La Úy Nhiên nhảy tới gần Vạn Tinh Thần nói nhỏ vào tai vài câu, Vạn Tinh Thần gật đầu, sau đó chậm rãi đi tới hướng Tiêu Nhất Cửu. Ông ta lấy một bình sứ nhỏ từ trong ngực đưa cho Tiêu Nhất Cửu:
- Còn nhớ thứ này không?
Tiêu Nhất Cửu khẽ nhíu mày, nhận lấy bình sứ rồi mở ra ngửi ngửi.
- Mùi rất quen…
Y lắc đầu:
- Đây là thứ gì?
- Tiểu Kim Đan.
Vạn Tinh Thần thở dài:
- Mấy năm nay luyện không được nhiều lắm. Vốn định chia ra cho bốn người các ngươi. Lúc trước đưa cho ngươi, ngươi nói không cần, nói rằng cả đời mình sẽ không dùng tới nó. Khi đó ngươi còn tự phụ hơn cả Thanh Tranh. Mấy hạt Tiểu Kim Đan này ta vẫn giữ lại cho ngươi, nếu như ngươi đi về phía tây có lẽ sẽ dùng tới.
- Đi về phía tây?
Tiêu Nhất Cửu hỏi:
- Vì sao ta phải đi về phía tây?
Vạn Tinh Thần ngẩn ra, nghĩ tới lời nhắc nhở vừa rồi của La Úy Nhiên, liền có chút căm tức nhìn Tiêu Nhất Cửu:
- Đầu óc bị thương nghiêm trọng rồi.
Ông ta thở dài:
- Mặc dù ta biết ta là sư tôn của ngươi, cũng biết an bài phương hướng cho cuộc đời ngươi là không đúng. Tuy ta có thể dùng những lời chính nghĩa để lấy cớ như do dã tâm của ngươi mà làm cho mấy vạn người bị chết, cho nên ngươi phải tới phía tây để đền tội. Nhưng nói như vậy có chút làm kiêu…Không ai có thể an bài sinh tử của người khác. Nhưng hiện tại ta không thể không làm như vậy. Nhất Cửu…lúc ta mới gặp ngươi, ta đã sửa lại tên cho ngươi. Ta nói rằng tư chất của một người có cao có thấp, nhưng chỉ cần có chín phần cố gắng, thì chính là thập toàn thập mỹ.
- Kỳ thực ngươi thuộc loại có chín phần tư chất…Tuy từ lâu ta đã nhận ra ngươi là một người cố chấp, nhưng ta chưa từng nhúng tay vào quản. Ta không muốn an bài nhân sinh cho người khác. Ai cũng có chủ kiến và lựa chọn của mình. Ngươi lựa con đường nào thì ngươi sẽ có kết quả đó. Hôm nay ta phải nuốt lời rồi…
Ông ta gỡ một tấm ngọc bội từ đai lưng xuống, dùng ngón tay san phẳng hoa văn khắc trên ngọc bội. Ngọc bội liền nhẵn nhụi, bụi phấn bay lả tả. Ông ta lại dùng ngón tay viết lên đó bốn chữ, sau đó đeo ngọc bội vào cổ Tiêu Nhất Cửu.
Từ đầu tới cuối Tiêu Nhất Cửu không phản kháng cũng không ngăn cản, mà lẳng lặng nhìn lão già đã sắp gần đất xa trời này.
Vạn Tinh Thần vẫy tay, ý bảo La Úy Nhiên lấy một bộ quần áo.
Ông ta tự tay mặc cho Tiêu Nhất Cửu:
- Nếu quên phải làm gì, thì liền nhìn vào tấm ngọc bội này. Đương nhiên, có lẽ con sẽ quên cả sự tồn tại của tấm ngọc bội. Thôi, mặc cho số phận đi…Nếu như con quên hết không rời khỏi Đại Tùy, ta lại đi tìm con.
Tiêu Nhất Cửu cầm tấm ngọc bội lên nhìn, thì thào đọc bộn chữ:
- Tây hành diệt Phật!
(Đi về phía tây diệt Phật)
Y hỏi:
- Vì sao?
Vạn Tinh Thần nhìn y nói:
- Không phải con nói muốn trở thành người gần với trời nhất sao? Phật tông được xưng là người bảo vệ vòm trời. Bọn họ trông giữ cánh cửa giữa nhân gian và thượng thiên,, cho nên con muốn gần với trời thì chỉ có thể đi tìm bọn họ.
- Tốt.
Tiêu Nhất Cửu gật đầu, xoay người đi mấy bước, bỗng nhiên lại quay đầu hỏi:
- Ngươi là ai? Vì sao ta thấy ngươi rất quen?
Vạn Tinh Thần khoát tay nói:
- Đi thôi, ta là ai không quan trọng.
Tiêu Nhất Cửu ừ một tiếng, tiếp tục đi về phía trước. Y đi được vài bước dường như lại quên cái gì đó, lập tức có bốn chữ xoay quanh trong đầu.
Tây hành diệt Phật.
Bốn chữ này đã được Vạn Tinh Thần dùng niệm lực đưa vào trong đầu y. Có lẽ chỉ có ông ta làm được như vậy. Tiêu Nhất Cửu cúi đầu nhìn ngọc bội đeo ở cổ, sau đó tiếp tục đi về phía trước. Đi được hai, ba mươi bước lại dừng lại, dừng trong chốt lát nhìn thấy ngọc bội kia, lại tiếp tục đi.
- Không thể tưởng được lớn tuổi như vậy rồi còn phải lừa người, còn là đồ đệ của mình…Mặc kệ Nhất Cứu có đi về phía tây giết người hay không, thì tội lỗi này vẫn do ta gánh vác. Chỉ hy vọng ông trời đừng lấy tuổi thọ của ta để trách phạt. Người càng già càng tham sống. Hơn nữa…ta còn có vài việc cần phải làm.
Vạn Tinh Thần thở dài nói.
Vừa lúc đó, từ xa xa có một vị tướng quân mặc áo giáp phóng ngựa chạy tới, dùng trường sóc chỉ vào Vạn Tinh Thần, nói:
- Ngươi là người phương nào? Sao lại để cho khâm phạm chạy thoát? Bệ hạ không có ý chỉ đặc xá cho người kia, các ngươi để cho y chạy thoát là kháng chỉ bất tuân!
Vạn Tinh Thần thản nhiên nhìn y một cái, bỗng nhiên cười cười:
- Kháng chỉ bất tuân sao? Việc như vậy…ta làm đâu chỉ một lần.
Tướng quân cấm quân này hiển nhiên không biết Vạn Tinh Thần là ai. Hơn nữa phần lớn tướng lĩnh cấm quân xuất thân từ hoàng thân quốc thích hoặc là thế gia, nên có tính cách kiêu ngạo ương ngạnh. Nghe Vạn Tinh Thần nói như vậy, y liền giận tím mặt. Y chỉ trường sóc về phía La Úy Nhiên, cả giận nói:
- La Chỉ Huy Sứ, người của Đại Nội Thị Vệ Xử các ngươi đều như vậy sao? Nếu như ngươi mặc kệ, thì đừng trách ta nói thẳng với bệ hạ!
Nếu như Đại Nội Thị Vệ Xử không bị sa sút, thì một tướng lĩnh cấm quân sao dám dùng giọng điệu như thế để nói chuyện với La Úy Nhiên?
La Úy Nhiên nhìn về phía y, gằn giọng nói:
- Ngươi đoán xem, nếu ta giết ngươi, bệ hạ có giết ta đền mạng cho ngươi hay không?
Tướng lĩnh cấm quân này ngẩn ra, sắc mặt hơi đổi:
- Ngươi…
- Biến.
La Úy Nhiên quát một tiếng, sau đó vung tay lên. Một kiếm khí bắn tới, lập tức cắt đứt đầu con chiến mã của vị tướng quân kia. Đầu ngựa rơi bộp xuống đất, tướng quân kia vô thức nhảy lên lại phát hiện mấy khí huyệt của mình đã bị kiếm khí phong bế. Y phát ra mấy tiếng kỳ quái rồi ngã mạnh xuống đất.
- La Úy Nhiên!
Người này đứng dậy tru lên như soi, muốn cầm lấy trường sóc thì phát hiện trường sóc đã bị chặt đứt.
Vừa lúc đó, Tô Bất Úy từ đằng xay chạy tới:
- Bệ hạ hạ chỉ, để Tiêu Nhất Cửu rời đi!
…
…
La Úy Nhiên dìu Vạn Tinh Thần chậm rãi đi tới hướng Đông Noãn Các. Mà thái giám cầm bút Tô Bất Úy thì cung kính đi theo sau. Ở trước mặt lão già này, Tô Bất Úy biết mình không đủ trình để mà kiêu ngạo.
- Úy Nhiên…con có biết vì sao mấy năm nay tu vị của con không tiến bộ chút nào không?
Vạn Tinh Thần vừa đi vừa nhẹ giọng nói:
- Lúc con ở trên núi, dù tu vị không mạnh hơn lúc này, nhưng lại thuần túy hơn. Mười mấy năm trước Thanh Tranh phá được hàng rào kia, bước lên cảnh giới mà ngay cả ta cũng không thể không ngạc nhiên, thán phục. Mười mấy năm sau, Nhất Cửu cũng phá được hàng rào đó. Mặc dù không được trọn vẹn, nhưng nó vẫn bước lên con đường đó rồi. Lại mười mấy năm sau, có lẽ Thanh Ngưu cũng bước lên con đường đó. Nhưng còn con, con thấy mười mấy năm sau, tu vị của con sẽ thế nào?
La Úy Nhiên trầm mặc một lúc, sau đó có chút thương cảm trả lời:
- Không bằng hiện tại.
Vạn Tinh Thần gật đầu:
- Con nói không sai. Mười mấy năm sau, có lẽ con còn không bằng hiện tại.
- Con có biết vì sao không?
Ông ta hỏi.
La Úy Nhiên do dự một lát, nhìn thoáng qua Tô Bất Úy ở đằng sau.
- Chính vì điều này…
Vạn Tinh Thần cười bất đắc dĩ:
- Từ khi con mặc bộ quan phục này, con liền sợ đầu sợ đuôi, nhìn trước ngó sau. Con phải suy xét tới rất nhiều việc,
đâu còn tâm tư để tu hành nữa? Con vốn là người chán ghét những lục đục trong triều đình, những tranh đấu quyền lực, hiện tại con lại lún sâu vào trong đó…Thanh Tranh có thể từ những cái lục đục đó ngộ ra cảnh giới cao hơn. Mà con lại trầm luân trong đó không thoát ra được. Nếu trong mười mấy năm này con dùng một nửa thời gian để tu hành, thì làm sao đến mức ngay cả một kích của Nhất Cửu cũng không đỡ nổi? Nếu không phải nó khinh thường các con, thì các con đã chết trước khi ta tới rồi.
- Sư tôn giáo huấn rất đúng.
La Úy Nhiên cúi đầu.
- Đây không phải là giáo huấn.
Vạn Tinh Thần nói:
- Ta thu bốn con làm đồ đệ, hơn nữa còn chỉ điểm cho Chu Bán Xuyên một ít. Tuổi già miễn cưỡng thu được bốn đồ đệ rưỡi, con từng thấy qua ta răn dạy, giáo huấn ai chưa? Ta bất quá chỉ mở một cánh cửa tu hành, còn tu hành tới mức nào là chuyện của các con. Những thứ trong cánh cửa đó, Thanh Tranh khám phá được tám phần, Nhất Cửu bị điên rồi nhưng cũng khám phá được năm phần. Mà con là đứa có tư chất khá cao lại vẫn chưa nhìn thấu được phần nào.
- Đồ nhi…đồ nhi quả thực là trở nên lo được lo mất.
La Úy Nhiên thở dài.
- Bởi vì con bắt đầu mê luyến mấy thứ này rồi.
Vạn Tinh Thần cười nói:
- Quyền thế, địa vị…mấy thứ này dã trói buộc lòng con.
Ông ta dừng lại một lát, nói tiếp:
- Đến khi nào con ngộ ra, thì tới Tàng Thư Lâu của Diễn Vũ Viện. Trong căn nhà đấy có rất nhiều sách, hiện tại chỉ mỗi mình ta sắp xếp có chút lực bất tòng tâm. Vốn nhìn trúng một tiểu tử có thể trợ giúp ta, chỉ có điều hắn đã định trước là lún sâu hơn cả con. Tuy nhiên hắn trời sinh là loại người như vậy, mà con thì không phải.
Tô Bất Úy nghe thấy câu này, thân hình khẽ run lên, ánh mắt hiện lên một tia hoảng sợ.
- Ta ở trong thành Trường An này cũng hơn một trăm năm rồi.
Vạn Tinh Thần lạnh nhạt nói
- Gặp qua các đời Hoàng Đế, cũng đã gặp qua rất nhiều người linh tinh. Ta chứng kiến các thế hệ Hoàng Đế đổi cho nhau, ta nhìn thấy người của Dương gia dần dần giúp trung nguyên trở nên an ổn thái bình. Cho nên ta rất cao hứng. Từ thời Thái Tông Hoàng Đế trở đi, ta không còn can thiệp vào chuyện triều đình nữa. Bởi vì ta biết người của Dương gia có năng lực làm tốt. Nhưng nếu có người quên ta còn sống, thì ta không ngại đi ra ngoài dạo một vòng.
Trong nháy mắt, quần áo trên người Tô Bất Úy đã ướt đẫm.
Y cúi đầu thấp, không dám nhìn bóng lưng nhỏ gầy của lão già kia.
Y chợt phát hiện trong lòng mình như có nhiều ra một thanh đao. Mà người nắm chuôi đao là người khác.
- Lúc Thái Tổ Hoàng Đế gặp ta…
Vạn Tinh Thần khẽ cười nói:
- Dập đầu ba cái, muốn bái ta làm thầy. Ta không đáp ứng, bởi vì tâm tư của ông ta là ở thiên hạ, chứ không phải ở tu hành. Cho nên ông ta lại dập đầu thêm ba cái, cầu ta bảo hộ cho con cháu Dương gia. Ta đáp ứng…những lời này ta nhớ được hơn trăm năm rồi, chẳng lẽ người của Dương gia lại quên?
…
…
Đông Noãn Các
Hoàng Đế cung kính đưa lên một chén trà nóng, rồi lui về phía sau hai bước, giống như là một đứa trẻ vừa vào học, đầy sợ hãi và kính trọng tiên sinh của mình.
Vạn Tinh Thần không uống chén trà kia, cũng không nói gì.
Hoàng Đế không dám nói lời nào, thậm chí không dám nhìn vào mặt Vạn Tinh Thần.
Cũng không biết qua bao lâu, Vạn Tinh Thần chậm rãi thở phào một tiếng, bình thản nói:
- SỚm muộn gì ta cũng phải chết, thế gian này không có ai là trường sinh bất tử. Ngươi cũng không cần dùng La Úy Nhiên dò xét ta cái gì. Ta đã đáp ứng với Thái Tổ Hoàng Đế, cho nên sẽ không thất hứa. Nếu ta muốn làm gì người của DƯơng gia các ngươi, thì hơn một trăm năm qua ta có thể làm bất kỳ lúc nào, cũng không cần phải đợi tới bây giờ. Tiêu chân nhân đúng là đồ đệ của ta, nó mưu nghịch và bày ra tu vị khiến cho người ta hoảng sợ. Ta cũng biết ngươi lo lắng cái gì, sợ hãi cái gì. Ngươi vốn có thể trở thành thiên cổ nhất đế, nhưng chính vì ngươi quá đặc thù cho nên người càng ngày càng cố chấp. Cố chấp không phải là sai, sai chính là phương hướng.
Ông ta nhìn Hoàng Đế, nói:
- Ta nói rồi, ta sẽ không an bài nhân sinh của người khác. Ta lẳng lặng nhìn đế quốc này sinh ra rồi quật khởi, không muốn trước khi chết lại phải nhìn thấy nó sụp đổ. Ngươi là người thông minh, nên biết ta nói vậy là có ý gì. Ngươi thả Tiêu Nhất Cửu mà không giết, ngươi dùng một hoạn quan xa lánh La Úy Nhiên, ngươi muốn làm gì, ta đều hiểu được. Hoàng Đế à…ngươi có biết rằn, đời người mà không tin tưởng bất kỳ ai, là một việc rất bi ai không?
Nói xong câu đó, Vạn Tinh Thần chậm rãi đứng lên.
- Ta phải đi về đây, không làm ảnh hưởng tới ngươi xử ly chính sự.
Hoàng Đế cúi đầu, sắc mặt trắng bệch.
Lúc Vạn Tinh Thần đi tới cửa thì dừng lại, quay đầu liếc nhìn Hoàng Đế một cái, có chút thương cảm nói:
- Ngươi có thể làm tất cả mọi việc được không? Cho dù là thần tiên cũng không thể biết trước được chuyện sau này của mình. Cho dù ngươi có thể, ngươi tính toán biến con của ngươi thành một người chỉ biết ngồi trên ghế rồng mà không có việc gì làm sao? Một Hoàng Đế không có việc gì làm…chỉ biết trơ mắt nhìn mặt trời mọc sau đó lặn. Nhân sinh bất kể dài hay ngắn, kỳ thực thành công nhất không phải là sắp xếp xong xuôi tất cả mọi việc, mà là làm tốt việc của chính mình.
- Làm được như vậy, khó lắm sao?