Tiếng kêu rên của Lục Âu vang khắp Hồng Tụ Chiêu. Kẻ mà hoành hành không cố kỵ gì ở Ung Châu Tây Nam này, thậm chí là cả bốn đạo Tây Nam, nhưng vừa tới thành Trường An đã phải nhận sự trừng phạt thích đáng đầu tiên trong đời. Vị thiếu niên mi thanh mục tú kia, vị Tiểu Phương đại nhân nổi tiếng khắp Trường An kia, lúc này đâu còn dáng vẻ nho nhã nữa. Hắn cầm viên gạch trong tay, không ngừng đập xuống. Mỗi một lần đập xuống, máu lại văng tung tóe.
Tiểu Đinh Điểm ngồi một bên nhìn mà choáng váng, bàn tay đặt ở má hơi run rẩy. Qua một hồi lâu nàng mới phản ứng, liền vội vàng kéo Phương Giải:
- Đủ rồi, không cần đánh nữa.
Phương Giải quay đầu nhìn Tiểu Đinh Điểm, thản nhiên hỏi:
- Thực sự đủ rồi?
Tiểu Đinh Điểm kéo tay áo của Phương Giải, gật đầu lia lịa:
- Đừng đánh nữa, y có quân chức trong người, nếu huynh đánh chết y, thì huynh sẽ gặp phiền phức.
Phương Giải cười lắc đầu:
- Muội đi trên đường, gặp phải một con chó lao tới cắn, muội sẽ làm gì? Nếu muội chạy, con chó sẽ đuổi theo muội để cắn. Mặc kệ muội là người già hay trẻ nhỏ, bởi vì nó vốn là một con vật. Trừ khi muội cầm gậy lên để đánh, đánh thật độc vào. Nhất là đám chó dữ khoác da người, đánh tới khi y không dám kêu mới tốt. Kẻ mà La Đại tướng quân dạy ra lại có đức hạnh như vậy, thật khiến người ta mở mang đầu óc.
Tiểu Đinh Điểm chỉ lắc đầu:
- Không thể đánh nữa.
Phương Giải vươn bàn tay dính đầy máu chạm nhẹ vào má nàng, hỏi:
- Còn đau không?
Bên má kia của Tiểu Đinh Điểm cũng đỏ rực lên, nàng cúi đầu xuống, không dám nhìn vào Phương Giải, khẽ lắc đầu:
- Không đau.
Phương Giải cười cười:
- Muội nói dối…tát mạnh như vậy, sao có thể không đau? Đừng nói là mặt của muội, lúc này lòng ta vẫn còn rất đau đây này.
Hắn nâng viên gạch lên đập vào mặt Lục Âu một cái. Không bao lâu vị Ngũ Phẩm tướng quân hoành hành ngang ngược này liền sưng vù mặt.
- Tiểu Phương đại nhân.
Thân binh đứng một bên chắp tay nói:
- Chúng tôi có thể đi được chưa?
Thân binh này khá lý trí. Tuy ánh mắt đầy căm thù, nhưng không hề hành động gì. Thân thể của y một mực run nhẹ, hiển nhiên là đang áp chế bản thân. Y có biểu hiện như vậy, thật ngoài dự đoán của Phương Giải. Hắn vốn tưởng rằng, thân binh này sẽ liều lĩnh xông lên.
Phương Giải chậm rãi đi tới cửa, đóng cửa lớn Hồng Tụ Chiêu lại. Trước khi đóng cửa, hắn cười áy náy với các dân chúng quây xem. Đám dân chúng bỗng nhiên vỗ tay, có người bắt đầu trầm trồ khen ngợi. Phương Giải gật đầu tỏ vẻ cảm ơn, sau đó nhẹ nhàng đóng cửa chính lại.
- Chức vị của ngươi là gì?
Phương Giải quay lại, một cước đá bay Lục Âu vốn đã xụi lơ. Thân thể Lục Âu đập vào một cây cột nhà, phát ra tiếng rên rỉ đau đớn.
- Tỵ chức là đội phó đội thân binh của Lục tướng quân.
- Ngươi mạnh hơn y.
Phương Giải gật đầu:
- Ngươi là một kẻ biết nhẫn nại, đây mới chính là phẩm chất cần có của một người lính. Ta vốn tưởng rằng ngươi sẽ vì chủ tướng của ngươi mà nhào lên đánh ta. Nhưng ngươi không làm vậy.
- Tỵ chức không phải đối thủ của ngài.
Thân binh nhìn Phương Giải, ánh mắt nhìn chằm chằm vào hắn. Dường như muốn nhớ kỹ khuôn mặt này. Tuy ngữ khí của y rất khiêm tốn, nhưng vẻ bất khuất tận trong khung vẫn rất rõ ràng.
- Ta đoán…
Phương Giải đi tới trước mặt thân binh, trầm mặc một lúc rồi nói:
- Lúc La Đại tướng quân dạy bảo các ngươi, khẳng định nói qua như vậy…Một tướng quân hay là binh sĩ lỗ mãng chỉ biết tiến về phía trước sẽ không hợp cách. Nếu có thể nhìn rõ tình thế, nên nhẫn nại thì nhẫn nại, nhớ kỹ bộ dáng của kẻ thù, đợi khi có thực lực, lúc báo thù thì đừng nhân từ nương tay. Ta nói có đúng không?
Thân binh ngẩn ra, ánh mắt hiện lên một tia sợ hãi.
- Ngươi không cần trả lời, bởi vì ánh mắt của ngươi đã nói cho ta biết đáp án. Tính tình của La Đại tướng quân như thế nào, ta có nghe qua. Ta không dám bình luận một vị Đại tướng quân đúng hay sai, nhưng ta quyết không cho phép kẻ khác tùy ý giẫm lên tôn nghiêm của ta. Ngươi là quân nhân, ta cũng vậy…còn có, ngươi thực sự không nên dùng ánh mắt đó nhìn ta, cũng không nên nhìn cẩn thận như vậy.
Phương Giải đột nhiên tung quyền vào ngực vị đội phó kia. Đội phó kia gập người xuống, áo sau lưng y bị một luồng kình khí phá tan, rồi có xương cốt đâm ra ngoài.
- Thật có lỗi.
Phương Giải nói nhỏ vào tai của đội phó thân binh kia:
- Ánh mắt của ngươi nói cho ta biết, ngươi đang đợi cơ hội báo thù. Nơi ta sắp tới là Ung Châu Tây Nam, là địa bàn của các ngươi. Nếu ngươi nói gì đó trước mặt La Đại tướng quân, ai biết y sẽ gây khó dễ cho ta để hả giận giúp các ngươi hay không. Đây không phải điều mà ta lo lắng. Điều ta lo lắng là, trong mắt ngươi có sát khí, ta không hề nhìn lầm…bây giờ ngươi đang ở khu vực của ta…ta làm sao cho phép kẻ uy hiếp ta còn sống rời đi?
- Nếu như vừa nãy ngươi động thủ với ta, ta ngược lại sẽ không giết ngươi. Vừa rồi ta mắng Lục Âu là chó điên, là cố ý để cho ngươi nghe thấy, nhưng ngươi vẫn nhịn được. Tuy ngươi chỉ là đội phó thân binh, nhưng ta thấy ngươi còn nguy hiểm hơn cả Lục Âu.
Phương Giải thu hồi nắm đấm, thân binh kia chết không nhắm mắt chậm rãi ngã xuống. Cho tới chết y cũng không hiểu, vị thiếu niên thoạt nhìn ôn hòa này, sao lại có sát tâm nặng như vậy.
- Hiện tại tới ngươi rồi.
Phương Giải ngồi xổm xuống bên cạnh Lục Âu, nhìn y, hạ giọng nói:
- Như đã xuất thủ, tự nhiên không thể lưu lại tai họa. Tương đối mà nói, giết ngươi sẽ đỡ phiền phức hơn là để ngươi sống. Để ngươi sống, chắc chắn ngươi sẽ báo thù phải không?
Hắn giơ tay lên, chuẩn bị kết thúc sinh mạng của Lục Âu.
Đúng lúc này, một thanh hoành đao phá tan cửa sổ bay vào, tốc độ kinh người. Phương Giải phất tay một cái, đánh bật thanh hoành đao. Thanh hoành đao này bay ra ngoài, đâm vào một cây cột.
Có người đẩy cửa từ bên ngoài, một nam tử trung niên bước nhanh tới:
- Thủ hạ lưu tình.
…
…
Tuy Phương Giải chưa từng gặp người xông vào này, nhưng hắn có thể đoán ra là ai. Mà hoành đao vừa nãy bay vào tất nhiên là do y ném ra. Mặc dù tốc độ rất nhanh, nhưng Phương Giải cảm nhận được trên thanh đao không có nội kình. Hơn nữa lực lượng được tính toán vô cùng tốt, lúc tới người Phương Giải đã không còn vài phần lực lượng. Chủ yếu nhất là thanh đao ném ngược, phần cán trước, phần lưỡi sau.
- Mong thủ hạ lưu tình.
Nam tử trung niên chắp tay nói với Phương Giải:
- Ta đã biết chuyện, là do ta trị dưới không nghiêm, mong Tiểu Phương đại nhân tha cho y một mạng.
Phương Giải đứng thẳng người, chắp tay đáp lễ:
- Diệp tướng quân?
Người tới chính là Tả Tiền Vệ Tứ Phẩm Lang Tướng Diệp Cận Nam, dáng người không cao, hơi gầy, mặc bộ thường phục trong nhà, chứ không phải trang phục võ tướng.
- Đúng vậy.
Diệp Cận Nam gật đầu:
- Tiểu Phương đại nhân, hôm nay ta vốn định tới nhà tạ lỗi. Lúc trước Lục Âu tới quý phủ buông lời vô lễ, sau khi trở về ta đã trách cứ một phen. Nhưng tính tình
của người này vốn lỗ mãng, không thể tưởng được cũng dám gây rối ở Hồng Tụ Chiêu. Tuy nhiên xét tới cùng, vẫn là do ta không biết quản giáo, đã làm xấu mặt mũi của Đại tướng quân, kính xin Tiểu Phương đại nhân thứ lỗi.
Y quay sang cúi người thi lễ với Tiểu Đinh Điểm:
- Cũng mong vị cô nương này tha thứ…Người của ta đã kể hết mọi chuyện cho ta, sai đều ở Lục Âu. Kính xinh hai vị cho ta một ân tình. Mang y về, ta sẽ dùng quân pháp trừng phạt. Quân pháp của Tả Tiền Vệ rất nghiêm khắc, Đại tướng quân sẽ không bao dung cho thủ hạ làm xằng làm bậy.
Phương Giải nhìn Lục Âu đã xụi lơ một bên, thầm nói một câu, đáng tiếc.
Hắn chắp tay nói với Diệp Cận Nam:
- Nếu Diệp tướng quân đã mở miệng, ta sao có thể không tuân theo?
- Đa tạ.
Diệp Cận Nam lại thi lễ, sau đó đứng thẳng người dậy, lạnh lùng phân phó:
- Đưa Lục Âu về, cả cỗ thi thể kia nữa…Lý Đa Phúc, vừa rồi ngươi đi theo Lục tướng quân, thấy y phạm sai lầm mà không ngăn lại. Sau khi trở lại trạm dịch, ngươi tự mình lĩnh hai mươi quân côn.
- Vâng!
Thân binh đi báo tin vừa nãy đứng thẳng người lên nói, rồi cùng mấy binh lính khác khiêng Lục Âu và đội phó thân binh đã chết kia ra ngoài.
- Nếu Tiểu Phương đại nhân không bận gì, có thể ngồi đâu đó nói chuyện được không?
Diệp Cận Nam nhìn Phương Giải, hỏi.
- Mời.
Phương Giải vươn tay ra dấu, sau đó dẫn đầu đi lên lầu hai. Diệp Cận Nam gật đầu, chậm rãi đi theo sau hắn. Một tôi tớ của Hồng Tụ Chiêu nhỏ giọng hỏi Tiểu Đinh Điểm, có nên báo quan hay không, Tiểu Đinh Điểm trầm mặc một lúc, lắc đầu nói:
- Dâng trà.
Trong nhã gian, Phương Giải mời Diệp Cận Nam ngồi trước, sau đó ngồi đối diện với y. Sau khi ngồi xuống, Diệp Cận Nam trầm mặc một lúc mới thở dài nói:
- Hôm nay Tiểu Phương đại nhân ra tay giáo huấn Lục Âu, trong lòng ta không hề ghi hận chút nào. Điểm này kính xin Tiểu Phương đại nhân tin tưởng, cũng không cần phải lo lắng tới Tây Nam có người gây khó dễ. Ta tất nhiên sẽ kẻ rõ đầu đuôi câu chuyện với Đại tướng quân.
Phương Giải nao nao, không xác định được người này thật tâm hay là giả ý.
Diệp Cận Nam nói:
- Tuy ta một mực nhậm chức ở Ung Châu, làm việc dưới trướng của Đại tướng quân, nhưng ta có nghe qua về Tiểu Phương đại nhân. Cho dù là Đại tướng quân nhà ta, cũng không chỉ một lần đề cập tới Tiểu Phương đại nhân, nói Tiểu Phương đại nhân là nhân tài trẻ tuổi hiếm có. Lần này tới kinh thành, Đại tướng quân còn cố ý phân phó, bảo ta nhất định phải tới nhà thăm hỏi. Tiểu Phương đại nhân thi vào Diễn Vũ Viện đạt được chín môn xuất sắc, việc này đã truyền khắp đại giang nam bắc. Cho dù là người già và trẻ em Tây Nam, cũng biết tên tuổi của Tiểu Phương đại nhân.
- Tạ ơn Diệp tướng quân tán thưởng.
Phương Giải lên tiếng, chờ Diệp Cận Nam tiếp tục nói chuyện. Hắn biết Diệp Cận Nam tỏ thái độ như vậy, chắc chắn không phải vì chín môn xuất sắc của mình. Hắn rất có hứng thú với Tả Tiền Vệ Đại tướng quân La Diệu. Người này có liên quan tới thân thế của hắn. Phương Giải muốn biết được lai lịch của mình. Mà tất cả manh mối đều chỉ về phía La Diệu.
Mà Diệp Cận Nam bảo rằng La Diệu phân phó y tới nhà hắn thăm hỏi hay gì đó, bât quá chỉ là lời khách sáo mà thôi, không đáng phải để ý. Từ tin tức liên quan tới La Diệu nghe được mấy ngày qua, có thể thấy tính cách của La Diệu khá là vặn vẹo. Y vì tiền đồ của mình mà có thể giết chết con đẻ. Đương nhiên, chuyện này được rất nhiều người tán dương là điển hình của lòng trung thành. Y làm việc tàn độc, người Man Tây Nam nghe thấy hai chữ La Diệu đều phải run rẩy. Ở Tây Nam y có biệt hiệu là La Đồ Phu. Y cường hoành, bốn đạo Tây Nam, quan viên địa phương căn bản không dám nói gì Tả Tiền Vệ, cũng không dám vi phạm lời nói của La Diệu.
Một người giống như thổ Hoàng Đế như vậy, trừ khi y thực sự có gì đó liên hệ với mình, bằng không sao có thể phân phó cho thủ hạ cố ý tiếp cận mình?
- Tiểu Phương đại nhân tới Ung Châu có thể yên tâm. Bất kỳ người nào của Tả Tiền Vệ cũng sẽ không vì chuyện hôm nay mà gây bất lợi cho ngài. Tả Tiền Vệ là quân đội trung thành nhất với bệ hạ. Đại tướng quân là thần tử trung thành nhất với bệ hạ. Tiểu Phương đại nhân tới Ung Châu là đại biểu cho bệ hạ, là khâm sai, ta có thể cam đoan hành trình này sóng êm biển lặng.
Phương Giải cười cười:
- Thế nhân đều biết Đại tướng quân là điển hình của trung thần, ta không nghi ngờ điểm này. Tính tình của ta cũng khá lỗ mãng, cho nên giữa ta và Lục tướng quân cũng không tính là cừu hận. Tuy nhiên…chắc Diệp tướng quân cũng hiểu được, quân nhân ghét nhất là kẻ làm bẩn tới tôn nghiêm của mình. Nếu ngay cả bằng hữu của mình mà còn không che chở được, thì còn thể diện gì làm đàn ông nữa? Đương nhiên, cũng không thể dung thứ người khác xúc phạm luật pháp Đại Tùy. Chuyện hôm nay, ta sẽ tự mình nói với triều đình. Triều đình xử lý như thế nào, ta đều không có một câu oán hận.
- Chớ!
Diệp Cận Nam nói:
- Ta cam đoan với ngài, chuyện này chắc chắn sẽ không nói với triều đình. Tiểu Phương đại nhân cũng không cần chủ động nói ra, chúng ta coi như chưa xảy ra chuyện gì. Tiểu Phương đại nhân thấy thế nào?
Phương Giải giật mình, không hiểu vì sao Diệp Cận Nam lại muốn thỏa hiệp. Rốt cuộc y nghĩ gì vậy?