Phương Giải là một người đặc thù nhất Diễn Vũ Viện, hắn gần như rất ít xuất hiện ở trong phòng học. Đối với việc này, giáo thụ Mặc Vạn Vật đã thành thói quen. Hắn biết Phương Giải vẫn chưa tha thứ cho mình, dù sao sự việc trên núi Bán Nguyệt đúng là vì hắn mới phát sinh.
Cho nên khi hắn nhìn thấy Phương Giải đi về phía Tàng Thư Lâu chứ không phải phòng học, ngoại trừ lắc đầu cười khổ còn có thể làm gì? Hắn là giáo thụ của Diễn Võ Viện, không thể bảo hắn cứ suốt ngày chạy theo một học sinh để xin lỗi. Đối với sự việc trên núi Bán Nguyệt, Mặc Vạn Vật có hận ý nhưng không mấy hối hận. Học sinh Diễn Võ Viện nếu đến một chút thất bại cũng không chịu đựng được, tương lai sao có thể lãnh binh ra trận?
Sớm một chút tiếp xúc với cái chết, đối với học sinh mà nói cũng không phải chuyện xấu.
Đương nhiên, đối với người chết mà nói đây là một việc rất không công bằng.
Phương Giải sau khi vào Tàng Thư Lâu liền ngồi xuống vị trí quen thuộc, gần cửa sổ, có thể nhìn thấy cảnh người qua người lại ở bên ngoài. Hơn nữa vị trí này nằm ở trong góc, vắng vẻ yên tĩnh. Hắn có thể yên ổn đọc sách, cũng có thể thả lỏng nhắm mắt minh tưởng. Từ lần trước Mã Lệ Liên nhìn thấy hắn phun ra mười mấy con sâu, Phương Giải không còn gặp lại nàng trong Tàng Thư Lâu nữa.
Đối với sự thay đổi này của Mã Lệ Liên, Phương Giải một chút cũng không thèm để ý. Hắn và cô gái đó vốn sẽ chẳng có quan hệ gì, hơn nữa nàng ta cũng chưa từng đi vào trong lòng Phương Giải.
Vạn Kiếm Đường kiếm lục đã xem xong, cuốn sách này ghi chép toàn những thứ vụn vặt không toàn diện. Nhưng Phương Giải căn cứ kiếm chiêu sắc bén trong đó tổng kết ra vài đường đao pháp, những lúc tự mình luyện cũng cảm thấy rất có hiệu quả. Phương Giải xuất thân biên quân, từ nhỏ đã quen nhìn thấy chém giết. Cho nên yêu cầu của hắn đối với chiêu thức cực kì đơn giản, đó chính là trực tiếp nhanh chóng. Đơn giản dễ hiểu, một đao giết địch.
Tạ Phù Diêu từng biểu diễn qua lưỡng nghi kiếm pháp của núi Võ Đang, nhưng kiểu chiêu thức phiêu nhiên như tiên này Phương Giải không thích. Nếu là quyết đấu với người trong giang hồ, kiếm chiêu linh dật phiêu sái đúng là có hiệu quả. Nhưng đặt trước hai quân, kiếm pháp này hoàn toàn vô nghĩa, ngay cả đại gia kiếm pháp đương thời cũng không thể nhanh nhẹn nhảy múa giữa vạn quân.
Phương Giải mấy ngày nay đọc đều là sách liên quan đến làm thế nào để tu hành, vào Tàng Thư Lâu của mấy đại tông môn tu hành cơ bản đều có thể tìm thấy. Trên cơ bản nghìn bài một điệu, vạn biến bất ly kì tông. Phương Giải thử điều động thiên địa nguyên khí mà mình có thể cảm nhận được, mặc dù mấy ngày nay cũng có chút tiến bộ, nhưng dùng trong thực chiến vẫn là không có hiệu quả. Nhắm mắt trầm tư một lúc, Phương Giải đột nhiên nghĩ ra mình dường như đã sai ngay từ phương hướng ban đầu.
Từ sau khi hắn có thể cảm nhận được thiên địa nguyên khí, đã nghĩ làm thế nào có thể giết địch cự ly xa giống như tu hành giả. Nhưng thiên địa nguyên khí hắn có thể cảm nhận loãng đến đáng thương, căn bản không thể sử dụng. Minh tư khổ tưởng cũng không tìm ra cách, hắn đột nhiên nghĩ đến cảnh giới hiện tại, nếu có thể đem thiên địa nguyên khí điều động, vậy đã là thành công cực lớn rồi. Dù sao hắn vẫn sở trường là cận chiến, đây mới là việc hắn cần suy tính bây giờ.
Hiểu được điểm này, Phương Giải bắt đầu thử để mình cảm nhận thiên địa nguyên khí tiến vào trong nắm đấm. Hắn không có khí hải, không thể đem nguyên khí tồn trữ trong đan điền khí hải. Nhưng có thể đem nguyên khí tập trung tại một điểm, mặc dù hơi yếu, nhưng đối với việc tấn công mà nói có lẽ có chút trợ giúp.
Thân thể hắn vốn dĩ đã cực kì cường hãn, nếu còn có thể điều động thiên địa nguyên khí, lực công kích khẳng định còn sẽ gia tăng. Đây là một thử nghiệm rất lớn mật, hắn không phải đem thiên địa nguyên khí nạp vào khí hải trong người, sau đó chuyển hóa thành nội kình hòa tan vào xương cốt tứ chi, mà đem nguyên khí ngưng tụ bên ngoài cơ thể, giống như bọc thêm một cái lồng sắt bên ngoài nắm đấm.
Vừa nghĩ ra biện pháp này, Phương Giải liền muốn làm thử. Khoanh chân ngồi trên sàn nhà, hắn cảm nhận thiên địa nguyên khí chạy qua bên ngoài cơ thể, thử đem nguyên khí ngưng tụ xung quanh nắm đấm, nhưng cách thử này vốn dĩ có chút không chuẩn mực. Cho nên sau hơn một canh giờ, Phương Giải vẫn không có tiến triển gì.
Hắn nhìn mặt trời bên ngoài, biết đã gần chính ngọ. Cho nên đứng dậy rời đi, chào hỏi cụ già xong hắn trực tiếp đi đến mã tràng, cho con xích hồng mã ăn cỏ. Đang định rời đến thực đường ăn cơm thì đột nhiên nhìn thấy mã phu xách theo thùng nước nháy mắt với mình. Đây tuyệt đối không phải vì mắt hắn khó chịu cho nên mới nháy mắt, mà rõ ràng là muốn thu hút sự chú ý của Phương Giải.
Phương Giải nhìn bốn phía xung quanh, phát hiện đúng là nháy mắt với mình mới lên tiếng nói:
- Xích hồng mã của ta có phải nên kéo ra ngoài chạy nhảy một chút hay không? Trông nó mập đến mức sắp không chạy nổi nữa rồi.
Mã phu bật cười thành tiếng nói:
- Không sao, đây là giống nổi tiếng của Bắc Liêu, mập thêm tí nữa vẫn có thể chạy băng băng, chỉ cần kéo ra chạy một vòng, là có thể khôi phục lại.
Hắn đi đến bên cạnh Phương Giải, đổ thêm nước cho xích hồng mã:
- Viện tử trên phố Đông 26 ngươi không thể đi nữa, bên trong có mai phục. Công công đã biết nơi đó, phái người âm thầm quan sát, bây giờ nơi đó có không ít cao thủ. Ngoài ra, sau khi trở về ngươi ra chợ mua hai hạ nhân, sẽ có một thiếu niên trông rất bắt mắt cắm biển bán thân, ngươi mua hắn về làm thư đồng. Về phần phải mua ai, đến lúc đó ngươi sẽ biết, đều là cao thủ công công điều động cho ngươi.
Mã phu thấp giọng nói xong những lời này, sau đó lớn tiếng cười nói:
- Tiểu Phương đại nhân đúng là hảo phúc khí, ngay cả tướng quân triều đình muốn có được ngựa của Bắc Liêu cũng rất khó khăn.
Phương Giải cũng cười nói:
- Vận khí của ta lúc nào cũng tốt.
- Bệ hạ có ý chỉ gì không?
Hắn hạ giọng hỏi.
Mã phu lắc lắc đầu thấp giọng nói:
- Bệ hạ không có chỉ thị gì, chỉ có công công bảo ta chuyển lời cho Tiểu Phương đại nhân, không nên tham công, không nên nóng vội.
Phương Giải ngẩn ra, cười cười nói:
- Nếu công công đã quan tâm như vậy, ta có thể đưa ra một yêu cầu được không.
- Tiểu Phương đại nhân mời nói.
- Mua hạ nhân mua thư đồng không cần tiền sao? Nếu công công đồng ý cho ta mấy vạn lượng bạc, ta sẽ rất cảm kích.
Mã phu kia ngây ra một lúc, ánh mắt nhìn Phương Giải giống như nhìn quái vật.
- Cái này… ta nhất định chuyển lời.
Hắn nói xong một câu, sau đó xách thùng nước bỏ đi.
Đợi người kia biến mất, Phương Giải không kìm được nhíu mày nghĩ. Gặp mặt trong Diễn Võ Viện cũng phải làm bộ thần bí như vậy, không lẽ trong Diễn Võ Viện cũng có người hoàng đế không tin?
…
…
Mặt trời mới hơi ngả về đằng tây Phương Giải đã rời khỏi Diễn Võ Viện, tìm đến nơi mã phu nói. Đây là một khu chợ có quy mô cực lớn, hoàn toàn trái ngược với khu chợ Phương Giải đi tìm Xuân Cô Đồ Phu, nơi này là do quan phủ tổ chức, lui tới đều là đại khách thương. Ở góc trong cùng của chợ, chính là nơi giao dịch nhân khẩu.
Nô lệ bán ở đây, một bộ phận là gia quyến của quan viên hoạch tội, bị giáng làm nô lệ, đưa ra chợ buôn bán. Một bộ phận là trong nhà xuất hiện khó khăn không thể ứng phó, đành phải tự mình bán thân. Còn có một bộ phận là tù binh biên quân Đại Tùy
từ các nơi bắt về, đều là những man tử có diện mạo hoàn toàn khác người Trung Nguyên.
Trong khu chợ nhân khẩu này, giá bán cao nhất chính là gia quyến quan viên. Những hạ nhân này bởi vì chủ tử nhà mình phạm tội mà bị liên lụy, nhưng họ cũng không buồn đến mức tìm đến cái chết. Hạ nhân nha hoàn phú hộ bình thường, thích nhất là chọn những người này. Bởi vì có hiểu quy tắc, so với mua man tử tốt hơn nhiều. Hơn nữa thông thường tiểu thiếp và nữ nhân của phạm quan, đều sẽ bán được giá tiền cực cao, thương nhân có tiền nhưng thân phận thấp, họ muốn ngủ với nữ nhân quan gia thì chỉ có thể tìm ở chỗ này. Nếu mua một nữ nhân phạm quan hoặc là tiểu thiếp về làm vợ lẽ, cũng là chuyện cực kì có thể diện.
Còn man tử bình thường là thương nhân mua về làm cu li, cũng không cần phát tiền lương, chỉ cần ăn no là được. Những Man tử này bình thường lỗ mãng, nhưng rất có khí lực. Thương hành thích mua những người như vậy, có thể tiết kiệm được một số tiền lớn thuê người bên ngoài.
Nhưng mấy năm nay Đại Tùy không có chiến sự, nô lệ man tử số lượng không nhiều, có tiền cũng không mua được. Chỉ cần đến một nhóm, liền bị cướp giật sạch sẽ, dễ bán y như gia quyến phạm quan.
So sánh mà nói, những người bởi vì trong nhà xuất hiện việc khó mà phải bán thân rất ít có người hỏi. Bởi vì người Tùy vốn kiêu ngạo, không phải khó khăn không qua nổi chẳng ai muốn làm nhục bản thân. Những người này mua về cũng không dễ sai khiến, thường thường còn mang theo vài phần ngạo khí.
Phương Giải tìm đến nơi này mất đúng nửa canh giờ, hắn cố ý đi thật chậm nhưng không có ai chủ động nói chuyện với hắn. Điều này khiến hắn có chút kinh ngạc, mã phu kia nói chỉ cần đến nơi là có thể nhận ra người Tô Bất Úy an bài, nhưng đi được một nửa rồi vẫn không có phát hiện. Đang lúc tìm kiếm, liền nhìn thấy một người bán kẹo hồ lô, Phương Giải thuận tay mua hai xâu. Một xâu mình ăn còn mua xâu gói về dự định cho Trầm Khuynh Phiến.
Đúng lúc này, hắn nhìn thấy người mình muốn tìm.
Ba người, đứng liền một chỗ.
Một người là hán tử bai rộng eo tròn, trước mặt bày một tấm biển, trên đó viết bạc ròng một trăm lạng, thiếu một tiền cũng không bàn nữa. Một người là một thư sinh, áo mặc trên người cũng không biết bao nhiêu người chưa giặt, bẩn đến khó tin. Thời tiết còn lạnh nhưng trong tay hắn lại cầm một cái quạt rách, trên quạt viết bốn chữ, cầu người có duyên. Đứng bên cạnh thư sinh, chính là thiếu niên mã phu kia nói, nhưng lúc nhìn thấy thiếu niên này Phương Giải không kìm được chửi thầm một câu.
Đây là một thiếu niên vừa đen vừa gầy, khiến Phương Giải vừa nhìn thấy liền liên tưởng đến Châu Phi đại lục. Dáng dấp khoảng chừng mười bốn mười lăm tuổi, mặc một bộ áo da rách rưới. Thiếu niên đang nháy nháy mắt với Phương Giải, dưới mũi hắn treo hai dòng nước mũi như con xuân tằm, rõ ràng đã chảy gần đến miệng, lại được hắn cực thần kì hít lên.
Một đầu tóc khô vàng, giống như cái ổ rơm của bọn gà mái, hơn nữa thiếu niên này gầy đến mức khiến người ta không muốn nhìn lần thứ hai, đầu to người nhỏ, rõ ràng là hậu duệ của người ngoài hành tinh và thổ dân Châu Phi.
Tô Bất Uy kiếm đâu ra ba người này vậy?
Hán tử kia muốn giá một trăm lạng bạc, cho dù là một lựa chọn tốt để làm cu li, nhưng ai có thể bỏ ra một trăm lạng bạc mua hắn? Mua mười nô lệ Man tử cũng chính là cái giá ấy, so với hắn làm được nhiều việc hơn nhiều. Thư sinh kia, vừa nhìn đã biết điển hình trói gà không chặt, rõ ràng bẩn thỉu nhếch nhác, nhưng lại một mặt gần bùn mà chẳng hôi tanh mùi bùn. Còn tiểu tử đen kia, mua về ngoại trừ tạo hiệu quả buồn nôn giảm béo ra, chắc là chẳng thể dùng vào việc gì khác.
Phương Giải mặc dù trăm lần không muốn, nhưng vẫn phải đi qua.
Hắn nhìn tráng hán kia trước, nhíu mày hỏi:
- Ngươi tại sao cảm thấy mình đáng giá một trăm lạng bạc?
Tráng hán để râu quái nón, ngực áo mở rộng lộ ra một chùm lông đen không ngờ lại một mặt ngượng ngùng, giống như là đang e thẹn, cúi đầu nhìn mũi chân mình nhỏ nhẹ nói:
- Ta có khí lực, lại còn khéo tay… Ta dám đánh cược, nữ công của tất cả đại cô nương tiểu tức phụ (con dâu) trong thành Trường An này đều không đẹp bằng ta.
Để chứng minh, hắn còn từ trong áo lấy ra một cái túi vải mở ra. Phương Giải phát hiện bên trong là các loại kim thêu hoa, ngắn nhất chỉ khoẳng ba bốn centimet, dài nhất có thể gần một thước.
Phương Giải bị sự ngượng ngùng của tráng hán này làm cho rùng mình buồn nôn, nhìn sang hắc tiểu tử kia bỗng cảm thấy thuận mắt hơn rất nhiều.
Hắn lại hỏi thư sinh:
- Sao phải bán mình?
Thư sinh ngẩng cao đầu hắng hắng giọng nói:
- Ta là người đọc sách, mặc dù luân lạc đến tự mình bán thân, nhưng cũng phải tìm một thư hương môn đệ hiệu lực, trong đầu ta có vô vàn kiến thức, nhân gia bình thường tự nhiên là không để mắt. Nhìn cách ăn mặc của công tử hình như cũng là người đọc sách, chắc hiểu khí tiết của người đọc sách.
- Nói thẳng đi.
Phương Giải xua tay ngắt lời thư sinh.
- Bữa bữa nhất định phải có thịt!
Thư sinh nói như chặt đinh chém sắt.
Phương Giải thở dài một tiếng, nhìn sang hắc tiểu tử đang định há miệng hỏi. Tiểu tử này liền giống như con tinh tinh lớn giơ hai nắm tay đấm lên ngực mình bộ dạng cực kì dũng mãnh nói:
- Khí lực của ta rất lớn! Lớn đến mức công tử ngài cũng không dám tin!
Hắn đang nói chuyện thì trong miệng phun ra một ngụm máu, Phương Giải đành phải lập tức gật đầu nói:
- Ta tin ngươi rồi…
Vào một buổi chiều ánh tà dương đem những cái bóng kéo dài thật dài, Phương Giải dẫn theo ba quái nhân vội vàng chạy trốn khỏi ánh mắt như nhìn kẻ ngốc của tất cả mọi người có mặt trong khu chợ nhân khẩu. Thời điểm về đến cửa hàng hắn phát hiện đầu mình lại càng đau hơn, bởi vì thiếu nữ thanh tú đang đứng ngoài cửa, chính là Trang Điệp.