- Chuyện này rốt cuộc là thế nào?
Độc Cô Bính Văn hỏi.
- Không có gì cả.
Độc Cô Văn Tú đáp.
Đây là lần thứ hai Độc Cô Văn Tú tiến vào căn phòng xây bằng bạc ở dưới miếu Phu Tử này. Không khí ở trong căn phòng hiển nhiên không thích hợp. Lúc mọi người thấy hắn đều dùng ánh mắt thù địch và hoài nghi. Chuyện xảy ra đêm qua khiến những người ở đây khó ngủ, hai mắt đỏ bừng.
Chịu đựng cả ngày, tới buổi tối Độc Cô Văn Tú mới đến, bọn họ âm thầm thở phào.
- Đêm qua vì sao Phương Giải đột nhiên quay về Sướng Xuân Viện?
Độc Cô Bính Văn hỏi.
Độc Cô Văn Tú ngồi xuống, vẻ mặt mệt mỏi giống như vừa mới chạy quãng đường dài. Tất cả mọi người nhìn chằm chằm vào hắn, chờ hắn trả lời. Mặc dù ở trong căn phòng này Độc Cô Văn Tú có địa vị thấp nhất, nhưng bọn họ đều biết vị trí của Độc Cô Văn Tú lại có tầm quan trọng lớn.
Một khi Phương Giải loại bỏ Độc Cô Văn Tú, vậy thì bọn họ nhất định phải thay đổi lại kế hoạch.
- Phương Giải muốn đề tỉnh ta.
Độc Cô Văn Tú thở dài một tiếng:
- Đêm qua hắn triệu kiến Ngụy Tây Đình, ta tưởng rằng nhân sinh của ta đi tới điểm cuối. Nhưng may mà ta đợi ở bên ngoài hai canh giờ, hắn rốt cuộc vẫn cho vào.
Độc Cô Văn Tú nhìn bọn họ, mệt mỏi nói:
- Có vẻ như hắn chưa biết được gì, chỉ là mấy chuyện mà ta làm ở gia tộc đã khiến hắn bất mãn. Các ngươi cũng biết là lúc ta còn nhỏ chịu nhiều ức hiếp, cho nên ta chắc chắn không bỏ qua những kẻ đã từng nhục nhã ta và mẹ của ta.
- Ngươi làm việc thật thiếu cẩn thận.
Độc Cô Bính Văn tức giận nói:
- Nếu vì cái nhỏ mà lỡ cái lớn, ngươi chính là tội nhân! Ngươi nên rõ ràng, do ngươi có địa vị cao trong triều đình, nên vai trò của ngươi mới quan trọng. Nếu ngươi tự ý làm bậy khiến cho Phương Giải cắt chức ngươi, vậy thì ngươi còn có lợi gì? Tuy bọn ta đã đồng ý cho ngươi làm Tể tướng, nhưng chính ngươi phải biết cân nhắc khi làm việc.
- Độc Cô nói quá lời rồi.
Thôi Hữu đứng dậy đi tới, sắc mặt của ông ta đã thoải mái hơn không ít. Ông ta vỗ vai Độc Cô Văn Tú, ấm giọng nói:
- Đây là nhân chi thường tình, nếu đổi là ta, ta cũng không bỏ qua những kẻ từng làm nhục ta. Nếu ta có quyền lực trong tay, đương nhiên là muốn trả thù. Việc này không tính là gì, chỉ cần về sau chú ý hơn một chút là tốt rồi…À, Phương Giải có nói gì về Tử Hằng không?
Ông ta hỏi.
Độc Cô Văn Tú lắc đầu:
- Không có, hắn chỉ nghiêm khắc nhắc nhở ta, nếu lại tái phạm, thì sẽ để ta về nhà. Hắn nói…ngươi lợi dụng chức quyền báo thù riêng, nếu không phải nể tình ngươi tận tâm tận lực làm việc cho ta, thì ta đã cách chức ngươi rồi. Một khi trở về quê nhà, chỉ sợ những người mà ngươi trả thù sẽ không bỏ qua cho ngươi.
- Thật là âm độc!
Diệp Mãn Văn hừ lạnh:
- Người như vậy, đi theo thì có tiền đồ gì chứ? Cho nên ngươi cần cảm thấy may mắn. Nếu không gặp được chúng ta, thì tương lai không biết hắn sẽ xử lý ngươi như thế nào. Đừng nhìn hiện tại hắn coi trọng ngươi, đây chỉ là một kế hoãn binh mà thôi. Ngụy Tây Đình đã tới Trường An, tuy không có chức quyền cụ thể gì, nhưng đã có không ít người trong triều đình bắt đầu nịnh bợ hắn rồi.
- Hừ, toàn một đám mắt chó nhìn người thấp. Bọn chúng đều cảm thấy mình thông minh, cảm thấy Phương Giải gọi Ngụy Tây Đình về chính là muốn thay thế ngươi, cho nên bọn chúng cho rằng ngươi đã mất đi lòng tin. Nếu ta đoán không sai, cho dù Ngụy Tây Đình vẫn chưa được bổ nhiệm, thì mấy con chó trong triều đình vẫn sẽ nhào lên giống như nhìn thấy cục xương.
- Ngươi có biết vì sao Phương Giải không lập tức giao quyền cho Ngụy Tây Đình không?
Độc Cô Bính Văn hỏi.
Độc Cô Văn Tú lắc đầu, lười lên tiếng.
- Bởi vì Ngụy Tây Đình quả thực tới là để thay thế ngươi.
Thôi Hữu đáp thay cho Độc Cô Văn Tú:
- Ngụy Tây Đình trở về, nếu Phương Giải không muốn để y thay thế ngươi, thì đã an bài công việc khác rồi. Ngụy Tây Đình đã tới Trường An cả tháng trời, để một trọng thần nhàn rỗi ở trong nhà như vậy vốn không phải là chuyện bình thường. Nếu ta đoán không lầm, Phương Giải đang muốn cho Ngụy Tây Đình thích ứng với quan trường Trường An. Chờ y thích ứng, thì chính là lúc ngươi xuống đài.
Độc Cô Văn Tú cười khổ một tiếng:
- Ta có thể ngăn cản sao? Ai có thể ngăn cản?
- Bọn ta!
Diệp Mãn Văn nói:
- Chỉ cần ngươi tận tâm tận lực làm việc, bọn ta có thể bảo vệ vị trí của ngươi. Xem ra thời điểm đó sắp tới rồi, nếu tiếp tục ẩn nhẫn, thì chỉ sợ Phương Giải sẽ ra tay trước. Tuy hắn không biết kẻ địch của mình là ai, nhưng hắn biết giam giữ ngươi sẽ là một đả kích nặng nề với bất kỳ kẻ địch nào. Hiện tại hắn thà hy sinh ngươi, cũng không thể đánh mất địa vị của hắn.
- Làm sao bây giờ?
Độc Cô Văn Tú hỏi:
- Nếu các ngươi không nghĩ ra cách, chỉ sợ không đợi được tới lúc ta làm việc cho các ngươi, Phương Giải liền loại bỏ ta.
- Đang chuẩn bị rồi.
Thôi Hữu nói:
- Ta đã bảo Tử Hằng nhanh chóng nắm chặt binh quyền trong tay, loại bỏ những kẻ không dùng được. Đây là bước đầu tiên, đợi cho làm xong chuyện này, ta sẽ an bài thuộc hạ tới các địa phương khác quấy rồi, khiến Phương Giải phải phân tán cao thủ ở bên cạnh…bước thứ ba, chính là diệt trừ Phương Giải. Sau đó Tử Hằng sẽ mang binh phong tỏa Trường An, lấy danh nghĩa là bảo vệ trật tự cho Trường An, bao vây toàn bộ tòa nhà của các triều thần. Lúc này những kẻ nhắm vào Tử Hằng tất nhiên sẽ tới tìm ngươi….
Độc Cô Bính Văn nói:
- Bọn ta sẽ thả cho đám người đó tới tìm ngươi. Chỉ khi toàn bộ những người đó xuất hiện ở trong nhà ngươi, thì bọn ta mới biết rốt cuộc có bao nhiêu người, rồi một lưới tóm hết.
- Gây rối là như thế nào?
Độc Cô Văn Tú hỏi:
- Nếu là chuyện bình thường thì khó mà khiến Phương Giải phái người đại tu hành bên cạnh đi làm.
- Việc này ngươi chớ hỏi, chỉ cần làm tốt việc của mình, tới lúc đó bọn ta tất nhiên sẽ nói cho ngươi biết.
Thôi Hữu nói:
- Ngươi chỉ cần làm những việc mà mình nên làm…một khi Phương Giải chết, Tử Hằng sẽ lập tức dẫn binh khống chế tòa thành. Tới lúc đó ta cần ngươi trấn an những kẻ chống đối Tử Hằng. Chỉ cần ngươi kéo dài thời gian, vậy thì bọn ta sẽ ghi nhớ công lao của ngươi.
Độc Cô Văn Tú gật đầu, không nói gì nữa.
…
…
- Có chút thú vị.
Phương Giải nhìn ra ngoài cửa
sổ, thì thào nói.
Đêm qua hắn xuất kỳ bất ý khiến cho đám người kia hoảng loạn. Mà hắn cần chính là bọn chúng hoảng loạn để dự đoán bước kế tiếp. Kẻ địch lần này không giống như lúc trước. Lúc trước mặc kệ kẻ địch mạnh hay là yếu, thì đều có dấu vết để tìm ra. Nhưng lần này, nếu không dùng vài phương pháp đặc biệt, thì thật khó dụ được bọn chúng đi ra ngoài.
Kẻ địch lần này rất giảo hoạt, rất biết ẩn nhẫn.
Nếu không phải trước khi rời khỏi Trường An Phương Giải đã bố trí trước, sau đó liên tiếp dùng những thủ đoạn đặc biệt, thì tới hiện tại chỉ sợ những kẻ kia vẫn còn đang núp ở chỗ sâu nhất, chờ đợi thời cơ rồi tung một kích trí mạng vào Phương Giải.
- Đêm qua có vài nhóm người tới.
Hạng Thanh Ngưu nói:
- Dù Kiêu Kỵ Giáo canh gác ở bên ngoài nhưng những người kia có tu vị cao cường, nên người của Kiêu Kỵ Giáo căn bản không phát hiện ra được. Tuy nhiên đám người đó hiển nhiên cũng không ngờ rằng Kiêu Kỵ Giáo chỉ là bình phong, đằng sau còn có mấy người đại tu hành Cận Thiên Cảnh trở lên theo dõi gắt gao.
Phương Giải cười cười:
- Ngươi tới đây để đòi tiền trà nước à?
Hạng Thanh Ngưu cười ha hả:
- Một chiêu này của ngươi thật quá diệu, đột nhiên hành động nằm ngoài dự lệu của kẻ địch, khiến kẻ địch bối rối. Sau đó lợi dụng khoảng thời gian bối rối này, giúp chúng ta nhìn ra được rất nhiều việc. Ta và đám người Diệp Trúc Hàn chia nhau ra theo dõi từng người, bọn họ hoàn toàn không phát hiện, tưởng rằng thoát được Kiêu Kỵ Giáo là an toàn.
- Sau đó thì sao? Ngươi nói thẳng vào điểm chính đi.
Phương Giải cười cười.
Hạng Thanh Ngưu nói:
- Một người trong đó tiến vào nhà của Thôi Trung Chấn.
Hạng Thanh Ngưu nói:
- Ta theo dõi kẻ này, tu vị của y rất cao, có thể dễ dàng cắt đuôi Kiêu Kỵ Giáo. Nếu không phải ta dùng đạo tâm che giấu, nói không chừng ngay cả ta cũng không theo dõi được y. Người này sau khi tiến vào nhà của Thôi Trung Chấn liền không đi ra nữa, hiển nhiên bình thường vẫn luôn ở đây. Nếu là một gia tộc nhỏ nghèo khó, thì làm sao mời được cao thủ như vậy.
- Chưa chắc là mời tới.
Phương Giải nói:
- Nếu đúng là một gia tộc có gốc rễ sâu, dốc toàn lực bồi dưỡng được một số cao thủ cũng không phải là việc khó. Những người tu hành mà ta và ngươi chứng kiến, phần lớn dựa vào cố gắng của mình. Nhưng theo ta được biết, có một số gia tộc có con cháu thiên phú cao, thuở nhỏ đã được dùng thiên tài địa bảo bồi dưỡng. Ăn là thuốc, uống cũng là thuốc, lại dùng biện pháp đặc biệt dung nhập nội kình, cứng rắn bồi dưỡng một người thành người đại tu hành.
- Những người này một mực ở trong gia tộc, từ nhỏ đã được dạy dỗ trung thành với gia tộc. Bọn họ là người đại tu hành, nhưng bọn họ không có phong phạm của một người đại tu hành nên có. Bọn họ chỉ là một đám tử sĩ cao cấp được gia tộc bồi dưỡng mà thôi.
Hạng Thanh Ngưu nghe vậy liền thở dài.
- Ít nhất hiện tại chúng ta đã biết được một nhóm người rồi.
Tâm tình của Ngô Nhất Đạo hiển nhiên tốt hơn nhiều. Một chiêu tối hôm qua của Phương Giải đã bức một số kẻ lộ nguyên hình.
- Lúc trước chúng ta có thể xác định được thân phận của nhóm người đó, nhưng căn bản không biết bọn chúng giấu ở đâu, bên cạnh có bao nhiêu thực lực. Trải qua chuyện tối hôm qua, ít nhất một bộ phận đã lộ ra ánh sáng.
- Không dễ dàng như vậy.
Phương Giải cười cười:
- Bọn chúng đều là những kẻ đã sống ẩn nhẫn nhiều năm, trải qua chuyện tối hôm qua, bọn chúng chắc chắn đã thay đổi chỗ ở. Điều này không có nghĩa rằng bọn chúng đã nhận ra rằng chúng ta đang theo dõi bọn chúng, mà chỉ là một thủ đoạn tự bảo vệ. Nhưng không phải là không thu hoạch được gì. Ít nhất một bộ phận những người đại tu hành ở bên cạnh bọn chúng đã lộ ra.
- Có nên để Độc Cô Văn Tú lui xuống không?
Ngô Nhất Đạo nói:
- Nếu lúc này để cho Độc Cô Văn Tú rời khỏi triều đình, thì chẳng khác nào một cú giáng mạnh vào đám người kia. Bọn chúng sẽ càng rối loạn hơn, chúng ta cũng càng nhìn rõ ràng hơn.
Phương Giải lắc đầu:
- Giờ vẫn chưa thể để Độc Cô Văn Tú lui xuống. Ta bảo Ngụy Tây Đình tới Trường An, đám người đó liền lo lắng từng phút từng giây. Nếu lúc này để Độc Cô đi xuống, Ngụy Tây Đình đi lên, thì có lẽ bọn chúng sẽ thay đổi sách lược. Vì vậy vẫn không nên động vào Độc Cô, để hắn tiếp tục ở lại triều đình.
Ngô Nhất Đạo gật đầu, không nói gì nữa.
- Ta đang nghĩ bọn chúng sẽ dùng biện pháp gì giết ta.
Phương Giải nhìn ra ngoài cửa sổ, chậm rãi nói:
- Nếu muốn giết ta, nhất định phải dụ hết những người xung quanh ta mới được. Ta không tin với thực lực của bọn chúng có thể diệt trừ tất cả chúng ta. Nếu bọn chúng có thực lực đó, thì bọn chúng đã không cẩn thận như vậy rồi. Cho nên ta khẳng định, bọn chúng muốn giết ta thì nhất định phải dụ các ngươi rời đi.
- Có thể là cái gì?
Hắn hỏi.
Kỳ thực đáp án rất rõ ràng.
Ngô Nhất Đạo cũng nhìn ra ngoài, nói hai chữ.
- Người nhà