Phương Hận Thủy nhìn xung quanh, người trên quan đạo đã lui ra ngoài trăm mét, nhưng càng ngày càng có nhiều người tụ lại. Tuy bọn họ không biết chuyện gì xảy ra, nhưng tò mò là bản tính của dân chúng. Lúc bọn họ nhìn thấy Phương Giải lấy ra một thanh trường đao trong hộp gỗ dài, không ngờ vỗ tay hoan hô.
Dân chúng vây xem có vẻ rất hưng phấn, thậm chí có người còn huýt sáo. Có mấy nam tử trẻ tuổi không nhịn được kêu lên, đánh thì đánh đại đi, nói nhiều quá. Khiến cho đám dân chúng đều cười vang. Tuy bọn họ không dám tới gần, nhưng cũng không muốn bỏ qua một trận so đấu như vậy. Nhưng bọn họ đâu biết rằng, hai người mà bọn họ đang xem, đâu có phải là so đấu?
Mà là lấy mạng nhau.
Phương Hận Thủy nhìn thấy thanh trường đao của Phương Giải, khinh thường cười:
- Ngươi bất quá chỉ là một tên phế vật không thể tu hành. Mặc dù ngươi cầm một thanh thần binh lợi khí chém sắt như chém bùn thì thế nào? Ngươi căn bản không lại gần được ta. Cho nên ngươi không có phần thắng.
Phương Giải mặc kệ y lải nhải, cắm thanh Triều Lộ đao xuống đất, sau đó cởi trường bào đã dính tí máu ra, lộ quần áo chỉnh tề bên trong. Ống quần và ống tay áo đều được cột chặt, sẽ không vướng tay vướng chân. Sau đó hắn hít sâu một hơi, nhấc trường đao lên. Giờ khắc này, ánh mắt cửa hắn cực kỳ trong trẻo.
Phương Hận Thủy căn bản không để Phương Giải vào mắt, tùy ý để hắn chuẩn bị xong.
- Chuẩn bị chết xong chưa?
Y hỏi Phương Giải.
Nhưng lại phát hiện đối phương căn bản không để ý tới y. Phương Hận Thủy vốn có lòng tự trọng rất mạnh, ánh mắt hiện lên một tia tức giận. Y đi về phía trước vài bước, vươn tay nói:
- Vậy ngươi đi chết đi.
Một chỉ kình vô hình lóe lên từ ngón tay của y. Chỉ kính này giống hệt với Niêm Hoa Chỉ của Trần Nhai. Phương Giải đã giao thủ với Trần Nhai, biết được rằng tuy Niêm Hoa Chỉ bình thản nhưng cực kỳ sắc bén. So với Tứ Tượng Chỉ của Tạ Phù Diêu thì biến hóa không bằng, nhưng trực tiếp hơn.
Hắn hơi ngả người về phía trước, sau một giây đồng hồ thì giơ Triều Lộ đao lên chắn ở trán của mình.
Keng một tiếng, thanh Triều Lộ đao run nhè nhẹ. Nhưng hắn vẫn chặn được Niêm Hoa Chỉ của Phương Hận Thủy một cách chính xác. Mà chỉ kình của Phương Hận Thủy không tạo thành thương tổn nào với Triều Lộ đao. Phương Hận Thủy khẽ cau mày, trong lòng có chút ngạc nhiên.
Chỉ kình này của y không nhanh, cho nên càng khó để đoán được phương hướng. Một người không thể tu hành thì chắc chắn không thể ngăn được chỉ kình một cách chính xác. Bởi vì người không thể tu hành căn bản không cảm nhận được chỉ kình ở nơi nào. Cho nên trong nháy mắt y suy nghĩ, chẳng lẽ Phương Giải có thể tu hành?
Nhưng rất nhanh, suy nghĩ này bị y vứt ra khỏi đầu.
Chắc chỉ là đoán mò mà thôi!
Y biết Phương Giải xuất thân từ biên quân, có kinh nghiệm đối chiến phong phú. Người như vậy biết cách giết người một cách nhanh nhất và trực tiếp nhất. Cho nên cũng có thể đoán được phương hướng mà địch nhân ra tay. Cổ họng, trái tim và trán là những chỗ hiểm nhất. Mà không thể nghi ngờ rằng, bắn xuyên qua đầu càng hữu hiệu hơn bất kỳ chỗ nào.
Phương Hận Thủy thấy Phương Giải cúi thấp người lao về phía trước, chỉ kình lại lóe lên trên đầu ngón tay của y. Lần này có năm phát chỉ kình. Ba phát phía trước, hai phát phía sau. Ba phát phía trước có chút sắc bén, linh hoạt, còn có thể nghe thấy tiếng không khí bị xé rách. Mà hai phát phía sau thì không nghe thấy tiếng gì. Ba phát phía trước chỉ là thử và đánh lạc hướng mà thôi. Hai phát phía sau mới chân chính là sát chiêu vô hình.
Nhưng cảnh tượng kế tiếp, khiến cho Phương Hận Thủy nghẹn họng nhìn trân trối.
Phương Giải vung đao năm lần, năm lần đều chính xác ngăn cản được chỉ kình. Mà chuôi bảo đao trong tay hắn cực kỳ chắn chắn. Chỉ kình của Niêm Hoa Chỉ căn bản không gây ảnh hưởng gì tới thanh đao.
Điều này sao có thể?
Phương Hận Thủy giật mình kinh hãi. Mắt thấy còn năm mét là Phương Giải lao tới người mình, y nâng hai tay lên. Hai cỗ nội kình bán ra từ lòng bàn tay của y. Hai nội kình này giống như hai con trăn đang trườn cực nhanh về phía người thiếu niên.
Phương Giải lập tức bật nhảy thật cao. Một nội kình giống như con trăn bắn sát qua người hắn. Còn một phát vẫn bắn về phía người hắn. Phương Giải ở giữa không trung vặn người với một góc độ không thể tin được, chém xéo một đao. Coong một tiếng, Triều Lộ đao chém đứt nội kình. Phương Giải vững vàng hạ xuống đất.
Mà lúc này, hắn cách Phương Hận Thủy chưa tới ba mét.
Lông mày của Phương Hận Thủy càng ngày càng nhíu lại. Hiện tại y đã biết Phương Giải có thể tránh được công kích của y, không phải chỉ là do phán đoán. Nếu không thể cảm nhận được nguyên khí thiên địa, thì tuyệt đối không thể đỡ được công kích chính xác như vậy. Điều này chứng tỏ rằng Phương Giải đã có năng lực tu hành. Mà Phương Giải vẫn phải tới gần mới giao chiến được. Chứng minh hắn chỉ mới cảm giác được nguyên khí thiên địa mà thôi!
Cảm giác được nguyên khí thiên địa mà tránh đi nội kình công kích, cộng thêm với thể chất mạnh mẽ kia, vậy là đủ rồi.
Điều này hoàn toàn vượt ngoài dự liệu của Phương Hận Thủy.
Y lại vung tay lên, nội kình biến thành cái lưới phủ lên người Phương Giải. Tấm lưới này cực kỳ chắc chắn. Nếu như bị mắc vào tấm lưới này, Phương Hận Thủy tin tưởng Phương Giải sẽ bị cắt thành vô số đống thịt. Phạm vị của cái lưới rất lớn, dài rộng chừng ba mét. Mà lúc này khoảng cách hai bên đã rất gần. Cho dù Phương Giải có thể cảm giác được cũng khó mà tránh được.
Lưới này vừa phủ xuống, là vô số miếng thịt vụn.
Trong khoảnh khắc tấm lưới phủ lên người Phương Giải, hai chân Phương Giải bộc phát một sức mạnh cực lớn. Với thể chất khó ai sánh kịp của hắn, sức mạnh đó lớn tới mức khó mà tưởng tượng nổi.
Ầm một tiếng, mặt đường cứng rắn bị Phương Giải giẫm thành một cái hố. Trong màn bụi mù mịt, Phương Giải lao tới như một tia chớp. Vừa thoát được lưới nội kình, vừa vung đao chém xuống đầu của Phương Hận Thủy. Một đao này cực kỳ mạnh mẽ, mang theo uy thế phá núi mở đường.
Giờ khắc này, hai mắt của Phương Hận Thủy trở nên đen ngòm, vẻ mặt của y cũng trở nên dữ tợn.
Giống như lúc đối đầu với Mặc Vạn Vật, hai tay y lại đưa về phía trước.
Bịch một tiếng.
Nội kình giữa hai tay y tạo thành một đóa sen vô hình, ngăn cản lấy Triều Lộ đao của Phương Giải. Với thể chất của Phương Giải, mà một đao kia không thể chém xuống được.
Con mắt của Phương Hận Thủy càng ngày càng đen, đóa sen trong tay y cũng càng ngày càng rõ ràng. Nếu không nhìn kỹ, thì giống như y đang nâng một đám mây đen vậy. Mà Triều Lộ
đao lún vào trong mây đen kia, khó mà rút ra được.
- Bỏ đao!
Phương Hận Thủy quát lên, một cỗ nội kình mãnh liệt từ trong mây đen bắn về phía cánh tay cầm Triều Lộ đao của Phương Giải!
…
…
- Bỏ đao!
Trong tiếng quát lớn, chỉ kình Niêm Hoa Chỉ giống như con rắn độc bò lên Triều Lộ đao rồi bò tới cánh tay Phương Giải. Đoạn đầu của chỉ kình này giống như răng nọc sắc bén của loài rắn.
Làm một khách giang hồ, bị bức phải vứt đi đao là sự sỉ nhục lớn nhất.
Cho nên có rất nhiều người trong giang hồ nói như vầy, đao còn người còn, đao vong người vong. Nhưng từ trước tới nay Phương Giải chưa từng là một khách giang hồ điển hình. Phương Hận Thủy vừa hô vứt đao, không ngờ hắn đáp một tiếng tốt thôi, sau đó thực sự buông lỏng cánh tay phải cầm đao.
Đang lúc ánh mắt của Phương Hận Thủy hiện lên tia kinh ngạc, tay trái của Phương Giải nhanh chóng rút thanh tàn đao của lão già què ra. Tay trái nắm lấy tàn đao Huyết Đồ, đánh ra một chiêu. Cự ly giữa hai người đã rất gần. Huyết Đồ có ngắn hơn nữa cũng có thể chém tới người Phương Hận Thủy. Mà Nhất Thức Đao tay trái của Phương Giải là khó đoán nhất.
Phốc một tiếng!
Vạt áo của Phương Hận Thủy bị chém đứt, lộ ra một đường máu!
Phương Hận Thủy kinh hãi kêu lên một tiếng, đột nhiên lùi về đằng sau. Đám mây đen lơ lửng trên không trung do không còn chỗ dựa liền tiêu tán.
Sau khi Phương Hận Thủy lùi ra đằng sau còn chưa kịp cúi đầu xem xét vết thương của mình, thì tay phải của Phương Giải đã nắm lấy Triều Lộ đao xông tới. Luận về thân pháp, Phương Giải hiển nhiên không bằng Phương Hận Thủy. Nhưng thể chất mạnh mẽ của hắn đủ để bộc phát ra tốc độ kinh người. Căn bản không cần khinh công gì cả.
Hai lần bộc phát, trên quan đạo xuất hiện hai cái hố sâu.
Trong màn khói bụi, Triều Lộ đao đã tới thẳng cổ họng của Phương Hận Thủy!
Phương Hận Thủy thực không ngờ mình lại chật vật như vậy, hơn nữa còn bị tổn thương. Y biết thể chất của Phương Giải rất mạnh mẽ, lại không ngờ rằng Phương Giải còn khó đối phó hơn cả Mặc Vạn Vật. Mặc Vạn Vật là giáo thụ của Diễn Vũ Viện, không có tu vị cao cường sao có thể trở thành giáo thụ?
Ngay cả Mặc Vạn Vật đều bị y giết dễ dàng. Cho nên y tưởng rằng đối mặt với Phương Giải, một phế vật tu hành thì chỉ như ăn cơm uống nước.
Đang lúc y kinh ngạc, Triều Lộ đao của Phương Giải đã tới trước người y. Tuy rằng y rất tự tin với thân thể của mình, nhưng cũng không dám thử độ sắc bén của Triều Lộ đao. Vì thế y lại vung tay lên, hai đóa bạch liên ba cánh nhanh chóng thành hình ngăn cản trước người y. Bạch liên này có màu trắng trong suốt.
Ngay lúc mũi đao của Triều Lộ đao tiếp xúc với đóa bạch liên, Phương Giải cũng cảm nhận được một cỗ điện giật mãnh liệt truyền từ Triều Lộ đao tới cánh tay của hắn. Trong nháy mắt, ống tay áo của hắn liền toát ra ngọn lửa. Nhiệt độ cực nóng khiến cho Phương Giải suýt nữa thỉ bỏ Triều Lộ đao ra. Mà ngọn lửa kia thậm chí như có linh tính, tiếp tục đốt từ ống tay áo đốt lên.
Đó là một ngọn lửa có nhiệt độ vượt xa bình thường. Với thể chất của Phương Giải mà cũng không thể chịu được. Nếu là ngọn lửa bình thường chạm vào người Phương Giải, hắn sẽ không có cảm giác nóng. Nhưng ngọn lửa từ đóa bạch liên này, dường như có thể đốt qua cả da vậy.
Nếu không phải cái lạnh của Triều Lộ đao ngăn cản phần lớn nhiệt độ, thì Phương Giải hoài nghi cánh tay phải của mình đã bốc cháy rồi.
Hắn không chút chần chờ, vung mạnh Triều Lộ đao lên. Đóa bạch liên dính vào Triều Lộ đao lập tức bị quăng ra ngoài, bay đi chừng mười mét thì nổ ầm ầm. Đóa bạch liên thoạt nhìn chỉ bằng hoa đào lại có năng lượng khủng bố như vậy. Tạo ra một hố sâu chừng ba mét trên quan đạo.
Khói bụi bay mù mịt, dân chúng xung quanh đều kinh hô!
Nếu Phương Giải chỉ chần chừ trong chớp mắt, thì đóa bạch liên kia đã nổ tung trên mũi đao của hắn rồi. Cho dù Phương Giải không chết, chỉ sợ cũng mất đi lực chống cự. Trong khoảnh khắc nhìn thấy đóa bạch liên, Phương Giải liền nhớ tới lão tăng kia. Cũng chính trong cái chớp mắt này, hắn đột nhiên hiểu ra cái gì đó.
Nhưng nguy cơ kế tiếp khiến hắn không có thời gian nghĩ sâu hơn.
Một đóa bạch liên lại phóng tới. Một đóa này, bất kể như thế nào, Phương Giải đều không có khả năng tránh thoát!
Đóa bạch liên trong suốt lơ lửng giữa không trung, cách khuôn mặt Phương Giải chỉ có nửa mét. Mà con mắt của Phương Hận Thủy đã biến thành màu đen hoàn toàn. Đóa bạch lên cũng thay đổi rất nhanh, từ trắng biến thành màu đen tuyền. Sau đó màu đen bắt đầu lớn dần. Không thể nghi ngờ rằng, đóa hoa sen màu đen này có uy lực hơn đóa hoa sen trắng lúc trước rất nhiều!
Cho dù thể chất của Phương Giải có mạnh hơn nữa, muốn tránh cũng đã chậm.
Hắc liên
Sắp nở rộ trước mặt Phương Giải.
Phương Hận Thủy đã lùi ra đằng sau, không nhịn được nở nụ cười đắc ý, khuôn mặt dữ tợn giống như một con dã thú săn được mồi. Đôi mắt màu đen của y khôi phục lại chút thần thái. Trong đó có sự kiêu ngạo và thoải mái.