- Vận mệnh giống như một đứa trẻ nghịch ngợm.
Hạng Thanh Ngưu nhìn Phương Giải:
- Ngươi có thể sống tới hiện tại thật không dễ dàng. Ta đau lòng thay cho cha mẹ của ngươi.
- Lăn!
Phương Giải mắng một câu, nhíu mày trầm tư một lát rồi nói:
- Càng nói càng có nhiều điểm đáng nghi. Đại Tự Tại có lý do để giết ta, hơn nữa phải giết. Nhưng dường như y không dốc toàn lực, bằng không ta đã chết từ lâu rồi. Lúc đầu La Diệu chọn mấy người Tiểu Yêu, thực lực cũng không tính là mạnh mẽ. Hiện tại ta mới biết thế giới này cao thủ nhiều như mây, dựa vào mấy người như Tiểu Yêu bảo vệ ta trốn tránh được mười mấy năm, quả thực quá may mắn.
- Chỉ sợ không đơn giản như vậy.
Hạng Thanh Ngưu chống cằm hỏi:
- Ngươi có từng nghĩ tới ngươi chỉ là một quân cờ không?
- Có ý gì?
Phương Giải hỏi.
Hạng Thanh Ngưu cười cười:
- Ta chỉ đoán mò mà thôi. Nếu ngươi là người được La Diệu chọn, vậy thì tầm quan trọng của ngươi không cần nói cũng biết. Cho nên nếu ta là La Diệu, tất nhiên sẽ để ngươi ở bên cạnh để bảo vệ. Hiện tại chúng ta đã biết rằng tay Thắng Đồ kia là vật thay thế ngươi. Nếu ngươi gặp chuyện, thì La Diệu nhất định sẽ dùng thân xác của Thắng Đồ để thay thế. Nếu đã chuẩn bị vật thay thế, thì chẳng phải ngươi có cũng được, không có cũng được sao?
Phương Giải ngẩn ra, lập tức hiểu ý của Hạng Thanh Ngưu.
Ý của Hạng Thanh Ngưu là, nếu hắn quan trọng không thể thiếu, thì La Diệu đã phái thêm nhiều lực lượng bảo vệ mình rồi, chứ không phải để cho mình chạy trốn mười mấy năm. Vào mười mấy năm này, nếu Phật tông phái một người có tu vị Thông Minh Cảnh trở lên, thì mình đã chết từ lâu. Mà La Diệu thì không thể đi theo mình mãi được. Đã như vậy, còn không bằng để mình kè kè bên cạnh. Thật giống như y bồi dưỡng Thắng Đồ vậy, từng giây từng phút đặt trong phạm vị khống chế.
Từ đây nảy sinh vấn đề khác.
Nếu Phương Giải không quan trọng, thì mọi chuyện xảy ra là do đâu?
Chỉ là một buổi nói chuyện phiếm, nhưng đã khiến Phương Giải rơi vào trầm tư, khiến hắn bắt đầu tự hỏi lại cuộc đời của mình. Đầu tiên, không hề nghi ngờ rằng La Diệu rất coi trọng thân thể của hắn, thân thể này là cái lọ chứa linh hồn tốt nhất. Nếu giải thích như vậy, thì Phương Giải cũng hiểu được vì sao mình lại tái sinh trong cơ thể này. Rất đơn giản, chỉ vì nó thích hợp.
Nhưng, là lực lượng gì đem Phương Giải đã chết ở thế giới trước chuyển sang thế giới này?
Chẳng lẽ thế giới này thực sự có thần linh?
Dùng thần linh có thể dễ dàng giải thích bất kỳ chuyện gì. Bởi vì chuyện khó giải đều có thể đổ cho thần linh. Cho dù thần linh thực sự có thật, thì chắc thần cũng đeo trên lưng không ít tiếng xấu.
- Chúng ta cẩn thân suy xét lại xem.
Lúc này Hạng Thanh Ngưu hóa thân thành một thám tử nhạy bén:
- Lúc trước các ngươi tách ra làm hai nhóm, Trầm Khuynh Phiến dẫn theo Mạt Ngưng Chi giả trang thành ngươi đi một hướng, Mộc Tiểu Yêu dẫn theo ngươi đi một hướng khác. Là ai đưa ra đề nghị này?
Phương Giải cẩn thận suy nghĩ, thật không nhớ ra là ai đưa ra ý tưởng này.
Hắn cố gắng nghĩ lại, chỉ có thể xác định là không phải là mấy người còn lưu lại bên cạnh hắn bây giờ. Trước kia Trầm Khuynh Phiến dẫn theo Mạt Ngưng Chi rời đi, hắn vẫn cho rằng biện pháp này là do Trầm Khuynh Phiến nghĩ ra. Hiện tại nhớ lại, Phương Giải phát hiện căn bản không phải là Trầm Khuynh Phiến.
- Rất kỳ quái phải không?
Hạng Thanh Ngưu nhìn nét mặt của Phương Giải, liền biết hắn không nhớ nổi.
- Người bảo vệ ngươi đã chết rất nhiều, Tiểu Yêu và Trầm Khuynh Phiến vẫn ở bên cạnh ngươi, hiển nhiên không phải là hai người bọn họ. Mạt Ngưng Chi chỉ là một đứa trẻ không may mắn, càng không phải là nàng. Mà phần lớn mọi người đã chết, như vậy thì chỉ còn căn cứ vào những người còn sống mà không ở bên cạnh ngươi.
- Dạ Kiêu!
Phương Giải bỗng nhiên nhớ tới hai người mà hắn đã quên.
Lúc ấy đám người Dạ Kiêu Đồng Côn đi theo Trầm
Khuynh Phiến, không hề nghi ngờ rằng Trầm Khuynh Phiến là người chói mắt nhất trong đám người đó, cho nên suy nghĩ của Phương Giải vẫn cố định trên người của Trầm Khuynh Phiến. Mà những người khác, có vẻ không quan trọng cho lắm. Bây giờ nhớ lại, Dạ Kiêu là người có tu vị thấp nhất, nhưng y vẫn còn sống. Sau khi Phương Giải tiến vào Trường An, Dạ Kiêu lựa chọn rời đi. Sau đó Phương Giải từng bảo Kỳ Lân liên hệ với y, để y tới Giang Nam tìm kiếm người nhà của Phương Hận Thủy, sau đó bảo vệ Ngô Ẩn Ngọc. Cuối cùng thì Dạ Kiêu rời đi không một lời từ giã.
- Chúng ta suy nghĩ tiếp theo hướng này.
Hạng Thanh Ngưu nói:
- Nếu việc đó không phải là trùng hợp, mà là có người an bài thì sao? Ngươi nghĩ xem, vì sao tới thành Đại Lý mới nghĩ ra biện pháp này? Phải biết rằng trước đó các ngươi đã chạy trốn mười mấy năm, bất kể là ai nghĩ ra biện pháp này, vì sao không ở địa phương khác, mà cứ phải là Đại Lý? Mà trùng hợp là trong thành Đại Lý có một Mạt Ngưng Chi, hơn nữa còn là một cô nàng biến thái có 128 khí huyệt đều thông.
- Sau đó ngươi tới Phan Cố, thành Phan Cố có gì đặc biệt không?
Hạng Thanh Ngưu nói:
- Hiện tại chúng ta đã biết, lúc ấy trong thành Phan Cố có Hồng Tụ Chiêu, có Tức đại nương sinh sống. Còn có vợ chồng lão bản nương, Tô Đồ Cẩu. Những người đó vì sao phải tới sống ở một nơi cằn cỗi như Phan Cố? Nữ nhân thường coi trọng làn da của mình, nữ nhân càng xinh đẹp càng như vậy. Các cô nương xinh đẹp trong Hồng Tụ Chiêu kia, vì sao phải chịu đựng cái giá lạnh ở một nơi mà chim chóc cũng phải táo bón như Phan Cố trong nhiều năm?
Lông mày của Phương Giải nhíu chặt, dường như mọi chuyện đúng như lời Hạng Thanh Ngưu nói. Trước kia hắn cho rằng mình đã mở ra được tất cả bí mật, nhưng giờ nghĩ lại, mình mới chỉ cởi bỏ tấm vải bên ngoài. Rất nhiều chuyện còn chôn ở sâu hơn, sâu tới không thể chạm.
- Ở Phan Cố ngươi gặp được rất nhiều cao thủ có tu vị còn cao hơn những người bảo vệ ngươi. Đúng vào lúc đó, cái tay Ngô Bồi Thắng xui xẻo xuất hiện. Y vì muốn bảo vệ bản thân mà giết ngươi. Sau đó lão bản nương xuất hiện, đây là trùng hợp sao?
Hạng Thanh Ngưu cười hắc hắc:
- Nghĩ thế nào cũng cảm thấy ngươi là một quân cơ trong một bàn cờ lớn, còn là quân cờ quan trọng nhất, cho nên không ai dám đụng vào, chỉ có thể ở bên ngoài phái vài tiểu nhân vật tới dò xét điểm mấu chốt. Ta còn hoài nghi không chỉ có người của La Diệu bảo vệ ngươi, còn có những người khác. Đám người bảo vệ ngươi này, thoạt nhìn đều là do La Diệu tìm tới, nhưng ai mà biết trong đó có người của kẻ khác phái tới trà trộn vào không.
- Chính vì thế, những người bảo vệ ngươi không tin tưởng lẫn nhau. Cho nên sau đó mới có chuyện tách ra, mục đích không phải vì đánh lạc hướng, mà là có mục đích quan trọng hơn.
Hạng Thanh Ngưu cười đắc ý:
- Trong mắt ta, dường như chính là tách những kẻ có thể gây nguy hiểm cho ngươi ra ngoài.
Sắc mặt của Phương Giải rất trầm trọng.
Lời của Hạng Thanh Ngưu, nghe rất có lý.
Năm đó, rốt cuộc xảy ra chuyện gì?