng những điều gã vừa nói mà còn lo lắng những cao thủ do Phương Giải mang đến nữa. Mộc Thanh Lâm quan sát qua, bên người Phương Giải có mấy người đi theo, tu vi cũng không yếu, ít nhất nếu một chọi một thì bản thân lão cũng chưa chắc thắng được ai trong bất kì bọn họ. Tuy rằng tu vi của Mộc Quảng Lăng mạnh hơn lão nhưng đối mặt với nhiều cao thủ như vậy, gã cũng không có một chút phần thắng nào.
- Bộ dáng hắn bày ra chính là quá giang long vậy cứ để cho hắn mạnh mẽ vậy đi.
Mộc Quảng Lăng hừ lạnh một tiếng:
- Hắn là Quá Giang Long, người nước ngoài cũng là Quá Giang Long, ta sẽ đem địa bàn của mình giao cho bọn chúng. Để hai con rồng đó có thể tận tình quánh nhau tại chốn biên cương này. Rốt cuộc là hắn mạnh mẽ vẫn là người nước ngoài mạnh mẽ, ta chỉ cần ngồi yên không quan tâm là được.
Đến tận đây, Mộc Thanh Lâm mới xem như cuối cùng cũng hiểu được ý tứ của Mộc Quảng Lăng.
Mộc Quảng Lăng cũng thật sợ hãi.
Điều thứ nhất gã sợ chính là những cao thủ do Phương Giải mang đến, nếu Phương Giải thật sự tính toán xé rách mặt, Mộc Quảng Lăng cũng biết bản thân mình đánh không lại những người đó. Điều làm gã sợ thứ hai chính là Phương Giải mạnh mẽ, cứng rắn buộc gã giao ra lương thảo và binh quyền, cho nên gã mới chịu trốn đi ra ngoài. Xem ra trong lòng Mộc Quảng Lăng cũng đã có tính toán. Gã muốn dẫn người nước ngoài đến quyết chiến với Phương Giải
Nếu chuyện đó có thể thành công thì chính là một chuyện tốt đối với Mộc phủ.
- Quốc công, ngài xuất hành cần mang theo bao nhiêu nhân mã?
- Không mang theo
Mộc Quảng Lăng khoát tay áo:
- Ta đã bí mật điều quân của Ngụy An tới chờ tại Mã Lan sơn, sau khi ta đến đó liền xem thế cục mà hành động. Việc ngươi phải làm chính là giữ chặt Phương Giải ở trong thành cho ta. Chỉ cần hắn không ra khỏi thành trong mười ngày thì ta có thể chuẩn bị cho hắn một phần đại lễ thật lớn.
- ---------oOo----------