Trong phòng
Chỉ có hai người
Phương Giải và Tang Táp Táp
Đã lâu rồi hai người không được ngồi trò chuyện riêng như vậy. Tang Táp Táp nhìn có vẻ khẩn trương, nàng rất coi trọng khoảng thời gian quý giá này, bởi vì nàng biết quyết chiến sắp tới.
Phương Giải cần yên bình.
- Hay là ngủ một lát?
Nàng hỏi.
Phương Giải cười cười, nằm gối vào chân của Tang Táp Táp, mùi thơm thấm ruột gan lan tỏa vào mũi.
- Nếu muội nói huynh nhất định sẽ thành công, nói như vậy có phải hơi tục khí không?
Nàng mỉm cười hỏi.
Lúc nàng cưỡi, cái mũi vểnh lên thật đáng yêu.
Phương Giải từ từ nhắm hai mắt lại, nằm trên đùi nàng, cười cười.
- Kỳ thực muội biết lần này chưa phải là lần nguy hiểm cuối cùng. Sau lần quyết chiến này, huynh còn một lần nữa. Huynh là người cố chấp, nếu không hoàn thành mục tiêu trong lòng, thì huynh chắc chắn sẽ không nghỉ ngơi. Huynh là một người cố chấp, nếu không gỡ bỏ được các bí mật, thì huynh cũng sẽ không dừng lại.
Nàng vuốt tóc hắn:
- Cho nên hãy nghỉ ngơi môt lát ở bên muội.
- Kỳ thực đã không còn bí mật gì để tìm hiểu nữa rồi.
Phương Giải nhắm mắt lại, nhẹ nhàng nói:
- Nếu ta thắng lần này, ta sẽ dùng một khoảng thời gian ngắn để ổn định…sau đó ta sẽ tới Đại Tuyết Sơn, xem cái thứ thần bí kia là cái gì. Đây không phải vì ta tò mò, không phải vì ta không biết đó là thứ gì, chỉ là vì…Tang Loạn chết ở đó. Bất kể như thế nào, ông ta cũng là người thân của nàng.
Tang Táp Táp nao nao, thực sự cảm động.
- Cho dù ông ấy là người thân của muội, nhưng không thân bằng huynh.
Nàng cúi người ôm đầu Phương Giải:
- Huynh mới là người thân nhất của muội.
Hai người đều không nói gì nữa, chỉ lẳng lặng ôm nhau như vậy. Qua hồi lâu, Tang Táp Táp mới cười cười, cọ nước mắt vào quần áo của Phương Giải:
- Kỳ thực muội vẫn luôn không hiểu rõ về huynh, thậm chí trở thành vợ của huynh một cách mơ hồ.
- Như thế nào mới tính là hiểu ta?
Phương Giải ngẩng đầu nhìn nàng:
- Có cần ta chia sẻ cho nàng bí mật lớn nhất của ta không?
- Bí mật gì?
Tang Táp Táp hỏi.
- Ta không phải là người của thế giới này, nàng tin không?
Phương Giải nhìn vào mắt Tang Táp Táp, nghiêm túc nói. Lúc nói ra những lời này, hắn bỗng nhiên có cảm giác thoải mái, một cảm giác thoải mái khó miêu tả bằng lời. Hắn luôn cảm thấy không nên nói ra bí mật này với bất kỳ ai, nhưng hiện tại hắn lại có thể nói ra một cách tự nhiên.
Tang Táp Táp hơi sửng sốt, không kịp phản ứng.
Phương Giải nắm lấy tay nàng:
- Có lẽ đây là một chuyện thần thoại với nàng, nhưng nó lại là việc thật người thật không thể giải thích với ta. Ta biết lúc ta nói ra hết thảy, nàng sẽ cảm thấy ta bịa chuyện. Nếu là vậy…thì coi nó như chuyện thần thoại rồi nghe hết.
Tang Táp Táp gật đầu, rất chân thành.
Phương Giải bắt đầu kể, kể từ đầu tới cuối.
Hắn kể từ lúc hắn từ thế giới bên kia tới, rồi mọi việc mà hắn đã trải qua. Lúc đầu Tang Táp Táp có chút kinh ngạc, miệng mở thật lớn, nhưng về sau nàng chỉ có đau lòng. Đau lòng nam nhân của mình, đau lòng những gì hắn đã trải qua. Có lẽ nàng cảm nhân được sự đau khổ của hắn, cho nên nàng rơi lệ.
- Ta tưởng rằng vĩnh viễn ta sẽ không nói ra bí mật này.
Phương Giải giơ tay, lau đi nước mắt cho Tang Táp Táp.
- Nàng tin không?
Hắn hỏi.
Tang Táp Táp gật đầu:
- Muội tin.
Phương Giải cười cười, cười rất thỏa mãn.
- Tới tận bây giờ ta vẫn không hiểu vì sao nó lại xảy ra. Đời trước ta chưa từng làm chuyện công đức gì lớn, vì sao lại cho ta cơ hội sống lại? Cho nên có một khoảng thời gian dài ta rất mê man. Ta không ngừng suy nghĩ, mục đích cho ta sống lại là gì? Cho nên về sau làm mọi chuyện, ta đều có cảm giác như hoàn thành một sứ mạng.
Phương Giải cười tự giễu:
- Chính là cảm giác sứ mạng buồn cười này, khiến ta cảm thấy bản thân sẽ bách chiến bách thắng, bởi vì ta là diễn viên chính.
- Diễn viên chính là gì?
Tang Táp Táp hỏi.
Phương Giải bật cười:
- Là một tu từ thôi, không cần để ý…Lúc đầu ta nghĩ, ta tới đây là có mục đích. Ta một mực chờ đợi có một ngày mình thức tỉnh, hiểu ra ý nghĩa tồn tại của mình. Thực con mẹ nó vô nghĩa…không ngờ ta lại chờ, không ngờ lại chờ một cách nghiêm túc. Sau đó ta phát hiện, căn bản không có sứ mệnh gì cả, ta bị đưa tới nơi này giống như là một biến cố thì đúng hơn.
- Thế giới kiếp trước của huynh là thế giới như thế nào?
Tang Táp Táp hỏi.
Phương Giải dựa vào cái bụng mềm mại của nàng, nghĩ một lúc rồi đáp:
- Lúc ở thế giới kia, ta cho rằng đó là một thế giới đầy dơ bẩn, không có công bằng, không có chính nghĩa, cũng từng đối mặt đủ loại bất công. Chờ tới thế giới này ta mới phát hiện, thế giới trước của mình sao mà tốt đẹp.
- Huynh muốn trở về không?
Tang Táp Táp đột nhiên hỏi.
Phương Giải trầm mặc một lúc lâu.
- Muốn!
Hắn nhìn Tang Táp Táp:
- Nhưng ta sẽ không trở về, vì nơi này có các nàng.
…
…
- Thật con mẹ nó sốt ruột!
Diệp Mãn Văn cười dữ tợn. Dữ tợn không phải vì y tức giận, mà vì y sốt ruột. Đương nhiên, trong đó còn có hưng phấn. Là thế hệ mới của Khống Thiên Hội, bọn họ gánh vác sứ mệnh phục hưng. Bọn họ mơ ước khôi phục lại huy hoàng của tổ tiên.
Hiện tại, thời khắc đó đã tới.
Độc Cô Bính Văn cười rộ lên, nhưng không phải cười nhạo.
Bởi vì bản thân y cũng rất khẩn trương.
- Ngày mai sẽ là đại triều hội rồi…
Thôi Hữu vuốt ve lọ thuốc hít trong tay, sắc mặt cực kỳ ngưng trọng:
- Chúng ta đã chuẩn bị đủ nhiều, cũng chuẩn bị đủ lâu. Tới hiện tại nói thật đã không còn gì có thể chuẩn bị. Chúng ta chỉ còn đợi ngày mai tới, sau đó dựa theo kế hoạch làm từng bước một.
Hôm nay trong căn phòng có nhiều người hơn.
Ngồi ở giữa không còn là Thôi Hữu hay là Bạch lão, mà là hai lão già chưa từng lộ diện trước mặt Độc Cô Văn Tú. Hai lão già này bình tĩnh hơn những người khác, nhưng Độc Cô Văn Tú nhìn ra được sự bình tình này là của cường giả.
- Sở dĩ tới hiện tại mới cho ngươi nhìn thấy hai người bọn ta, không phải vì không tin tưởng ngươi.
Lão già gầy hơn cười cười nói với Độc Cô Văn Tú, nhưng nụ cười rất khó coi.
Giống như một cây đại thụ hàng trăm năm tróc ra một lớp vỏ, mỉm cười với ngươi vậy.
- Chắc ngươi rất ngạc nhien ta là ai, nhưng lúc này ta chưa thể nói cho ngươi biết.
Khuôn mặt của lão già còn khó coi hơn cả vỏ cây. Không chỉ vì làn da nhăn nheo của ông ta, còn vì trên mặt ông ta có một vết sẹo dữ tợn. Vết sẹo này không dài, chừng ngón tay út, ở ngay giữa trán.
- Ngày mai, khi mọi việc đều chấm dứt, ta sẽ nói cho ngươi biết ta là ai.
Lão già này nói chuyện khá là kiêu ngạo.
Nhưng Độc Cô Văn Tú có cảm giác sự kiêu ngạo này là một sự bùng nổ vì áp lực. Thật giống như ông ta bị cái gì đó áp chế đã lâu, tới hiện tại mới thoát ra được, sau đó phóng hết kiêu ngạo ra. Điều này khiến Độc Cô Văn Tú sinh ra cảm giác rằng lão già này thật đáng thương.
Ngồi bên cạnh lão già là một bà già.
Thoạt nhìn gầy và già hơn cả lão già. Độc Cô Văn Tú không đoán ra được ai già hơn ai, nhưng hắn biết ở một độ tuổi nào đó, nữ nhân thường già nua nhanh hơn nam nhân. Nữ nhân sáu mươi tuổi thường nhìn già hơn nam nhân sáu mươi.
Từ thái độ của những người ở đây, có vẻ như bà già kia còn được kính trọng hơn lão già.
Nhưng lúc bà già nhìn về hướng lão già, ánh mắt rất không tầm thường.
- Hắn nói không sai, người trẻ tuổi.
Lúc bà già nói chuyện, thanh âm khá chói tai.
- Đợi hết ngày mai, thế giới này sẽ khôi phục lại trật tự. Tới lúc đó đám tiểu bối các ngươi có thể chân chính hưởng thụ cảm giác tay nắm thiên hạ. Mấy người các ngươi, bao gồm tiểu tử Bạch gia, đều không biết cảm giác đó như thế nào. Các ngươi chỉ biết thông qua miêu tả của người khác rồi tưởng tượng ra.
- Ngày mai, nhất định sẽ thành công.
Bà già cười rộ lên, còn khó coi hơn cả lão già.
- Ta từng chứng kiến Khống Thiên Hội đi tới đỉnh, cũng từng chứng kiến Khống Thiên Hội đi xuống đáy. Những năm gần đây, bởi vì sự tồn tại của Vạn Tinh Thần, quả thực khiến bọn ta phải ẩn nhẫn không dám làm việc như trước. Ta không phủ nhận điều này, tới hiện tại ta vẫn rất kính trọng Vạn Tinh Thần. Hắn là kẻ địch, nhưng là một kẻ địch cường đại. Chúng ta nhất định phải thừa nhận, trong hai trăm năm Vạn Tinh Thần tọa trấn Trường An, chúng ta đều phải sống yên phận, thậm chí phải lui về thật sâu để tránh né hắn.
Bà già chỉ bốn vách tường:
- Có biết vì sao ta sai người xây thêm một tầng vàng bạc không? Ta chỉ là muốn ngăn cản lực cảm giác của Vạn Tinh Thần, lực cảm giác của hắn quá hùng mạnh…Hai người bọn ta chỉ có thể tránh né sau kim loại mới thoát khỏi lực cảm giác của Vạn Tinh Thần.
- Nhưng hiện tại, mọi việc đã trôi qua.
Bà già cười nói:
- Thời đại mới sắp tới, nhưng thời đại mới này là thời đại của chúng ta. Hai người bọn ta cuối cùng sẽ chết, cho nên các ngươi tiếp nối thời đại này. Lúc các ngươi bắt đầu hưởng thụ cảm giác tay nắm thiên hạ, các ngươi sẽ trầm mê trong đó.
- Ngươi có tin rằng ngày mai Phương Giải sẽ chết không?
Lão già đột nhiên hỏi Độc Cô Văn Tú một câu.
Độc Cô Văn Tú sửng sốt, trong khoảng thời gian ngắn không biết trả lời ra làm sao. Nhưng chính vì hắn do dự nên mới càng khiến người ta tin tưởng. Lão già cười vui vẻ, cho dù nụ cười của ông ta khiến Độc Cô Văn Tú cảm thấy còn khó coi hơn khóc.
- Xem ra ngươi vẫn còn nghi ngờ.
Lão già nhìn bà già:
- Ta thay đổi chủ ý rồi, ta quyết định nói cho hắn biết ta là ai.
- Vì sao?
Bà già hỏi.
Lão già nhìn Độc Cô Văn Tú:
- Nếu đã tin tưởng người này, vì sao không dám nói cho hắn biết ta là ai? Nếu hắn không thể tin, thì khi hắn biết ta là ai, nhất định sẽ vội vã đưa tin ra ngoài…như vậy, hắn không còn lý do gì để mà tồn tại.
Ông ta nâng bàn tay khô quắt lên, dùng ngón tay chỉ vào mũi mình:
- Ta sắp quên mất tên của mình rồi, tuy nhiên ta vẫn chưa già tới mức hồ độ như vậy. Đã từng có một khoảng thời gian mọi người đều hoài nghi ta chết hay chưa, ta chết như thế nào, cho nên trên giang hồ có rất nhiều lời đồn về ta, nhưng những lời đồn đó đều là giả. Bọn họ không ngừng điều tra tung tích của ta, còn không phải vì sợ ta sao? Người trẻ tuổi à…ta, là thiên hạ đệ tam.
Lúc ông ta nói ra mấy chữ cuối, ông ta như trút được gánh nặng.
“Thiên hạ đệ tam”