- Quả nhiên Mạc Khắc Tư có chuẩn bị đằng sau
Kha Khắc Bác nghe xong báo cáo của lính liên lạc, liền nhìn Plens:
- Tuy nhiên đáng sợ là quan chỉ huy của người Hán cũng biết Mạc Khắc Tư có chuẩn bị. Chúng ta là người trong cuộc, biết được không gì lạ. Nhưng quan chỉ huy người Hán kia không biết gì cả, lại đột nhiên tập hợp toàn bộ kỵ binh tấn công Mạc Khắc Tư, khiến cho trong một đêm quân đội của Mạc Khắc Tư phải lui lại hơn mười dặm rồi tan rã.
- Sau đó binh mã mà Mạc Khắc Tư vốn đang ẩn dấu chạy ra cứu viện.
Plens không nhịn được bật cười:
- Nếu ta đoán không sai, đội quân mà Mạc Khắc Tư dấu đi do đứa em trai vô dụng của Mạc Khắc Tư là Bác Minh Lãng chỉ huy. Tiểu tử kia chỉ biết làm sao câu dẫn nữ nhân, trên chiến trường chính là một kẻ ngu ngốc. Nhất định là y nhìn thấy Mạc Khắc Tư thất bại, nên sốt ruột không nhịn được.
- Giờ chắc Mạc Khắc Tư rất hối hận vì đã giao một chuyện quan trọng như vậy cho Bác Minh Lãng.
Vẻ mặt của Kha Khắc Bác cũng thoải mái hơn không ít:
- Hiện tại quyền chủ động lại nằm trong tay chúng ta. Mạc Khắc Tư thất bại, mất đi 4, 5 thành binh lực. Cho dù Bác Minh Lãng dẫn theo viện binh tới, thì cũng không phải một sớm một chiều là chỉnh hợp lại quân đội.
- Người bại đầu tiên đã không phải là ta.
Plens hiển nhiên còn sung sướng hơn cả Kha Khắc Bác:
- Bệ hạ nghe được tin tức này không biết sẽ có cảm giác như thế nào.
Kha Khắc Bác nói:
- Ngươi nên cảm ơn người Hán.
Plens gật đầu:
- Đúng vậy, ta nên cảm ơn người Hán. Cho nên ta quyết định hôm nay tiếp tục tấn công, chẳng những tấn công, còn phải dốc toàn lực.
Kha Khắc Bác lập tức hiểu ý của Plens, cho nên không thể không kính nể lão già đã làm đối thủ với mình hơn nửa đời người này. Plens không mất đi khứu giác trên chiến trường, biết hiện tại quan trọng nhất là cái gì.
Người Hán đang thăm dò, muốn bức bọn họ lộ diện toàn bộ thực lực.
Hiện tại người Hán đã thành công, như vậy bước tiếp theo là phản công Plens rồi. Plens rất rõ điểm này, cho nên ông ta không có ý định cho người Hán cơ hội. Biện pháp tốt nhất để đối phó với phản công, chính là tấn công còn mạnh mẽ hơn đối thủ.
- Nhưng!
Plens có chút tiếc nuối nói:
- Đội ngũ tiếp tế có chút vấn đề. Vốn có thể nhận được đạn dược vũ khí bổ sung từ thành Mưu Bình bên kia, nhưng không biết cái tay Dương Thuận Hội kia bị thế nào, đã mấy tháng rồi không nhận được tiếp viện từ Mưu Bình. Nếu đánh xong trận chiến này mà tiếp viện vân chưa tới, thì quân đội của ta sẽ không có đạn để dùng.
- Ài!
Kha Khắc Bác thở dài, bởi vì ông ta biết chuyện gì xảy ra.
- Ta quên chưa nói với ngươi. Trước khi ta tới đây, bệ hạ đã điều binh mã của Dương Thuận Hội tấn công Phượng Hoàng Đài, kết quả là bị người khác ám sát trên đường đi. Kỳ thực, bệ hạ làm vậy là có hai mục đích. Thứ nhất là bức bách Dương Thuận Hội trở thành con chó săn chân chính. Chỉ khi y dẫn theo quân đội người Hán tấn công người Hán, thì y mới không có đường lui. Thứ hai là vì người tiếp quản thành Mưu Bình bây giờ, là thân vương Phi Lợi Phổ.
Nghe thấy cái tên này, sắc mặt của Plens liền thay đổi.
Phi Lợi Phổ
Em trai ruột của Lai Mạn.
Đó là một kẻ máu lạnh, tên tuổi đã truyền khắp đại lục bên kia đại dương.
- Xem ra bệ hạ thực sự muốn ép ta vào chỗ chết.
Plens cười lạnh:
- Bệ hạ phái Phi Lợi Phổ tới thành Mưu Bình, đơn giản là muốn cắt đứt tiếp viện của ta. Bệ hạ à, ngài muốn ta thua trận như vậy sao?
- Bệ hạ muốn là gia tộc của ngươi suy yếu.
- Vì sao?
Plens càng ngày càng tức giận:
- Ta biết, ta đã lấy rất nhiều chỗ tốt từ tay bệ hạ. Nhưng nếu chỉ là những chỗ tốt này, bệ hạ không cần tuyệt tình như vậy. Một mình ta chết là đủ rồi, đâu cần dẫn theo 15 vạn tinh nhuệ của ta chết cùng? Chẳng lẽ bọn họ không phải là quân nhân của đế quốc Agoda sao?
- Ta không thể không nhắc nhở ngươi.
Kha Khắc Bác thở dài:
- Ta nghĩ một người thông minh như ngươi, nhất định sẽ đoán ra vì sao mọi chuyện lại thay đổi như vậy. Buổi nói chuyện ngày đó ta có nhắc nhở ngươi một câu, ngươi lo lắng vì bệ hạ vội vã muốn trở về để củng cố đế quốc, cho nên ngươi không để ý tới một điều căn bản.
Kha Khắc Bác nói:
- Ngươi chỉ muốn duy trì địa vị của ngươi, địa vị của gia tộc ngươi. Nhưng không phải ai cũng biết đúng mực như ngươi, cũng biết rằng đâu là điểm mấu chốt.
Plens liền cứng người, khuôn mặt cũng cứng lại.
Ông ta lập tức hiểu ý của Kha Khắc Bác.
Nhìn phản ứng này của ông ta, Kha Khắc Bác biết ông ta đã hiểu:
- Kỳ thực bệ hạ rất nhân từ và rộng lượng. Trong lịch sử đế quốc chưa từng xuất hiện gia tộc nào có được hai công quốc. Chính vì công lao của ngươi, bệ hạ đã hạ lệnh ban đất phong từ trước cho con ngươi, ban công quốc Rose cho ngươi. Điều này khiến cho một số người không hài lòng.
- Tên ngu ngốc này!
Plens rốt cuộc suy sụp.
Hiện tại ông ta hoàn toàn hiểu ra vì sao Lai Mạn lại tuyệt tình như vậy.
Nhất định là đứa con ngu ngốc của mình kia, lúc trở lại quốc nội đã làm chuyện gì quá phận, khiến cho Lai Mạn cảm thấy uy hiếp. Cho nên Lai Mạn không thể không mau chóng chấm dứt chiến sự Đông Cương, chạy về đế quốc. Một khi đã quyết định diệt trừ hậu hoạn, Lai Mạn phải xử lý Plens trước, rồi mới trở về xử lý con của Plens sau.
Bởi vì trong tay Plens có 25 vạn tinh nhuệ, là uy hiếp lớn hơn với Lai Mạn.
- Bệ hạ nên biết, vì lợi ích của gia tộc, ta có thể hy sinh đứa con của mình.
Plens đau đớn nói.
Kha Khắc Bác nói:
- Bệ hạ biết ngươi có thể hy sinh con của mình, nhưng bệ hạ vẫn sẽ không tin tưởng ngươi.
Ông ta chỉ vào Plens:
- Đổi lại là ngươi, ngươi có tin hay không?
…
…
Vào buổi chiều, chiến tranh lại xảy ra thay đổi.
Điều khiến Plens và Kha Khắc Bác không ngờ tới là, Hắc Kỳ Quân lại dám đối công với bọn họ! Vốn tưởng rằng sau khi dò xét được điểm mấu chốt của Mạc Khắc Tư, Hắc Kỳ Quân sẽ chọn lựa chiến thuật phòng thủ. Nhưng lúc Hắc Khiên Ngưu Hoa quân tấn công mạnh thì phát hiện, Hắc Kỳ Quân biểu hiện ra một thái độ quyết liệt.
Mỗi một lần Hắc Khiên Ngưu Hoa quân tấn công, thì lại nghênh đón một lần phản công.
- Người Hán rốt cuộc muốn làm gì?
Plens không thể không đi lên tiền tuyến để quan sát. Ông ta giơ Thiên Lý Nhãn lên nhìn về phía chiến trường
xa xa. Khinh kỵ binh tinh nhuệ của người Hán giống như vô số phi đao cắt qua cắt lại chiến trường. Không hề nghi ngờ rằng, quan chỉ huy người Hán rất rõ ràng ưu thế của Hắc Kỳ Quân.
Mỗi một lần kỵ binh xuất kích, đều có thể quấy rầy thế tấn công của Hắc Khiên Ngưu Hoa quân.
Sau đó bộ binh người Hán sẽ tổ chức phản công. Khiên lớn đặt phía trước, ngăn cản viên đạn. Phía sau là vô số cung tiễn thủ chỉnh tề ngắm bắn, dựa vào trận tên dày đặc áp chế Hắc Khiên Ngưu Hoa quân. Vào thời đại này, tầm bắn của cung tên và súng không kém nhau nhiều lắm. Mà đạt tới khoảng cách sát thương nào đó, súng còn không bằng cung tên.
Cung tên lạc hậu ở chỗ tốc độ bắn và độ chính xác. Nhưng cung tên có thể bắn chết một kẻ địch ở cách đón hơn 200 bước, mà súng thì không thể bắn chết một binh lính cách đó hơn 200 bước.
- Dùng kỵ binh làm loạn trận hình của chúng ta, sau đó dùng cung tiễn thủ áp chế.
Plens buông Thiên Lý Nhãn xuống, không thể không tán thưởng sức chiến đấu của Hắc Kỳ Quân.
- Đây là một đội quân khiến người ta kính sợ.
Lúc trước ưu thế phần lớn là nhờ pháo. Nhưng hiện tại tiếp viện không tới kịp, Plens không thể dùng pháo một cách tùy tiện như trước.
- Phái người truyền tin, ta muốn nói chuyện với Thống soái của Hắc Kỳ Quân.
Ông ta phân phó.
Kha Khắc Bác đứng bên cạnh không nhịn được biến sắc, tức giận nói:
- Ngươi sẽ liên lụy tới ta đấy!
- Ta biết!
Plens gật đầu:
- Nếu bệ hạ biết ta có tiếp xúc với thủ lĩnh của Hắc Kỳ Quân, nhất định sẽ không hề do dự lệnh cho quân đội diệt trừ gia tộc của ta. Mà ngươi, thì cũng mất đi một cơ hội sống sót cuối cùng. Cho dù bệ hạ không nhằm vào gia tộc của ngươi thì cũng sẽ xử tử ngươi.
- Rốt cuộc ngươi tính toán gì vậy?
Kha Khắc Bác hỏi.
- Ta đang tính toán nên sống tiếp như thế nào. Lúc trước ngươi nhắc nhở ta khiến ta tuyệt vọng, sau đó lại từ tuyệt vọng nhìn thấy một tia hy vọng. Hiện tại ta có thể xác định rằng, mặc kệ ta làm gì thì đều không thể cứu được con của ta và gia tộc của ta, như vậy ta đành phải kéo dài tính mạng của mình. Nếu như ta may mắn, nói không chừng có thể làm được.
Plens nhìn về phía Kha Khắc Bác:
- Kỳ thực ngươi cũng nên suy nghĩ một chút, khi ta an toàn rời khỏi đây, ta cần một người bạn chơi cờ cùng ta vào mỗi buổi tối. Bệ hạ chắc chắn sẽ không nhằm vào gia tộc của ngươi, hắn không dám một hơi tiêu diệt hai gia tộc quan trọng. Tiêu diệt gia tộc của ta, là vì kinh sợ. Tiêu diệt hai, sẽ gặp phải các gia tộc khác liên thủ chống trả. Cho nên bi ai của ngươi chỉ là bản thân ngươi, mà bi ai của ta là toàn bộ gia tộc. Chỉ cần ngươi không xuất hiện ở trung tâm quyền lực, thì mặc kệ ngươi chết hay là chạy thoát, thì đều không có ý nghĩa gì với bệ hạ.
Kha Khắc Bác hiển nhiên bị ông ta thuyết phục.
Plens nói:
- Nếu lúc trước hy vọng của ta là toàn lực tấn công, thì hiện tại ta thay đổi ý định rồi.
Ông ta xoay người phân phó:
- Hạ lệnh, đình chỉ tấn công. Phái người tới gặp tướng phòng thủ Mã Lan Sơn Quan, nói cho hắn biết rằng ta sẽ không tấn công nữa. Nếu có thể, ta muốn gặp Thống soái Phương Giải của Hắc Kỳ Quân để nói chuyện.
Sau khi hạ lệnh, Plens xoay người đi xuống.
- Kha Khắc Bác, nếu ta đoán không sai, bệ hạ khẳng định còn có an bài khác, chẳng hạn như chiêu mộ rất nhiều binh lính ở công quốc Plens phải không?
Plens vừa đi vừa hỏi.
Kha Khắc Bác gật đầu.
- Người Hán có câu, trảm thảo trừ căn, chắc bệ hạ cũng nghe qua câu nói này.
Plens cười cười, vẻ mặt phức tạp.
…
…
- Tướng quân, ý của Plens đại công bọn ta là, chiến tranh là con dao làm tổn thương thế giới, mà ông ấy và ngài đều nắm chuôi đao. Nếu đôi bên tỉnh táo, thì tổn thương này sẽ dừng lại.
Một người Hán phiên dịch lại lời của thủ hạ do Plens phái tới, thái độ khá là ninh nọt người nước ngoài:
- Plens đại công nói, chỉ cần tướng quân mời Thống soái của Hắc Kỳ Quân các vị đi ra, mọi người ngồi xuống nói chuyện, ông ấy có thể đình chỉ mọi tấn công.
Phiên dịch xong, y khẽ nhíu mày.
Trần Định Nam trả lời rất rõ ràng, y tung một cước đá bay phiên dịch ra ngoài. Phiên dịch còn chưa rơi xuống đất đã phun máu mà chết.
Trần Định Nam không nhìn cỗ thi thể kia, chỉ người nước ngoài ở bên ngoài, nói:
- Ta không giết ngươi vì ngươi là sứ giả. Ta giết y là vì y là Hán gian. Ta không muốn thấy một người Hán vì tiền bạc mà cúi đầu phiên dịch cho người nước ngoài. Điều này khác với dịch từ tiếng Hán ra tiếng nước ngoài.
Một thủ hạ của An Đức Lỗ phiên dịch lời của Trần Định Nam cho sứ giả Plens phái tới. Người kia hơi không hiểu, nhưng y biết tướng quân người Hán trước mặt mình này rất nguy hiểm.
- Các ngươi đã mất đi cơ hội ngồi xuống nói chuyện.
Trần Định Nam nói:
- Chỉ còn cơ hội quỳ xuống nói chuyện.