Tranh Bá Thiên Hạ

Giết như vậy cũng không được


trước sau

Không biết thành Trường An đã bao lâu rồi chưa từng xuất hiện một kiếm như vậy.

Hoặc là nói từ đầu tới cuối thành Trường An vốn chưa từng xuất hiện một kiếm như vậy.

Vạn Tinh Thần tọa trấn Trường An hai trăm năm, chưa từng dùng một kiếm như vậy.

Kiếm khí đâm xuyên qua điện Thái Cực sau đó kiếm khí như muốn tuyên bố với mọi người điều gì đó, thế nên ngang ngược càn rỡ cắt một nửa tòa thành Trường An, để lại một vết sâu trên tường thành. Nửa tòa thành Trường An liền có khoảng cách vài chục dặm.

Có thể tung một kiếm như vậy, hiển nhiên là cường giả.

Người xuất ra một kiếm này tên là Từ Hi, một người từng được giang hồ công nhận là đệ nhất thiên hạ trong khoảng thời gian ngắn. Cho nên trong khoảng thời gian đó, chỉ khi đánh bại ông ta mới tính là đệ nhất thiên hạ mới. Đây vốn là một cài hào rộng khó có thể vượt qua, ngay cả Từ Hi cũng cho rằng khó có ai thắng được mình.

Nhưng sự xuất hiện của Vạn Tinh Thần khiến Từ Hi bắt đầu cơn ác mộng.

Rốt cuộc, ông ta chờ được tới lúc Vạn Tinh Thần chết.

Cho nên một kiếm này, chính là một kiếm phát tiết của ông ta. Ông ta muốn tuyên bố với mọi người rằng, người từng là đệ nhất thiên hạ đã trở lại.

Sở dĩ ông ta không vội giết Phương Giải, là vì ông ta xác định rằng mình có thể giết Phương Giải một cách dễ dàng. Ông ta tâm đắc với một câu rằng, ở trước mặt thực lực tuyệt đối, mọi âm mưu quỷ kế chỉ là trò cười. Cho nên ông ta cho rằng Phương Giải là một trò cười. Ông ta biết Phương Giải có Trương Dịch Dương và Tiêu Nhất Cửu hỗ trợ, hai hậu sinh này quả thực có tu vị bất phàm. Nhưng ông ta không quá để ý, bởi vì ông ta biết với tu vị của lão bà kia, cho dù không thắng được hai người đó liên thủ, thì cũng không khó để níu chân bọn họ.

Chuyện mà Từ Hi cao hứng nhất, chính là không ngờ rằng Phương Giải lại phối hợp kế hoạch của bọn họ.

Vốn tập kích Sướng Xuân Viện, chính là muốn dụ cao thủ bên cạnh Phương Giải rời đi. Ai ngờ Phương Giải khám phá ra mưu kế này, nhưng vẫn hành động dựa theo mưu kế của bọn họ. Hai cao thủ mạnh nhất bên cạnh Phương Giải là Tiêu Nhất Cửu và Trương Dịch Dương đều tới Sướng Xuân Viện, đây quả thực là cơ hội tốt với Từ Hi.

Tuy ông ta có lòng nghi ngờ, nghi ngờ Phương Giải chuẩn bị gì đằng sau.

Nhưng ông ta biết, chỉ cần cho ông ta thời gian ngắn, là ông ta có thể giết chết Phương Giải.

Đáng tiếc rằng Phương Giải không chết.

Lúc ông ta tưởng rằng Phương Giải đã chết, thì lại không thấy bóng dáng của Phương Giải đâu.

Trước mặt ông ta xuất hiện một cái hắc động, sau đó Phương Giải liền biến mất không thấy. Từ Hi ngẩn ngơ, không biết phải làm sao. Ông ta xoay người nhìn xung quanh, thì không thấy Phương Giải ở đâu cả.

Lúc ông ta xoay người trở lại, thì cái hắc động kia cũng biến mất.

Quỷ mị

Yêu tà

Không hề có dấu hiệu báo trước.

Mặc dù Từ Hi có kinh nghiệm khó ai sánh bằng, nhưng trong khoảng thời gian ngắn ông ta không hiểu chuyện gì xảy ra. Chẳng lẽ tiểu bối kia không phải là người, mà là yêu quái? Nhưng suy nghĩ hoang đường này bị ông ta lập tức chối bỏ. Ông ta khẳng định rằng thế giới này không tồn tại yêu quái.

Cho nên ông ta lập tức phóng nội kình ra xung quanh. Đây là lực lượng vô hình, giống như gợn sóng dùng Từ Hi làm trung tâm tỏa ra cực nhanh.

Nhưng nội kình bao trùm toàn bộ cung Thái Cực cũng không phát hiện ra tung tích của Phương Giải. Sau đó nội kình lại mở rộng ra bao phủ các nhà dân.

- Còn muốn chạy?

Từ Hi hừ lạnh một tiếng, dường như phát hiện ra tung tích của Phương Giải. Ông ta nhảy lên một cái liền biến mất không thấy.

Thái Thị Khẩu.

Nơi này nổi tiếng không chỉ vì nhiều người bán đồ ăn, mà còn vì nơi này cũng là nơi xử trảm phạm nhân. Nói tiếp có chút buồn cười, không phải tử tù nào cũng được xử trảm ở đây. Chỉ có những tử tù có thân phận hiển hách mới được phép.

Trên đường cái không nhiều người, bởi vì giờ còn sớm.

Người buôn bán đang dựng quầy hàng, chờ ngày mới sắp tới.

Từ Hi giống như vượt qua không gian tới đây. Thanh kiếm mà ông ta cầm thoạt nhìn như chỉ là một thanh kiếm bình thường. Nhưng lúc ông ta xuất hiện, những người ở Thái Thị Khẩu đều thấy lạnh lẽo. Sau đó Từ Hi trông thấy một hắc động cách đó 10 mét.

Ông ta nhíu mày, lại phóng nội kình ra xung quanh.

Sau một lát, ông ta phát hiện tung tích của Phương Giải.

Đình Hạo Nhiên.

Du khách đang ở đó ngắm phong cảnh thì chợt phát hiện một lão già xấu xí đứng trên chóp đỉnh. Lão già này cầm một thanh kiếm trong tay, thanh kiếm tỏa ra khí tức như tử thần.

Sau đó lão già lại biến mất như chưa từng xuất hiện.

Bên ngoài thành Trường An.

Diễn võ trường

Từ Hi vung một kiếm chém diễn võ trường thành hai nửa, kiếm khí bắn ra không có gì có thể ngăn cản được. Nhưng một kiếm này vẫn chậm chút. Lúc ông ta xuất kiếm thì Phương Giải đã nhảy vào hắc động kia.

Sướng Xuân Viện

Ba người lớn tuổi đang kịch chiến với nhau, nhưng đúng lúc này bọn họ lại bỗng nhiên dừng lại. Sau đó bọn họ phát hiện bên cạnh hồ xuất hiện một cái hắc động, Phương Giải từ trong đó nhảy ra ngoài. Bà lão sợ hãi, lui về phía sau mấy bước.

Mà Trương Dịch Dương và Tiêu Nhất Cửu dường như đã đoán được Phương Giải sẽ tới, thừa dịp bà lão thất thần, hai người hợp lực tung ra một kích. Với tu vị của hai người bọn họ, đồng thời ra tay sẽ mạnh cỡ nào? Lúc bà lão phản ứng thì đã chậm một chút. Đầu tiên là trúng một chiêu Đại Chu Thiên của Tiêu Nhất Cửu, sau đó bị vây trong Lưỡng Nghi đại trận của Trương Dịch Dương, miệng phun ra máu tươi.

Mọi chuyện chỉ diễn ra trong nháy mắt.

Sau đó Phương Giải lại biến mất. Ngay lúc hắn nhảy vào hắc động, thì Từ Hi lại tới. Từ Hi nhìn thoáng qua bà lão đang hộc máu, đôi mắt lập tức đỏ lên. Ông ta hơi do dự, buông tha cho việc xử lý Trương Dịch Dương và Tiêu Nhất Cửu, nội kình phóng ra ngoài, tiếp tục đuổi theo Phương Giải.





Hoàng lăng

Nơi này đóng kín đã lâu, từ lần trước Phương Giải và Dương Kiên đại chiến ở nơi này, nơi này đã bị đóng lại. Tuy lúc Phương Giải và Hạng Thanh Ngưu ở Trường An, thường xuyên tới nơi này thăm, nhưng người mà bọn họ mong chờ xuất hiện lại không xuất hiện.

Phương Giải và Hạng Thanh Ngưu đều muốn biết, người kia còn sống hay không.

Bởi vì hắn là bằng hữu.

Nhưng Phương Giải và Hạng Thanh Ngưu đều biết, mình không có quyền gì quấy rầy sự thanh
tịnh của hắn. Hắn vốn là một người yên thích thanh tịnh.

Phương Giải xuất hiện ở hoàng lăng.

Không biến mất lần nữa.

Hắn nhìn thứ ở trong tay, khóe miệng nở nụ cười. Vật này hắn dành được từ tay của Nguyệt Ảnh Đường, nhưng hiển nhiên Từ Hi, người từng là Đại đường chủ của Nguyệt Ảnh Đường căn bản không biết Nguyệt Ảnh Đường có mấy thứ này, cũng không để ý tới Nguyệt Ảnh Đường. Bởi vì đạt tới độ cao như Từ Hi, tuy ông ta một mực sống trong bóng tối, nhưng đã trở thành người có nhiều kinh nghiệm nhất của Khống Thiên Hội.

Lúc có được vật này Phương Giải liền biết nó hữu dụng cho nên giữ lại. Mặc dù hắn hoài nghi tính an toàn của nó, nhưng ở thời khắc mấu chốt vẫn dùng tới nó. Mà hiển nhiên, dùng rất tốt.

Ầm một tiếng.

Tảng đá đóng cửa Hoàng lăng bị kiếm khí bổ ra, đá vụn bay tán loạn.

Từ Hi vẻ mặt đầy tức giận đi tới, tay cầm thanh kiếm có khí tức khủng bố. Tuy ông ta đã già, nhưng ông ta là Từ Hi, là người từng là đệ nhất thiên hạ được toàn bộ Trung Nguyên công nhận. Hôm nay ông ta giống như một con chuột, bị Phương Giải không ngừng trêu chọc.

Mấy lần Phương Giải tránh né, chẳng qua là muốn tạo cơ hội cho Sướng Xuân Viện mà thôi. Hắn, Tiêu Nhất Cửu và Trương Dịch Dương đã tính toán qua, chỉ cần hắn đột nhiên xuất hiện, mặc kệ lúc ấy đối thủ là ai thì sẽ kinh ngạc một lát. Mà giao chiến ở cấp bậc cao thủ như vậy, một giây hoảng hốt cũng đủ phân thắng bại rồi.

Lúc Từ Hi thấy bà lão hộc máu, mới hiểu được âm mưu của Phương Giải.

Cho nên lửa giận trong lòng ông ta tăng tới cực điểm.

Hiện tại ông ta chỉ muốn bầm thây vạn đoạn Phương Giải. Người trẻ tuổi này đã khiến ông ta cảm thấy sỉ nhục.

Ông ta bước vào.

Nhưng!

Nhưng lúc ông ta phá cửa hoàng lăng, thì có sáu người đồng thời ra tay với ông ta. Đó là Hạng Thanh Ngưu, Diệp Trúc Hàn, Thạch Loan, đầu bếp, Chu Bán Xuyên, La Úy Nhiên.

Tu vị của sáu người này đều kém xa ông ta, nhưng sáu người gộp vào một chỗ, tuyệt đối không thể khinh thường. Không hề nghi ngờ rằng, nếu sáu người này liên thủ với nhau muốn làm chuyện gì đó trên giang hồ, thì căn bản không có ai ngăn được. Sáu người bọn họ, cơ hồ có thể san bằng bất kỳ tông môn nào. Ho dù là Phật tông bây giờ, cũng không chịu được sáu người liên thủ.

Nhưng Từ Hi không sợ.

Ông ta vung trường kiếm.

Một đạo kiếm khí bắn tới, hóa giải một kích liên thủ của sáu người. Sáu người liên thủ không động được một sợi tóc của ông ta. Nhưng lúc ông ta muốn tung thêm một kiếm giết sáu người, thì sáu người này cũng nhảy vào hắc động rồi biến mất.

Phương Giải vẫn đứng đó.

Cho nên Từ Hi tức giận, chỉ có thể hướng về phía Phương Giải.

- Không trốn nữa à?

Ông ta cười dữ tợn.

Phương Giải lắc đầu:

- Trốn chứ.

Sau đó bên cạnh Phương Giải lại xuất hiện một hắc động.

Từ Hi đâm một kiếm, mục tiêu lần này không phải là Phương Giải, mà là hắc động.

Nhưng ông ta tính sai. Ông ta vốn định phá hủy cái hắc động không rõ là thứ gì kia, ngăn cản Phương Giải chạy trốn, nhưng Phương Giải căn bản không chạy trốn mà đứng nguyên tại chỗ không động đậy, giống như Phương Giải đã đoán được ông ta sẽ đâm vào hắc động. Khiến người ta biến sắc, chính là một kiếm này đâm vào hắc động liền biến mất không thấy.

Không tạo thành phá hư gì với hoàng lăng, kiếm khí tiến vào hắc động liền biến mất.

Cách đó hơn mười dặm.

Bắc Sơn thành Trường An.

Một kiếm khí bỗng nhiên xuất hiện, không biết chiếm đứt bao nhiêu tảng đá.

Đang lúc Từ Hi kinh ngạc, Phương Giải ném mạnh một thứ trong tay, không phải là hướng Từ Hi, mà là tùy tiện vứt một bên. Sau đó Phương Giải nhảy vào hắc động rồi biến mất.

Oành.

Hoàng lăng vang lên một tiếng nổ.

Sau đó

Tiếng gầm rú vang lên liên tiếp, Phương Giải đã xuất hiện Bắc Sơn. Hắn quay đầu nhìn, từ khoảng cách này có thể nhìn thấy hoàng lăng sụp xuống. Mấy thứ mà Phương Giải phái người tới Phan Cố để lấy, may mắn còn có thể sử dụng.

Trong hoàng lăng.

Từ Hi rống giận.

Không biết là thứ gì nổ tung, uy lực vô cùng lớn, nhưng vẫn không thể ảnh hưởng tới ông ta. Nhưng thứ kia nổ tung đã bắn ra rất nhiều viên đạn nhỏ. Những viên đạn nhỏ này là Phương Giải lấy được từ đám hộ vệ của Lai Mạn, có chứa lực ăn mòn. Bom vận chuyển từ địa cung Phan Cố tới không ngừng nổ tung, mảnh vỡ của bom và viên đạn bằng thiên thạch bay ra rậm rạp.

Từ Hi bị trúng vô số viên đạn như vậy.

Hắc tiểu tử lướt tới đứng bên cạnh Phương Giải, đầu tiên là trừng mắt nhìn Phương Giải, sau đó nhìn hoàng lăng sụp xuống, thở dài nói:

- Ngươi lại quấy rầy ta, lại còn hủy đi hoàng lăng.

Phương Giải cũng thở dài:

- Vậy mà vẫn không giết được hắn.

Hắc tiểu tử nhìn xa xa, chỉ thấy một kiếm khí phá bầu trời mà tới.

Hắc tiểu tử kinh ngạc hỏi:

- Ngươi chọc phải người nào vậy?

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện