Trong phòng khá ấm áp, lại đốt bếp than, cho nên dù Phương Giải đang bị thương, nhưng hắn vẫn chỉ mặc một bộ áo mỏng.
Hắn mỉm cười nhìn Thôi Trung Chấn.
Thôi Trung Chấn thì trừng mắt nhìn hắn.
- Đâu có bảo đánh vào mặt…
Thôi Trung Chấn cuốn rất nhiều băng vải, nhìn qua như là xác ướp. Tuy nhiên đây đều là vết thương da thịt, tĩnh dưỡng khoảng hai tháng là lành lặn.
Phương Giải bị nội thương bởi kiếm khí, muốn khôi phục phải mất ít nhất nửa năm.
Tuy nhiên cũng tốt, lợi dụng nửa năm này chăm sóc cho người nhà.
- Đánh mà không đánh mặt thì còn gì là đánh không?
Phương Giải cười nói.
Thôi Trung Chấn thở dài:
- Nghe nói Trần Hiếu Nho một hơi bắt giữ hơn 1600 người, còn chưa tính gia quyến. Thật không ngờ thế lực của Khống Thiên Hội ở Trường An lại mọc rễ sâu như vậy. Triều đình, các bộ, các nha môn, các ty chức gần như bị bọn chúng nắm giữ sáu phần…nghe mà rợn cả người.
Phương Giải ừ một tiếng, đưa cho Thôi Trung Chấn chén trà rồi nhìn Độc Cô Văn Tú cười tủm tỉm ngồi bên kia.
- Ngươi xem, hắn cười còn khoái trá hơn ta.
Phương Giải chỉ Độc Cô Văn Tú, nói.
Độc Cô Văn Tú vội vàng cúi đầu:
- Chỉ là thần không nín được. Bộ dạng hiện tại của Thôi tướng quân quả thực là rất…rất…thôi, thần không nói nữa.
Thôi Trung Chấn trừng mắt nhìn hắn:
- Thật là không công bằng, vì sao ngươi không bị gì?
Độc Cô Văn Tú chân thành nói:
- Phân công khác nhau, hy sinh khác nhau.
Thôi Trung Chấn hừ một tiếng, duỗi tay về hướng Phương Giải:
- Thần cần một số tiền lớn để mua thuốc uống.
- Đòi tiền?
Phương Giải ngồi xuống, cười nói:
- Ngươi còn chưa hiểu ta à. Nếu ngươi đòi một cái Đại Đô Hộ nhị phẩm, ta có thể có. Nếu ngươi đòi một cái Quốc công, ta cũng có thể có. Nhưng đòi bạc? Mơ đi.
- Quốc công?
Hai mắt Thôi Trung Chấn tỏa sáng, ngồi ở xe lăn cúi đầu coi như quỳ xuống:
- Thần tạ ơn bệ hạ, bệ hạ vạn tuế.
Phương Giải không để ý tới hắn:
- Hành động lần này quá lớn, cơ hồ toàn bộ triều đình đều chịu ảnh hưởng. Cho nên nhiệm vụ kế tiếp của Độc Cô sẽ nặng nề hơn. Tán Kim Hầu từng đề cập với ta ba bốn lần rồi, ông ấy tính toán lui khỏi Hắc Kỳ Quân, giao Hàng Thông Thiên Hạ cho triều đình. Nhưng khoảng thời gian kế tiếp sẽ bận rộn nhiều việc, cho nên ta tạm thời từ chối, muốn ông ấy giúp ta thêm một thời gian.
- Việc chọn triều thần mới, giao cho Độc Cô và Tán Kim Hầu xử lý. Về phần thanh lý…thì giao cho Ngụy Tây Đình.
Hiện tại Độc Cô Văn Tú rốt cuộc hiểu vì sao Phương Giải lại điều Ngụy Tây Đình trở về. Ngụy Tây Đình vốn là người lạnh lùng, làm việc quyết đoán. Giải quyết dư nghiệt của Khống Thiên Hội giao cho Ngụy Tây Đình làm là thích hợp nhất. Xem ra Phương Giải không e ngại làm lớn chuyện này, lợi dụng việc ám sát Phương Giải để xử lý một số chuyện khác
Ngụy Tây Đình là một người cấp tiến, ở phương diện này y giỏi hơn Độc Cô Văn Tú một chút. Độc Cô Văn Tú là một người ôn hòa, ngay cả những kẻ ức hiếp mẹ con bọn họ năm đó hắn cũng tha thứ được, tính cách như vậy hiển nhiên không thích hợp với việc thanh lý kẻ địch. Ngụy Tây Đình không có bối cảnh, không có gia tộc, nên hắn không sợ hãi.
Về phần Ngụy Tây Đình có thể gây ra phong ba gì không, Phương Giải không quan tâm.
Hiện tại hắn không còn bận tâm gì nữa rồi.
- Thần hiểu, thần cảm thấy điều quan văn từ các đạo Tây Nam là thích hợp nhất. Những người này đã làm ở Tây Nam nhiều năm, số lượng nhân tài không ít. Trong đó tất nhiên có không ít người mang theo mục đích mà tới, tuy nhiên tới bây giờ có lẽ bọn họ đã quên hết mục đích rồi, không dám có ý đồ xấu. Hơn nữa Tây Nam là ổn định nhất, dù điều số lượng quan lại lớn ở đó tới Trường An cũng không gây ra nhiễu loạn gì.
- Ừ, cứ như vậy đi.
Phương Giải gật đầu:
- Điều người từ Tây Nam, mặt khác, đợi thêm một tới hai năm, đợi cho đại cục ổn định thì mới xử lý Giang Nam. Để cho Ngụy Tây Đình lợi dụng chuyện ở Trường An làm Giang Nam rối loạn, còn ngươi thì phụ trách thu thập tàn cuộc.
- Thật khó cho Ngụy Tây Đình rồi.
Độc Cô Văn Tú nói.
Phương Giải cười cười:
- Hai người các ngươi không giống nhau, ngươi lập chí an bang định quốc, mà hắn thì lập chí lưu danh sử sách. Việc như vậy giao cho hắn là tốt nhất. Tâm của hắn đủ lạnh, giết người cũng tốt, bắt người cũng tốt, hắn đều xuống tay được. Giang Nam bên kia không ít người phải chết, một khi Ngụy Tây Đình cổ động dân chúng, thì sẽ không ai chống đỡ được.
Nói tới đây, Độc Cô Văn Tú không thể không nói ra lo lắng của mình:
- Thần cảm thấy…quy mô quá lớn thì sẽ ảnh hưởng tới quốc thể.
- Ta biết.
Phương Giải gật đầu:
- Một khi dân chúng mất đi sợ hãi, bọn họ sẽ trở nên thô bạo, khó có thể khống chế. Ta không thể diệt trừ mọi trở ngại, nhưng dân chúng có thể. Ta cũng cần lực lượng này…Điều mà các ngươi lo lắng ta đã suy xét rồi, cho nên ta đã vẽ ra một vòng tròn, bảo Ngụy Tây Đình không được vượt qua cái vòng tròn đó.
- Một khi không khống chế nổi…
Độc Cô Văn Tú nhìn Phương Giải, muốn nói lại thôi.
- Sẽ không dẫn lửa tới các ngươi.
Phương Giải nói:
- Ta còn chưa hồ đồ.
…
…
- Hiện tại mới tính là công việc bù đầu.
Ngô Nhất Đạo ngồi dựa ra đằng sau, nói:
- Sau chuyện này, đám triều thần sẽ thay đổi một lứa mới. Bên ngoài đồn đãi rằng Chủ Công thực sự nổi giận, không ai ngăn cản được ngài giết người. Cho nên đám người bị chạm tới lợi ích kia tạm thời không dám lỗ mãng. Tuy nhiên, cách làm việc của Ngụy Tây Đình càng ngày càng độc, xem chừng sắp có phản kháng rồi.
Phương Giải ừ một tiếng, nhìn lên bầu trời xanh thăm thẳm:
- Lúc trở lại Đông Cương, ngươi từng đề cập với ta chuyện này. Lúc ấy ngươi lo lắng rằng, một khi đặt quyền chủ động từ quan viên vào tay dân chúng, vậy thì sẽ có biến động lớn. Hơn nữa một khi hình thành, thì sẽ không ai khống chế nổi.
Ngô Nhất Đạo trầm ngâm một lúc, gật đầu nói:
- Cho phép thần nói thẳng, tới lúc đó chỉ sợ Chủ Công cũng không khống chế nổi.
- Cứ quan sát đã.
Phương Giải uống một ngụm trà rồi nói:
- Nếu muốn thực sự cách tân, dựa vào quan viên là không được. Cho dù là quan viên mà ta bổ nhiệm cũng không được, bởi vì quan viên không có dũng khí chạm tới nền tảng. Nhưng
dân chúng thì không vậy. Phần lớn dân chúng không biết mình phải đối mặt với lực lượng cường đại cỡ nào. Chẳng hạn như trong một huyện có mười vạn dân chúng, trong đó có mấy chục người khiến dân chúng hận nhất. Mà quan viên lại không dám động vào mấy chục người này. Nhưng dân chúng thì không có gì không dám. Nói một cách khó nghe…bởi vì bọn họ vô tri.
- Vô tri mà ta nói không phải chỉ vô tri về học vấn, mà là vô tri về tranh đấu giai cấp. Bọn họ không biết mình chống đối cái gì, chỉ đơn giản là phát tiết oán khí và bất mãn trong lòng. Một khi hình thành sóng triều, thì mới xuất hiện cục diện khiến người ta lo lắng. Bởi vì một khi sóng triều hình thành, những người đi đầu liền biến thành lãnh tụ. Những lãnh tụ này xuất thân bình dân, bọn họ được người người chú ý, cho nên bọn họ sẽ trở nên kiêu ngạo.
- Ta không cần những lãnh tụ đó, bởi vì lãnh tụ chỉ có thể có một.
Phương Giải chỉ vào bản thân:
- Là ta.
- Nhưng…một khi những lãnh tụ kia nổi lên, thì rất khó diệt trừ.
Ngô Nhất Đạo lo lắng nói.
Phương Giải cười lắc đầu:
- Không khó, bởi vì ta vốn không phải là người rộng lượng. Còn nhớ lúc trước Ngụy Tây Đình từng nói gì không? Hắn nói, nếu như ta muốn hoàn thành giấc mộng này, vậy thì chỉ có thể làm bạo quân. Đúng vậy…ta chẳng quan tâm tới bất kỳ chuyện gì, chỉ làm theo suy nghĩ của mình, đây là bạo quân.
Ngô Nhất Đạo trầm mặc một lúc, cảm thấy trong lòng lạnh lẽo.
Phương Giải sắp làm, là một chuyện tàn khốc.
Hắn phát động dân chúng, dựa vào dân chúng để chống đối thế gia hào môn. Chỉ như vậy, lực lượng của thế gia mới suy yếu tới tận cùng. Nếu như để Hắc Kỳ Quân làm việc này, thì sẽ gặp phải mâu thuẫn rất lớn. Tuy Hắc Kỳ Quân cường đại, nhưng cũng sứt đầu mẻ trán nếu tham gia trận chiến này. Nhưng lực lượng mạnh nhất thế gian vốn là lực lượng của dân chúng. Lúc dân chúng bị phát động, thì bọn họ sợ gì nữa?
Bọn họ sẽ trở nên điên cuồn, điên cuồng hoàn toàn.
Trong thời kỳ này, bọn họ sẽ lật đổ toàn bộ những thứ gì mà bọn họ cho rằng nó áp bức bọn họ.
Ý tưởng này, quá điên cuồng.
Ngô Nhất Đạo không biết làm sao Phương Giải lại nghĩ ra một phương pháp quyết tuyệt như vậy. Lo lắng của Độc Cô Văn Tú là đúng, những người biết kế hoạch này cũng đều lo lắng. Bọn họ thực sự lo lắng khi sóng triều tới mức cao nhất, thì sẽ thổi tan cả Hắc Kỳ Quân.
Đám dân chúng mất đi lý trí kia, sẽ không quan tâm bất kỳ cái gì. Những tướng lĩnh từng bảo vệ bọn họ, sẽ trở thành mục tiêu tấn công của bọn họ.
Cho nên, Phương Giải nói:
- Ta không cần cái gọi là lãnh tụ dân chúng.
- Xuất hiện một, giết một.
Đầy khắc nghiệt.
Phương Giải đứng ở cửa sổ, nhìn thế giới rộng lớn bên ngoài:
- Ta cần lực lượng của dân chúng, bởi vì sức mạnh này là vô địch. Chỉ có sức mạnh này mới tiêu diệt hết mọi trở ngại. Hiện tại ta phóng sức mạnh này ra, để nó tàn sát bừa bãi…Nhưng ta không hy vọng nhìn thấy một xã hội vô trật tự, cho nên trật tự này chính là ta.
- Nhưng làm sao mới ngăn được những lãnh tụ kia xuất hiện?
Ngô Nhất Đạo cau mày:
- Kiểu lãnh tụ này, căn bản là không ngăn được xuất hiện.
- Cho nên ta thay dân chúng dựng lên một lãnh tụ.
Phương Giải nói.
Ngô Nhất Đạo lập tức hiểu ra:
- Ngụy Tây Đình?
Phương Giải gật đầu:
- Ta muốn khiến Ngụy Tây Đình trở thành anh hùng trong suy nghĩ của dân chúng, khiến bọn họ cảm thấy Ngụy Tây Đình có thể dẫn theo bọn họ phản kháng bất công. Nhưng như vậy còn chưa đủ, ta cũng cần một con quái lớn khống chế phương hướng, để kẻ nào đi lệch ra khỏi quỹ đạo thì sẽ bị diệt trừ.
- Kiêu Kỵ Giáo?
Ngô Nhất Đạo lại hỏi.
Phương Giải gật đầu.
- Năm năm đi.
Hắn trầm mặc một lúc rồi nói:
- Ta cho chuyện này thời gian năm năm. Sau năm năm ta sẽ dừng lại.
- Nếu…chỉ là nếu…nếu chẳng may không dừng lại được thì sao?
Phương Giải cười cười:
- Ngươi sai rồi, ngươi không để ý tới một đặc tính của dân chúng. Đó là mù quáng nghe theo…Thật giống như bầy cừu, các con cừu phía sau chỉ biết cúi đầu đi theo con cừu đầu đàn. Cừu đầu đàn đi hướng nào thì bọn nó đi hướng đó. Bọn nó căn bản sẽ không tự hỏi đường đó đi có đúng không, đi như thế nào.
Ngô Nhất Đạo gật đầu:
- Cho nên, Ngụy Tây Đình sẽ là cừu đầu đàn.
- Không.
Phương Giải cười nói:
- Ngươi lại sai rồi, Ngụy Tây Đình không phải cừu đầu đàn…mà là ta.