Tranh Bá Thiên Hạ

1: Nỗi đau trong quá khứ như dao cứa vào tim ((1))


trước sau

Tất cả mọi người trong đại sảnh đều chăm chú nhìn hắn bước lên lầu. Những kẻ thường xuyên đến Hồng Tụ Chiêu đều biết người đứng đầu thực sự của Hồng Tụ Chiêu chính là Tức đại nương, nhưng đã lâu rồi đại nương không tiếp khách nữa. Nghe nói nữ nhân này gần đây thường xuyên ngồi xe ngựa rời khỏi Hồng Tụ Chiêu đến Thanh Phong Quán đàm đạo với Tiêu chân nhân.

Trong con mắt của bách tính ở thế tục thì Tiêu chân nhân chính là thần tiên.

Một bà chủ ca múa lại có quan hệ không đơn giản với Tiêu chân nhân khiến người ta không có cách nào suy đoán nổi con người có tên Tức Họa Mi này. Chỉ có điều nếu liên tưởng đến món lễ vật không nhỏ mà Di Thân Vương tặng cho Hồng Tụ Chiêu vào ngày khai trương thì mọi người cũng không lấy gì làm lạ. Do đó cả thành Trường An cũng bắt đầu lưu truyền một câu chuyện có phần ác độc...Nội dung chính của câu chuyện này kể về một nữ nhân có môn Mị công rất lợi hại, đã ngủ với hết lượt các quan lớn trong thành Trường An.

Ví dụ đó chính là minh chứng hùng hồn, nếu không sao lại có nhiều quý nhân ủng hộ việc kinh doanh của Hồng Tụ Chiêu đến vậy?

Muốn tìm ra này lời đồn đại này xuất phát từ nơi nào kỳ thực không khó. Trong lời nói này đã lộ ra vị chua loét mà nếu là người thông minh thì đều có thể nhận ra. Từ khi Hồng Tụ Chiêu khai trương thì công việc làm ăn ở chốn Thanh lâu trong thành Trường An ngày càng thảm hại. Cả đám nhà giàu địa chủ mặt mày bóng bẩy bỗng dưng trở nên cao nhã thanh lịch, tình nguyện trả những món bạc lớn tại Hồng Tụ Chiêu chỉ để được nghe tiểu khúc, xem khiêu vũ mà chẳng màng đến Thanh lâu, khiến cho những cái bụng trắng trẻo của các Hồng cô nương ngày càng co quắp.

Kỳ thật cũng không có gì khó hiểu, các bậc phú hộ đương nhiên luộn muốn thể hiện khả năng chịu chơi của mình. Bọn họ có tiền cho nên phải tìm mọi cách thể hiện đẳng cấp hơn người của bọn họ. Đơn giản chỉ là Hồng Tụ Chiêu đã đánh trúng tâm lý, hướng bọn họ tới cuộc sống xa hoa nhưng không mất đi nét thanh tao văn nhã. Thanh lâu dù có hẫn dẫn đến đâu cũng chỉ là một nơi dung tục mà thôi.

Dám đắc tội với toàn bộ Thanh lâu của Trường An này đủ thấy Tức đại nương căn bản chẳng sợ gây thù hằn với người ta. Có điều nói một cách công bằng thì các Đông chủ của những thanh lâu này so với Tức đại nương đúng là không thể cùng một đẳng cấp được.

Cho nên có kẻ dám phao tin đồn nhảm sau lưng, gan lớn hơn chút là dám thuê vài tên lưu manh hắc đạo thừa lúc ban đêm tạt đồ cứt đái vào Hồng Tụ Chiêu, chứ nếu gặp nhau ở ban ngày, bọn họ đều phải khách khí hỏi thăm Tức đại nương.

Toàn bộ Hồng Tụ Chiêu được trang hoàng vô cùng lộng lẫy, dù có tìm kỹ thế nào cũng không tìm ra được một chút tục khí.

Phương Giải vừa đi lên thang lầu vừa cẩn thận dò xét tỉ mỉ một lượt thì phát hiện đã có sự khác biệt rất lớn so với lần trước hắn đến. Xem ra Tức đại nương cũng hiểu rất rõ sự nguy hại của bốn chữ "thị giác mệt nhọc" này, thỉnh thoảng lại thay đổi một chút, thay đổi lại phong cách bên trong Hồng Tụ Chiêu.

Trên sân khấu dưới lầu, bốn tiểu mỹ nhân như hoa như ngọc đang uốn vòng eo nhỏ xíu nhảy khúc Nữ Thần Phi Thiên. Vũ khúc này chẳng phải bí kỹ gì, rất nhiều vũ ca đều có thể trình diễn được, nhưng bất kể là trình diễn ở đâu cũng không thể sánh được với Nữ Thần Phi Thiên tại Hồng Tụ Chiêu này, nguyên nhân căn bản chính là ở người khiêu vũ.

Dung mạo, dáng người của bốn tiểu vũ nữ giống hệt nhau. Vũ kỹ xuất chúng, dung mạo xuất chúng, bố trí vũ khúc lại càng xuất chúng khiến cho bốn tiểu mỹ nhân tung tăng nhảy múa, động tác nhất quán, giống nhau như đúc, thật khiến cho người nhìn mãn nhãn, tâm trạng vui thích. Đám phú hộ dưới sân khấu, mười người thì phải đến tám chín người trong lòng ngứa ngáy thầm nghĩ nếu có thể thu nhận được cả bốn tiểu mỹ nhân này, cùng lăn lộng trên một chiếc giường lớn, tay trái ôm, tay phải ôm thì chẳng phải là một chuyện mất hồn hay sao?

Bốn khuôn mặt giống hệt nhau của các tiểu mỹ nhân rủ xuống khiến cho không ít kẻ phải chảy nước miếng.

Tiếc thay, bốn mỹ nhân này chỉ nhìn được mà không sờ được. Đúng là càng muốn thì lại càng không đạt được, càng không đạt được thì
lại càng muốn chiếm cho bằng được.

Tức đại nương đứng ở cửa sổ nói một tiếng Phương Giải lên đây, liền quay trở lại. Sau khi lên tới lầu ba Phương Giải chỉnh lại một chút y phục rồi mới gõ cửa, nghe thấy có tiếng mời vào, hắn mới đẩy cửa bước vào. Vào tới phòng hắn dùng thân phận hậu bối để chào, rất đâu ra đấy.

- Chuyện ngươi bị giữ lại ta có biết.

Câu đầu tiên của Tức đại nương khiến trong lòng Phương Giải hơi chấn động. Người phụ nữ này rốt cuộc là nội tình thâm sâu đến đâu? Việc mình bị nhốt trong Đại Nội Thị Vệ Xử vô cùng bí mật, trong triều đình cũng chưa có mấy người biết. Người này đã lùi về ẩn cư làm lão bản nương, làm sao biết được tin này?

Tuy nhiên Phương Giải rất nhanh đã tìm được đáp án. Sau khi hắn trở về đã nghe thấy người ta nói rằng những ngày này Tức đại nương thường xuyên đi đạo quán. Một khi đã như vậy thì... Biết Phương Giải bị nhốt cũng cũng không phải là việc khó gì. Hạng Thanh Ngưu đã biết chuyện lẽ nào Tiêu chân nhân lại không thể biết?

- Khiến đại nương lo lắng rồi.

Phương Giải hơi khom người nói.

Tức đại nương chỉ chiếc ghế dựa cách đó không xa nói:

- Đừng làm bộ nho nhã nữa, ta nhìn không quen đâu.

Phương Giải cười hì hì rồi ngồi xuống ghế nói:

- Ta mới trở về liền vội vã đến thăm đại nương.

Tức đại nương không để ý tới câu nói dối này của hắn, trầm mặc một hồi mới hỏi:

- Ngươi có đi gặp lão bản nương của cửa hàng thịt chó Vân Kế không?

- Tiểu nhân vẫn chưa

Phương Giải thành thật trả lời.

- Lẽ ra ngươi nên đến thăm nàng ta. Nếu không phải nàng ta nói dối trước mặt bệ hạ giúp ngươi thì ngươi đừng hòng thoát ra được, mười phần thì chắc đến tám chín phần ngươi sẽ bị chém đầu.

Nói dối?

Phương Giải ngẩn ra:

- Xin đại nương cứ nói thẳng, ta nghe lời này của đại nương sao lại hốt hoảng như vậy?

Tức Họa Mi híp mắt nhìn hắn một cái, bỗng nhiên cười nói:

- Ngươi chẳng lẽ không tự cho mình là đệ tử của Trung thân vương đấy chứ? Ngày đó ở Phan Cố, ngươi chẳng qua chỉ là ngồi cùng chỗ, uống chung với y nửa bình Lê Hoa của lão bản nương Đỗ Hồng Tuyến thôi mà. Chỉ có vậy ngươi dựa vào cái gì tự cho rằng mình là truyền nhân của y?

Phương Giải biến sắc, không nhịn được vội hỏi:

- Đại nương biết rõ tình hình sao?

Tức Họa Mi dừng lại một chút rồi lại nói:

- Nếu quả thật muốn nói giữa các ngươi có quan hệ gì thì ngươi chỉ có thể gọi y là ân nhân, nhưng ngươi tuyệt đối không xứng là truyền nhân của y. Chẳng qua là y nhìn thấy bộ dạng sắp chết đáng thương của ngươi nên ra tay cứu ngươi mà thôi. Những người trên đời này được y cứu thực sự có quá nhiều. Mấy chục năm thái bình của Đại Tùy chính là nhờ y đó. Lẽ nào bách tính của Đại Tùy đều được tính là truyền nhân của y?

Những lời này như một chậu nước lạnh giội xuống đầu Phương Giải, khiến toàn thân hắn ớn lạnh.

- Ngươi rất may mắn.

Tức đại nương nhìn Phương Giải rất nghiêm túc nói:

- Ta gọi ngươi lên lầu chỉ là để cho ngươi hiểu rõ điều này. Ngươi chẳng qua là có vận khí tốt. Ta sẽ không nói trước mặt người khác là ngươi không phải là truyền nhân của y, nhưng ngươi cũng không thể tự cho mình là truyền nhân của y. Điều này ngươi nhất định phải làm được.

Tức Họa Mi nói rành rọt từng câu từng chữ:

- Truyền nhân của y có lẽ nào lại dễ làm như thế, ngươi... Còn chưa có tư cách đó.

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện