Ngô Nhất Đạo cúi đầu uống trà, tâm sự có vẻ nặng nề.
Ông ta không biết vì sao Phương Giải lại đột nhiên nói tới chuyện kia, mà ông ta cũng không biết Phương Giải đã âm thầm điều Ngụy Tây Đình về kinh. Không thể phủ nhận rằng, trong vài năm qua ở Vân Nam Đạo, Ngụy Tây Đình quả thực làm rất tốt. Một nơi phức tạp như vậy, nhưng y vẫn quản lý một cách ngăn nắp. Ở Vân Nam Đạo, quyền hành của Ngụy Tây Đình là rất lớn, chẳng khác nào một Đại tướng nơi biên cương. Giờ tới Trường An, không biết Phương Giải sẽ an bài y như thế nào.
Nhưng, lúc trước Ngụy Tây Đình là thuộc hạ của Độc Cô Văn Tú.
- Gần đây Hầu gia vẫn luôn dẫn theo đại đội binh mã hành quân đánh giặc.
Phương Giải rót trà cho ông ta, ngồi đối diện, nói:
- Tin tức ở Trường An liên tục đưa tới đây, rất nhiều chuyện Hầu gia không rõ ràng. Ta biết Hầu gia còn nhiều điều khó hiểu, vì sao đang lúc chiến sự khẩn cấp mà lại quan tâm tới Trường An…
Phương Giải cười nói:
- Hầu gia hiểu ta mà, ta sẽ không bỏ mặc cho tai họa ngầm phát triển. Gần đây tin tức mà Kiêu Kỵ Giáo gửi tới dày đặc hơn trước. Trước khi ta rời kinh, ta đã bí mật lưu Trần Hiếu Nho ở lại Trường An, không ai biết việc này. Tuy tin tức mà Trần Hiếu Nho đưa tới không có tin nào quá quan trọng, nhưng số lượng tin gửi tới đã là một dấu hiệu.
Ngô Nhất Đạo gật đầu, sau đó thử hỏi:
- Là…Độc Cô?
Phương Giải nói:
- Ở Trường An, không có chuyện gì là của riêng một người. Hầu gia ở Trường An lâu hơn ta, cũng hiểu phong cách làm việc của những người ẩn nấp trong Trường An hơn ta. Ta không ở Trường An, phần lớn binh lực của Hắc Kỳ Quân cũng không ở đó, cho nên khó tránh khỏi có một số người cảm thấy cơ hội đã tới. Ta chưa bao giờ cho rằng thiên hạ đã thái bình, còn khá lâu nữa mới có thể ổn định được.
Ngô Nhất Đạo biết Phương Giải lo lắng điều gì.
Quả thực ông ta hiểu Trường An hơn Phương Giải.
Tòa thành lớn kia, thoạt nhìn gió êm sóng lặng, nhưng phía dưới nó lại là một dòng nước chảy xiết, có thể cuốn người khác vào đó, xương cốt cũng không còn. Trường An không chỉ là đô thành của Đại Tùy, nó cũng từng là đô thành của Đại Trịnh, thậm chí là Đô Thành của Đại Chu, triều đại trước Đại Trịnh. Cố đô của ba triều đại, ai có thể nói rõ ràng phía dưới tòa thành này cất giấu bao nhiêu thế lực?
Thoạt nhìn bề ngoài thì các thế gia đại hộ ở Trường An đã bị Phương Giải dọa sợ. Nhưng những người như bọn họ có cái gì là chưa từng thấy qua? Hơn mấy trăm năm qua, không phải là chưa từng xuất hiện kẻ còn dám giết người hơn Phương Giải.
Hơn nữa Ngô Nhất Đạo biết lý do mà Phương Giải lo lắng…Đám thế gia đại hộ kia một mực cho rằng Phương Giải là một người ngoài. Phương Giải không xuất thân từ bất kỳ phe phái nào. Ở trong mắt đám thế gia kia, cho dù Phương Giải xuất thân từ phe phái đối địch, thì cũng tốt hơn việc Phương Giải không xuất thân từ bất kỳ phe phái nào.
Bởi vì mặc kệ Phương Giải xuất thân từ phe phái nào, thì Phương Giải cũng biết giữ gìn lợi ích của thế gia.
Nhưng, Phương Giải làm rất quyết liệt.
Phương Giải cướp đoạt toàn bộ lợi ích của đám thế gia kia, rồi chia cho dân chúng.
Từ lâu trước Ngô Nhất Đạo đã biết chính sách này sẽ gây ra mâu thuẫn lớn. Ông ta cũng nghĩ tới hai kết quả xấu nhất. Thứ nhất, đám thế gia kia liên hợp lại, thừa dịp Phương Giải không ở Trung Nguyên, phá hủy toàn bộ căn cơ của Phương Giải ở Trung Nguyên, sau đó lựa chọn người khác thay thế hắn. Thứ hai là Phương Giải dùng một thủ đoạn tàn khốc quyết liệt hơn, đả kích hoàn toàn đám thế gia kia.
Hai kết quả này, bất kỳ kết quả nào cũng khiến người ta e ngại.
Việc như vậy rất khó khống chế. Một khi phát động, thì chỉ sợ ngay cả Phương Giải cũng không khống chế được.
Tới lúc đó, chính là một hồi tai họa với toàn bộ người Hán. Nó có thể khiến xã hội ổn định trong một khoảng thời gian ngắn, nhưng sẽ là một sự ổn định cực đoan. Ngô Nhất Đạo biết Phương Giải sẽ làm gì, cho nên ông ta mới lo lắng, sợ hãi.
Bởi vì một khi thủ đoạn kia thực thi, thì lúc đó một người không thể khống chế nổi.
Thậm chí ông ta không hiểu, Phương Giải còn trẻ vì sao lại có một cái tâm tàn khốc, quyết liệt như vậy.
Chưa từng có người nào dám đụng vào một chế độ xã hội đã tồn tại hàng ngàn năm rồi. Nếu như nói sự khác biệt của lần tranh giành thiên hạ này của Phương Giải với những lần tranh giành thiên hạ khác trong lịch sử, thì đó chính là vừa tranh giành, vừa thay đổi chế độ xã hội. Mà Phương Giải làm rất quyết liệt.
Cái mà Phương Giải tranh giành, thật khiến người ta sợ hãi.
- Sẽ rất khó khăn, sẽ rất…tàn khốc.
Ngô Nhất Đạo nói.
Phương Giải gật đầu:
- Ta biết, nhưng ta phải làm như vậy. Nếu muốn thành công, thì đó là con đường duy nhất. Ưu điểm của nó là khiến cho dân chúng được lợi lớn nhất. Mà khuyết điểm thì…chỉ sợ chưa tới 20 năm sau, ngay cả dân chúng cũng mắng ta tàn bạo, độc tài.
Ngô Nhất Đạo có thể đoán được, tương lai mọi người sẽ có thái độ gì với Phương Giải.
- Nếu ta thắng.
Phương Giải ngồi xuống ghế:
- Thế giới này sẽ nhớ ta thật lâu, nhưng chỉ sợ nửa khen nửa chê. Mặc dù ta thắng, mấy chục năm sau sẽ có rất nhiều người đứng ra mắng ta. Nếu ta thua, không những chết không có chỗ chôn, chỉ sợ còn phải bêu danh mấy nghìn năm.
- Cho nên, có vẻ như kiểu gì ta cũng không có kết cục tốt.
Hắn nói.
Ngô Nhất Đạo thở dài:
- Chí hướng của ngươi…quá lớn.
Phương Giải cười rộ:
- Hầu gia là người duy nhất biết ta muốn gì.
- Cho nên, ta cũng sợ hãi.
Ngô Nhất Đạo liếc nhìn Phương Giải:
- Một khi cơn bão này hình thành, ngoại trừ những người ở ngoài cơn bão ra, chỉ sợ không có mấy người may mắn thoát khỏi. Quá tàn nhẫn, có lẽ ta cũng trốn không thoát.
Phương Giải lắc đầu:
- Sẽ không, không ai có thể động vào Hầu gia.
Trong lòng Ngô Nhất Đạo liền ấm áp.
Ông ta nhìn người thanh niên kia, kỳ thực ông ta rất bội phục hắn. Hắn khiêu chiên không phải là một người hay là một thế lực nào đó, thậm chí không phải là một liên minh thế lực nào đó. Mà là một lợi ích đoàn thế rất lớn, lớn tới mức Phương Giải dùng sức một người đấu với cả thế giới.
- Ngụy Tây Đình rất thích hợp.
Ngô Nhất Đạo nói.
Phương Giải gật đầu:
- Cho nên ta mới điều hắn trở về Trường An.
…
…
Buổi nói chuyện giữa Ngô Nhất Đạo và Phương Giải khá bao la, bởi vì cho dù có người bên cạnh lắng nghe cũng không hiểu bọn họ nói cái gì.
Nếu bọn họ hiểu, thì chỉ có một ít bộ phận người thông minh mới đoán được tương lai cơn bão đó sẽ tàn khốc cỡ nào. Còn phần lớn thì căn bản không nghĩ xa được như vậy.
Giống như dân chúng khắp thiên hạ, tương lai có khả năng đều tham dự vào đó, nhưng không mấy người nghĩ tới chỗ sâu hơn.
- Vất vả không?
Ngô Nhất Đạo hỏi.
- Không tính là vất vả, ít nhất còn có một người hiểu ta muốn làm cái gì.
Phương Giải cười cười.
Đó mới là vất vả.
Ngô Nhất Đạo âm thầm nói một câu.
Phương Giải chưa từng nói suy nghĩ của mình cho bất kỳ ai, mà ngay cả Ngô Nhất Đạo hắn cũng chưa từng đề cập qua. Ngô Nhất Đạo có thể hiểu được là do bản thân ông ta phán đoán. May mắn rằng, lúc này có một người như vậy trò chuyện với Phương Giải. Phương Giải không thể tiết lộ ý tưởng này cho bất kỳ ai, cho dù là người bị hắn kéo vào trong ván cục.
Hắn càng không thể nói cho các cô nàng của mình.
Nói ra sẽ khiến các nàng lo lắng không yên. Khiến cho nữ nhân của mình lo lắng khó ngủ, thì đó là một nam nhân không thành công. Phương Giải là một người theo chủ nghĩa nam tử, nhưng hắn không hy vọng nữ nhân của mình liên lụy vào cơn bão kia. Hắn quả thực độc đoán, nhưng sự độc đoán này chỉ là muốn cho vợ con của hắn sống một cuộc sống yên bình.
- Sau khi Ngụy Tây Đình trở về, mâu thuẫn sẽ bộc phát.
Phương Giải nói:
- Cho nên ta tính toán thời gian, theo Vân Nam Đạo đi đường bộ, mang binh trở lại Trường An mất ít nhất cũng phải 7,8 tháng. Mà trong vòng mấy tháng ta phải chấm dứt chiến sự Đông Cương. Nếu quân đội không kịp mang về, thì ta đành phải chạy về trước để xử lý.
- Thôi Trung Chấn đáng để tin tưởng.
Ngô Nhất Đạo nói.
Phương Giải gật đầu:
- Cho nên ta mới để hắn lại.
- Hiện tại ta đã hiểu, vì sao ngươi bắt đầu dùng tới những con người mới. Giống như Trần Định Nam ở Vân Nam Đạo, giống như Tống Tự Hối ở Tây Bắc, như Nạp Lan Định Đông ở Đông Cương, như Đỗ Định Bắc…Những người này, mặc kệ tuổi lớn hay nhỏ, thì đều là người mới với Hắc Kỳ Quân, bọn họ còn đang tự do nằm bên ngoài lợi ích.
Ngô Nhất Đạo nhìn Phương Giải, nói:
- Ta lo lắng cho tương lai, cũng lo lắng cho hiện tại.
Phương Giải hỏi:
- Hiện tại lo lắng điều gì nhất?
Ngô Nhất Đạo trầm mặc một lúc rồi nói:
- Không phải là ta lo lắng trong Hắc Kỳ Quân có người đoán được suy nghĩ của ngươi, dù sao không phải ai cũng nghĩ được một chuyện khó tưởng tượng như vậy. Cho dù lúc trước ngươi đã có dấu hiệu, nhưng bọn họ sẽ không nghĩ sâu hơn. Ta lo lắng chính là…mấy người mới mà ngươi bắt đầu sử dụng, tương lai sẽ không giúp được ngươi ổn định cục diện.
- Ta luôn nắm chắc chuyện này.
Phương Giải nói:
- Tận lực không khiến những người khác đoán ra, nhưng tương lai xảy ra điều gì thì không thể chi phối được. Ta dùng những người mới, tương lai bọn họ có thể làm được tới mức nào, ta cũng không nắm chắc. Nhưng nếu ta đã khởi động, thì không có khả năng dừng lại.
- Ta rất muốn biết.
Ngô Nhất Đạo nhìn Phương Giải, hỏi:
- Ngươi thực sự tính toán vì dân chúng, chứ không vì bản thân?
- Đúng vậy!
Phương Giải cười cười:
- Ngay cả ta cũng cảm thấy mình thật vĩ đại. Có đội khi ta sùng bái bản thân tới mức không dám soi gương, sợ một khi soi gương thì mình sẽ dập đầu chính mình.
Ngô Nhất Đạo cười rộ lên. Phương Giải đã có thể nói đùa như vậy, liền chứng tỏ hắn vẫn còn chút lo lắng.
- Ta có phải là kẻ điên không?
Phương Giải hỏi.
Ngô Nhất Đạo trầm mặc một lúc, lắc đầu rồi lại gật đầu:
- Có thể nói, ngươi là một kẻ điên có lý trí nhất từ trước tới nay. Dùng hành động điên cuồng, để theo đuổi một kết quả có lý trí.
- Coi như đây là một lời khen ngợi.
Phương Giải mỉm cười, đứng dậy giãn người một cái. Gần đây hắn có chút mệt mỏi, bất kể là về thân thể hay là tinh thần, đều nhìn ra được vẻ mệt mỏi của hắn.
- Cho nên ngươi mới liều mạng tu hành?
Ngô Nhất Đạo không nhịn được hỏi tới vấn đề này.
Phương Giải gật đầu:
- Ta có mục tiêu lớn, nhưng sẽ không vì mục tiêu lớn mà buông lỏng bản thân. Nếu mọi việc tới tình trạng không thể khống chế nổi, thì ta phải có thực lực bảo vệ người thân của mình. Hiện tại vẫn tốt, ta đã chuẩn bị xong. Nếu có một ngày ta phải rời đi, thì ta sẽ tới thảo nguyên.
Ngô Nhất Đạo ừ một tiếng, cười vô cùng thoải mái:
- Ta từng hối hận vì giao Ẩn Ngọc cho ngươi. Nhưng hiện tại xem ra, ngươi chưa phải là kẻ điên chân chính. Nếu ngươi thất bại, ta sẽ rỡ bỏ Hàng Thông Thiên Hạ, đi theo ngươi tới thảo nguyên. Ngươi có biết, người lớn tuổi thích nhất là chơi đùa với cháu của mình không.
Phương Giải cười rộ lên, cười rất vui vẻ:
- Lúc ta trở về, thì cháu của Hầu gia đã một tuần tuổi rồi.
…
…
Phương Giải không ở Trường An
Mưa gió dục động
Phương Giải ở Đông Cương
Mưa gió nổi lên