Tranh Bá Thiên Hạ

Trong tối tăm có an bài


trước sau

Trong phòng có ít nến nhưng vẫn sáng ngời. Khó mà tưởng tượng được lúc trước căn phòng này được xây dựng như thế nào. Ở một nơi ít khi thấy ánh mặt trời như vậy lại tỏa sáng nhiều màu. Trong phong có mấy hạ nhân đang cẩn thận lau chùi đồ dùng. Tuy bọn họ đã rất quen thuộc nơi này, nhưng mỗi lần đụng vào bọn họ đều cảm thấy tim đập thình thịch.

Tùy tiện cầm một thứ ở trong phòng này mang đi bán là đủ cho bọn họ sống sung sướng tới già.

Độc Cô Bính Văn nhìn đám tôi tớ làm việc, ánh mắt hơi mê man:

- Ta còn nhớ, năm đó cha ta lần đầu tiên dẫn ta vào đây, ta cực kỳ rung động. Chỉ là một căn phòng bình thường nhưng lại khiến người ta run rẩy khó đi được đường.

Y thở dài:

- Ta hỏi phụ thân, đây là nơi nào?

- Ông ấy nói, đây là toàn bộ thiên hạ.

Tâm tình của Độc Cô Văn Tú dường như có chút phức tạp, nhìn xung quanh căn phòng:

- Chỉ có điều, cha ta, ông nội ta, thậm chí thế hệ dài hơn đều không thể tiếp nối huy hoàng. Không thể không nói, người của Dương gia quả thực có bản lĩnh, bọn họ rất biết cách làm sao thoát khỏi khống chế.

- Thế hệ chúng ta nhất định phải phục hưng.

Diệp Mãn Văn ngồi bên cạnh cười nói:

- Chính vì mấy đời trước không làm gì được người của Dương gia, thế lực khống chế càng ngày càng nhỏ, cho nên tới thế hệ của chúng ta mới trở nên khó khăn. Nhưng không sao, bởi vì chúng ta đang ở một thời điểm rất tốt.

Bạch Lão, dựa theo bối phận mà nói chính là thế hệ cha chú của đám ngời Diệp Mãn Văn, cho nên ông ta có chút bất mãn với lời nói của Diệp Mãn Văn và Độc Cô Bính Văn. Nhưng đây là sự thật, ông ta không thể cãi lại. Người của Dương gia quả thực không tầm thường, khác hẳn với những hoàng tộc trước kia. Người của Dương gia từ lúc thành lập lên Đại Tùy liền không ngừng tìm biện pháp thoát khỏi khống chế. Tới cuối cùng thậm chí có vài phần cá chết lưới rách.

Nhưng Dương gia bi ai ở chỗ, bọn họ căn bản không biết mình đang thoát khỏi khống chế của ai.

Chỉ có những lão già ở thư viện Thông Cổ là xuất hiện trước mặt Dương gia. Nhưng trên thực tế, thư viện Thông Cổ chỉ là một món đồ chơi của Tang Loạn. Ở trước mặt cường giả như Tang Loạn, một tổ chức như Khống Thiên Hội cũng phải lui bước. Bọn họ chỉ có thể cẩn thận bảo vệ không để Tang Loạn phát hiện ra mình, tuy rằng bọn họ không xác định được Tang Loạn có địch ý với bọn họ hay không.

- Sở dĩ các ngươi cảm thấy đời trước không làm được gì cả, là vì bọn họ gặp phải thời kỳ đặc biệt. Nếu không có Tang Loạn lập lên thư viện Thông Cổ, thì bọn họ vẫn nắm chặt giang sơn trong tay. Nhưng Tang Loạn xuất hiện, bọn họ làm được gì? Cho dù dốc toàn bộ lực lượng của các gia tộc, cũng không thể diệt trừ được Tang Loạn.

Bạch Lão thương cảm nói:

- Không phải là bọn họ vô năng, trái lại, bọn họ là thế hệ có khả năng và tâm huyết nhất. Nếu không có nền tảng mà bọn họ để lại, thì làm gì có các ngươi bây giờ?

Diệp Mãn Văn cười nói:

- Bạch Lão, bọn ta không có ý nhắm vào ngươi. Bọn ta chỉ cảm thán mà thôi. Thế hệ các ngươi quả thực không dễ dàng. Cho nên hiện tại bọn ta mới muốn chấn hưng lại Khống Thiên Hội, mà đây đang là thời cơ tốt nhất. Phương Giải đột nhiên xuất hiện làm đảo lộn vận mệnh, nhưng đó cũng là cơ hội với chúng ta. Chỉ cần chúng ta tiêu diệt cái kẻ đảo lộn vận mệnh này, thì mọi thứ sẽ trở lại trật tự vốn có.

Thôi Hữu lắc đầu:

- Ta cảm thấy Phương Giải không dễ đối phó như vậy. Chúng ta một mực ẩn nhẫn, một mực chờ đợi cho loạn thế chấm dứt rồi đoạt lại giang sơn. Nếu kẻ mà chúng ta đối phó không phải là Phương Giải, thì cho dù là một người như La Diệu, chúng ta cũng không cần quá cẩn thận.

- Đúng vậy a…

Diệp Mãn Văn nói:

- Kẻ này quả thực đáng sợ.

Thôi Hữu nói:

- Hiện tại đàn đã lên dây, mặc kệ kẻ địch có đáng sợ hay không thì chúng ta đã không còn đường lui rồi. Nếu chúng ta thành công, thì đúng như lời ngươi nói, mọi thứ trở lại trật tự vốn có. Bất kể thiên hạ luân hồi như thế nào, thì không thoát khỏi sự khống chế của Khống Thiên Hội. Nếu không thành công…ta và ngươi không chỉ đơn giản là tội nhân.

- Cần chỉnh lý lại kế hoạch một lần.

Bạch Lão nói:

- Kiểm tra từng chi tiết, xem có bỏ sót cái nào không. Còn mấy ngày nữa là Phương Giải mở đại triều hội, dây đàn sẽ buông. Ta không hy vọng dây đàn sắp buông thì có cản trở.

- Ừ!

Thôi Hữu gật đầu:

- Nên chỉnh lý lại…Bước đầu tiên, chúng ta đã thành công. Quân đội trong thành Trường An phần lớn đã nằm trong tay của Tử Hằng. Bước thứ hai, lôi kéo Độc Cô Văn Tú cũng đã thành công. Chỉ cần Phương Giải chết, chúng ta sẽ đẩy Độc Cô Văn Tú lên làm kẻ chịu tội thay. Bước thứ ba, chính là giết Phương Giải…Kế hoạch của chúng ta là phô trương thanh thế tấn công Sướng Xuân Viện, sau đó buộc Phương Giải phải tách lực lượng ra. Chỉ cần như vậy chúng ta liền có cơ hội thành công. Bước thứ tư, ám sát Phương Giải, đồng thời ám sát những người có khả năng phản đối trong triều đình, chẳng hạn như Hộ Bộ Thượng Thư, chẳng hạn như Đại học sĩ Ngưu Tuệ Luân.

- Bước thứ năm, sau khi những người đó chết, lập tức để người mà chúng ta an bài tiếp nhận quyền lực, nắm giữ triều chính. Tuy quy củ của Khống Thiên Hội là bồi dưỡng con rối trong gia tộc để làm việc cho triều đình, nhưng lần đại loạn lúc trước đã khiến các con rối của gia tộc tổn thất nghiêm trọng, cho nên chúng ta không thể không phái tộc nhân đứng ra.

- Bước thứ sáu, Tử Hằng đăng cơ. Lúc này tất nhiên sẽ có người phản đối, nhưng đã không còn quan trọng rồi. Sau khi Tử Hằng lên ngôi, việc cần làm là trấn an các tướng lĩnh Hắc Kỳ Quân. Cho bọn họ quan to lộc hậu, điều bọn họ tới địa phương làm Đại tướng. Chỉ cần coi trọng bọn họ, bọn họ sẽ không phản kháng kịch liệt.

- Bước thứ bảy, cũng là bước hao tốn thời gian nhất. Chúng ta dùng vài năm, thậm chí mười mấy năm loại bỏ những kẻ cần loại bỏ trong Hắc Kỳ Quân.

- Bước khó nhất…là giết Phương Giải.

Thôi Hữu tổng kết.

- Đúng vậy.

Diệp Mãn Văn nhìn thoáng qua Bạch Lão:

- Bạch Lão tự mình ra tay, liệu không có vấn đề gì chứ?

- Ta biết tâm tư của các ngươi là gì.

Bạch
Lão cười lạnh:

- Ta không có con nối dõi cho nên mới mang theo cái thân già này tới căn phòng này. Các ngươi muốn nhân cơ hội này diệt trừ ta, sau đó phân chia thế lực của ta đúng không? Ta không tức giận, bởi vì cung cách làm việc của Khống Thiên Hội từ trước tới nay đều như vậy. Tuy nhiên các ngươi cũng phải rõ ràng rằng, là vì ta không có con nối dõi, nên ta mới không có băn khoăn gì cả…Nếu ép ta, các ngươi cũng không có kết cục tốt.

Độc Cô Bính Văn vội vàng cười nói:

- Tuy bình thường bọn ta nói chuyện với ngài không tuân theo bối phận, nhưng ngài cũng hiểu là tất cả chúng ta là một chỉnh thể, không cho phép có rạn nứt. Một khi có rạn nứt, thì vui nhất chính là kẻ địch của chúng ta, cho nên Bạch Lão yên tâm đi, ai cũng sẽ dốc hết sức mình…Bạch Lão phụ trách ám sát Phương Giải là kế hoạch định ra từ đầu. Tuy nhiên vì đảm bảo đạt được mục đích, mấy người bọn ta sẽ tuyển tử sĩ giỏi nhất trong gia tộc giúp đỡ ngài.

- Hừ!

Bạch Lão hừ lạnh một tiếng, không nói gì nữa.





Cung Thái Cực

Điện Thái Cực

Đông Noãn Các

Hai ngày này lông mày của Phương Giải giãn ra một ít, nhưng vẻ lo lắng vẫn chưa tiêu tan. Đây là thời điểm mấu chốt rồi. Nếu hắn thành công, vậy thì hắn có thể tiến hành kế hoạch tiếp theo. Kế hoạch này, có khả năng làm rối loạn trình tự vốn có của xã hội, nhưng Phương Giải tin chắc rằng đây là lý do mà mình được đưa tới thế giới này.

Hắn vốn không tin thần phật, nhưng hiện tại hắn cảm thấy bên trong tối tăm có một lực lượng không nhìn thấy đang quan sát thế giới này. Tất cả hỗn loạn, đều xảy ra dưới sự khống chế của lực lượng kia. Có lẽ đây chính là lực lượng của thần, bắt đầu tẩy rửa thế giới lộn xộn này.

Mà lực lượng kia, đương nhiên không phải là kẻ địch của Phương Giải.

So sánh mà nói, lực lượng của kẻ địch mà hắn đang đối mặt quá nhỏ bé.

- Nhân số không ít.

Trần Hiếu Nho lên tiếng đã ngắt dòng suy nghĩ của Phương Giải, hắn thu hồi ánh mắt khỏi bầu trời.

- Số lượng kẻ khả nghi trong các bộ, các nha môn không dưới 500 người.

Trần Hiếu Nho nói:

- Những người này có chức vị không cao, nhưng đều nắm vị trí mấu chốt trong các nha môn. Một người thì không có vấn đề gì, nhưng nếu vài người gây loạn, thì nha môn sẽ bị tê liệt trong khoảng thời gian ngắn. Không thể không nói, kinh nghiệm hàng nghìn năm của đám người kia thật đáng sợ.

- Đương nhiên…

Trần Hiếu Nho liếc nhìn Phương Giải:

- Cũng có thể có người bị oan trong đó.

Phương Giải gật đầu, hắn biết điều này không thể tránh khỏi. Hiện tại đang phản công kẻ địch, nhưng vẫn là lục lọi trong bóng đêm. Như vậy khó tránh khỏi sẽ ảnh hưởng tới người vô tội.

- Ừ!

Phương Giải thản nhiên nói.

- Chủ Công…nếu như đã biết Thôi Trung Chấn có vấn đề, liệu có cần ra tay với bài bố của y trong đại doanh không? Đội quân mà y đang nắm giữ có chút khác biệt, chứng tỏ ngay từ lúc đầu Thôi Trung Chấn đã có tính toán rồi. Lúc trước y huấn luyện tân binh ở đại doanh núi Chu Tước, mượn cơ hội đó nhanh chóng an bài người của y vào trong tân binh. Lại trải qua vài năm quản lý, hiện tại những kẻ đứng đầu đội quân kia đều là người của y.

Phương Giải biết cơ hội mà Trần Hiếu Nho nói tới là cái gì.

Lúc trước có một nhóm người trong đại doanh núi Chu Tước bị Phương Giải bài trừ. Lúc đó Phương Giải rất tin tưởng Thôi Trung Chấn, cho nên lệnh cho Thôi Trung Chấn giả vờ bị thương rồi trở về núi Chu Tước chỉnh đốn tân binh. Chính là vào lúc đó Thôi Trung Chấn đã bắt đầu an bài. Có thể nói, là Phương Giải ban cho Thôi Trung Chấn cơ hội.

- Đám người đó thậm chí không cần điều tra!

Trần Hiếu Nho nói:

- Chắc chắn bọn chúng đều là những người được phái tới làm việc bên cạnh Thôi Trung Chấn.

- Chưa tới lúc động vào.

Phương Giải nói:

- Kẻ địch rất giảo hoạt, bọn chúng đã bố trí đâu vào đó rồi. Ta không thể rút dây động rừng vào lúc này, động vào những tiểu nhân vật kia kia không có quá nhiều ý nghĩa. Kiêu Kỵ Giáo đang làm gì thì cứ làm thế, chớ có hành động nào bất thường.

- Tuân lệnh!

Trần Hiếu Nho lên tiếng.

- Mặt khác…người từ Phan Cố đã về chưa?

Phương Giải hỏi.

Trần Hiếu Nho đáp:

- Dựa theo lộ trình, mấy ngày nữa là sẽ trở về.

Phương Giải gật đầu, thầm nói chớ có muộn.

Lúc trước hắn phái Tống Tự Hối mang binh tới Tây Bắc, bí mật giao cho Tống Tự Hối một nhiệm vụ, chính là khống chế Phan Cố, không cho Phan Cố rơi vào tay người khác. Phương Giải dùng Tống Tự Hối là vì Phương Giải xác định Tống Tự Hối không phải là người của kẻ địch. Thật giống như Trần Định Nam, Gia Cát Vô Ngần, Lục Phong Hầu, Nạp Lan Định Đông, Đỗ Định Bắc, đều đáng tin tưởng.

Thành Phan Cố.

Phương Giải bỗng nhiên có ảo giác, mình tới Phan Cố…chẳng lẽ trong tối tăm đã có an bài?

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện