Lão già đột nhiên xuất hiện ở lòng sông để một tay ở đầu thuyền. Con thuyền lớn đột ngột dừng lại. Giống như vừa mới thả neo sắt xuống vậy. Đầu thuyền bị chìm xuống một đoạn, đuôi thuyền hất lên, bắn ra bọt sóng. Người trên thuyền lập tức ngã trái ngã phải.
Mà thân hình lão già cũng rơi xuống. Nước sông dưới chân trong nháy mắt ngừng chảy.
Từ xa nhìn giống như một con kiến đang ngăn cản một con voi vậy. Nhưng ở trước mặt con kiến, con voi không thể động đậy được. Sau khi ngăn cản được chiếc thuyền, lão già quay đầu nhìn về hướng Vương phủ.
Rõ ràng cự ly còn rất xa, nhưng Tiêu chân nhân mới chạy tới Vương phủ chợt như bị một mũi tên đâm xuyên qua trái tim vậy. Sắc mặt của ông ta chợt trở nên trắng bệch. Trong nháy mắt mồ hôi rơi đầy trên trán. Vừa nhìn thấy lão già kia, ông ta không chút do dự xoay người bỏ chạy.
Ông ta chưa từng nghĩ rằng lại gặp được người này ở trong thành Trường An.
Thậm chí ông ta không ngờ rằng, người này còn sống.
Ông ta quay đầu bước đi, quan tâm gì tới kế hoạch hay hùng tâm tráng chí gì nữa.
Đúng vậy, lúc trước Chu viện trưởng đã đoán đúng.
Ông ta muốn làm Đại Luân Minh Vương của Đại Tùy, đây là mục tiêu cao nhất của ông ta. Phật tông có địa vị cực cao ở Mông Nguyên. Mà địa vị của Đại Luân Minh Vương ở Mông Nguyên càng không cần phải nói. Thế nhân đều biết rằng Hoàng Đế Mông Nguyên là do Đại Luân Minh Vương chỉ định ra. Mỗi một đời Đại Hãn Mông Nguyên, đều phải được Minh Vương chúc phúc, thì mới có thể trở thành Hoàng Đế chính thức.
Minh Vương nhất niệm, có thể lập một vị Hoàng Đế. Minh Vương nhất niệm, cũng có thể phế đi một vị Hoàng Đế.
Tiêu chân nhân cực kỳ hâm mộ địa vị của Minh Vương. Tuy ông ta từng mắng mỏ Phật tông, mắng mỏ Đại Luân Minh Vương. Nhưng từ trong đáy lòng ông ta rất khâm phục Minh Vương, có thể khiến thần quyền vượt qua cả hoàng quyền, đạt tới tối thượng. Đây là một việc rất khó xảy ra ở Đại Tùy. Nhưng ở Mông Nguyên, là một việc hoàn toàn bình thường.
Cho nên, Tiêu chân nhân mới đứng về phía Di Thân Vương.
Bởi vì ông ta biết, luận về trí tuệ và quyết đoán, Di Thân Vương không thể so sánh được với Hoàng Đế. Di Thân Vương có chút thủ đoạn, nhưng bằng sao được Hoàng Đế bệ hạ với thủ đoạn chồng chất. Ông ta không thể khống chế được đương kim Hoàng Đế, bởi vì không có chuyện Hoàng Đế giao thần quyền tối thượng cho bất kỳ thế lực nào. Nhưng Di Thân Vương thì khác, y không đủ lớn mạnh. Tiêu chân nhân tin tưởng, dựa vào tu vị của mình và thực lực núi Thanh Nhạc, trợ giúp Di Thân Vương giết chết Hoàng Đế không phải là việc khó khăn gì.
Một khi Di Thân Vương, người kém xa đương kim Hoàng Đế, đăng cơ, nếu Tiêu chân nhân muốn khống chế tân Hoàng Đế cũng không phải là việc quá khó khăn.
Bởi vì tạo phản, nên thực lực của Đại Tùy cũng bị hao tổn. Mà nếu Di Thân Vương thành công, Di Thân Vương sẽ không sử dụng những thế lực cũ của Hoàng Đế. Như vậy sau khi thay đổi, ông ta có lòng tin với thực lực cường đại của mình, có thể áp chế được một vị Hoàng Đế tầm thường.
Núi Thanh Nhạc đã dốc hết toàn lực, chỉ chờ hôm nay.
Ông ta sẽ tận hết sức lực ủng hộ Di Thân Vương tạo phản, kéo Hoàng Đế xuống khỏi bảo tọa. Tới lúc đó, khẳng định có không ít đại thần sẽ không phục Di Thân Vương, cho dù có Thái Hậu làm chỗ dựa. Lúc đó, Di Thân Vương càng không thể rời bỏ ông ta. Chỉ có dựa vào thực lực mạnh mẽ của ông ta, mới có thể ngăn chặn được những người không phục.
Nhưng khi lão già kia xuất hiện, ông ta không hề do dự vứt bỏ tất cả những ý niệm đó trong đầu. Cái gì mà là Minh Vương Đại Tùy, cái gì mà khai sáng thời đại thần quyền, hết thảy đều vứt bỏ.
Hiện tại ông ta mới hiểu được vì sao mà Chu Bán Xuyên lại nói rằng ông ta không biết gì về Diễn Vũ Viện. Không biết gì về đương kim Hoàng Đế. Nếu ông ta biết lão già kia còn sống, đánh chết ông ta cũng sẽ không giúp Di Thân Vương mưu nghịch. Cùng đạo lý, nếu Di Thân Vương biết được sự tồn tại của người này, chỉ sợ cũng không dám tạo phản.
Nhưng giờ mọi việc đã lỡ rồi, chỉ có thể mặc kệ tới đâu thì tới.
Đây là tâm tình hiện giờ của Tiêu chân nhân.
Mắt thấy vinh hoa phú quý sắp mất, cơ nghiệp mà núi Thanh Nhạc thật vất vả mới có được sắp mất. Địa vị lãnh tụ đạo tông, đứng đầu giang hồ cũng sắp mất.
Chạy trốn được là tốt rồi.
Hiện tại ông ta chỉ có một ý niệm trong đầu, chạy trốn.
Nhưng ông ta mới xoay người, lão già chặn thuyền ở xa xa giơ tay chỉ về hướng bên này. Chỉ là một cái chỉ tay đơn giản, lúc xuất thủ cũng không nhìn thấy chút khí thế nào. Nhưng một chỉ vừa ra, khiến cho mọi người há hốc miệng kinh ngạc.
Từ con sông tới chỗ Tiêu chân nhân cũng phải xa một dặm.
Lão già cách một dặm tùy ý chỉ tay, lại khiến cho con sông phải tách đôi! Một đường thẳng tắp, tất cả đồ vặt ngăn cản trên đường đi đều bị cắt làm hai nửa. Vách tường, cây cối, cỏ dại, phòng ốc, thậm chí là đường đi…thật giống như có một thanh trường kiếm vô cùng lớn đột nhiên xuất hiện, chém khoảng cách một dặm này thành hai nửa.
Tiêu chân nhân cách đó một dặm cứng đờ người. Ông ta chỉ kịp giơ hai tay về phía trước, thì kiếm ý đã tới. Ầm một tiếng, cả cơ thể của Tiêu chân nhân đều bị kiếm ý ép xuống lòng đất. Gạch đá cứng rắn bị vỡ vụn vì không chịu được áp lực. Sắc mặt của Tiêu chân nhân trắng bệch, vận hết công lực cũng không ngăn được cơ thể của mình bị ép xuống.
Rất nhanh, ông ta đã bị lún tới eo.
Hai mắt ông ta mở to, tròng mắt như muốn lồi ra ngoài. Khóe miệng dần xuất hiện tia máu. Mà đạo bào trên người của ông ta cũng bị kiếm ý đánh cho tả tơi. Hai cánh tay của ông ta xuất hiện đầy vết máu, máu không ngừng chảy từ cánh tay xuống. Nhưng ông ta vẫn cắn chặt răng chống đỡ, không dám buông lỏng.
Bởi vì ông ta biết, một khi buông lỏng, kết cục chỉ có một chữ.
Chết!
Cách đó mấy trăm mét, Chu Bán Xuyên mới đuổi tới thấy một màn như vậy liền biến sắc. Nhìn thấy Tiêu chân nhân không chịu được áp lực dần trầm xuống, ông ta thì thào tự nói:
- Ta vốn tưởng rằng ta học được ít nhất một thành của ngài ấy…Hiện tại xem ra, ngay cả da lông ta còn chưa đạt tới.
…
…
Cung Thái Cực
Cung Từ Thọ
Thái hậu khuôn mặt đã đầy nếp nhăn ngồi trên ghế, sắc mặt ngưng trọng. Vài cung nữ tâm phúc lo lắng đứng canh giữ ở cửa ra vào. Dường như các nàng rất khẩn trương, đi qua đi lại đầy vẻ bất an.
- Yên tĩnh.
Thái hậu mặc lễ phục long trọng nhất lạnh lùng nói một câu, nhưng không mở mắt ra. Lễ phục trên người bà ta, chỉ vào ngày lễ quan trọng nhất mới mặc vào. Chẳng hạn như…Hoàng Đế đăng cơ. Mặc bộ y phục này vào cũng là một chuyện rất vất vả. Trang sức trên người rất là nhiều. Hơn nữa bản thân bộ áo cũng rất nặng, được làm từ tơ vàng. Với tuổi của bà ta, mặc bộ quần áo này vào càng thêm vất vả.
Cho nên bà ta một mực ngồi im ở đó. Dù vậy cũng có chút mệt mỏi.
Nhưng bà ta là đương kim Thái hậu, là nữ nhân có quyền lực lớn nhất trong hậu cung, thậm chí là cả Đại Tùy. Đương kim Hoàng Đế tôn sùng hiếu đạo,
nên rất nghe lời bà ta. Tuy bà ta không phải là mẹ ruột của Hoàng Đế, nhưng bệ hạ không vì vậy mà giảm đi sự tôn kính với bà ta. Ít nhất, bề ngoài thoạt nhìn là như vậy.
Những chuyện liên quan tới lễ tiết, Hoàng Đế đều làm rất cẩn thận, chu đáo.
Lúc này, Thái hậu không còn vẻ thong dong như lúc trước. Lúc trước tuy chỉ nói ngắn gọn hai chữ, nhưng vẫn để lộ ra vài phần lo âu trong lòng bà ta. Bà ta không biết hiện giờ bên ngoài cung Thái Cực thế nào rồi. Nếu chẳng may đứa con mà bà ta thương yêu nhất kia thất bại, không thể nghi ngờ rằng, bà ta cũng theo đó mà thân bại danh liệt.
- Đã có tin gì từ Đông cung chưa?
Thái hậu không nhịn được hỏi, thanh âm hơi run.
Một cung nữ vội vàng trả lời:
- Tần Lục Thất đã dẫn người tới đó. Di Thân Vương điện hạ mới phát pháo hiệu từ nửa canh giờ trước. Nếu pháo hiệu vang lên, xem chừng mọi việc đều có vẻ ổn.
Thái hậu nhíu mày, trong lòng thở dài.
- Sai rồi.
Bà ta mở mắt nhìn thoáng qua cung nữ già, nói:
- Nếu mọi việc thuận lợi, Dận Nhi đâu cần phải bắn pháo tín hiệu. Nếu Hoàng Đế mất, Dận Nhi còn cần Tần Lục Thất đi bắt Thái tử và Hoàng hậu làm cái gì? Xem chừng bên ngoài cung đã không thuận lợi. Các ngươi chuẩn bị sẵn sàng. Nếu chẳng may có gì không ổn, thì các ngươi tự chạy trốn đi.
Cung nữ già hơi sửng sốt, quỳ xuống nói:
- Thái hậu…nô tỳ sẽ không rời đi. Nô tỳ sinh ra là nô tỳ của Thái hậu, chết đi vẫn là nô tỳ của người.
Thái hậu ngẩn ra, bà ta nhìn tâm phúc của mình đang run rẩy, muốn vươn tay đỡ. Nhưng cuối cùng vẫn dừng lại:
- Tu vị của mấy người các ngươi không tầm thường, muốn chạy trốn không khó. Không cần phải mạo hiểm vì một kẻ đã gần đất xa trời như ta. Ta đã tới cái tuổi này rồi, còn sợ gì nữa?
Cung nữ già này nức nở, đứng lên, vẻ mặt dứt khoát nói:
- Mời Thái hậu đợi, nô tỳ sẽ tới Đông cung bên kia xem tình hình.
Cung thành tổng thể chia làm bốn phần. Phía nam là hoàng cung, chính là hậu cung của Hoàng Đế. Phía tây là cung Dịch Đình, phía đông là Đông cung Thái tử. Mà ở giữa là cung Thái Cực. Cung thành có bốn phía, thì cung Thái Cực nằm ở trung tâm. Năm đó để xây dựng nên tòa đại điện này, phải hao tốn rất nhiều nhân lực và vật lực. Nếu đo khoảng cách từ bốn hướng tới cung Thái Cực ở trung tâm, sẽ được con số giống hệt nhau, không hề lệch.
Bởi vì Thái tử còn nhỏ tuổi, nên Hoàng hậu và Thái tử đều ở Đông cung. Hoàng Đế chỉ có một đứa con trai này. Hơn nữa những năm gần đây không gần nữ sắc. Sau khi lên ngôi chỉ có một đứa con do Hoàng hậu sinh ra. Mà các Tần phi khác, không có ai sinh được. Cho nên không cần nói cũng biết Hoàng Đế và Hoàng hậu sủng ái đứa con này như thế nào.
Từ sớm, Hoàng Đế đã chọn ngôi vị Thái tử.
Cùng lúc với Thái hậu đang trò chuyện với cung nữ già trong cung Từ Thọ, thì Hoàng hậu nương nương đang trò chuyện với Thái tử ở Đông cung. Hoàng hậu đã hơn ba mươi tuổi, nhưng dung mạo vẫn xinh đẹp tuyệt trần. Nàng ngồi ở cửa sổ, ôm Thái tử Dương Thừa Càn còn nhỏ trong lòng. Hoàng hậu xuất thân từ danh môn thế gia, thuở nhỏ đọc đủ thi thư. Nhưng vận mệnh của nàng cực kỳ nhấp nhô. Lúc nhỏ cũng chịu nhiều cay đắng.
Lúc phụ thân nàng còn trẻ, cực kỳ phong lưu, cũng rất biết phá hoại. Sản nghiệp được chia cho phụ thân nàng không tới mấy năm đã hết sạch. Từ nhỏ nàng đã phải trơ mắt nhìn phụ thân cùng mẫu thân bị trục xuất khỏi gia tộc. Tuy rằng nàng được lưu lại, nhưng lại bị gia tộc giao cho chú và thím của nàng nuôi. Nàng lớn lên trong sự mắng mỏ và quát tháo. Nhưng điều này không ảnh hưởng gì tới tính cách của nàng. Tuy nàng trầm mặc ít nói, lại cô đơn, nhưng nàng không nhìn mọi việc theo hướng cực đoan. Tính cách của nàng ôn nhu như nước, cũng rất có kiến giải.
Nàng thích đọc sách. Tuổi thơ của nàng gắn liền với sách vở. Không có bạn chơi, cũng không có cha mẹ khen ngợi.
Về sau Hoàng Đế tuyển thiếp cho Tứ Hoàng tử. Chú và thím vốn không quan tâm gì tới nàng, liền đưa nàng vào cung. Chính thê của Tứ Hoàng tử đã chết vì khó sinh, đứa con cũng mất. Phải nhiều năm sau, dưới sự thúc giục của Hoàng Đế, Tứ Hoàng tử mới đồng ý tuyển vợ. Nhưng y không chịu tuyển chính thê, chỉ chịu tuyển thiếp. Một Hoàng tử có ít quyền lực tuyển thiếp, đại tộc chân chính sẽ không tiến cử con gái của mình.
Nhưng ai biết, như vậy liền thành tựu một đoạn lương duyên vàng ngọc giữa nàng và Hoàng Đế.
Tứ Hoàng tử vừa gặp nàng đã yêu. Nguyên bản không có ý định tuyển chính thế, Tứ Hoàng tử đã thay đổi ý định, cũng không để ý tới sự phản đối của người khác, kiên quyết cưới hỏi đàng hoàng với một nữ tử, vốn không có thân phận cao quý này.
Ai có thể ngờ, nhiều năm sau, Tứ Hoàng tử trở thành đương kim Hoàng Đế, mà nàng thì trở thành Hoàng hậu mẫu nghị thiên hạ.
- Càn Nhi, con có sợ không?
Nàng thấp giọng hỏi đứa nhỏ trong lòng.
Đứa nhỏ này trông rất đáng yêu, nhất là đôi mắt sáng ngời, thể hiện sự trí tuệ.
- Mẫu thân, con có chút sợ hãi.
Dương Thừa Càn chỉ bên ngoài:
- Vì sao bọn họ phải đánh nhau?
Hoàng hậu áp má vào khuôn mặt nhỏ nhắn, vừa vuốt ve vừa nói:
- Càn Nhi, con không thể sợ. Bởi vì tương lai con sẽ làm Hoàng Đế. Làm Hoàng Đế, sao có thể sợ được?
Dương Thừa Càn gật đầu:
- Mẫu thân bảo con không sợ, con sẽ không sợ!
Bên ngoài cửa sổ.
Tần Lục Thất nhìn thấy thuộc hạ của mình bị tổn thất không ít. Lại nhìn nam tử trung niên đứng ở trước tẩm cung Thái tử kia.
- Ngô Nhất Đạo!
Tần Lục Thất lạnh lẽo nói:
- Rốt cuộc ngươi có nhường đường hay không?
Người nam tử trung niên mặc bộ trường bào màu xanh có ký hiệu trên áo, chính là Ngô Nhất Đạo mà Trầm Khuynh Phiến để lạc mất. Y bình tĩnh đứng đó, nhìn Tần Lục Thất, khẽ cười nói:
- Ngươi rất vội à? Không sao, ta không vội, tiếp tục thôi.