Trước khi tới Diễn Vũ Viện, Phương Giải tới phủ Tán Kim Hầu trước. Hắn bảo Mộc Tiểu Yêu và Kỳ Lân dẫn theo Trầm Khuynh Phiến và Đại Khuyển vốn đang bị thương tới phủ Tán Kim Hầu. Rồi dặn bốn người mấy ngày này đừng đi ra ngoài. Sau đó dắt con ngựa màu đỏ thẫm vốn để ở phủ Tán Kim Hầu đi ra. Lên ngựa, hắn khoát tay hướng bốn người nói một tiếng, ta tới Diễn Vũ Viện đánh mặt người khác, các ngươi không chúc phúc cho ta sao?
Trầm Khuynh Phiến cười cười, nói rằng chớ để người ta đánh mặt.
Đại Khuyển nói, chúc tay ngươi bị sưng.
Phương Giải lắc đầu mỉm cười, che dấu một tia không yên ở trong lòng. Nói thật, không thể nắm hoàn toàn một bước ngoặt lớn có thể thay đổi nhân sinh, đối vớiPhương Giải mà nói, là một khảo nghiệm rất lớn. Hắn có lòng tin. Nhưng sự tự tin không có nghĩa là không lo lắng gì.
Tự tin mà không có chút lo lắng nào, chỉ có hai loại: Thứ nhất là, thực lực vượt xa bất kỳ kẻ thù nào. Thứ hai là, ngu ngốc.
Hiển nhiên, Phương Giải không thuộc bất kỳ loại nào trong hai loại đấy.
Mộc Tiểu Yêu chỉ chiến mã của Phương Giải, do dự một lát, hỏi:
- Ngươi định cưỡi con ngựa đỏ thẫm này tới Diễn Vũ Viện?
Phương Giải gật đầu.
Mộc Tiểu Yêu lại hỏi:- Ngươi không sợ quá bắt mắt sao?
Phương Giải cười nói:
- Có lẽ ngày hôm nay chính là ngày cần ta thể hiện. Thực ra lúc đầu ta nghĩ cúi thấp tư thế đi thi. Nhưng chỉ sợ cho dù ta chui vào trong khe rãnh, cũng bị người ta lôi ra. Vậy thì kệ nó. Cưỡi con ngựa cao to này, cho mọi người biết ta là ai. Vốn định treo tấm bảng viết bốn chữ "Ta là Phương Giải". Nhưng lại cảm thấy như là bán mình vậy.
Nói xong câu đó, Phương Giải xoay ngựa rời đi. Đám người Mộc Tiểu Yêu một mực nhìn hắn tới khi hắn biến mất không thấy, mới quay về. Kỳ Lân không nhịn được lo lắng hỏi Đại Khuyển:
- Phương Giải thực sự không cần chúng ta đi theo?- Chúng ta có thể đi theo sao?
Đại Khuyển cười hỏi.
Kỳ Lân nghĩ thật lâu, mới nghiêm túc đáp:
- Ngoại trừ có kẻ nào nhìn Phương Giải không vừa mắt, chúng ta làm thịt mẹ của kẻ đó, thật đúng là không giúp được gì.
Đại Khuyển cũng rất nghiêm túc nói:
- Đây là một việc tốn thể lực.
Kỳ Lân không hiểu, nhưng Trầm Khuynh Phiến và Mộc Tiểu Yêu đồng thời liếc Đại Khuyển một cái. Mắng vô sỉ, sau đó xoay người rời đi. Hai nàng chưa từng chung mối thù như vậy. Kỳ Lân không hiểu ý trong lời nói của Đại Khuyển, chấpnhất hỏi:
- Khuyển ca, huynh nói vậy là có ý gì? Hai nàng ấy sao phải rời đi? Mà việc đó có gì mà tốn thể lực?
Đại Khuyển rất kiên nhẫn giải thích:
- Hiện tại trong thành Trường An rất nhiều người nhìn Phương Giải không vừa mắt, nhiều tới không đếm xuể. Vừa rồi đệ nói kẻ nào nhìn Phương Giải không vừa mắt, chúng ta liền làm thịt mẹ kẻ đó. Chỉ có hai chúng ta có khả năng làm việc này, hai nàng đó không làm được. Đệ nghĩ xem, nhiều người như vậy, làm thịt mẹ bọn nóĐây không phải là việc tốn thể lực thì là việc gì? Xem chừng làm thịt xong chỗ đó, thì ngày mai đệ cũng gầy như ta thôi.
Kỳ Lân nghĩ một lát, liền hiểu ra.Y trừng mắt nhìn Đại Khuyển, nói:
- Lưu manh vô sỉ!
Đại Khuyển bĩu môi nói:
- Là đệ mở miệng vui đùa, giờ lại nói ta lưu manh. Lúc ở Phan Cố, Phương Giải không ít lần nhìn lén Tôn quả phụ tắm rửa, sao không ai trong các ngươi nói hắn lưu manh?
Kỳ Lân trả lời:
- Tuy tại Phan Cố đệ không ở cùng với mấy người, nhưng đệ có thể khẳng định rằng, Phương Giải nhìn trộm Tôn quả phụ tắm rửa, nhất định là do huynh giật dây. Hơn nữa, bảy tám phần mười, là hắn giẫm lên vai huynh để nhìn lén.
Đại Khuyển chính nghĩa nói:- Làm gì có. Lần nào ta cũng nhảy lên đầu tường trước rồi kéo Phương Giải lên
Phan Cố
Nói tới đây, Đại Khuyển bỗng dừng lại, sắc mặt trở nên khó coi. Y nhớ tới
thành nhỏ kia, nhớ tới dân chúng ở đó. Tuy phần lớn thời gian y và Mộc Tiểu Yêu đều giấu ở trong phòng Phương Giải, rất ít khi ra ngoài, nhưng y rất thích sự thuần phác và phúc hậu của dân chúng Phan Cố. Y thích rượu thịt của Phan Cố, thích bộ ngực nảy nở của Tôn quả phụ. Nhưng giờ tất cả những điều đó đã không còn tồn tại.
- Sao vậy?
Kỳ Lân thấy y bỗng nhiên trầm mặc, liền hỏi.- Không có gì.
Đại Khuyển cười lắc đầu:
- Kỳ Lân, có thể giúp ta một việc hay không?
- Việc gì?
- Ra ngoài mua giúp ta ít tiền giấy.
- Làm gì?
Kỳ Lân kinh hãi nói:
- Hôm nay Phương Giải đi thi, huynh lại hóa vàng mã cho hắn?Đại Khuyển ngẩn ra, lập tức cười mắng:
- Nếu để Phương Giải nghe thấy lời này, khéo hắn liều mạng với ta. Ta muốn hóa vàng mã cho vài cố nhân. Lúc ta và Phương Giải rời khỏi Phan Cố, bọn họ đều mất mạng. Trước đó ta đã có ý định đốt ít tiền giấy cho bọn họ rồi. Nhưng Phương Giải sau một hồi suy nghĩ, nói rằng, thôi, ngàn dặm xa xôi, đốt tiền giấy bọn họ cũng không thu được. Nhưng ta biết, trong lòng Phương Giải còn khó chịu hơn cả ta.
- Vậy sao đột nhiên hôm nay lại muốn hóa vàng mã cho cố nhân?
Kỳ Lân hỏi.
Đại Khuyển đáp:
- Thay Phương Giải đốt cho bọn họ, hy vọng bọn họ có thể thu đượcBọn họ ở trên trời có linh thiêng, phù hộ cho Phương Giải.Kỳ Lân sửng sốt, sau đó gật đầu mạnh:
- Để đệ đi mua, mua hẳn một xe tiền giấy!
Diễn Vũ Viện tọa lạc ở phía nam thành, chính xác hơn là ở góc tây nam của thành Trường An, cách cửa Càn Chiếu không xa. Mà theo cửa Càn Chiếu ra khỏi thành ba mươi dặm, chính là diễn võ trường. Lúc trước Thái Tổ Hoàng Đế thành lập Diễn Vũ Viện, quy mô nhỏ hơn bây giờ rất nhiều. Về sau thực lực của Đại Tùy càng ngày càng lớn mạnh, học sinh của Diễn Vũ Viện cũng càng ngày càng nhiều. Khiến cho Diễn Vũ Viện dần trở nên chật chội. Từ Thái Tông trở đi, Diễn Vũ Viện trước sau đã xây lại năm lần.Lúc tới tiên đế tại vị, bởi vì Diễn Vũ Viện cần nơi để luyện tập trận pháp, cho nên bắt đầu xây dựng diễn võ trường ở ngoài thành. Diễn võ trường được xây dựng mất năm năm. Có diện tích rất lớn. Dùng nhân lực để đắp núi, xây rừng, đào sông, đào hồ, xây thành, hầu như mọi thứ đều có đủ. Đã từng có không ít triều thần dâng tấu, mong Hoàng Đế hạ chỉ chuyển Diễn Vũ Viện tới diễn võ trường, như vậy học sinh cũng đỡ phải đi tới đi lui. Nhưng tiên đế không đáp ứng. Đương kim Hoàng Đế cũng không đáp ứng.
Hai vị Hoàng Đế đều trả lời chung một câu, khiến cho mọi người có chút khó hiểu.
- Diễn Vũ Viện ở trong thành Trường An mới là Diễn Vũ Viện. Diễn Vũ Viện ra khỏi thành Trường An rồi, liền không phải là Diễn Vũ Viện.Lời này thật không có đạo lý gì.
Diễn Vũ Viện đặt ở bất kỳ đâu, đều là Diễn Vũ Viện của Đại Tùy. Nhưng Hoàng Đế lại không đồng ý, các thần tử cũng không biết làm sao. Về sau từng có người phỏng đoán, có lẽ do trong Diễn Vũ Viện có hơn nghìn học sinh, đều là thanh niên tài tuấn của Đại Tùy. Hoàng Đế lo lắng nhỡ đâu xảy ra vấn đề gì, Diễn Vũ Viện không ở trong thành Trường An, nơi kiên cố nhất thiên hạ, thì tổn thất không hề nhỏ.
Nhưng quan điểm này bị nhanh chóng phủ định.