Núi Mang Đãng kéo dài mấy nghìn dặm, từ bờ bắc Trường Giang tới Giang Bắc, Giang Nam. Từ phía tây về phía nam có một dãy núi dài chừng bảy, tám trăm km. Sông Hoàng Ngưu chảy qua dãy núi nhập vào Trường Giang.
Lúc Phương Giải đi qua núi Mang Đãng xuôi nam, liền kinh ngạc với thế núi bao la hùng vĩ. Không như núi Lang Nhũ, nhìn từ xa xa như bộ ngực của một nữ nhân, núi Mang Đãng nguy nga cao ngất, địa hình lởm chởm. Hiện tại Phương Giải phải tránh không chỉ là bại binh của phản quân, còn có Tả Tiền Vệ.
Hắn có thể đoán được mục đích của La Diệu chính là nhà kho Hân Khẩu. Dương Ngạn Nghiệp chết rồi, không ai có thể ngăn cản được La Diệu nữa. Sau khi nắm trong tay nhà kho Hân Khẩu, La Diệu sẽ không tiếp tục xua binh về phía bắc. Một nơi cằn cỗi như Tây Bắc, La Diệu căn bản là chướng mặt. Cho nên y mới để Ân Phá Sơn dẫn theo tàn binh chạy trốn. Bằng không với xu thế như nước lũ đó, phản quân đã bị giết sạch rồi.
Chỉ cần Ân Phá Sơn còn tại, La Diệu còn có cái cớ để đóng quân ở Hoàng Dương Đạo.
Đây là thủ đoạn quá quen thuộc của La Diệu rồi.
Y nuôi dưỡng đệ đệ của Đại Khuyển là Truy Thương, thỉnh thoảng lệnh cho Truy Thương gây ra chút nhiễu loạn, giúp y có thể duy trì được sự kính sợ của dân chúng Tây Nam với y. Nếu như không có Truy Thương, y tìm đâu ra lý do để giết người? Ân Phá Sơn cũng như vậy, chỉ cần phản quân còn đang ở bờ bắc, La Diệu sẽ không lo bị người khác chỉ trích là chậm chạp tiến quân. Trong tay đã có trận đại thắng giết hơn mười vạn quân địch rồi, bất kỳ ai trong triều đình cũng không dám nói gì.
Cho nên muốn tránh khỏi La Diệu, Phương Giải nhất định phải chạy về hướng bắc.
Nhưng hiện tại Phương Giải gặp vấn đề lớn nhất, chính là trong tay có năm nghìn quân, ở trong địa bàn của phản quân, chỉ cần cẩn thận ứng phó, tự bảo vệ bản thân là không có vấn đề gì. Nhưng trong năm nghìn người này, sự trung thành của Sơn Tự Doanh không phải lo lắng cho lắm, chỉ có đám dân dũng Hoàng Dương Đạo. Bọn họ chưa chắc nguyện ý rời nhà đi xa. Bọn họ đi theo Phương Giải là vì muốn bảo vệ gia đình của bọn họ. Nếu Phương Giải kéo theo bọn họ tới núi Lang Nhũ đầu nhập vào Húc Quận Vương, bốn nghìn người này chưa chắc nghe theo.
Hiện tại ở các đạo của Tây Bắc, gây hại không chỉ là phản quân. Tương đối mà nói, loạn phỉ mới là mối nguy hại lớn nhất với dân chúng. Không ít dân chúng thiện lương sau khi mất đi nhà cửa của mình, liền đi lên con đường mà trước kia bọn họ vốn khinh bỉ. Lưu dân biến thành loạn phỉ, cướp bóc dân chúng ở địa phương khác.
Kỳ thực Lý Viễn Sơn một mực ước thúc thuộc hạ, y muốn sự củng cố, chứ không phải là ích lợi nhất thời. Nếu dân chúng hận phản quân tới thấu xương, thì y cũng khó mà sống yên. Nhưng do lúc đầu thế lực bành trướng quá nhanh, nên rất khó áp chế được. Phản quân cướp đoạt, loạn phỉ cướp đoạt, cục diện đã như vậy, muốn khống chế trong một thời gian ngắn là một việc quá khó khăn.
Cho nên Phương Giải mới chọn núi Mang Đãng.
Núi Mang Đãng cách bờ sông Hoàng Ngưu không xa, khiến mâu thuẫn của đám dân dũng Hoàng Dương Đạo cũng sẽ không quá mạnh mẽ. Núi Mang Đãng lại khá lớn, người của La Diệu sẽ không dễ dàng tìm được bọn họ. Mà phản quân đang thiếu thốn lương thảo càng sẽ không chui vào núi. Bọn chúng sẽ cướp bóc dân chúng để bổ sung.
Mấy ngày này Phương Giải một mực bận rộn với việc tính toán đường đi nước bước. Hắn không nhìn được quá xa, không nhìn được ngày kia, ngày kìa, nhưng hắn có thể nhìn được ngày mai.
- Chúng ta ở trong núi nghỉ ngơi và chỉnh đốn vài ngày.
Phương Giải mở bản đồ ra, nhìn nhìn rồi nói:
- Binh mã của Ân Phá Sơn đã lùi về Thanh Hà Khẩu, La Diệu không phái binh ép sát. Nếu không có bất ngờ gì xảy ra, phần lớn binh mã của La Diệu sẽ lùi về Hoàng Dương Đạo. Đại Nội Thị Vệ Xử âm thầm tìm hiểu được tin tức, nhà kho Hân Khẩu đã bị Diệp Cận Nam suất quân chiếm lấy. Ta đoán chừng Tả Tiền Vệ sẽ tiếp tục điều đại đội binh mã từ Ung Châu tới.
- Vì sao?
Trác Bố Y hỏi.
- Mục đích chiếm nhà kho Hân Khẩu của La Diệu là gì?
- Là lương thực.
- Vì sao?
- Còn phải hỏi sao, nhất định là lương thực của Ung Châu không đủ ăn…Ý của ngươi là, La Diệu muốn chuyển nơi nuôi dưỡng binh lính từ Ung Châu sang Hoàng Dương Đạo?
- Đúng vậy.
Phương Giải gật đầu:
- Tuy Tây Nam giàu có và đông đúc, nhưng tròng vòng nghìn dặm Ung Châu chỉ miễn cưỡng đủ nuôi sống năm nghìn trọng kỵ của La Diệu mà thôi. Chiến lực của trọng kỵ là không cần phải bàn, nhưng đó là một đội quân đốt tiền. Tây Nam là căn cơ của La Diệu, La Diệu không dám bức quá ác. Nếu tăng thêm thuế ở Tây Nam, vơ vét sạch của cải của dân chúng để nuôi quân, thì mất sẽ nhiều hơn được. Nhưng La Diệu không chỉ có trọng kỵ doanh, còn có khinh kỵ doanh, còn có một số lượng binh lực khổng lồ mà không ai biết.
- Hơn nữa, dù sao Ung Châu quá mức xa xôi. Nó là nơi nằm sát với biên giới Tây Nam của Đại Tùy rồi, bất kể là động binh với Tây Bắc hay là động binh với đại phương khác, thì Hoàng Dương Đạo thuận lợi hơn Ung Châu nhiều. Từ sông Hoàng Ngưu là có thể tới thẳng Trương Giang, qua Trường Giang là đất liền…
Lần đầu tiên Trần Bàn Sơn tham gia một buổi họp như vậy, trong lòng có chút không thích ứng, nên một mực im lặng, sắc mặt cũng khó coi.
Phương Giải vỗ vai y, nói:
- Sở dĩ không cho ngươi tránh đi, là vì ta tin tưởng ngươi. Ngươi nên biết rằng, cho dù thực lực của La Diệu có lớn hơn nữa, nhưng y phải đối mặt với một đế quốc hùng mạnh. Cho dù Hoàng Đế không cần ba đạo Tây Bắc, cũng không thể vứt bỏ Tây Nam. Tới lúc đó triều đình dốc hết toàn lực đối phó với La Diệu, Tả Tiền Vệ chưa chắc có thể bách chiến bách thắng. Đến lúc đó sẽ chết bao nhiêu ngươi, bao nhiêu cửa nát nhà tan, kỳ thực trong lòng ngươi cũng hiểu.
Trần Bàn Sơn gật đầu, không biết nên nói cái gì.
- Kỳ thực lúc trước ta mang Sơn Tự Doanh theo, là muốn một số người sống lâu hơn.
Phương Giải trầm mặc một lúc, nói:
- Cho dù La Diệu có hàng triệu đại quân, nhưng y chỉ có các đạo Tây Nam chống đỡ, sớm muộn gì cũng phải kiệt sức. Nhưng Đại Tùy khổng lồ như vậy, lực lượng phía sau triều đình còn hơn xa Tả Tiền Vệ. Nếu La Diệu thực sự làm phản, ta không cho rằng y có thể thành công.
- Cho nên, ta mới tìm cách thoát ly khỏi Tả Tiền Vệ.
- Tướng quân suy tính rất đúng…
Trần Bàn Sơn thở dài:
- Chỉ có điều gia quyến của binh lính Sơn Tự Doanh phần lớn đều ở Ung Châu, nếu đại chiến thực sự bắt đầu, không biết phải bao lâu mới quay về.
Phương Giải có thể hiểu được tâm tư của y:
- Cứ dõi theo mà thôi. Ta cảm thấy bệ hạ không có khả năng không đề phòng Tả Tiền Vệ một chút nào. Nghe nói triều đình điều động ba mươi vạn chiến binh, cùng dân dũng đã xuất phát, bệ hạ ngự giá thân chính…Chẳng lẽ bệ hạ thực sự cảm thấy dân dũng còn hơn cả chiến binh sao? Giang Nam ít nhất còn có vài chục vạn chiến binh, những đội ngũ này cũng có thể điều động, nhưng vì sao không điều?
Trần Bàn Sơn ngẩn ra:
- Ý của tướng quân là, bệ hạ đã
sớm an bài đối sách rồi? Chinh tây không cần chiến binh, là vì bệ hạ cố ý lưu lại binh mã để đề phòng Tây Nam?
- Không ai có thể khinh thị Hoàng Đế.
Cũng không biết vì sao, Phương Giải lặp lại:
- Không ai có thể!
…
…
Ung Châu
Chiêm Diệu đọc xong mật thư trong tay, không nhịn được thở phào:
- Truyền lệnh, các binh mã tập hợp xuất phát tới Hoàng Dương Đạo. Đại tướng quân đã chiếm được nhà kho Hân Khẩu, không cần lo lắng vấn đề lương thảo nữa. Các đạo Tây Nam không nuôi nổi trăm vạn đại quân, nhưng một nhà kho Hân Khẩu đủ để cho trăm vạn đại quân ăn trong mười năm, thậm chí vài chục năm!
Tướng quân dưới trướng của y, Lôi Cổn hưng phấn nói:
- Tướng quân, Tả Tiền Vệ chúng ta rốt cuộc có bao nhiêu binh mã?
Chiêm Diệu đốt mật thư đi, trầm mặc một lúc mới trả lời:
- Lý Viễn Sơn trù tính ở Tây Bắc mười năm, hiện giờ binh lực dưới trướng của y cũng không ít hơn 150 vạn, mặc dù phần lớn là đám ô hợp. Đại tướng quân ở Ung Châu hai mươi năm, chẳng lẽ còn không bằng Lý Viễn Sơn?
Tuy y không nói trắng ra, nhưng Lôi Cổn có thể hiểu.
- Ông trời ơi!
Lôi Cổn kinh ngạc nói:
- Trăm vạn đại quân, giờ triều đình đang tập trung binh lực đối với Lý Viễn Sơn ở Tây Bắc, đâu còn binh lực thừa ra nữa. Chỉ cần Tả Tiền Vệ chúng ta triệu đại quân bắc thượng, có lẽ không mất bao lâu là có thể đánh tới thành Trường An!
- Tả Tiền Vệ…
Chiêm Diệu chậm rãi lắc đầu:
- Cái tên này có lẽ đã tới lúc phải thay đổi rồi.
- Phỏng chừng người của triều đình cũng đã tâm động rồi.
Chiêm Diệu khinh miệt nói:
- Hạng đạo chích như Lý Viễn Sơn cũng dám tự xưng là Định Tây Vương, chẳng lẽ Đại tướng quân không thể xưng Vương? Triều đình sẽ có người nói chuyện thay cho Đại tướng quân. Trong lúc mấu chốt này, nếu Hoàng Đế không phong Đại tướng quân làm Vương, chỉ sợ đám triều thần sẽ không đáp ứng. Nếu Đại tướng quân xưng Vương, vậy thì Tả Tiền Vệ không còn là binh mã của triều đình nữa rồi.
- Theo tướng quân thì nếu chúng ta động binh, nên trực tiếp vượt qua Trường Giang bức Trường An, hay là tiến binh Giang Nam?
- Nếu là ta, ta sẽ đánh Trường An.
Chiêm Diệu nói:
- Kinh Kỳ Đạo binh lực hư không, thành Trường An mới là chính thống.
- Thuộc hạ lại cảm thấy Giang Nam giàu có và đông đúc, Trường Giang là lạch trời, nên đánh hạ Giang Nam trước, kinh doanh Giang Nam vài năm sau thì mới xua quân hướng bắc, đại sự có thể thành!
- Ngươi sai rồi!
Chiêm Diệu nói:
- Không ai có thể khinh thị cái người ngồi trên ghế rồng kia. Đại tướng quân nói câu này không chỉ một lần. Kinh doanh Giang Nam vài năm? Nếu Hoàng Đế bình định xong Tây Bắc, hoặc là căn bản không để ý tới Tây Bắc nữa, mà triệu tập tất cả binh mã nhắm vào chúng ta, thì liệu chúng ta có yên ổn để mà kinh doanh Giang Nam không? Giang Nam dễ dàng bị đánh bại như vậy sao? Mấy chục vạn chiến binh ở đó cũng không phải là rác rưởi.
- Đại tướng quân sẽ không cho Hoàng Đế thời gian mấy năm.
Lôi Cổn gật đầu:
- Là thuộc hạ suy nghĩ quá đơn giản rồi.
Chiêm Diệu nói:
- Các thế gia nhận thức không phải là hào kiệt địa phương, mà là chính thống. Cho dù Đại tướng quân đánh hạ toàn bộ Giang Nam, thì các thế gia kia cũng không thật tâm quy thuận. Nhưng nếu Đại tướng quân chiếm được Trường An thì sao? Bọn họ ngay lập tức sẽ thuần phục. Trường An….chính là tiêu chí của đế vương.
Đúng lúc này, thân binh chạy vào cúi nguời nói:
- Thiếu tướng quân mời ngài tới nói chuyện.
- Thiếu tướng quân?
Chiêm Diệu cau mày, trong lòng không hiểu khẩn trương.
- Có biết là chuyện gì không?
- Không biết, chỉ nói ở Ung Hòa lâu mời ngài uống rượu nói chuyện.
- Biết rồi.
Chiêm Diệu gật đầu, đứng dậy đi ra ngoài. Lúc đi tới cửa, bỗng nhiên dừng bước, quay đầu nói với Lôi Cổn:
- Để thân vệ doanh đứng ở bên ngoài Ung Hòa Lâu chờ.
- Tướng quân?
Lôi Cổn khó hiểu hỏi:
- Vì sao phải làm vậy?
- Thiếu tướng quân…
Chiêm Diệu đầy nghi vấn trong đầu. Mầy ngày này thiếu tướng quân La Văn khác xa với lúc trước. Từ khi Đại tướng quân La Diệu rời khỏi Ung Châu, thiếu tướng quân không ngừng dẫn theo thân binh đi dạo các doanh. Mặc dù Đại tướng quân không hạ lệnh La Văn có quyền điều động binh mã, nhưng dù sao y cũng là thiếu tướng quân, là con trai độc nhất của Đại tướng quân.
Mấy tháng qua, thậm chí La Văn còn tới chào hỏi các binh sĩ ở các quận xa xôi. Thời gian qua, đám binh linh đã thay đổi ấn tượng với y rất nhiều. Cái tên hoàn khố thiếu gia lúc trước, dường như đột nhiên trở nên trưởng thành.
Vốn đây là một chuyện tốt, nhưng lại khiến trong lòng Chiêm Diệu thấp thỏm không yên. Y cảm thấy La Văn đang giấu cái gì đó. Thậm chí cảm thấy La Văn đang mưu đồ chuyện gì đó.
- Cứ làm theo đi.
Y khoát tay, sau đó bước nhanh ra ngoài.
Ung Hòa lâu.
La Văn đứng ở cửa sổ, nhìn người đi đường bên ngoài, cũng không biết vì sao, khuôn mặt của y một mực nở nụ cười.
- Đại Tự Tại…ngươi tham luyến phong cảnh trên Đại Tuyết Sơn, tưởng rằng chỗ đó là chỗ cao nhất, tưởng rằng dù không đứng cao nhất thì cũng đứng cao thứ hai, ngươi chỉ tự lừa mình dối người mà thôi. Ngươi có biết cái gì mới là phong cảnh đẹp nhất không? Ngươi tưởng rằng ta trốn khỏi Đại Tuyết Sơn là vì e ngại ngươi sao? Ngươi sai rồi…ta chỉ là muốn ngươi biết rằng, chỗ cao nhất không phải ở Đại Tuyết Sơn mà thôi.
Lúc y nhìn thấy Chiêm Diệu cưỡi ngựa đi tới, ý cười càng đậm.
- Điều gì mới là điều tuyệt vời nhất của nhân sinh?
Y hỏi.
Trong phòng chỉ có một mình y, cho nên cũng chỉ có y tự trả lời câu hỏi của mình.
- Trường sinh, ta làm được rồi. Đại Tự Tại, ngươi vĩnh viễn cũng chỉ là một con chó của Minh Vương mà thôi. Mà ta, có một ngày ta sẽ sánh vai với Minh Vương! Ta có dư dả thời gian như ông ta, vì sao ta không thể vượt qua được ông ta?