- Điện hạ lại sai rồi.
Phương Giải nói: - Thế gian này, còn có rất nhiều thứ vui vẻ đấy.
- Điện hạ cảm thấy không vui vẻ, là vì thần vừa nói những điểm đáng thương. Nhưng điện hạ từng nghĩ, nếu bọn trẻ không sung sướng, làm cha mẹ vất vả như vậy là vì cái gì? Làm cha mẹ, ai mà không phấn đấu vì con mình chứ? Có lẽ họ sẽ lạnh nhạt với con mình, nhưng đó không phải là vì muốn cho con mình một cuộc sống tốt hơn sao? Mà niềm vui, thật ra rất đơn giản, chỉ cần giảm tham niệm của mình đi một chút, niềm vui sẽ rất nhiều.
- Điện hạ vừa mới nói, vì muốn gặp mặt bệ hạ nhiều hơn mà không ngại gây nhiều rắc rốiThần nghĩ, đây cũng là biện pháp không tệ đâu. Nhưng biện pháp này không thể lâu dài, bởi vì về sau, bệ hạ sẽ cảm thấy ngài vĩnh viễn là một đứa trẻ không hiểu chuyện.
- Ý của ngươi là, sau này ta không cần làm như thế nữa hả?
Trưởng Công chúa hỏi: - Nhưng ta nên làm thế nào để phụ hoàng ở bên ta nhiều hơn?
- Trước tiên thử thông cảm cho vất vả của bệ hạĐại Tùy rộng lớn, dân đông, biên giới nhiều, hàng ngày bệ hạ phải vất vả để xử lý gia nghiệp lớn như vậy. Nếu điện hạ có thể hiểu điều này, có thể cảm nhận được vất vả của bệ hạ. Sau đó là một đứa con gái thời điểm phụ thân mệt mỏi biểu hiện nhu thuận hơn, đưa lên một ly trà, xoa vai đấm lưngThần nghĩ, sẽ càng cảm nhận được nhiều niềm vui hơn.
- Hóa ra ngươi là người tốt.
Trưởng Công chúa nhìn Phương Giải, hít một hơi thật sâu, nói: - Chưa từng có ai nói chuyện với ta như vậy.
Phương Giải cười cười nói: - Bởi vì điện hạ làm người khác thấy có khoảng cách.
- Khoảng cách?
Trưởng Công chúa hơi chút không hiểu.
Phương Giải nói: - Bởi vì điện hạ ngài luôn tức giận, cho nên làm cho đám hạ nhân hay bằng hữu của ngài đều sợ. Bọn họ sợ mình bản thân không cẩn thận chọc giận điện hạ, do đó sẽ gây ra tai họa. Đó chính là khoảng cách, làm cho tình cảm của con ngươi càng trở nên mỏng nhạt. Thật ra sở dĩ điện hạ cảm thấy cô độc, là bởi vì ngài ít bằng hữuBệ hạ quá bận việc, nhưng nếu điện hạ có thể kết giao vài bằng hữu, sẽ cảm nhận được một loại niềm vui khác biệt.
- Bằng hữu?
Trưởng Công chúa lắc lắc đầu: - Ta không có bằng hữu.
Phương Giải nói: - Đó là bởi vì bản thân điện hạ tự ngăn mình ở chỗ cao.
- Câm miệng!
Trưởng Công chúa trừng mắt với Phương Giải cả giận nói: - Đừng cho là ta vừa mới khen ngươi là người tốt thì ngươi có tư cách chỉ trích cuộc sống của ta. Ngươi muốn khoe ra mình có bằng hữu chứ gì? Ngươi nói thêm câu nữa, ta sẽ cho ngươi rút đầu lưỡi của ngươi.
Phương Giải ngẩn ra, trong lòng tự nhủ vị điện hạ này trở mặt còn nhanh hơn giở sách. Một giây đồng hồ trước còn có thể ôn hòa nói vài câu, một giây đồng hồ sau lại như thay đổi thành người khác. Hắn hơi sửng sốt, đơn giản ngậm miệng lại lui về sau một bước, không nói thêm lời nào nữa. Hai người lâm vào trầm mặc, bầu không khí trở nên lạnh nhạt.
Trưởng Công chúa thấy Phương Giải không nói gì nữa, càng tức giận:
- Có phải ngươi cảm thấy trò chuyện với ta rất khó khăn hay không?
- Thần còn muốn giữ lại lưỡi của mình.
Phương Giải rất nghiêm túc nói: - Vừa rồi điện hạ nói, nếu thần không câm miệng thì sẽ rút đầu lưỡi của thần. Điện hạ thấy đầu lưỡi bị rút chưa? Thần thì từng thấy rồiLúc ở biên thành, bắt được gian tế Mông Nguyên trà trộn vào thành, sau khi thẩm vấn xong việc đầu tiên là rút lưỡi người này, dùng kìm sắt cậy miệng ra, sau đó luồn cái cặp vào trong miệng, kẹp lấy đầu lưỡi, một người phía sau giữ chặt đầu gian tế, người phía trước ra sức kéo ra ngoàiCó đôi khi có thể rút hẳn cả lưỡi ra, có lúc thì sẽ bị đứt đoạn.
- Máu phun ra ngoài như thác nước. Có lẽ điện hạ không biết, máu vừa phun ra rất ấm nóng đấy, còn mang theo một loại mùi vị vừa tanh vừa ngọt, lại sền sệt hơn nước. Người bị rút đầu lưỡi, máu từ trong miệng chảy xuống cằm, sau đó là thấm vào quần áo. Người không có lưỡi chỉ có hai kết quả, một là mất máu quá nhiều mà chết, hai là vận khí khá hơn biến thành người câm.
- Đủ rồi!
Trưởng Công chúa ra sức bịt tai: - Ta không muốn nghe nữa.
Phương Giải thở dài: - Thần chỉ muốn nói cho điện hạ biết, lưỡi của con người không phải là đuôi thằn lằn, nhổ xong có thể mọc dài ra lại. Ngài là Công chúa điện hạ, có đôi khi chỉ một câu nói có thể quyết định vận mệnh của một người. Ngài nói để người ta rút đầu lưỡi của người khác, có lẽ chỉ là một câu hù dọa, nhưng đám thị vệ lại không nghĩ như vậy, họ sẽ thật sự làm điều đó. Sau này khi ngài gặp người đó, thấy miệng người đó máu me nhầy nhụa đen ngòm không có đầu lưỡi chào hỏi điện hạ, điện hạ sẽ nghĩ như thế nào?
- A!
Trưởng Công chúa hét to một tiếng, sắc mặt tái nhợt như tờ giấy: - Xin ngươiđừng nói nữa.
Vẻ mặt Phương Giải không chút biểu cảm, nhìn Trưởng Công chúa, trầm mặc một hồi, nói: - Điện hạ, những thứ ngài thấy quá ít. Ngài biết rút lưỡi là chuyện đáng sợ nhất, cho nên ngài dùng chuyện này để hù dọa người ta. Nhưng bản thân ngài không biết rằng, vậy rốt cuộc chuyện này xảy ra như nào. Ngài ở đây oán thán ngài không nhận được tình yêu thương của cha mình, nhưng ngài có nghĩ tới ngài còn có ba muội muội nữa hay không. Ba vị công chúa này cả năm cũng không được gặp bệ hạ đấy.
Nghe được câu này, Trưởng Công chúa ngẩng mạnh đầu lên, há hốc miệng không biết nên nói gì.
Phương Giải nói: - Có lẽ điện hạ suy nghĩ như vậy bởi vì thân phận ba vị công
chúa kia không tôn quý bằng ngài. Bệ hạ lạnh nhạt với họ là điều đương nhiên. Nhưng điện hạ có biết trong lòng họ đau khổ thế nào không? Hôm nay thần nói những lời này đã vượt qua quy củ. Nhưng mỗi một câu của thần đều là tâm huyết, nếu như muốn làm cho công chúa không vui vào giờ khắc này, ít nhất thần có thể kể truyện cười một canh giờ, nhưng kể xong thì sao? Điện hạ vẫn không vui đấy.
- Để điện hạ nhìn thấy nỗi khổ của người khác rồi tiếp tục nghĩ đến nỗi khổ của mình. Thật ra cũng rất dễ dàng.
Phương Giải ngẫm nghĩ một chút nói: - Thần cả gan, mời điện hạ ra ngoài cung đi một chút.
- Ra ngoài cung?
Trưởng Công chúa hơi sửng sốt, sau đó gật gật đầu: - Đi chỗ nào?
- Cứ đi một chút.
...
...
Chợ bán thức ăn
Lão người què từng dẫn Phương Giải tìm được mười tinh nhuệ Cấp Sự Doanh tại chợ bán thức ngoài cung này.
Phương Giải đi trước, trưởng Công chúa thay một bộ y phục bình thường nhắm mắt theo đuôi đi phía sau. Nàng tò mò đánh giá nơi hỗn loạn dơ bẩn này, trong mắt đều toát lên tia kinh ngạc. Chiếc giày xinh đẹp của nàng dẫm lên mặt đấy đầy nước bẩn, rất nhanh giàu đã bẩn theo. Nàng cẩn thận tránh người đi đường qua lại, sợ họ va vào làm bẩn y phục của mình.
Hai thị nữ sau lưng nàng bịt mũi, dường như không chịu nổi mùi tanh hôi ở đây.
Lần trước Phương Giải tới đây thời tiết đang rét đậm, nước bẩn dưới đất đã đông cứng. Nhưng hiện tại thời tiết đã ấm áp lên, nơi này càng trở nên bẩn thỉu dơ dáy.
- Thành Trường Ansao lại có một nơi như này?
Nàng không kìm nổi hỏi.
- Trong thành Trường An có rất nhiều nơi như này.
Phương Giải vừa đi vừa nói: - Cuộc sống dân chúng bình thường nào có nhiều tơ lụa Lăng La hay vàng bạc châu báu như vậy? Một lớp son của điện hạ đủ cho một gia đình bình thường chi tiêu trong mấy tháng. Ngài xemngười bán cá này, y từng có hai con nhỏ, một đứa trong đó đã bị bệnh đậu mùa chết rồi. Đứa thứ hai vất vả nuôi đến lúc mười tuổi, lại bởi vì sinh non thân thể yếu ớt, không có tiền để mua nhân sâm bổ dưỡng, nên vừa được mười một tuổi cũng đã chết.
- Người bán hàng rong kia, vợ hắn sức khỏe không tốt nên không thể mang thai. Nhưng vì lo kéo dài hương hỏa cho hắn nên cố mà sinh con, kết quả trong lúc sinh đã chết rồi, nhưng may mắn đứa bé không sao. Cho nên, ngày ngày người đàn ông này đều địu đứa bé sau lưng, lúc đói thì uống cháo loãng, lúc mệt thì ngủ luôn sau lưng. Hàng ngày dãi nắng dầm mưa, không giây phút nào đứa bé và cha nó không được ở bên nhau, nhưng bọn họ hạnh phúc không?
Lúc này, xa truyền đến tiếng khóc của một đứa bé, Trưởng công chúa theo hướng tiếng khóc nhìn sang, lại phát hiện một người đàn ông trung niên ăn mặc khá chỉnh tề vóc dáng khô gầy đang hung hăng tát một đứa bé. Đứa bé kia mới sáu bảy tuổi, khuôn mặt nhỏ nhắn nhanh chóng bị tát sưng đỏ lên.
Đứa bé bị đánh vừa khóc vừa kêu: - Con không dám nữakhông dám muốn ăn nữa. Cha, xin cha đừng đánh con nữa.
Ở bên cạnh, một đứa bé còn nhỏ hơn chút, mặc bộ quần áo mới rất đẹp, tay giơ mứt quả vừa ăn vừa cười đắc ý.
Có một nữ tử khá xinh xắn quỳ dưới đất khổ sở cầu xin người đàn ông trung niên này đừng đánh. Bờ vai nàng co giật từng hồi, có vẻ như bất lực.
- Đứa bé kia làm gì đắc tội hắn, sao ác độc như thế.
Trưởng Công chúa cắn răng hỏi.
Phương Giải lắc lắc đầu:
- Đó cũng là con của hắn. Người đàn ông đó là ông chủ của chợ bán thức ăn này. Đất này là của hắn đấy, tiểu thương đều phải trả tiền cho hắn thì mới được bán hàng tại nơi này. Đứa bé ăn mứt quả và đứa bé bị đánh đều là con của hắn, điểm khác chính là, đứa bé ăn mứt quả là con chính thê hắn sinh ra, mà đứa bé bị đánh kia là con do thiếp sinh. Đang quỳ dưới đất xin tha thứ chính là mẫu thân đứa bé và cũng là tiểu thiếp của hắn.
- A!
Trưởng Công chúa kêu lên, sắc mặt trở nên cực kỳ khó coi.
- Điện hạ cảm thấy đứa bé kia đáng thương?
Phương Giải hỏi.
- Sao cô ta không phản kháng?
- Bởi vì cô ta là thiếp.
Phương Giải nói: - Đứa bé kia cũng là cốt nhục của ông chủ, cũng là thân sinh của hắn. Nhưng trong mắt hắn, họ chẳng khác gì nô lệ. Con do thiếp sinh ra nếu là con trai, sau này lớn lên cũng sẽ không được thừa kế tài sản trong tay hắn. Nếu là con gái, trưởng thành rồi có lẽ còn bị cha ruột mình chà đạp.
- Saosao lại như vậy được?
Trưởng Công chúa thì thào, trong mắt tràn ngập tia bi thương.
- Thế giới này vốn không hề công bằng.
Phương Giải thản nhiên nói: - Phải xem ngài dùng tâm tính gì để đối đãi.