Lúc Phương Giải rời khỏi phố mười tám phía đông, dọc đường nghe thấy dân chúng đều đang nghị luận ở cửa chợ bán đồ ăn, máu chảy thành sông. Hơn hai nghìn đầu người liên tiếp bị chém rơi. Lăn dưới đất như quả dưa hấu. Nghe nói xe vận chuyển thi thể kéo dài tới mấy dặm. Máu chảy xuống xe ngựa giống như thác nước.
Không biết vì sao, Phương Giải có chút may mắn vì không nhìn thấy tình cảnh đó.
Cảnh như vậy nhất định là rung động, nhất định là máu tanh.
Phương Giải nghe những người qua đường hưng phấn đàm luận, trong đầu có thể tưởng tượng tình cảnh đó. Tiếng nói chuyện của đám dân chúng không mang theo chút thông cảm nào. Trong suy nghĩ của bọn họ, những người đó chết còn chưa hết tội. Tội lớn như mưu nghịch, đã có lá gan làm, thì cũng phải có lá gan nhận lấy hậu quả.
- Ngươi xem chưa. Nhiều tội phạm như vậy, chắc lúc sắp chết đều đái ra quần.
Một người đi đường thổn thức nói.
Bạn của y gật đầu:
- Ta thấy rồi, nước tiểu nước phân chảy cả xuống quần. Tiếng kêu rên của bọn họ nữa chứ. Chỉ sợ nửa thành Trường An đều có thể nghe thấy. Nếu sợ chết như vậy, thì lúc trước làm thế để làm gì.
- Kỳ thực không phải tất cả bọn họ đều đáng chết. Những người này chưa chắc biết người nhà mình mưu nghịch.
- Liên quan tới kẻ mưu nghịch, là bọn họ đen đủi.
- Ngươi nói xem, vị Di Thân Vương kia nghĩ gì vậy nhỉ? Đại Tùy đang quốc thái dân an, quân đội lại đang ở Tây Bắc mở mang bờ cõi. Thiên hạ như vậy mà cũng có người nổi tâm tư tạo phản?
- Còn không phải là muốn làm Hoàng Đế!
Một người đi đường hừ lạnh:
- Lòng người không đủ rắn nuốt voi. Vì muốn làm Hoàng Đế mà kéo theo nhiều mạng người như vậy. Nếu ta là quan viên của Hình Bộ, ta sẽ sai người chém tên cặn bã kia thành trăm ngàn mảnh.
- Đúng!
- Nên chém thành trăm ngàn mảnh!
Nghe thấy mấy câu này, trong lòng Phương Giải không có chút gợn sóng nào. Có dân chúng như vậy, là một chuyện đáng vui mừng với Hoàng Đế Đại Tùy. Hiện tại hắn càng thêm lý giải vì sao bệ hạ không công bố Tây Bắc chiến bại cho thiên hạ. Dân chúng cần một Đại Tùy bách chiến bách thắng. Cần một Đại Tùy ổn như núi. Dân chúng Đại Tùy đã quen với việc hưởng thụ thắng lợi. Nếu biết bảy mươi vạn quân triều đình đã tan thành mây khói ở Tây Bắc. Chỉ sợ bọn họ khó có thể tiếp nhận
Lần này Tây Bắc chiến bại, triều đình bị tổn thất quá lớn. Tổn thất không chỉ là bảy mươi vạn quân tinh nhuệ, hàng triệu dân phu. Còn có trên trăm vạn vũ khí, áo giáp, lương thảo, vật tư. Vì cuộc chiến này, Hoàng Đế đã chuẩn bị rất lâu. Nhưng tất cả các vật tư vận chuyển tới Tây Bắc đều trở thành chiến lợi phẩm của phản quân. Có những trang bị kia, phản quân có thể hợp nhất với bại quân và đám cường đạo lục lâm.
Tây Bắc không giống với các nơi khác ở Đại Tùy. Tây Bắc gồm ba đạo, diện tích dù không nhỏ, nhưng khí hậu lạnh lẽo, sản lượng lương thực cũng thấp. Nộp thuế má cho triều đình xong thì cũng thừa không còn nhiều. Sống qua ngày không thành vấn đề, nhưng đừng mong là thừa lương thực. Năm nào gặp phải thiên tai, còn cần triều đình phân phối rất nhiều lương thảo tới tiếp tế. Cho nên phản quân mới khống chế kho lúa, dùng cái này để cổ động được một đám dân chúng đi theo. Có lẽ lúc đầu dân chúng có thể có mâu thuẫn. Nhưng giờ đang là tháng ba, là thời điểm gieo hạt, cũng là thời điểm đói kém nhất. Bọn họ không thể không thỏa hiệp với phản quân.
Một khi tin tức ba đạo Tây Bắc đều bị phản quân chiếm được truyền khắp thiên hạ, triều đình có thể chịu được áp lực hay không còn khó nói. Vào lúc này, bệ hạ không thể không coi trọng bốn đạo ở phía Tây Nam được. Nếu chẳng may…nếu chẳng may La Diệu nhân cơ hội này, không chịu tiếp nhận sự quản chế của triều đình, dẫn đại quân phong tỏa đường tiến vào Tây Nam. Vậy thì thì thiên hạ Đại Tùy thật sự sụp đổ rồi.
Quân đội của La Diệu có khoảng trên dưới ba mươi vạn người. Đây là con số mà Ngô Nhất Đạo tiết lộ. Độ tin cậy rất cao. Nhưng Phương Giải hoài nghi, binh lực của La Diệu còn nhiều hơn nữa.
Một khi La Diệu thực sự có phản tâm, dùng bốn đạo của Tây Nam làm căn cứ giơ phản kỳ lên. Như vậy binh lực của triều đình vốn đang như trứng chọi đá, sẽ càng rơi vào tình trạng quẫn bách. Bốn đạo Tây Nam có lương thực sung túc. Là nơi đất lành. Nhân khẩu cũng nhiều hơn ba đạo Tây Bắc rất nhiều.
Hơn nữa, dân chúng Tây Nam còn chưa hoàn toàn quy thuận triều đình Đại Tùy. Nhưng bọn họ lại kính sợ La Diệu. Nói rằng bọn họ kính sợ triều đình Đại Tùy, còn không bằng nói rằng bọn họ sợ hãi chính là thủ đoạn giết người không chớp mắt của La mọi rợ. Hai mươi mấy năm trước, dân chúng Tây Nam vẫn còn là dân chúng Thương Quốc, nên bọn họ vẫn còn nhớ rõ tiền triều. Bọn họ thần phục binh uy của Đại Tùy. Nhưng nếu một khi La Diệu làm phản, bọn họ liền biến thành nguồn mộ lính của La Diệu.
Cục diện ở Tây Nam tưởng như bình tĩnh, kỳ thực còn khiến cho người ta lo lắng hơn cả Tây Bắc.
Một khi Tây Bắc Tây Nam đều nổi loạn, vậy thì Đại Tùy coi như mất nửa giang sơn.
Đại Tùy có tổng cộng hai mươi bốn đạo. Thì Tây Bắc và Tây Nam có bảy đạo, cộng thêm hai đạo nằm giữa biên giới với phía nam và phía bắc. Hiện giờ Lý Viễn Sơn đã chiếm ba đạo Tây Bắc. Nếu La Diệu lại chiếm bốn đạo nữa, vậy thì hai đạo nằm giữa kia chỉ sợ không kiên trì được bao lâu. Một khi La Diệu mang binh rời khỏi Ung Châu, mà triều đình vẫn chưa tập kết được đại quân. Vậy thì chỉ sợ hai đạo còn lại cũng bị binh mã La Diệu nuốt nốt.
Đi Tây Nam, đối với Phương Giải mà nói, là một đoạn hành trình.
Nếu La Diệu thực sự có phản tâm, thì Phương Giải rất sợ mình sẽ bị người ta lấy đầu làm tế phẩm trước khi xuất quân.
Mà vào thời điểm nhạy cảm này, La Diệu lại phái người tới thỉnh cầu bệ hạ tứ hôn…ai biết y có ý đồ?
…
…
Dòng suy nghĩ của Phương Giải chuyển từ những người bị tử hình ở chợ bán đồ ăn tới La Diệu ở Tây Nam. Trong đầu còn đang không ngừng suy tính thì đã trở về cửa hàng rồi. Hắn ngẩng đầu nhìn đường cái hơi vắng vẻ, bỗng nhiên xuất hiện một cảm giác hiu quạnh ở trong lòng. Tháng ba, tháng của mùa xuân, là thời điểm con người nên phấn chấn tươi vui, nhưng vì sao lại hiu quạnh như vậy?
Đi vào cửa hàng, Mộc Tiểu Yêu đang ngồi trong phòng khách chờ hắn, lập tức đứng lên. Phương Giải khoát tay, có chút mệt mỏi ngồi xuống ghế.
- Phương Giải, làm sao vậy?
Mộc Tiểu Yêu là người có tâm tư mẫn cảm, ngay lập tức nhận ra sự khác thường của Phương Giải.
- Không có việc gì…Trên đường trở về từ Diễn Vũ Viện trông thấy triều đình xử trảm khâm phạm. Hơn hai ngàn người, máu chảy thành sông.
Hắn nhìn xung quanh, không thấy Trầm Khuynh Phiến đâu:
- Khuynh Phiến đâu rồi?
- Khuynh Phiến bảo đi ra ngoài một lát. Muội không hỏi đi nơi nào.
Mộc Tiểu Yêu lắc đầu đáp.
Phương Giải ừ một tiếng, uống một hớp nước:
- Chúng ta chuẩn bị luôn từ bây giờ đi. Xem chừng vài ngày nữa sẽ có ý chỉ phái ta tới Tây Nam rồi. Ta đã xin được La Úy Nhiên cho nàng đi cùng. Hành trình lần này, ta sẽ dẫn theo tất cả mọi người đi. Nếu chẳng may gặp phải chuyện gì, chúng ta bỏ trốn, cũng không cần lo lắng có người bị nhốt ở trong thành Trường An.
- Huynh có cảm giác xấu à?
Mộc Tiểu Yêu hỏi.
Phương Giải gật đầu:
- Ta luôn cảm thấy chuyến đi Tây
Nam lần này sẽ không thuận lợi. Tốt nhất là cẩn tắc vô áy náy.
- Ta đi tắm đây.
Hắn cười cười với Mộc Tiểu Yêu, đứng lên giãn cơ thể một cái, sau đó bình thản nói:
- Trang Điệp chết rồi…Hôm nay trong đám tù phạm bị xử trảm, có nàng.
Mộc Tiểu Yêu không có nhiều ấn tượng với nữ tử tên là Trang Điệp kia. Chỉ nhớ mang máng đó là một nữ tử trẻ tuổi khá xinh đẹp.
- Tiểu Yêu tỷ, kỳ lưng giúp ta đi.
Phương Giải bỗng nhiên nói một câu, khiến cho khuôn mặt Mộc Tiểu Yêu lập tức đỏ bừng. Tắm rửa cho Phương Giải cũng không phải việc gì xa lạ với nàng. Nàng chăm sóc cho Phương Giải từ bé. Lúc bắt đầu hành trình chạy trốn, Phương Giải còn đang nằm trong tã lót, mà nàng đã mười hai tuổi.
- Ừm…
Nàng lên tiếng.
Đi theo sau Phương Giải, không biết vì sao chân tay nàng có chút luống cuống. Trước khi tới đế đô, nàng cũng không có cảm giác đó. Nàng vẫn cảm thấy Phương Giải là đứa nhỏ mà nàng đeo trên vai chạy trốn. Nhưng đứa trẻ này bất tri bất giác đã trở thành một nam tử hán.
Đi vào phòng tắm, Phương Giải rất tự nhiên cởi hết quần áo.
Hắn ngồi vào thùng gỗ lớn, nhắm mắt lại.
Hắn đã quen tắm nước lạnh, bất kể là mùa đông hay mùa hè.
Trầm Khuynh Phiến xách thùng nước chậm rãi đổ lên người Phương Giải, mãi đến khi nước trong thùng gỗ lớn tới cổ Phương Giải mới dừng lại. Nhìn cơ thể cường tráng, góc cạnh rõ ràng của Phương Giải, khuôn mặt của Mộc Tiểu Yêu càng thêm đỏ. Giống như một đóa hoa đào nở rộ kiều diễm.
Nàng ngồi bên cạnh thùng gỗ, nhẹ nhàng lau rửa cho Phương Giải.
- Tiểu Yêu tỷ…nàng nói xem, chúng ta tới Trường An rốt cuộc là đúng hay là sai?
Tựa vào thùng gỗ, Phương Giải nhẹ giọng hỏi.
- Vì sao hỏi như vậy?
Ngón tay của Mộc Tiểu Yêu nhẹ nhàng mơn trớn ngực của Phương Giải.
- Ta đang nghĩ, nếu chúng ta không rời khỏi Phan Cố, nói không chừng hiện tại đã chết. Thoạt nhìn rời Tây Bắc tới Trường An là đúng. Nhưng sau khi tới nơi này, vì sao ta cảm thấy mình càng ngày càng không giống mình rồi?
Phương Giải hít sâu một hơi, thanh âm có chút chua xót:
- Ta biết Trang Điệp đáng chết. Nàng phạm vào luật pháp Đại Tùy, không ai cứu được nàng. Nhưng vì sao trong lòng ta vẫn không bình tĩnh? Có phải càng ngày ta càng trở thành một kẻ máu lạnh rồi hay không?
Hắn xoay người, nắm lấy tay Mộc Tiểu Yêu, hắn vùi đầu vào ngực Mộc Tiểu Yêu, cọ cọ má, giống như đang tìm kiếm sự ấm áp. Rất nhanh, mái tóc ướt sũng của hắn cũng làm ướt cả áo Mộc Tiểu Yêu, lộ ra nội y màu đỏ.
- Huynh cũng là người.
Mộc Tiểu Yêu theo bản năng ôm lấy Phương Giải, chống cằm ở trán hắn:
- Mấy ngày này huynh chịu áp lực quá lớn. Trước kia ở Phan Cố, tất cả mọi việc đều do muội và Đại Khuyển làm. Muội và Đại Khuyển bảo vệ huynh. Mà hiện tại, là huynh đang thử bảo vệ bọn muội. Thử khiêng tất cả mọi việc lên vai mình. Nên huynh mới cảm thấy mệt mỏi…mệt mỏi rồi, sẽ nghĩ ngợi linh tinh.
Mùi cơ thể của Mộc Tiểu Yêu, giúp Phương Giải cảm thấy yên bình.
- Tiểu Yêu tỷ, ta sợ một ngày nào đó ta quen với việc lục đục trong quan trường, quen với thờ ơ lạnh nhạt, quen với giết người. Liệu lúc đó ta còn là chính mình hay không?
- Sao phải nghĩ nhiều như vậy?
Mộc Tiểu Yêu đau lòng vuốt ve hai má Phương Giải:
- Đừng sợ, cùng lắm thì chúng ta cao chạy xa bay. Cho dù toàn bộ thế giới này là kẻ địch của huynh, bọn muội cũng đứng ở sau huynh.
Những lời này, khiến cho tim Phương Giải run lên.
- Tiểu Yêu tỷ…
Hắn ngẩng đầu, nhìn khuôn mặt tinh xảo của Mộc Tiểu Yêu, bỗng nhiên ôm lấy cổ nàng, hôn thật mạnh vào môi nào. Thân thể của Mộc Tiểu Yêu cứng đờ. Hai tay giơ lên không biết đặt ở đâu. Phương Giải hôn rất sâu, khiến cho nàng có chút hít thở không thông.
Nụ hôn vừa kết thúc, khuôn mặt Mộc Tiểu Yêu đã đỏ nhưu bị phỏng.
- Phương Giải…
Nàng bối rối không biết làm sao. Cũng không biết mình muốn nói cái gì.
Phương Giải lại dùng miệng ngăn cản miệng của nàng. Sau đó mạnh mẽ ôm lấy nàng, kéo về bên mình. Thùng gỗ rất lớn, tuy có thể chứa được hai người, nhưng nước trong thùng lập tức trào ra ngoài. Quần áo Mộc Tiểu Yêu ướt đẫm, lộ ra đường cong hoàn mỹ.
- Cho ta.
Phương Giải hôn vào má và vành tai của nàng, có chút điên cuồng.
Mộc Tiểu Yêu sửng sốt, nàng biết sớm muộn gì ngày này cũng tới. Nhưng nàng cảm thấy mình vẫn chưa sẵn sàng. Nàng cúi đầu, nhìn Phương Giải, trong lòng bỗng nhiên có chút sợ hãi.
Nàng ôm lấy Phương Giải, cảm nhận nhiệt độ cơ thể của người nam nhân này.
- Muội…
Nàng há miệng thở dốc. Cuối cùng là giơ tay chậm rãi cởi núi thắt ở trước áo. Phương Giải chợt cầm lấy tay nàng, nhìn nàng lắc đầu nói:
- Mặc cái váy đó này đi.
Hắn ôm ngang Mộc Tiểu Yêu, để cho nàng ngồi về phía trước. Ở tư thế này, vòng eo của Mộc Tiểu Yêu hiện lên càng thêm tinh tế, cái mông càng thêm đầy đặn. Tay của hắn run rẩy kéo cái váy đỏ tới cặp mông. Sau đó giật cái quần dưới váy xuống, hành động có chút thô bạo.
Cái váy đỏ chót của Mộc Tiểu Yêu bị ướt sũng nước. Tương phản với nó là màu da trắng ngần của nàng. Nhìn càng thêm đẹp đẽ.
Váy đỏ kéo xuống, cái mông tròn xinh đẹp tới mê người.
Phương Giải đặt tay ở cái eo mảnh khảnh của nàng. Đường cong hoàn mỹ vô khuyết khiến cho máu của hắn bắt đầu sôi sục. Dưới cặp mông mềm mại, hai cái đùi của nàng kéo căng…chứng tỏ nàng rất khẩn trương.
Phương Giải đỡ lấy eo nàng, cảm nhận được sự ấm áp kia.
Tiến vào.
Có chút lỗ mãng, có chút dã man, có chút bá đạo.