Mộc Quảng Lăng dùng một ánh mắt khó tin nhìn Phương Giải, thật giống như lời của Phương Giải quá hoang đường. Y thật không ngờ tới Phương Giải tới đây là để nói vậy. Mâu thuẫn giữa Mộc phủ và Phương Giải vốn không thể hòa giải mới đúng.
- Ngoại trừ thời gian ra, không có gì là bất biến.
Phương Giải nói.
Hắn đứng ra lan can lầu quan sát, nhìn đại doanh Mộc phủ phía dưới.
- Nếu ta đoán không sai, lần này ngươi mang tới 20 vạn đại quân căn bản không đủ nhân số, hơn nữa 1/3 trong đó là mới điều tới. Tình trạng của Mộc phủ bây giờ giống như lúc Đại Tùy mới sụp đổ, Hoàng Đế của Đại Tùy muốn nhanh chóng dẹp yên chiến loạn. Nhưng rất nhanh y phát hiện ra rằng, mệnh lệnh của y không được đáp lại. Mộc phủ quản lý Đông Cương nhiều năm, ta tin rằng trong tay ngươi có hàng trăm vạn binh lính.
- Nhưng do ngươi không ngừng phạm sai lầm, sự khống chế của Mộc phủ đã dần tan vỡ. Tới hiện tại 20 vạn quân đội này là thể diện cuối cùng mà ngươi lấy ra được. Tuy ta không có được tình báo cụ thể, nhưng ta có thể đoán được, phần lớn trong đó là tân binh chưa từng trải qua chiến trận.
Mộc Quảng Lăng hơi biến sắc, quay đầu nhìn một bên.
- Bảo vệ quá khứ của mình, sẽ không lại hy vọng.
Phương Giải nhìn Mộc Quảng Lăng, nói:
- Nếu ngươi vẫn cảm thấy Đông Cương là của ngươi, vậy thì buổi nói chuyện hôm nay coi như chưa từng xảy ra. Ta sẽ không giết ngươi trong trường hợp như thế này, mà là trên chiến trường. Đối với sách lược của ngươi, ta chỉ có hai lựa chọn. Thứ nhất, đánh bại ngươi trên chiến trường, sau đó nói với dân chúng Đông Cương rằng ngươi kém cỏi. Thứ hai, ngươi thần phục, nói với dân chúng Đông Cương rằng ngươi kém cỏi.
Phương Giải nói rất thẳng thắn, đánh thẳng vào lòng tự ái của Mộc Quảng Lăng.
- Không dễ nghe phải không?
Phương Giải cười cười:
- Lưu lại cho con của ngươi một chút gì đó đi.
Lời này của Phương Giải dường như đánh vỡ phòng tuyến cuối cùng của Mộc Quảng Lăng.
Mộc Quảng Lăng trầm mặc một lúc lâu, nhưng vẫn im lặng. Có lẽ y đã nhìn thấu mọi chuyện từ lâu, cũng biết cái ghế rồng kia đã cách y quá xa. Nếu Hắc Kỳ Quân chuyển từ ám đấu sang minh đấu, thì y còn cái gì lưu lại cho Mộc Nhàn Quân?
- Đừng dùng ánh mắt đó nhìn ta.
Phương Giải quay đầu nhìn Mộc Nhàn Quân:
- Muốn giết ta thì cứ việc thử xem. Nhưng…trước kia ngươi không làm được, hiện tại vẫn như vậy.
Mộc Quảng Lăng giơ tay kéo áo Mộc Nhàn Quân, lắc lắc đầu.
- Ngươi không phải là một người biết đàm phán.
Mộc Quảng Lăng nói với Phương Giải.
- Ta tới đây vốn không phải là đàm phán, mà là cho ngươi hai lựa chọn.
Phương Giải lại ngồi xuống, bởi vì hắn biết Mộc Quảng Lăng đã dao động rồi. Ở thế giới này Phương Giải không có cha, nhưng hắn hiểu được tình yêu thương của người cha dành cho con. Mộc Quảng Lăng đã lớn tuổi, y ẩn nhẫn ở Đông Cương vài chục năm, chẳng lẽ chỉ vì muốn được làm Hoàng Đế trước khi chết? Không, y là muốn tranh đấu cho Mộc Nhàn Quân. Vinh quang gia tộc gì đó, hóa gia thành quốc gì đó, đều không bằng tình cảm cha con.
- Nếu không phải vì Mộc Nhàn Quân lập nên Xích Mi Quân rồi tử chiến với người nước ngoài, thì ta đã không tìm tới ngươi nói chuyện.
Phương Giải chỉ về hướng Mộc Nhàn Quân, nói với Mộc Quảng Lăng:
- Y thích hợp làm người bảo vệ hơn ngươi.
Mộc Nhàn Quân nhướn mày, nhưng hận ý trong mắt dần tiêu tan.
- Nghĩ kỹ đi.
Phương Giải xoay người muốn rời đi.
Mộc Quảng Lăng gọi lại:
- Cho ta một bổ nhiệm của triều đình.
Phương Giải đứng lại, quay đầu nhìn Mộc Quảng Lăng:
- Điều này quan trọng không?
Mộc Quảng Lăng nói:
- Lấy ngọc tỷ của ngươi ra đi.
Phương Giải mỉm cười, cười rất thoải mái.
…
…
Một người trải qua nhiều chuyện thì càng hoài nghi nhiều chuyện, cho nên Phương Giải không cho rằng chỉ một buổi nói chuyện là có thể khiến Mộc Quảng Lăng hợp tác. Đúng vậy, Mộc Quảng Lăng quả thực hy vọng lưu lại cho con của y thứ gì đó, nhưng đâu phải cứ nói ba xạo là thay đổi tâm trí của một người?
Phương Giải muốn, chỉ là thời gian.
Kế tiếp, hắn phải toàn lực đối phó với Lai Mạn rồi.
Hắn không có thời gian, tinh lực và binh lực để mà xử lý cả Mộc Quảng Lăng. Hắn sẽ không quyết chiến nếu hậu phương chưa ổn định. Thật giống như hai người đại tu hành có tu vị ngang nhau, chuẩn bị đánh một trận chiến sinh tử, không ai còn tâm tư bận tâm tới chuyện khác.
Hai cao thủ quyết đấu, nếu một người khác xuất hiện gây rối một trong hai người đó, cho dù tu vị có kém cỏi, thì cũng khiến cho hắn phân tâm.
Một khi chia tinh thần và tu vị đối phó người tới quấy rối, thì thất bại sẽ tới theo.
Phương Giải cần có thời gian để Mộc Quảng Lăng trở nên thành thật.
Hắn cũng biết, một lão hồ ly như Mộc Quảng Lăng biết hắn đang nghĩ gì. Nhưng điều kiện mà Phương Giải đưa ra đã rất tốt rồi. Cho Mộc phủ một nửa địa bàn, lưu lại gần 20 vạn quân đội, điều này tương đương với việc để Mộc Quảng Lăng lưu lại cho Mộc Nhàn Quân một tài sản lớn.
Điều kiện này tất nhiên khiến Mộc Quảng Lăng động tâm.
Bởi vì Mộc Quảng Lăng biết rõ, trận chiến này mình sẽ không đánh thắng. Cho dù y gây rối ở sau lưng Phương Giải, khiến Phương Giải không thể toàn lực quyết chiến với Lai Mạn, thì y có chỗ tốt gì? Nếu Lai Mạn thắng, vậy thi chỉ sợ về Mộc Quảng Lăng sẽ càng khó khăn.
Cho nên Phương Giải biết Mộc Quảng Lăng sẽ không cự tuyệt.
Người như Mộc Quảng Lăng, từ lâu đã không còn là người vì thù hận mà lựa chọn liều mạng.
- Ngươi có nắm chắc không?
Mộc Quảng Lăng thất thần nhìn Phương Giải đóng dấu vào ý chỉ mới viết. Mộc Nhàn Quân đứng bên cạnh thì lại nhìn chữ viết của Phương Giải.
- Thật là xấu.
Y nói với vẻ mặt khinh thường.
Phương Giải chẳng thèm để ý, tùy tiện vứt ngọc tỷ cho tùy tùng phía sau. Chữ xấu…vốn không phải chuyện một năm hai năm rồi.
- Trên chiến trường, không ai khẳng định mình sẽ thắng 100%. Lúc khích lệ sĩ khí thì thường nói vậy, nhưng trong lòng lại luôn lo lắng. Ngươi lãnh binh nhiều năm, chắc cũng biết đạo lý đấy.
Phương Giải nói với Mộc Quảng Lăng:
- Kỳ thực ngươi nên cao hứng mới đúng. Nếu ta nắm chắc, thì sau khi đánh xong với người nước ngoài, ta cũng bị tổn thương, ngươi liền có cơ hội. Nếu ta không nắm chắc, thì ít nhất cũng lưỡng bại câu thương với người nước ngoài…Điều này khiến áp lực lên vai ngươi giảm nhiều.
Nói rất trực tiếp.
Hôm nay Phương Giải nói chuyện đều trực tiếp.
Mộc Quảng Lăng đợi mực khô rồi cẩn thận thu ý chỉ lại:
- Ta sẽ giữ vật này, tương lai nói không chừng có tác dụng.
- Từ phía bắc Mã Lan Sơn tới phía đông Sơn Hải Quan.
Phương Giải nhắc lại.
- Bởi vì phía nam Mã Lan Sơn ta đã giao cho người khác trông coi rồi.
- Ngụy An?
Mộc Quảng Lăng thử hỏi.
Phương Giải không đáp nhưng Mộc Quảng Lăng biết mình đoán đúng. Nói thật, y chẳng có chút cao hứng gì. Phương Giải mạnh mẽ cứng rắn khiến y bất mãn, mà Ngụy An phản bội khiến y tức giận. Nhưng y khoogn
biết rằng Ngụy An vẫn chưa cho Phương Giải một đáp án rõ ràng.
- Cứ như vậy đi!
Phương Giải đứng dậy muốn rời đi.
- Đông Cương, chưa bao giờ rời khỏi Trung Nguyên.
Phương Giải chậm rãi nói:
- Ngươi ở Đông Cương đã lâu, Mộc phủ ở Đông Cương còn lâu hơn, cho nên ta tin tưởng ngươi hiểu ý của lời này hơn những người khác. Lúc trước Hoàng Đế Đại Tùy dám tin tưởng giao Đông Cương cho Mộc phủ các ngươi bảo vệ. Ta cũng dám.
Hắn từ lầu quan sát nhảy xuống.
- Xong rồi à?
Hạng Thanh Ngưu hỏi.
Phương Giải gật đầu, thấp giọng nói:
- Tạm thời lừa dối lão già này, tuy nhiên y không phải là kẻ đáng tin. Hiện tại ta không có thời gian giằng co với y. Đợi giải quyết xong với người nước ngoài thì nói sau.
Hạng Thanh Ngưu ừ một tiếng:
- Kỳ thực ngươi có thể giết y.
Phương Giải lắc đầu:
- Sẽ bị bêu danh.
…
…
- Kỳ thực con không muốn giết hắn đúng không?
Mộc Quảng Lăng nhìn con của mình, lời này giống như một giọt nước xuyên qua tờ giấy, tiến vào lòng Mộc Nhàn Quân.
- Bề ngoài con tỏ vẻ hận hắn, nhưng kỳ thực bên trong con đã không còn thù hận gì với hắn phải không? Chẳng qua là con không muốn để người khác thấy con đã thay đổi. Con không muốn để hắn biết con đã không muốn giết hắn rồi. Ta nói không sai chứ?
Mộc Nhàn Quân cười khổ, gật đầu:
- Vâng, quả thực con không còn muốn giết hắn nữa.
- Nếu con có thực lực giết hắn thì sao?
Mộc Quảng Lăng lại hỏi.
- Vì sao phụ thân lại hỏi như vậy?
Mộc Nhàn Quân hỏi lại.
Mộc Quảng Lăng nói:
- Ta chỉ muốn biết thái độ của con, bởi vì điều này liên quan tới an bài về sau của ta. Con muốn giết hắn và con không muốn giết hắn, sẽ quyết định tới an bài của ta.
- Không muốn, cho dù hiện tại con có thực lực giết hắn, con cũng không muốn.
Tuy đã biết đáp án sẽ như vậy, nhưng nghe Mộc Nhàn Quân nói ra, trong lòng Mộc Quảng Lăng vẫn có chút căm tức và khổ sở.
- Hắn đã chặt đứt một tay của con.
Mộc Quảng Lăng nói.
Mộc Nhàn Quân nhìn phụ thân của mình:
- Nếu cha thực sự tốt với con, thì sẽ không cố ý dùng lời này để kích thích con. Nếu cha muốn bức con giết người, thì cha có thể nói thẳng cho con biết. Con sẽ đi giết Phương Giải, cho dù biết không thể nhưng con vẫn đi, bởi vì cha là cha của con.
Mộc Quảng Lăng biến sắc, có cảm giác như bị con mình làm nhục. Nhưng rất nhanh, cảm giác này liền tan thành mây khói.
- Có thể cho ta một lý do được không?
Mộc Quảng Lăng hỏi.
Mộc Nhàn Quân ngồi xuống, quay đầu nhìn hướng Phương Giải rời đi:
- Tuy con biết con nghĩ như vậy là không phù hợp với phong cách của Mộc phủ, nhưng con cảm thấy hắn mới là người được ông trời lựa chọn. Mấy năm qua con luôn tìm hiểu tin tức của Phương Giải, hắn làm những gì ở Trung Nguyên con cũng biết. Con tin tưởng phụ thân cũng biết. Con luôn có một việc không thể xác định…Phương Giải tranh giành thiên hạ, tới cùng có phải vì bản thân hắn không? Nếu đúng, thì con đường mà hắn đi hoàn toàn là sai lầm. Nếu không đúng, rốt cuộc hắn muốn làm gì?
- Con nghĩ, thế giới của hắn không giống như với thế giới của con, cũng không giống thế giới của cha. Phụ thân tranh giành thiên hạ, là vì gia tộc, vì con, vì bản thân…nhưng nhìn Phương Giải, hắn không muốn những điều đó.
- Có vẻ như con rất bội phục hắn thì phải?
Mộc Quảng Lăng hỏi.
Tuy Mộc Nhàn Quân không muốn thừa nhận nhưng vẫn gật đầu:
- Vâng!
Mộc Quảng Lăng thở dài:
- Ngay cả con cũng không còn ý chí chiến đấu, cũng không còn địch ý…vậy thì ta có ý chí chiến đấu và địch ý còn ý nghĩa gì? Tương lai Mộc phủ sẽ giao cho con, nếu ta cưỡng ép con làm theo ý ta, thì tương lai Mộc phủ sẽ rơi vào tình trạng khó khăn.
- Phụ thân!
Mộc Nhàn Quân đứng dậy, thấp giọng nói:
- Buông tay đi…
- Buông?
Mộc Quảng Lăng cười lạnh:
- Nói dễ hơn làm!
- Không khó.
Mộc Nhàn Quân lắc đầu:
- Khi con bị đứt một tay, con tưởng rằng mình sẽ không bao giờ quên mối thù này. Nhưng chỉ vài năm, trong lòng con đã không còn thù hận. Chúng ta tưởng rằng không buông bỏ được, kỳ thực là chúng ta không muốn buông mà thôi. Lúc đã quyết định buông tay, thì có cái gì không buông bỏ được? Khó không phải là người khác, không phải hoàn cảnh, mà là tâm của mình.
Y biết rằng lời của mình chưa chắc thuyết phục được cha, nhưng y vẫn phải nói:
- Có lẽ đợi cho cha cung tiễn thủ có thể buông tay, lúc quay đầu lại nhìn những kinh nghiệm cũ, mọi thứ đều không đáng giá nhắc tới.
Mộc Quảng Lăng nhìn đứa con nói chân thành như vậy, trong lòng càng thêm chua xót. Sự chua xót này không phải là ghen ghét, mà là thất vọng dần dần chuyển thành tuyệt vọng.
- Mộc phủ…đã không thể lấy lại hào quang cũ.
Y nói.