Đi ra cửa chính phủ tướng biên quân, Phương Giải giẫm tuyết đọng dày đặc đi về hướng Kim Nguyên Phường. Bởi vì tuyết đọng quá dầy, cho nên thanh âm giẫm lên kêu rất rõ ràng.
- Phương Giải, nghe nói hôm nay ngươi đi ra ngoài giết tặc phải không?
Hà thẩm giặt quần áo ở cách đó không xa cười ha hả hỏi.
Đó là một người đàn bà đã có chồng khăng khăng nói rằng mười năm trước mình là một mỹ nữ kiều nộn như hoa. Có lẽ cuộc sống là một tảng mỡ béo ngậy, mới nuôi được một đóa hoa trở thành một vị đại thẩm có eo như thùng nước, mặt đầy tàn nhan trong mười năm. Nhưng không thể nghi ngờ chính là, điều này không ngăn cản sự kiêu ngạo tới tận bây giờ của Hà thẩm.
- Vâng, gần đây Hà thẩm lại đẹp ra rồi. Con gái của lão Trần mới xuất giá vài ngày trước nhìn cũng không thuận mắt bằng Hà thẩm.
- Ai nha…hiện tại tiểu tử ngươi mới phát hiện lão nương đẹp hơn người khác sao? Năm đó lúc lão nương hành tẩu giang hồ, người theo đuổi lão nương có thể xếp hàng từ cổng thành Phan Cố.
- Lời này của Hà thẩm đã nói tới tâm khảm của ta rồi. Mỗi lần nhìn thấy ngài, ta đều có cảm giác cảnh đẹp ý vui. Thật giống như vào mùa xuân ấm áp, ngồi trên cỏ xanh mơn mởn, thưởng thức đóa hoa tươi nở rộ vậy. Cực kỳ là hưởng thụ.
Khuôn mặt tròn của Hà thẩm rõ ràng đỏ lên, nhịn không được nhăn nhó nói: - Vậy ngươi nói xem, lão nương giống như hoa gì?
Phương Giải cẩn thận suy nghĩ một phen, sau đó chân thành nói: - Hoa loa kèn.
- Tại sao?
Hà thẩm khẽ giật mình, không hiểu hỏi.
Phương Giải nhìn bộ ngực lớn và khuôn mặt tròn của Hà thẩm, rất chân thành ca ngợi: - Càng nở càng lớn.
- Phương Giác Hiểu!
Một tiếng tức giân vang lên trong hẻm nhỏ. Sau đó người nào đỏ hoảng sợ chạy ra khỏi hẻm như chó nhà có tang. Tốc độ cực nhanh khiến cho người ta phải líu lưỡi. Theo sát đó, một cái chậu gỗ cực lớn từ hẻm nhỏ bay ra. Pằng một tiếng rơi xuống mặt đất, vỡ tan tành.
Phương Giải chỉ cảm thấy gió thổi lồng lộng bên tai, trong lòng đắc ý nghĩ tới khinh công của mình lại tiến bộ hơn không ít.
Còn chưa chạy được ba mươi bộ, chợt nghe thấy thanh âm có thể chấn động cả tòa thành Phan Cố của Hà thẩm: - Phương Giác Hiểu, lão nương đã làm mối cho ngươi với khuê nữ của lão Ngô ở thành đông rồi đấy. Nếu ngày mai ngươi dám tới muộn, lão nương liền đập bể chiêu bài Kim Nguyên Phường của ngươi!
Phương Giải lập tức dừng chân, quay đầu nhìn Hà thẩm, hỏi: - Đập bể Kim Nguyên Phường? Ngài không cần chia hoa hồng à?
Hà thẩm xiên eo quát như hổ hống: - Ngươi chỉ cần trả lời lão nương có đi hay không!
Phương Giải còn chưa trả lời, tất cả cửa sổ trên đường cái lần lượt mở ra, có thiếu nữ đứng ở cửa sổ vội vàng hô: - Phương Giác Hiểu, nếu ngươi dám đi, ta liền từ đây nhảy xuống.
- Phương Giác Hiểu, nếu ngươi dám đi tìm nữ tử khác, ta liền xuất gia làm ni cô!
- Phương Giác Hiểu, ngươi là kẻ phụ tâm!
Một người đàn bà có chồng nổi giận nói: - Phương Giác Hiểu, nếu ngươi dám bội bạc khuê nữ nhà ta, ta liền chặt mệnh căn của ngươi cho chó ăn!
Có thiếu phụ thì thảm thiết rơi lệ, hối hận vì sao mình lại gả cho người khác sớm thế.
Chỉ có Tôn quả phụ mới hai mươi sáu tuổi đã thủ tiết năm năm, tựa ở cửa trước, cắn hạt bí, kiều mị nói: - Tiểu Phương Giải, sau này nếu lấy vợ thì cũng thường xuyên tới đây nhé.
Phương Giải ở đâu còn dám dừng lại, dưới chân giống như đốt pháo vậy, chạy vội ra ngoài. Lúc chạy ngang qua Tôn quả phụ, hắn bỗng nhiên mạnh mẽ dừng chân, sau đó nhanh chóng ngắt lên bộ ngực no đủ của Tôn quả phụ một cái: - Lần nào cũng chỉ biết gây thêm loạn. Khiến cho ta chịu tiếng xấu thay cho người khác. Nếu ta thực sự đã ăn người thì không nói làm gì, nhưng chỉ nhìn lén ngươi tắm rửa một lần, lẽ nào ngươi còn muốn trả thù cả đời…
Vê một cái, cảm xúc thật tốt. Phương Giải nhịn không được lại vê. Thậm chí có thể chuẩn xác tìm được hạt nhô lên sau lớp áo bông dày đặc: - Cái này coi như là lợi tức!
Sau khi đắc thủ, Phương Giải lại bắt đầu chạy vội. Lưu lại Tôn quả phụ đỏ bừng mặt, chấn kinh làm rơi đầy hạt bí ra đường.
Nghĩ tới lần này thực sự là bị tiểu gia hỏa kia đắc thủ, Tôn quả phụ không nhịn được tức giận: - Phương Giác Hiểu, có bản lĩnh thì lần sau ngươi lại sờ thử xem!
Phương Giải một bên chạy, một bên quay đầu nói: - Ta sẽ không bị lừa lần thứ hai đâu! Rốt cuộc chỗ đó ngươi lót mấy tầng bông vậy?
Tôn quả phụ lúng túng, che mặt quay vào nhà không dám quay đầu lại.
Quay vào nhà, Tôn quả phụ cởi áo, móc ra một tấm lót bông từ trong áo ngực, tiện tay vứt xuống mặt đất, giận dữ tự nhủ: - Nếu lão nương không lót một chút, ngươi làm sao bắt trúng?
Nhưng vừa nghĩ tới cách dầy như vậy, Phương Giải rõ ràng có thể chạm vào được chỗ đó của nàng, khuôn mặt không khỏi đỏ lên.
- Mụ…lão nương lại bị một tiểu tử choai choai đùa giỡn.
Nghĩ tới đây, Tôn quả phụ đứng phắt dậy, sắc mặt quyết tuyệt.
Ăn đậu hũ của ta không phải dễ dàng như vậy. Nếu lão nương có cơ hội, một hơi liền ép khô đậu hũ của ngươi. Tôn quả phụ đứng ở trong phòng, thật giống như một đấu sĩ vậy, sĩ khí ngẩng cao. Mà lúc này, đám vợ bé và thiếu nữ nhìn Phương Giải chạy như điên, ánh mắt có chút mê ly. Có người nhịn không được háo sắc, nhìn tấm lưng kia nói: - Chạy trốn mà cũng đẹp trai như vậy…
Ai nha!
Đầu phố, người nào đó trượt chân một cái, nằm sấp xuống, đẹp trai tới rối tinh rối mù.
…
…
Phan Cố là một tòa biên thành nằm ở cuối Tây Bắc của Đại Tùy. Tòa thành này chỉ rộng chừng ba dặm rưỡi, cùng là tòa thành nhỏ nhất của Tây Bắc. Đi ra cửa thành hướng về phía tây chừng sáu mươi dặm, có một dãy núi không cao, nhưng trải dài dằng dặc về phía nam bắc. Dùng lời của các biên quân trong thành Phan Cố để miêu tả, thì dãy núi kia giống như vô số bộ ngực của nữ nhân.
Trên thực tế, dãy núi này được gọi là dãy núi Lang Nhũ. Nghe nói ở đại thảo nguyên rộng bao nga bát ngát, tổ tiên của Hoàng Tộc đế quốc Mông Nguyên chính là loài sói. Tổ tiên của bọn họ được sinh ra ở dãy núi này.
Nhưng điều khiến cho người của đế quốc Mông Nguyên bi phẫn và bất đắc dĩ, chính là đế quốc Đại Tùy ở Đông Nam kia từ sau khi quật khởi, dãy núi này rốt cuộc đã không hoàn toàn thuộc về bọn họ. Đương nhiên, cũng không hoàn toàn thuộc về Đại Tùy.
Một trăm hai mươi năm trước, Cao Tổ Hoàng Đế của Đại Tùy là Dương Kiên sau khi lập quốc, không ngừng dẫn theo quân đội mở rộng địa bàn. Trải qua ba mươi năm, hàng trăm trận chiến lớn nhỏ, chưa từng thua một trận nào.
Mãi cho đến khi quân đội của Đại Tùy đi về phía tây đánh tới dãy núi Lang Nhũ, đế quốc Mông Nguyên cường đại nhất của phía tây rốt cuộc không chịu được sự gây sự của quốc gia mới thành lập là Đại Tùy. Bốn mươi vạn thiết kỵ đi ra thảo nguyên, vượt qua dãy núi Lang Nhũ tấn công quân Tùy. Nhưng điều khiến cho người ta không nói được gì, chính là được xưng thảo nguyên tinh kỵ, vô địch thiên hạ đấu với mười hai vạn Phủ Vệ tinh binh của Đại Tùy, lại không chiếm được một chút tiện nghi nào.
Dù quân
đội của Đại Tùy thiếu thốn chiến mã, nhưng bộ binh tinh duệ bách chiến của bọn họ lại tạo thành một đội hình vững chắc giống như là dãy núi Yên Sơn ở phía nam vậy, không thể nào rung chuyển. Bốn mươi vạn kỵ binh Mông Nguyên chết trận mười một vạn. Binh lính tinh duệ của Đại Tùy cũng tổn thất bốn vạn. Đế quốc Mông Nguyên không cam lòng chịu nhục, đã triệu tập trọng binh, do đích thân Mông Khoát, người được xưng là Thiên Khả Hãn thống suất hai mươi vạn kỵ binh trợ giúp. Đúng lúc gặp phải Hoàng Đế khai quốc của Đại Tùy là Dương Kiên cũng suất quân chạy tới.
Mười vạn tinh binh Tả Vũ Vệ, Hữu Vũ Vệ, Tả Kiêu Vệ, Tả Ngự Vệ của Đại Tùy tao ngộ hai mươi vạn kỵ binh của đế quốc Mông Nguyên. Dựa vào trường mâu, cự thuẫn tạo thành chiến trận, Dương Kiên đấu ba trận đều thắng. Bức lui Mông Khoát phải rút về dãy núi Lang Nhũ. Trận chiến này bị Hoàng Tộc Mông Nguyên coi là trận chiến nhục nhã nhất.
Từ sau đó, song phương kịch chiến sáu năm. Đế quốc Mông Nguyên không thể tìm về được mặt mũi. Mà Đại Tùy chỉ mới thành lập, cũng vô lực sát nhập thảo nguyên. Cuối cùng song phương ký kết hiệp nghị ở dưới núi Lang Nhũ. Dùng dãy núi Lang Nhũ làm giới hạn. Phía tây của dãy núi là lãnh thổ của đế quốc Mông Nguyên. Mà phía đông là lãnh thổ của Đại Tùy.
Bởi vậy liền có biên thành Phan Cố, liền có thành Niết Bàn ở bên kia dãy núi Lang Nhũ.
Tới hiện tại, hiệp nghị kia đã trải qua gần trăm năm. Song phương vẫn bảo trì hòa bình. Nhưng bất kể là Đại Tùy hay là Mông Nguyên, các đời Hoàng Đế kế nhiệm đều muốn đánh bại đối phương để lưu danh sử sách.
Đại Tùy nằm ở Trung Nguyên, coi nghề nông là chính, thiếu thốn các loại da, ngọc thạch, dê bò, nhất là chiến mã, nên không thể xâm nhập vào thảo nguyên để tác chiến. Mà đế quốc Mông Nguyên lại thiếu sắt, muối ăn, gấm vóc, trà và rượu ngon. Bộ binh của bọn họ lại quá yếu, đối mặt với rất nhiều thành trì của Trung Nguyên liền không có biện pháp nào.
Bên này của dãy núi Lang Nhũ có biên quân Phan Cố, bên kia thì có lang kỵ của thành Niết Bàn, hai bên đều muốn chiếm được thành của đối phương, sau đó đứng ở trên thành của đối phương đái một bãi. Nhưng ba năm trước đây, vị Hoàng Đế thứ sáu của Đại Tùy là Dương Dịch, sau khi gặp gỡ vị Đại Khả Hãn thứ ba mươi của đế quốc Mông Nguyên là Mông Ca, thành Phan Cố liền có một thân phận khác.
Thị trường.
Thương nhân của Đại Tùy có thể vận chuyển hàng hóa cần thiết tới thành Phan Cố, trao đổi dê bò, da, ngọc thạch với dân chăn nuôi. Sáu ngày, ngày mùng một, ngày mùng tám, ngày mười một, mười tám, hai mươi mốt, hai mươi tám của tháng cho phép mở chợ. Để đổi được muối ăn, lá trà và gấm vóc, những mục dân kia đều tới cửa thành xếp hàng từ sớm. Dù cho tiết trời rất giá lạnh.
Trong mắt những dân chăn nuôi kia, biên quân Đại Tùy trong thành Phan Cố thật khiến cho người ta chán ghét. Nhưng không ai trong bọn họ dám gây sự. Bởi vì tướng quân Lý Hiếu Tông của biên quân là một người cực kỳ công chính và nghiêm khắc. Nếu có dân chăn nuôi nào gây sự, nhẹ thì quất ba mươi roi. Nặng thì chặt đầu thị chúng. Cho nên những mục dân kia vừa hận vừa e ngại hắn.
Không chỉ là như vậy, nếu có thương nhân của Trung Nguyên nào gian trá lừa gạt dân chăn nuôi, hoặc là có hành động ép mua ép bán bị Lý Hiếu Tông biết, cũng y nguyên bị phạt nặng. Quy củ vẫn đơn giản, dựa theo tình tiết, nghẹ thì quất ba mươi roi, nặng thì chặt đầu thị chúng. Cho nên mục dân kia cũng vừa kính vừa thích hắn.
Cần phải nói rõ là, những người bị phạt ba mươi roi, không có một người nào gắng gượng được năm ngày.
Cũng phải nó rõ rằng, lúc hành hình là dùng roi buộc đầy đồng tiền. Một khi quật xuống, máu thịt liền mơ hồ. Cho nên quất ba mươi roi và chém đầu khác nhau duy nhất, chính là chém đầu có thể miễn cưỡng giữ lại toàn thây.
Nhưng Nha Tướng biên quân Lý Hiếu Tông từng nói qua. Khi dễ người trong thảo nguyên không coi vào đâu, nhưng nếu ảnh hưởng tới quy củ của thành Phan Cố, khiến cho những người trong thảo nguyên kia không dám tới, khiến cho hàng năm mất đi hơn mười vạn lượng bạc trắng bóng, thì là một việc tuyệt đối không thể dung tha.
….
…
Mùng tám tháng hai, là ngày mở chợ. Những mục dân kia thành thật giao thuế ở cửa thành, sau đó đi tới chợ trao đổi hàng hóa mà mình muốn. Mà tới trưa, thành Phan Cố càng trở nên náo nhiệt. Mục dân có thừa tiền trong người hoặc là thương nhân kiếm được tiền sẽ tràn vào quán ăn, thanh lâu, còn có sòng bạc để tiêu xài. Cho nên mỗi khi tới phiên chợ, nữ tử của thanh lâu hận nhất chính là vào lúc đó thân thể không khỏe. Thiếu đi tiền thưởng của những vị khách hào phóng kia.
Những mục dân kia rất tôn sùng gấm vóc và lá trà của Trung Nguyên, càng tôn sùng nữ tử xinh đẹp da trắng của Trung Nguyên. Dù thảo nguyên không thiếu mỹ nữ, nhưng phần lớn có làn da đen do phơi nắng khi chăn thả. Hơn nữa eo lại to như thùng nước. So với những nữ tử trang điểm của thanh lâu kia, thực giống như trời và đất vậy.
Mục dân đều là những người hào sảng. Trên cơ bản sẽ không mang theo tiền dư rời khỏi thành Phan Cố. Bọn họ chỉ cần mang theo hàng hóa đi là đủ. Tiền của Đại Tùy đối với bọn họ mà nói, thật không có ý nghĩa. Cho nên các cô nương của thanh lâu lại yêu thích mục dân của thảo nguyên hơn những thương nhân keo kiệt của Trung Nguyên.
Thực ra rất nhiều mục dân tới thành Phan Cố, mục đích chủ yếu không phải vì trao đổi hàng hóa, mà là vì tới ba tòa nhà giải trí của thành Phan Cố để tìm sự kích thích.
Ba tòa nhà đó, chính là Khách Thắng Cư, Hồng Tụ Chiêu và Kim Nguyên Phường.
Một quán ăn, một thanh lâu, một sòng bạc.