- Năm đó, Tô đồ cẩu mỗi ngày đều sẽ ngồi xổm tại chỗ này lột da chó.Phương Giải chỉ chỉ cánh cửa của tiểu viện tử nói:
- Thịt chó trong cửa hàng thịt chó Vân Kế đa số đều là chó núi được săn tới.
Kỳ thật ta vẫn cảm thấy vật kia cũng chẳng khác sói là mấy, nó so với soi trên thảo nguyên thì hơi nhỏ hơn một chút nhưng tính tình lại các táo bạo, độc ác hơn nhiều.Tuy nhiên chúng lại khác sói ở điểm không thích sống thành bầy đàn, những thợ săn trong thành Phàn Cố thường xuyên vào núi, đánh những con chó núi ấy bán cho bà chủ.Phương Giải đi vào cửa sân, trong viện tro bụi dầy giống như tuyết đọng lại
- Ai có thể nghĩ đến một đôi bình thường như thế lại là cao thủ cơ chứ?Phương Giải cảm khái một câu.Ngô Nhất Đạo quan sát hoàn cảnh chung quanh, sau đó vén mành lên đi vào trong phòng.
Tây Bắc rét lạnh, cho nên trong phòng rất khô ráo không có chút mùi ẩm mốc nào.
Tràn vào trong lỗ mũi đều là hương vị tro bụi, làm cho người ta không kìm được muốn ho khan.
Tiền sảnh không quá lớn, miễn cưỡng có thể để sáu bảy cái bàn lớn.
Vừa vào cửa, đối diện trước mặt là cái quầy, chẳng qua cái giá cũng đã sụp xuống rồi.Đoàn người Phương Giải xuyên qua tiền sảnh hậu trù, đi tới hậu việnLiếc mắt liền thấy được cái giếng đó.Hạng Thanh Ngưu đi qua, tùy tùy tiện tiện đem nắp gỗ đậy trên miệng giếng đẩy ra.
Gã cúi đầu xuống quan sát, nhưng cái giếng quá sâu cũng quá tối nên cũng không nhìn thấy bất cứ cái gì.
- Vị Cửu tiên sinh của Nguyệt Ảnh đường kia đi xuống không những một lần, chắc có lẽ không có nguy hiểm gì.
Người của chúng ta cũng đi xuống lấy ra đồ vật này nọ, xem ra bên trong hẳn là không có gì nguy hiểm.Hạng Thanh Ngưu nói.Phương Giải gật gật đầu:
- Ta đi xuống trước, các ngươi theo sau.Nói xong, Phương Giải vịn bên thành giếng, nhảy xuống dưới.
Trước mắt là một mảnh tối đen, Phương Giải mở huyết mâu ra, có thể nhìn đến trên vách giếng bằng đá có rất nhiều hố nhỏ, hẳn là do người của Tống Tự Hối tạc ra lúc lấy đồ vật gì đó, dấu vết còn rất rõ ràng.
Bên tai hắn đều là tiếng gió thổi vù vù, Phương Giải im lặng tính toán thời gian.Vật rơi tự do xuống dưới, căn cứ thời gian vật rơi đại khái có thể phỏng đoán ra độ sâu của cái giếng.Tại sau khi cảm thấy được dòng khí bên dưới có chút không giống, Phương Giải liền dùng hai tay chống vào trên vách tường đá.
Hai cánh tay của hắn giống như được làm bằng sắt thép vậy, nó lưu lại hai vết rõ ràng tại trên vách đá.
Sau khi rơi xuống đất, một lượng bụi mù lập tức bị áp lực của bàn chân dẫm xuống làm cho bay lên.Cảm giác thật sặc sụa.Phương Giải lấy một cái khăn tay từ trong cổ tay áo ra, che lên mặt, sau đó lấy một cái còi hiệu từ trong ngực ra bắn lên trên.
Cái còi kia bay thẳng tắp lên trước, phát ra tiếng vang thật chói tai.
Mấy người Ngô Nhất Đạo ở trên nghe thấy tiếng còi lập tức nhảy theo xuống dưới.Phương Giải lấy ra hỏa chiết tử (dụng cụ tạo lửa thô sơ) quơ quơ, phát hiện trên vách tường bên cạnh người hắn có một thứ hắn rất quen thuộc.
Đó là đèn tường, xem vẻ ngoài còn rất đầy đủ, tuy nhiên hẳn là sớm đã không thể sử dụng.
Trên vách tường còn có cây đuốc đã bị dập tắt, do người của Tống Tự Hối để vào.
Phương Giải đi qua châm cháy từng cây đuốc.Theo ánh sáng dần dần bao phủ, hình dáng đại khái của nơi này cũng đi theo hiện lên tại trước mắt Phương Giải.Thình thịch một tiếng, người đầu tiên rơi xuống quả nhiên là Hạng Thanh Ngưu.
- Con mẹ nó… Lớn quá!Hạng Thanh Ngưu nhìn thoáng qua liền không nhịn được phát ra một tiếng ngạc nhiên đầy thán phục.Phạm vi hiện ra dưới sự bao phủ của ánh sáng cũng đã lớn đến mức làm cho người ta rung động, hiển nhiên phần còn đang bị bao phủ trong bóng tối còn có thể lớn hơn nữa.
Phương Giải ngồi xổm xuống gõ mặt đất, phát hiện là xi măng, hơn nữa tuyệt đối không phải là xi măng bình thường.
Hắn dùng ngón tay chọc chọc, rất khó đâm thủng, cho nên độ cứng của loại xi măng này có thể chắc chắn không kém hơn nham thạch thiên nhiên một chút nào, tại trên một số mặt
khả năng còn tốt hơn nham thạch nhiều.Mọi người bắt đầu trở nên bận rộn, trước tiên đều đem những nơi có cây đuốc châm lênBước đầu thoạt nhìn, diện tích địa cung này nếu so với thành Phàn Cố bên trên thì còn muốn lớn hơn.
Thành Phàn Cố là một thành nhỏ hình tứ giác, đông tay nam bắc đều không lớn hơn ba phẩy năm dặm.
Nhưng đối với một tòa địa cung mà nói, quy mô như thế đã thật là kinh người.
Huống chi, sau khi đi một lát liền phát hiện nơi này còn lớn hơn cả thành Phàn Cố
- Có phát hiện gì không?Ngô Nhất Đạo trầm giọng nói:
- Tuy rằng vật liệu xây dựng mà nơi này sử dụng là thứ thần không hề biết, nhưng sau khi quan sát có thể phát hiện được, ngoại trừ nơi từng bùng nổ kia thì cơ hồ không có một chút hư tổn nào cả.
Tại sau khi loại vũ khí khủng bố ấy bùng nổ mà nơi này còn có thể bảo chứng hoàn hảo không tổn hao gì, quả thật là làm cho người ta chấn động… Hơn nữa, thoạt nhìn nơi này cũng không có chết bao nhiêu người.Phương Giải gật gật đầu.Xây dựng một nơi ngầm có quy mô như vậy, hơn nữa còn kiến tạo chắc chắn như thế tất nhiên là rất trọng yếu.
Lúc trước người ở chỗ này cũng sẽ không quá ít, nhưng nhìn nơi này thì có vẻ cũng không có bao nhiêu người chết đi.
Mặc dù có thể phát hiện một ít dấu vết về thi thể ở một vài chỗ nhưng đối với quy mô của địa cung này mà nói thì số người chết thật sự là quá ít.
- Vị Cửu tiên sinh kia đã từng nói, phía dưới đều bị phong kín.Ngô Nhất Đạo nhíu mày trầm tư:
- Nhưng bịt kín không thật là tốt, hiển nhiên không phải là vì phòng bị cái loại vũ khí có thể diệt thế này.
Thần hoài nghi người ở chỗ này đợi sau khi chấm dứt có một bộ phận lớn rút lui, chỉ để lại một phần nhỏ người tiếp tục thủ vững ở đây.
Mà những người này...
Chết vào đói khát.Phương Giải gật gật đầu, vừa rồi thô sơ giản lược dạo qua một vòng, hắn không có phát hiện ra dấu vết của thực vật
- Có lẽ…Sau khi suy nghĩ một chút, hắn mới nói:
- Khả năng người ở đây sau khi đợi đến chiến tranh chấm dứt liền không thể không đi ra ngoài tìm kiếm nơi có thể sinh sống và thức ăn, họ để lại một nhóm người thủ vững nơi này, đa số người đều đi ra tìm kiếm.
Nhưng không biết vì cái lí do gì mà những người đi ra ngoài đều không có trở về.
- Thật đáng thương.Thạch Vịnh nhìn một nơi có dấu vết hình như của thi thể, thở dài nói:
- Những người này trước khi chết khả năng còn đang đợi đồng bạn của họ quay về, nhưng mà cuối cùng bọn họ vẫn không đợi được gì.
- Vì sao bọn họ không đi?Diệp Trúc Hàn hỏi.Ngô Nhất Đạo lắc lắc đầu nói:
- Khả năng bọn họ không thể đi ra ngoài, cũng có thể là do bọn họ… Không đúng, những nơi có dấu vết thi thể tại đây đều không tập trung, mà là rất tán loạn.Y dường như phát hiện cái gì, sau khi cẩn thận quan sát trong chốc lát rồi nói ra:
- Những người này khả năng không phải là được lưu lại thủ nơi này đâu, mà là bị giết chết đấy.