Mặt bên kia quảng trường, đứng gần điểm tướng đài nhất là hai hàng kim qua võ sĩ. Họ đều là những người có vóc dáng cao lớn tuyển chọn từ trong cấm quân, kì thực chính là nghi trượng binh. Nhưng những người này bởi vì phải bảo vệ bên cạnh hoàng đế, cho nên võ nghệ bản thân cũng không tầm thường.
Bên ngoài kim qua võ sĩ, là một hàng cao thủ Đại nội thị vệ xử mặc phi ngư bào.
Năm trăm cấm quân tinh nhuệ theo hòng đế xuất hành đứng ở hai bên điểm tướng đài. Ba người Phương Giải bởi vì mặc trang phục giáo úy cấm quân, cho nên có thể tự do đi lại, nhưng đương nhiên không thể chạy đến trước mặt hoàng đế và các triều thần. Họ có thể tuần tra qua lại, nhưng tuyệt đối không thể cách xa điểm tướng đài.
Tám cao thủ đứng ở bốn góc ngự liễn, lúc này cũng đang ở trên điểm tướng đài. Phương Giải đặc biệt quan sát tám người đó. Mặc dù đều mặc phi ngư bào, nhưng đều dùng khăn tay che mặt, chỉ để lộ ra đôi mắt, cự ly lại không được gần, cho nên Phương Giải không thể nhìn ra tuổi tác của họ.
Thời điểm giết chết Phương Hận Thủy, lời Mạnh Vô Địch nói Phương Giải ghi nhớ trong lòng. Hắn nói Đại nội thị vệ xử bây giờ chỉ còn cách duy gian nữa bước chân, đại lễ lần này bị gạt khỏi danh sách bảo vệ. Khi Mạnh Vô Địch nói ngữ khí tràn ngập thê lương, sự bi thương đó Phương Giải có thể hiểu được. Hiện tại xem ra, Mạnh Vô Địch không hề nói dối… Phi ngư bào của Đại nội thị vệ xử bảo vệ vòng ngoài, thời điểm xuất hành thậm chí chỉ có thể làm nghi trượng binh.
Tam cao thủ đứng trên điểm tướng đài, rõ ràng không phải người của Đại nội thị vệ xử.
Đại nội thị vệ xử từng phong quang vô cùng, không ngờ lại luân lạc đến tình cảnh hiện tại,ngẫm lại cũng chỉ là chuyện của mấy tháng nay, Hầu Văn Cực mưu phản là mồi lửa khiến hoàng đế vứt bỏ Đại nội thị vệ xử, Phương Giải có thể đoán được, tình nha từng khiến người ta sợ mất mật, bây giờ đã tan thành mây khói.
Hôm nay, trường hợp trọng yếu như vậy, Phương Giải không nhìn thấy bóng dáng La Úy Nhiên, từ điểm này có thể chứng minh địa vị của Đại nội thị vệ xử đã rơi xuống ngàn trượng.
Hoa nở thì hoa phải tàn… lòng người dễ thay đổi.
Phương Giải thu hồi cảm xúc, đem tầm mắt hướng về phía đại quân Tả vũ vệ. Đó là một trong những quân đội tinh nhuệ nhất Đại Tùy, là một trong thiên tử lục quân trấn thủ thành Trường An, chi đội này không lâu nữa sẽ hành quân đến Tây Bắc, nhưng dựa vào một chi nhân mã, cho dù tinh nhuệ đến mấy cũng không địch nổi sóng cồn.
Ánh mắt hắn ẩn chứa rất nhiều tâm sự, trong đầu cũng đang suy nghĩ rất nhiều chuyện. Hoàng đế đã để Tả vũ vệ đại tướng quân Ngu Mãn Lâu xuất chinh. Khẳng định tính nhiệm người này. Ngu Mãn Lâu hôm nay dẫn binh chờ hoàng đế kiểm duyệt, có hơn vạn tinh nhuệ ở đây, Di Thân Vương nếu muốn mưu phản sao có thể thành công?
Cho nên hiện tại xem ra, thủ đoạn của Di Thân Vương có lẽ chủ yếu đặt trên người các đại tu hành giả. Dùng tu vi tuyệt cường của đám người ấy, tìm cơ hội đánh lén điểm tướng đài, giết chết hoàng đế trước khi nhân mã Tả vũ vệ kịp bao vây. Nhưng hãy nhìn bên cạnh hoàng đế, hộ vệ nghiêm mật như vậy, cho dù là đại tu hành giả cũng không thể khoảnh khắc giết chết hoàng đế. Đến bây giờ, kế hoạch của Di Thân Vương dường như không có dấu hiệu bại lộ, khiến trong lòng Phương Giải ít nhiều có chút bất an.
Phương Giải vừa tuần tra, vừa đem tầm mắt chuyển đến khu vực sân khấu của Hồng Tụ Chiêu. Hắn đang tìm kiếm bóng dáng lão bản nương quán thịt chó, nhưng quan sát một hồi cũng không thấy đâu. Chẳng những không thấy lão bản nương, đến bóng dáng lão già què cũng không tìm thấy. Phương Giải đột nhiên nhíu mày, sau đó thở dài.
Sao mình lại tính sót điểm này!
Hắn ảo não nhủ thầm một câu, lúc này mới nhớ ra lão già què cũng cực kính trọng Di Thân Vương. Hắn khuyên lão bản nương quán thịt chó đi theo Hồng Tụ Chiêu, trước đó đã đi tìm lão già què bảo hắn đừng để lão bản nương kích động mạo hiểm. Nhưng hắn quên mất một khi lão già què kích động, chắc chắn không hề thua kém lão bản nương quán thịt chó.
Nghĩ đến đây, trái tim Phương Giải lại bắt đầu loạn.
Lão bản nương có đại ân với hắn, nếu lão bản nương xảy ra chuyện gì trong lòng Phương Giải sẽ rất bất an.
Khi hắn đang nghĩ những việc này, đột nhiên nhìn thấy có nam tử khô gầy đến gần sân khấu Hồng Tụ Chiêu. Người đó mặc trang phục hạ nhân Hồng Tụ Chiêu, nhưng khẳng định không phải người của Hồng Tụ Chiêu. Đó là Đại Khuyển, Phương Giải có thể lập tức nhận ra. Trước đây hắn bảo Đại Khuyển ẩn nấp trong thành Trường An chính là chờ đợi ngày này. Đại Khuyển có thể ngửi được sát khí, loại bản lĩnh này độc nhất vô nhị, để hắn ẩn thân nơi khác, còn có thể phát hiện nguy hiểm sớm hơn Phương Giải.
Phương Giải và Đại Khuyển hẹn nhau, chỉ cần phát hiện có gì không ổn liền lập tức liên lạc với người của Hồng Tụ Chiêu. Tiểu đương gia của Hồng Tụ Chiêu, sẽ để vũ nữ dùng vũ đạo làm ám hiệu trên vũ đài, nhắc nhở Phương Giải chú ý.
Lúc này nhân mã Tả vũ vệ vẫn chưa hoàn toàn vào sân, Đại Khuyển đã tiếp cận Hồng Tụ Chiêu…
Phương Giải không khỏi rùng mình!
Trong đám người, lão giả trước đó còn kiêu ngạo đắc ý mình từng là giáo úy Tả vũ vệ sắc mặt đột nhiên biến đổi, người bạn đời cũng lão bầu bạn sớm khuya lập tức nhận ra thay đổi của lão:
- Làm sao vậy?
Lão giả nhíu mày, lẩm bẩm một câu không đúng.
Người bạn đời hỏi chỗ nào không đúng.
Lão giả trầm mặc một lúc nói:
- Về lý mà nói, quân nhân được bệ hạ kiểm duyệt, có thể đeo đao cầm giáo, cũng có thể mang cung… Nhưng tuyệt đối không thể mang theo tên lông vũ, bà xem, ống tiễn của họ đầy ắp những tên… Sao có thể sơ xuất như vậy? Nếu bị hoàng đế chất vấn, cho dù là đại tướng quân cũng phải chịu phạt!
Lão thái thái ngẫm nghĩ một chút cười nói:
- Ông quá mẫn cảm rồi, đại quân không phải lập tức xuất chinh sao, mang theo tên lông vũ cũng là hợp lý…
Lão giả lắc lắc đầu:
- Hi vọng là vậy.
Ba ngàn kỵ binh, năm ngàn bộ binh Tả vũ vệ vòng nửa vòng lớn, sau đó dựa theo quy trình tiến vào quảng trường, xếp thành phương trận phía sau sân khấu. Quân đội cách điểm tướng đài của hoàng đế ba trăm mét, ở giữa cách một vũ đài, và một thông đạo lưu lại để hoàng đế kiểm duyệt quân đội.
Có giáo úy đốc quân cưỡi chiến mã lướt qua xung bốn phía quân đội, lớn tiếng quát tháo binh sĩ đứng thẳng. Rất nhanh, hơn một vạn binh sĩ đã xếp xong trận thế trên quảng trường, nếu từ trên cao nhìn xuống, những khối lập phương vuông vức đó nhất định sẽ khiến người ta trầm trồ, vuông thành sắc cạnh giống như những miếng đậu hũ.
Sau khi nhân mã Tả vũ vệ ổn định, quan viên lễ bộ phụ trách kế hoạch đại lễ hôm nay lại bắt đầu bận rộn. Họ phải đi giám sát các đoàn ca vũ, tuyệt đối không được để xảy ra sai lầm. Đoàn nào biểu diễn trước, biểu diễn tiết mục gì đều phải được xác nhận, trình tự không thể sai sót.
Lễ bộ thượng thư Hoài Thu Công đứng trên điểm tướng đài, dùng thiên lý nhãn giám sát nhất cử nhất động của đám quan viên lễ bộ.
Đợi tràng diện yên tĩnh, Hoài Thu Công quay người cúi đầu nói với hoàng đế:
- Bệ hạ, đã chuẩn bị ổn thỏa, có thể cho người của đoàn ca vũ bắt đầu được chưa?
Hoàng đế ừ một tiếng phân phó nói:
- Đi thông báo với cô nương của các đoàn ca vũ, bảo họ vất vả chút. Đại quân Tả vũ vệ của trẫm sắp xuất chinh, lần biểu diễn này không phải để trẫm xem, mà là cho họ xem.
Họ biểu diễn tốt, trẫm sẽ trọng thưởng.
Hoài Thu Công dạ một tiếng, xoay người đi phân phó hạ nhân.
Không lâu sau, phía trước mỗi sân khấu bày mấy mặt trống lớn, tổng cộng bảy mươi hai mặt trống đồng thời lôi động, tiếng trống giống như tiếng sấm vang vọng đất trời, tiếng trống vang lên, dân chúng đứng xem lập tức yên lặng. Theo tiếng trống, các quân nhân của Tả vũ vệ dùng hoành đao của mình chỉnh tề gõ lên tấm khiên trong tay, hòa âm cùng tiếng trống. Không khí lập tức bị đẩy lên cao trào, trong lòng tất cả mọi người đều sôi sục một loại hào tình.
Hơn vạn tinh nhuệ, hoặc là gõ khiên hoặc là gõ lên áo giáp trước ngực mình, dùng phương thức như vậy phối hợp với tiếng trống, loại giai điệu này mặc dù rất đơn điệu, nhưng tuyệt đối là khúc nhạc chấn động nhân tâm.
Sau mấy hồi trống trận, một tiếng kèn hiệu lanh lảnh vang lên.
Theo tiếng kèn hiệu, quan viên lễ bộ bắt đầu thúc giục của người đoàn ca vũ lên đài biểu diễn. Theo quy trình, mười mấy đoàn ca vũ lần lượt biểu diễn tiết mục, cuối cùng tất cả các đoàn đồng thời biểu diễn vũ đạo Phá tây phong tiễn biệt đại quân. Khúc nhạc Phá tây phong này nghe nói do đại tướng quân Lý Khiếu thời Thái Tông sáng tác, hắn vốn là một nho tướng, cầm kì thi họa thứ nào cũng tinh thông. Vãn niên hắn trấn thủ biên giới Tây Bắc, tranh thủ thời gian rảnh rỗi làm ra khúc nhạc này, ngụ ý trong đó chính là muốn nói cho người khác biết chí khí của mình. Lý Khiếu dù già, nhưng vẫn một lòng vì Đại Tùy chinh chiến, mà Phá Tây phong… mục tiêu đương nhiên là chỉ Mông Nguyên Tây Bắc.
Nhưng nực cười nhất là, Lý Khiếu sau này lại cấu kết với người Mông Nguyên cướp đoạt Tây Bắc tam đạo. Đó là nơi Lý Khiếu trấn thủ năm xưa, là nơi nhân vật truyền kì này sống nốt quãng đời còn lại.
Khúc nhạc này lưu truyền cực rộng, ngay cả trẻ con Đại Tùy cũng có thể ngâm nga.
Sắp xếp như vậy hiển nhiên là đã dụng tâm suy nghĩ. Thử tưởng tượng mà xem, mười mấy nữ tử yêu kiều mềm mại, đứng trước vạn quân biểu diễn một khúc Phá tây phong, đối với binh sĩ mà nói khẳng định rất có hiệu quả cổ vũ.
Kèn hiệu vừa dứt, đoàn ca vũ đầu tiên lên đài biểu diễn khúc nhạc Xuân phong hựu lục Giang Nam ngạn (Gió xuân lại nhuộm xanh bờ Giang Nam) rất kinh điển. Khúc nhạc này tác giả không phải ai khác, chính là Lễ bộ thượng thư Hoài Thu Công. Hoài Thu Công là người Giang Nam, tuổi thơ nghèo khổ, nhưng bây giờ đã là tọa sư được các học tử Giang Nam công nhận, mỗi lần nhắc đến phải gọi tiên sinh. Cho nên từ khúc do Hoài Thu Công sáng tác, ở Giang Nam lưu truyền rất rộng.
Từ khúc quen thuộc vừa tấu lên, Hoài Thu Không không kìm được cũng phải bật cười.
Năm đó sáng tác từ khúc này, là sau khi được hoàng đế khi đó chọn làm trạng nguyên. Hắn khoác lụa hồng mặc áo gầm về quê, về đến Giang Nam vừa hay đang là mùa xuân. Hắn liền nhất thời hứng khởi sáng tác khúc Xuân phong hựu lục Giang Nam ngạn. Chớp mắt đã là mấy chục năm thời gian.
Trên vũ đài mấy nữ tử dáng người yểu điệu, tư thế như cành liễu phất phơ trước gió khiến người xem không khỏi tán thưởng, Hoài Thu Công giống như được trở lại những tháng ngày trước.
Hắn quay đầu nhìn hoàng đế, phát hiện hoàng đế cũng đang nhìn hắn.
Hai người nhìn nhau cười.
Biểu diễn của Hồng Tụ Chiêu được xếp cuối cùng, cho nên vẫn còn một khoảng thời gian. Chính bởi vì Phương Giải có chút sốt ruột, hắn bức thiết muốn biết Đại Khuyển đã phát hiện được điều gì. May mà Tiểu Đinh Điểm và hắn trước đó đã ước định bộ ám ngữ thứ hai. Thời điểm đoàn ca vũ kia biểu diễn Xuân phong hựu lục Giang Nam ngạn, Tiểu Đinh Điểm đột nhiên đi lên vũ đài, bộ dạng giống như vô tình sửa sang cờ xí.
Đó là kì ngữ Phương Giải chỉ cho nàng, không phải kì ngữ của thời đại này, mà là dùng trong hải quân. Phương Giải kiếp trước mê muội kì ngữ hải quân một thời gian, ngày nhỏ từng đem khăn quàng buộc lên cây gậy ngốc nghếch múa may, cảm thấy uy vũ bá khí.
Không ngờ, hiện tại lại phát huy tác dụng.
Sau khi nhìn thấy Tiểu Đinh Điểm múa may kì ngữ, trong lòng lập tức căng thẳng!
Diễn Võ Viện.
Trước Tàng Thư Lâu.
Bên cạnh bàn đá.
Chu viện trưởng nhẹ nhàng hạ cờ, sắc mặt bình tĩnh. Ngồi trước mặt hắn là một lão giả dáng người rất cao nhưng cũng rất gầy, râu dài đến ngực, mặc một bộ đạo bào màu đen, trang trọng túc mục.
- Chu công giỏi tính toán!
Lão giả mặc đạo bào màu đen này, đương nhiên chính là Tiêu chân nhân của Thanh Nhạc Sơn Nhất Khí Quan!
Trong tay hắn cầm một quân cờ trắng, do dự rất lâu vẫn chưa đặt xuống.
- Nước đi này cực hay, gần như ép ta vào ngõ cụt…
Hắn có chút thất vọng thở dài, đem quân cờ trong tay thả vào trong hộp:
- Không chơi nữa, ta thua rồi. Bất luận tính toán thế nào, vẫn là thua.
- Sao lại nói tính toán thế nào vẫn là thua, tại sao không tiếp tục cố gắng?
Chu viện trưởng hỏi.
Tiêu chân nhân cười cười nói:
- Thắng bại trên bàn cờ, không tính thắng bại. Bàn cờ này dọc ngang mười chín đường trông có vẻ cao thâm khó đoán, kì thực chỉ là một thứ đồ chơi giải sầu mà thôi.
Chu viện trưởng ừ một tiếng hỏi:
- Cho ta một lý do?
Tiêu nhặt một quân cờ trên bàn cờ, ngữ khí bình thản nói:
- Bệ hạ coi trọng đạo tông ta, ta mang ơn đội đức, năm xưa ta gieo quẻ ngoài đường, kì thực chẳng khác gì hành khất. Bệ hạ thương ta, cho ta làm lãnh tụ tông giáo, về lý mà nói ta nên biết thỏa mãn mới đúng, cho nên đến ta cũng cảm thấy rất quá đáng, tại sao ta lại từ bỏ yếu mến của bệ hạ? Ta đêm khuya khô tọa suy nghĩ cặn kẽ rồi mới hiểu ra, chung quy cũng chỉ vì một chữ tham.
- Một người ngồi dưới chân núi, ngẩng đầu nhìn không thấy đỉnh núi. Nhưng một người ngồi cách đỉnh núi chỉ một bước chân, thời điểm đó, trong đầu hắn sẽ nghĩ, ngồi ở nơi cao nhất có lẽ sẽ rất mỹ diệu.
Hắn hỏi:
- Chu công có biết đại hãn Nguyên Mông kế vị như thế nào không?
Chu viện trưởng khẽ nhướng mày, thở dài một tiếng nói:
- Ta hiểu rồi, thì ra… ngươi muốn làm Đại Luân Minh Vương của Đại Tùy.