Tranh Bá Thiên Hạ

Chương 109: Không phải ngươi thì là ai


trước sau

Dương Khai là người thông minh, là người rất rất thông minh.

Lúc y nhìn thấy Mưu Lương Bật và Tông Lương Hổ ở ngoài cửa, y liền biết có lẽ tới lúc hai người đó đổi vận. Tuy y không để ý tới triều chính, nhưng không phải là không biết gì cả. Đầu tiên, Ngu Đông Lai bị hàng xuống làm Thị Lang. Sau đó lại không thể không nghỉ hưu. Vị trí Thượng Thư và Thị Lang có thể do một người kiên trì làm được. Nhưng người đó cũng đã nghỉ hưu, mà hai vị trí đó không thể để trống.

Sau khi Binh Bộ Thị Lang Hậu Quân Tứ bị chém đầu, một mình Ngu Đông Lai trèo chống cả Binh Bộ. Hiện tại ông ta cũng đã ngã ngựa, bệ hạ không thể để cho Binh Bộ không có người nào quản lý.

Trong lúc mấu chốt này, hai vị lương thần lại xuất hiện ở Sướng Xuân Viên.Dụng ý của bệ hạ như thế nào, không cần nói cũng biết.

Hai vị lương thần.

Là danh hiệu lúc trước.

Để chỉ Mưu Lương Bật và Tông Lương Hổ.

Mười một năm rưỡi trước bọn họ bị nhốt trong thiên lao, luận tội xử tự. Nhưng vì bệ hạ thương tiếc kỳ tài, nên chỉ bị giam chứ không xử tử. Phải biết rằng năm đó những người cùng bị tội như hai người đều đã bị chém đầu. Hai bọn họ không chết đã là thiên ân cuồn cuộn rồi.

Tội của bọn họ, chính là phụ tá Tam Hoàng tử Dương Kế.Năm đó chư tử đoạt đích, Tam Hoàng tử Dương Kế được mọi người ủng hộ nhất. Thậm chí ngay cả lúc tiên đế hấp hối sắp chết, cũng đã động niệm lập y làm Thái tử. Nhưng ở thời khắc cuồi cùng, Tứ Hoàng tử Dương Dịch, hay là đương kim bệ hạ đột nhiên gây khó dễ. Dưới sự trợ giúp của Thất Hoàng tử Dương Kỳ, suất quân đánh thẳng vào thành Trường An, mang theo áo giáp, trường kiếm tiến vào Thiên Cơ Cục. Trước khi chết tiên đế lập di chiếu truyền ngôi cho Dương Dịch.

Sau khi Tứ Hoàng tử Dương Dịch lên ngôi, nhìn như ôn hòa, nhưng những năm gần đây, đã yên lặng cơ hồ giết hết những thủ hạ của Tam Hoàng tử và Đại Hoàng tử năm đó. Đây là thủ đoạn của đương kim Hoàng Đế. Y giết nhiều người như vậy, nhưng mọi người vẫn cho rằng, y là vị Hoàng Đế ôn hòa nhất từ khi Đại Tùy lập quốc tới nay. Muốn làm được điều này khó như lên trời, nhưng bệ hạ lại làm được.

Lúc trước, sở dĩ Tam Hoàng tử Dương Kế là người có hy vọng trở thành ngườiđứng đầu Đại Tùy nhất, cũng chính vì sau lưng y có hai vị hiền tài chỉ điểm. Hai người kia, chính là Mưu Lương Bật và Tông Lương Hổ. Tam Hoàng tử giao du rộng rãi, rất nhiều quan lại trong triều đều hướng về y. Mà thủ đoạn trong đó, đều xuất phát từ hai vị này.

Chỉ tiếc, thất bại trong gang tấc.

Năm đó Tam Hoàng tử tự cho là thông minh, để Tứ Hoàng tử Dương Dịch dẫn binh ra khỏi thành chặn lại Đại Hoàng tử mới từ biên cương trở về Trường An. Mưu Lương Bật và Tông Lương Hổ không ngừng khuyên bảo. Nhưng Tam Hoàng tử cứ cố chắp cho rằng Tứ Hoàng tử một lòng với y, tuyệt sẽ không phản bội y. Thậm chí y đã nói với Mưu Lương Bật, nếu ngươi còn nói xấu Lão Tứ nữa, cô sẽ sai người lột da ngươi.Lời này không thể bảo là không nặng. Thế nên Mưu Lương Bật cảm thán, đại sự xong rồi.

Tuy nhiên, điều này cũng có thể nhìn ra được, lòng dạ của đương kim bệ hạ sâu dường nào. Không ngờ có thể làm cho Tam Hoàng tử có dã tâm bừng bừng tin tưởng y không chút nghi ngờ. Thậm chí cho là người tâm phúc nhất. Địa vị còn ở trên cả hai vị lương thần. Có thể thấy được lúc ấy bệ hạ lừa Tam Hoàng tử thế nào.

Mưu Lương Bật và Tông Lương Hổ không thể khuyên bảo Tam Hoàng tử Dương Kế diệt trừ Tứ Hoàng tử. Nhưng vẫn nghĩ tới biện pháp phòng bị. Bọn họ hiến kế, bảo Tam Hoàng tử diệt trừ Thất Hoàng tử Dương Kỳ, người có quan hệ tốt nhất với Dương Dịch. Dương Kế suy nghĩ thật lâu, cuối cùng vẫn từ chối. Lý do của Dương Kế là, nếu trừ đi Dương Kỳ, tất nhiên sẽ khiến cho một người trung thành như Tứ Hoàng tử Dương Dịch phản loạn. Làm một việc mất nhiều hơn được như vậy,thật là vô ích.

Về sau, Thất Hoàng tử Dương Kỳ dẫn theo mấy trăm gia nô bảo vệ cửa thành. Cũng là Tông Lương Hổ dẫn binh giết tới, ý đồ tiêu diệt những kẻ bảo vệ. Nhưng đáng tiếc, ông ta không ngờ rằng, Thất Hoàng tử Dương Kỳ lại là một vị giấu tài. Ông ta là một trong vài người từng nhìn thấy Dương Kỳ ra tay. Trận chiến năm đó, Dương Kỳ khí phách như thế nào, vẫn không thể biến mất trong lòng ông ta.

Mấy ngàn quân tinh nhuệ, vây công mấy trăm gia nô, nhưng lại không thể thắng được!

Trận chiến ấy, một người giương thần uy, một mình bảo vệ cửa thành, mấy nghìn lính Hổ Bí quân không thể tới gần trước cửa. Dương Kỳ huyết chiến không lùi. Tứ Hoàng tử Dương Dịch dẫn binh đúng lúc quay về. Trong vũng máu, Dương Dịch hạlệnh tàn sát tất cả cấm quân bao vây cửa thành. Hơn một nghìn cái đầu đã bị rơi xuống. Chỉ vì bọn họ khiến cho Thất Hoàng tử bị thương.

Ngày bệ hạ đăng cơ, từng hạ chỉ lăng trì xử tử Mưu Lương Bật và Tông Lương Hổ. Cũng là Trung Thân Vương Dương Kỳ khuyên nhủ, bệ hạ mới thay đổi chủ ý, nhốt hai người này vào trong thiên lao. Từ đó tới nay đã mười một năm rưỡi. Lúc đi ra, hai người cơ hồ đã thay đổi hoàn toàn dung mạo.

Năm đó hai người đều nổi tiếng là người phong lưu.

Lúc đó trong thành Trường An có mười vị công tử, con cháu quý tộc phong lưu phóng khoáng, đa tài nhiều tiền, được các cô gái thanh lâu bình luận nhiều nhất. Mà Mưu Lương Bật và Tông Lương Hổ đều trong nhóm đó. Thậm chí có rất lời đồn rằng, hai người bọn họ tới thanh lâu mua vui, rất nhiều giai nhân sẽ không lấy tiền.Thậm chí còn tặng bọn họ tài sản riêng. Hai người bọn họ cũng là hai người đặc thù nhất trong mười vị công tử. Hoàn cảnh của Mưu Lương Bật tốt hơn. Dù sao Mưu gia cũng có tiếng ở vùng tây nam. Còn gia tộc của Tông Lương Hổ đã sớm suy sụp. Tuy rằng có hư chức là tùy tùng. Nhưng vẫn phải dựa vào thân bằng cố hữu tiếp tế sống qua ngày.

Sau khi quen biết Mưu Lương Bật, cuộc sống của Tông Lương Hổ mới tốt hơn chút.

Mà hai người bọn họ đầu nhập vào Tam Hoàng tử, cũng là lúc nhân sinh của bọn họ tới lúc huy hoàng. Theo lời đồn đại, lúc nghe nói Tông công tử sắp trở nên nổi bật, không ít giai nhân chốn thanh lâu vui tới phát khóc. Liên tục nói mình tinh mắt biết nhìn người. Vàng bạc tặng lúc trước không lãng phí vô ích.Từ đó có thể thấy được danh tiếng của Tông Lương Hổ ở chốn lầu xanh.

Hoàng Đế Dương Dịch nhìn sắc mặt có chút khó coi của hai vị lương thần, chỉ nước trà trên bàn, hỏi:

- Không uống à?

Câu hỏi này có chút đột ngột. Ngay cả Húc Quận Vương Dương Khai cũng không nhịn được sững sờ. Chỉ trong khoảnh khắc, trái tim của Dương Khai liền đập thình thịch. Hoàng Đế bệ hạ hỏi hai vị lương thần không uống à. Nhìn như đơn giản, nhưng đằng sau ẩn dấu ý tứ. Nếu như hai người đó không hiểu ra, chỉ sợ mọi việchỏng bét.

Chỉ có điều y và hai người kia không có giao tình gì. Lại đang ở trước mặt bệ hạ, y không thể nháy mắt nhắc nhở, chỉ có thể cúi đầu giả vờ thưởng thức trà.

Hỏi xong "Không uống à", Hoàng Đế liền nhìn Mưu Lương Bật và Tông Lương Hổ, đợi hai người trả lời.

Trầm mặc một lúc, Mưu Lương Bật nhìn
Tông Lương Hổ, hai người trước sau thở dài một tiếng, sau đó gật đầu.

- Uống!

Hai người bọn họ nâng chén trà lên rồi uống cạn như uống rượu, không hề để ýtới chén trà còn đang bốc hơi nóng. Bởi vì uống hơi nhanh, nước chè vãi xuống cái áo tù nhân màu xám của bọn họ. Chính vì như thế, hai người bọn họ thoạt nhìn càng thêm phóng khoáng.

Công tử áo gấm năm đó, tính tới hiện tại, Mưu Lương Bật mới chỉ ba mươi tám, ba mươi chín tuổi. Tông Lương Hổ chỉ ba mươi lăm tuổi. Nhưng bộ dáng bây giờ của bọn họ chả khác gì đã năm, sáu mươi tuổi. Tóc tai bù xù, quần áo cũ nát, râu đã dài tới ngực, móng tay đầy bùn đen, khiến người ta ghê tởm khi nhìn vào.

Năm tháng hằn lên khuôn mặt của bọn họ quá nhiều. Chưa tới bốn mươi tuổi, đã đầy nếp nhăn trên mặt.

Mười một năm rưỡi ở trong lao ngục này, bọn họ sống rất gian khổ. Tam Hoàng tử đã chết, bọn họ không còn chỗ dưa vào. Ở trong thiên lao lại không có thân nhânđưa bạc tới đút lót cho đội trưởng trông nhà lao. Có thể sống tới hiện tại, đã không dễ dàng. Nếu như không phải vì Binh Bộ thiếu người, có lẽ bệ hạ đã không nghĩ tới bọn họ. Còn nếu như chết không rõ ràng ở trong tù lao, chỉ sợ bệ hạ cũng lười trách phạt ai.

Hai người uống cạn chén trà nóng, sau đó đứng lên cúi người thi lễ với Hoàng Đế.

Không chịu ngồi nữa.

Hoàng Đế Dương Dịch hơi nhếch khóe môi. Bỗng nhiên lại chỉ vào đĩa điểm tâm trên bàn, hỏi:

- Không ăn à?Trước hỏi không uống à? Giờ hỏi một câu không ăn à?

Đã uống rồi, sao có thể không ăn?

- Ăn!

Hai người đồng thời gật đầu đáp. Sau đó dùng bàn tay vô cùng bẩn cầm điểm tâm lên, nhét vào miệng.

- Ăn xong chưa?

Hoàng Đế hỏi câu thứ ba.

Hai người lại gật đầu, tốc độ ăn càng lúc càng nhanh.Trên bàn bày biện bốn món điểm tâm. Đủ cho hai nam tử to lớn ăn no. Hơn nữa đồ điểm tâm là đồ khô, ăn nhiều như vậy rất dễ nghẹn. Nhưng hai người lại ăn như sói đói, cơ hồ không mất bao lâu đã ăn hết bốn món điểm tâm kia rồi. Mưu Lương Bật vừa nhai nuốt vừa nhìn bệ hạ, ợ một tiếng. Tông Lương Hổ không ngừng vỗ tay trước ngực, dường như là bị nghẹn.

Dương Khai nhịn không được bật cười. Y nhìn trộm, thấy bệ hạ cũng đang cười.

Hai kẻ bướng bỉnh không chịu thuần phục, ngồi tù mười một năm rưỡi, cuối cùng cũng thông minh ra, cuối cùng đã nhìn thấu mọi việc. Biết rằng tới lúc này, ngoại trừ nghe theo Hoàng Đế ra, không còn con đường nào khác nữa.

- Ăn no rồi?Hoàng Đế lại hỏi.

- Ăn no rồi.

Hai người cúi đầu đáp.

Hoàng Đế khoát tay nói

- Tô Bất Úy, dẫn hai người xuống tắm rửa rồi thay bộ quần áo sạch sẽ đã. Cái mùi trong phòng này, chỉ sợ ba ngày cũng không tiêu tan hết.

- Vâng.

Tô Bất Úy vội vàng lên tiếng, mỉm cười mời hai người ra thư phòng. Lúc Mưu Lương Bật đi ra khỏi thư phòng, hít sâu một hơi, giãn giãn cơ thể. Tông Lương Hổnhìn y một cái, bỗng nhiên bật cười. Ánh mắt đục ngầu tràn đầy nước mắt.

- Không khí trong vườn này thật tốt!

Mưu Lương Bật nói.

- Ra ngoài thật là tốt.

Tông Lương Hổ nói.- Làm sao bệ hạ biết hai người kia nhất định nghe lời?

Húc Quận Vương Dương Khai vẻ mặt khâm phục hỏi Hoàng Đế.

Hoàng Đế cười nói:

- Nơi này không có người lạ nào, đệ cứ gọi trẫm là Tứ caSở dĩ trẫm biết hai người đó nhất định sẽ nghe lời, mà không phải không chịu khuất phục như mười một năm trước, kỳ thực rất đơn giảnBởi vì bọn họ ngồi trong tù mười một năm rưỡi rồi, nhưng không chết.

Dương Khai hơi sửng sốt, cẩn thận nghĩ, mới hiểu ý của Hoàng Đế.

- Đúng vậyY cảm khái nói:

- Với tội của bọn họ, không ngờ có thể sống sót trong đại lao. Thật sự không dễ dàng gì. Chứng tỏ hai người đó cũng không ít lần suy nghĩ. Với thân thể và địa vị của bọn họ vẫn còn có thể sống sót. Trừ những người có nghị lực lớn, có trí tuệ lớn, còn không ai làm được.

- Bọn họ không có trí tuệ lớn. Nhưng đủ dùng.

Hoàng Đế cười nói:

- Nếu ham sống, bọn họ sao dám không nghe lời trẫm? Nếu bọn họ không sợ chết, thì mười một năm ngồi trong tù kia đã chết không biết bao nhiêu lần. Nhưng bọn họ còn sống, chứng tỏ bọn họ vẫn còn khát vọng sống sót.

Hoàng Đế đứng dậy, giãn cơ thể, nói:- Việc của Binh Bộ tạm thời giao cho bọn họ. Còn trẫm gọi đệ tới không phải vì chuyện này. Trẫm biết mấy năm nay nhàn rỗi đã khiến đệ trở nên lười nhác. Dù bảo đệ trở lại triều đình giúp trẫm, đệ cũng không có tâm tư đóNhưng, từ hôm nay trở đi, đệ phải tốn tâm tư rồi. Tuy việc ở Binh Bộ trẫm có thể không cho đệ lo liệu. Nhưng có một việc còn khó xử lý hơn cả việc ở Binh Bộ, trẫm cần giao cho đệ.

- Thần nghe bệ hạ chỉ bảo.

Dương Khai vội vàng đứng lên, cúi đầu nói.

- Trẫm bí mật điều động bảy kho lương thực gồm mấy trăm vạn thạch ở phía bắc Đại Giang. Điều vũ khí, áo giáp ở ba cung là cung Tấn Dương, cung Bối Ninh, và cung Thuận Thiên, đủ cho năm trăm nghìn người. Tất cả đều vận chuyển tới Tây Bắc. Mặt khác, trẫm điều bốn trăm ngàn quân từ Đông Bắc, Đông Cương, Tây Nam cũngđã đi tới Tây Bắc. Phần lớn quan viên trong triều đình còn chưa biết việc này. Đợi lúc trẫm lên triều trẫm sẽ nóiHiện tại, trẫm cần một người tới Tây Bắc chủ trì đại cục.

Hoàng Đế nhìn Dương Khai, nói:

- Trọng trách như vậy, không phải đệ thì là ai có thể đảm nhiệm.

Trong lòng Dương Khai cực kỳ chấn động, hai mắt trợn tròn.

- Bệ hạthực sự muốn dụng binh ở Tây Bắc?

Hoàng Đế gật đầu, khẳng định nói:

- Các đời đế vương của Đại Tùy đều mở mang bờ cõi. Giang sơn tới tay trẫm, trẫm sao có thể chỉ trông coi những vật mà tổ tông lưu lại, không muốn phát triển cơ chứ? Trẫm muốn kéo dài biên giới của Đại Tùy ra ngoài, hơn nữa còn tới tận phíatây! Trẫm muốn cho tiên đế thấy, Đại Tùy giao vào tay trẫmkhông phải là quyết định sai lầm.

Trong lòng Dương Khai khó có thể bình tĩnh. Theo bản năng muốn khuyên nhủ Hoàng Đế chớ động binh vơi Mông Nguyên dễ dàng như vậy. Nhưng khi nhìn thấy ánh mắt của Hoàng Đế bệ hạ, y đành nuốt lời xuống.

- Trẫm đã thay đệ tuyển vài thanh niên tài tuấn giúp đỡ. Trẫm sẽ hạ chỉ điều bọn họ tới Tây Bắc trước. Chờ sau khi đệ tới, bọn họ tự nhiên sẽ giúp đệ.

Hoàng Đế đi tới bên cạnh Dương Khai, vỗ vai y nói:

- Lão Thập Nhị, đừng để cho trẫm thất vọng!

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện