Đợi Phương Giải đi rồi, sau giây phút sửng sốt gã mãi mới phản ứng lại,rồi gã vội vàng nắm lấy tay người phụ nữ kia, ôm đồm hỏi han:
- Làm sao mà nàng có thể quen biết được với Tiểu Phương đại nhân? Tại sao từ trước đến nay ta chưa bao giờ nghe thấy nàng nhắc đến chuyện này?
Nàng ta vén lại sợi tóc phất phơ trên trán, thản nhiên đáp lại:
- Thiếp quên rồi, nhưng ai mà ngờ được rằng Tiểu Phương đại nhân lại nhớ kỹ đến như vậy.
- Ôi … nàng cũng thật là, sớm phải nói với ta là nàng có quen biết với Tiểu Phương đại nhân chứ.
Một tay gã thì kéo người phụ nữ này, một tay thì nắm lấy tay đứa bé gái kia và nói:
- Chẳng phải chỉ là một xâu kẹo hồ lô thôi hay sao, ta tức giận chỉ là vì mấy người ngay trước mặt mọi người mà cãi nhau ầm ĩ cả lên, cứ như là ta bạc đãi hai người vậy, ta là hạng người đó hay sao? Muốn ăn cái gì, sau này cứ trực tiếp nói với ta là được rồi. Ta nghe nói Tiểu Phương đại nhân là tri kỉ của Tán Kim Hầu. Nàng cũng biết rồi đó, cuộc sống gia đình chúng ta dạo này gặp một chút khó khăn, miếng đất này cũng là ta thuê từ chỗ của Tán Kim Hầu, tiền thuê rất đắt đỏ, hơn nữa bây giờ buôn bán cũng không được như trước nữa, ta khó mà tránh được những lúc nổi nóng… Sau này nếu như có thời gian nàng có thể đến tìm Tiểu Phương đại nhân, nhờ ngài ấy nói vài lời với Tán Kim Hầu, để ngài ấy giảm cho nhà ta vài đồng tiền thuê chỗ bán hàng.
- Nếu như thiếp không đi, chàng sẽ đánh thiếp đúng không?
- Sao có thể chứ… trước kia ta đánh nàng, chẳng phải lúc đó ta uống hơi nhiều hay sao. Bây giờ nàng không đi cũng không sao, sau này nếu như tình cờ gặp được Tiểu Phương đại nhân rồi nói cũng không sao, giữ lại ân tình… giữ lại ân tình…
…
…
Trưởng công chúa vừa bước về phía trước vừa mỉm cười, đôi mắt cong cong giống như hình trăng non vậy, đương nhiên là vì tâm trạng lúc này của nàng rất tốt, so với lúc đầu thì khá hơn rất nhiều. Thường ngày Phương Giải ở trong cung Thái Cực, ở bên ngoài cung đều kể cho nàng nghe rất nhiều chuyện bất công của dân chúng, hôm nay những bất công đời thường ở bên ngoài cung đã giúp nàng hiểu được những nỗi buồn của nhân gian, cho nên tâm trạng của nàng có chút buồn rầu. Nhưng cách mà Phương Giải cứu hai mẹ con nhà cô bé đó đúng là có hiệu quả hơn là việc áp dụng luật pháp, càng nghĩ nàng càng cảm thấy thú vị.
- Phương Giải có phải là ngay từ đầu ngươi đã có ý định cứu cô bé đó?”
- Không!
- Hả? Vậy là chỉ là tình cảm nhất thời thôi à?
Phương Giải nghiêm túc đáp lại:
- Ừ … đây là một kiểu thể hiện trí tuệ, nhìn thoáng qua thì thấy nó rất đơn giản, nhưng thực ra nó yêu cầu ta cần có kinh nghiệm cuộc sống phong phú và một cái đầu tỉnh táo, chỉ có như vậy thì ta mới có thể tùy cơ ứng biến được.
- Ta nhớ có lần phụ hoàng đã nói da mặt của ngươi rất dày.
Trưởng công chúa lườm hắn một cái.
Phương Giải kinh ngạc hỏi lại:
- Bệ hạ nói như vậy thật sao?
- Ngươi nghi ngờ ta hay là nghi ngờ phụ hoàng?
- Sao mà có thể như vậy… bệ hạ thì anh minh thần vũ, điện hạ thì thông minh lanh lợi.
- Cho nên ngươi không cần che giấu?
Trưởng công chúa cười tười nói tiếp:
- Phương Giải … ngươi nói rằng ta có ít bạn bè, niềm vui của bạn bè với nhau có phải là những gì mà ta và ngươi đang trò chuyện với nhau, nó có thể khiến cho tâm trạng của ta vui vẻ, nhẹ nhàng, và thoải mái? Nếu mà đúng là như vậy thì ta thực sự hi vọng có được vài người bạn như vậy.
- Phương Giải …
Nàng nhìn thẳng vào mắt Phương Giải và nghiêm túc hỏi:
- Ngươi là bạn của ta được không?
- Thần … là thần?
- Lẽ nào bạn bè với nhau mà cũng phải để ý đến thân phận hay sao?
- Về lý thuyết thì không cần nhưng trên thực tế, nó vẫn có sự phân biệt về thân phận. Lấy một ví dụ vậy, con cái nhà
thương nhân vì gia đình giàu có mà rất khó có thể làm bạn với mấy đứa trẻ con nhà bình thường, bởi vì chúng sẽ tìm thấy những người như mình. Con nhà quan lại thường coi khinh những đứa trẻ con nhà thương nhân, còn con cháu quý tộc tự nhiên lại không muốn làm bạn với những đứa trẻ mà có cha quan lục phẩm.
- Phương Giải, khó khăn lắm ta mới có thể vui vẻ được một chút … sao ngươi không thể nói trái lòng một chút?
- Vậy Điện hạ có thể thử làm bạn với mấy em gái của người trước.
- Có thể sao?
- Có thể!
Phương Giải cười mà rằng:
- Nếu bệ hạ biết được chuyện này chắc người sẽ rất hài lòng về sự thay đổi này của Điện hạ. Điện hạ có thể vui vẻ, hạnh phúc, hơn nữa lại còn trở thành một cô nương hiểu chuyện, nhu mì, Bệ hạ đương nhiên sẽ vui mừng thôi.
- Phương Giải … bây giờ thì Ta hiểu tại sao mà phụ hoàng lại để ngươi ngồi tâm sự cùng ta rồi, những lời vừa rồi của ngươi có phải là phụ hoàng bắt ngươi nói đúng không? Hôm nay được xuất cung và trải nghiệm cuộc sống của những người dân bình thường, có phải đây cũng chính là chủ ý của người?
- Ách … Điện Hạ không thể như vậy được… mặc dù Bệ hạ sai thần ngồi tâm sự cùng với người là một chuyện không cần bàn cãi thêm nhưng những lời này, những chuyện này là do thần nghĩ ra, không mang theo cái công lao như vậy chẳng phải là thần đã thua lớn rồi hay sao?
- Ha ha … da mặt ngươi quả nhiên là dày.
Trưởng công chúa cười nói vui vẻ, hai tay nàng để ở sau lưng, những ngón tay đan vào nhau, có lẽ là vì tinh thần của nàng đang rất thoải mái nên đến bước đi của nàng trông cũng thanh thoát uyển chuyển. Nàng vừa bước và nhảy chân sáo:
- nhưng như thế này cũng coi là không tồi, ta rất thích kiểu nói chuyện như thế này, sau này nếu lúc nào ta cô đơn, ta sẽ đến tìm ngươi tâm sự, được không?
- Chuyện này thì không thành vấn đề, nhưng thần lại không thể tùy ý vào cung được.
- Chuyện này thì không thành vấn đề!
Trưởng công chúa khua khua tay và nói:
- Vậy thì sau này ta sẽ thường xuyên xuất cung rồi đến tìm ngươi là được.
Phương Giải bất ngờ, đột nhiên hắn lại suy nghĩ, liệu đây có phải là mở đầu cho một đại họa đang chuẩn bị giáng xuống đầu hắn? Nhỡ đâu vị công chúa điện hạ thực sự coi hắn là bạn bè, nàng ta tự mình nghĩ như vậy, nhưng người ngoài thì chưa chắc sẽ nghĩ như vậy. Ngộ nhỡ Hoàng đế cho rằng mình có ý với con gái của người, vậy thì vui rồi…
- Cái này, Điện hạ, lúc về, thần sẽ dạy người một trò chơi mới là đánh bài, còn có cả chơi đô mi nô nữa, nói chung là có rất nhiều loại. Những lúc không vui người có thể chơi chúng cùng với thị nữ bên cạnh, hoặc là ba vị công công cũng được …
- Hay quá, ngươi dạy ta ngay đi!
Phương Giải cười hì hì đáp lại:
- Cái này còn có thể đặt cược được nữa…
Nghe được câu này, hai thị nữ thân cận của trưởng công chúa đột nhiên liếc mắt nhìn Phương Giải, ánh mắt toát ra sát khí…
Phương Giải sợ tới mức ngay lập tức hiểu được hàm ý trông ánh mắt sát thủ đó. Nếu như Phương Giải thực sự dạy công chúa trò cá cược, đánh bạc vậy thì những thị nữ này còn ai dám đánh thắng công chúa nữa? Tiền của họ vốn đã chẳng dư dả gì, nếu mà thua thì …