Phương Giải là người có kiến thức.
Không chỉ là mười lăm năm này đi rất nhiều nơi.
Kiếp trước không phải là hắn chưa từng tới đế đô.
Cho nên trong tư duy của hắn, thành Trường An bất quả chỉ là một tòa thành cổ ngói đỏ mà thôi.
Cho nên lúc Hạng Thanh Ngưu nói đế đô hùng vì như thế nào, hắn chẳng có hứng thú gì.
Ngược lại Thôi Lược Thương nghe rất say sưa, tâm trí hướng về.
- Các ngươi có biết, tường thành đế đô cao bao nhiêu không.
Hạng Thanh Ngưu ngồi bên cạnh Đại Khuyển, khoa tay múa chân, đắc ý nói:
- Cao như vậy nè! Phương Giải ngồi trên lưng ngựa, nghe thấy vậy phì cười:- Đạo trưởng tôn kính, ngươi có thể đừng dùng thân thể của ngươi để đo đếm thành Trường An hùng vĩ ra sao không.
Cho dù ngươi đứng lên xe ngựa giang tay ranếu thành Trường An chỉ cao bằng nấy, thì ta thực hoài nghi thiên hạ đệ nhất thành chỉ là hư danh.
Hắn vươn tay ước lượng ở đỉnh đầu Hạng Thanh Ngưu:
- Cho dù tường thành Phan Cố cũng cao như vậy.
Hạng Thanh Ngưu rõ ràng có chút sợ hãi với vị thiếu niên không rõ lai lịch này.
Cũng không biết là vì nốt ruồi đỏ ở đường giao nhau bốn đường vân, hay là vì tiểu tử này vô luận là mặt dày hay tâm đen đều hơn mình.
Cho nên hắn chỉ hừ một tiếng.
Một lát sau nghĩ muốn tìm về chút mặt mũi, liền lập tức ra vẻ cao ngạo:- Ngươi không phải là thí sinh của Diễn Vũ Viện, bằng không ta cam đoan ngươi thi trượt.
Thôi Lược Thương sững sờ, sau đó chỉ vào Phương Giải, nói:
- Hắn chính là thí sinh của Diễn Vũ Viện mà.
HƠn nữa còn là thí sinh xuất thân từ trong quân đội.
Nói tới việc này, người trong quân đội kiếm danh ngạch thật dễ dàng hơn bọn ta rất nhiều.
Ngươi có biết, cô cô của ta bởi vì gần đây được phong làm Quý Phi, nhưng vẫn phải tốn không biết bao nhiêu sức lực mới lấy được danh ngạch đó không.
Hắn chỉ cần thực hiện đủ quân công ở biên quân, liền có thể được đề cử tới tham dự cuộc thi rồi.
- Ha ha! Hạng Thanh Ngưu lập tức vui vẻ, hai mắt mở to:- Ngươi thực sư là thí sinh Diễn Vũ Viện.
Vậy thì ngươi thảm rồi! Phương Giải không để ý tới Hạng Thanh Ngưu, mà nhìn Thôi Lược Thương, nghiêm nghị nói:
- HÌnh như trong mắt những người xuất thân từ thế gia đại hộ các ngươi, binh sĩ trong quân đội căn bản không có tư cách lấy được danh ngạch của Diễn Vũ Viện vậy.
Hình như ở trong mắt các ngươi, những binh lính không có bối cảnh hiển hách như ta, lấy được danh ngạch còn đơn giản hơn các đệ tử hiển quỷ các ngươi vậy.
Thôi Lược Thương sững sờ một lát, hơi kinh ngạc hỏi:
- Không phải vậy sao.
Phương Giải nhịn không được bật cười, cười sao mà âm lãnh:
- Ta không biết ngươi tốn bao nhiêu bạc, cũng không có hứng thú biết gia tộc củangươi bán bao nhiêu mặt mũi mới đổi được danh ngạch cho ngươi.
Nhưng ta đoán chừng ngươi không biết ta dùng cái gì để đổi lấy.
Có lẽ cho dù ta nói cho ngươi biết, ta dùng hai mươi mốt quân công đổi lấy, ngươi cũng sẽ chẳng cảm thấy gì.
Hắn chăm chú nói:
- Ta chỉ hỏi ngươi một câu, ngươi có biết hai mươi mốt quân công có nghĩa là gì không.
Thôi Lược Thương hỏi:
- Nghĩa gì.
Phương Giải từng chữ từng câu nói:
- Nghĩa là mạng của ta lớn.
Hai mươi mốt lần suýt chết mà không chếtNhững người như ngươi mãi mãi sẽ không hiểu một danh ngạch của Diễn Vũ Viện có tầmquan trọng như thế nào với một binh lính bình thường.
Cũng là một ước mơ sao mà xa xỉ! Đó là cơ hội thay đổi vận mệnh mà bọn họ phải liều mạng nhiều lần, có lẽ cả đời cũng không đổi được.
Các ngươi dựa vào là danh vọng và vàng bạc của gia tộc để đổi lấy những danh ngạch kia.
Còn những người như tadựa vào mạng để đổi.
Hắn thở dài một tiếng, tự giễu nói:
- Đương nhiên, ở trong mắt các ngươi, tính mạng của những tiểu binh lính biên quân như bọn ta căn bản không bằng số bạc mà các ngươi đã chi trả.
- Ta Thôi Lược Thương đỏ mặt, lắc đầu giải thích:
- Ta thực sự không nghĩ như vậy.Phương Giải cười lạnh nói:
- Vậy ta lại hỏi ngươi một việc.
Nếu ngươi hoặc là những bằng hữu quý tộc kia của ngươi, bởi vì cố ý hoặc không cố ý, đánh chết một binh lính bình thường.
Xảy ra việc như vậy, các ngươi sẽ giải quyết như thế nào.
- Bồi thường.
Thôi Lược Thương chân thành nói.
- Bồi thường một số bạc lớn, đủ cho thân nhân người chết sống yên ổn cả đời.
Đương nhiêncũng có những tên bại hoại xuất thân từ thế gia mượn thế lực sau lưng mình cưỡng chế ép việc này xuống, căn bản sẽ không mang tới nha môn.
Lúc trước ở Tương thành Lý Duyên từng đánh chết một thủ hạ của một bộ khoái, ngay cả một đồng cũng không đền, còn đuổi cả nhà người ta ra khỏi Tương thànhTa biết làm như vậy là không đúng, từng khuyên nhủ hắnPhương Giải cắt ngang lời Thôi Lược Thương, lại hỏi:
- Nếu một người binh sĩ bình thường lỡ tay đánh chết con cháu quý tộc các ngươi, các ngưới sẽ làm như thế nào.
- Sẽmạng đền mạng Thôi Lược Thương biến sắc, phát hiện lời của mình nhỏ đến mức ngay cả mình cũng không nghe thấy.
Trước kia hắn chưa từng nghĩ tới vấn đề này.
Hiện tại ngẫm lại, trong lòng quả thực có cảm xúc.
- Đền mạng thì xong rồi.
Phương Giải hừ lạnh một tiếng:
- Nếu người thủ hạ ở Tương thành kia đánh chết Lý Duyên, chỉ sợ sẽ không đơngiản là mạng đền mạng, mà là cửa nát nhà tathậm chí tai họa tới thân thích, bằng hữu.
- Ngươi có biết, binh sĩ biên quân giết bao nhiêu tặc mới tích lũy được một lần quân công không.
Hắn hỏi.
Thôi Lược Thương lắc đầu.
Phương Giải bình tĩnh nói:
- Sát thương một kẻ địch là một chuyển.
Sát thương ba người trở nên là chín chuyển.
Chín chuyển là một quân công.
Muốn tham gia cuộc thi Diễn Vũ Viện của Đại Tùy, ít nhất phải tích lũy được hai mươi lần quân công.Ngươi tính xem là đã giết bao nhiêu kẻ địch.
Mà ngươi có biết, mỗi lần giết một tên, là mỗi lần gặp phải nguyhiểm không.
Nhưng Phương Giải lại không biết là Lý Hiếu Tông lừa hắn.
Dựa theo quy củ của Đại Tùy, tích lũy năm lần quân công có thể báo danh tham gia Diễn Vũ Viện được rồi.
Lý Hiếu Tông nói dối hắn hai năm là muốn lưu lại hắn.
Mà lúc Phương Giải đang nói tới chữ giết, một chi kình nỗ lao nhanh mà tới, thẳng tới cổ họng của hắn.
Nỗ từ dưới đất bắn tới!Bỗng có mười mấy người mặc áo đen nhảy ra từ bụi cỏ hai bên đường.
Có lẽ bọn họ đã đào sẵn hầm ở chỗ này, chỉ chờ đám người Phương Giải đi qua.
Những người này chợt nhảy lên, giống như hơn chục con chim ưng bỗng vỗ cánh bay ra vậy.
Bọn họ cầm trong tay đều là đơn nỗ, uy lực kinh người.
So với liên nỗ, lực sát thương của đơn nỗ đương nhiên kém hơn.
Nhưng cũng phải xem sử dụng ở lúc nào.
Nếu hai quân đối trận, uy lực của liên nỗ có thể được xưng là sát khí.
Nhưng nếu dùng để ám sát, thì ưu thế của đơn nỗ là vượt trội.
Khoảng cách càng gần, uy lực của đơn nỗ càng mạnh.
Cho dù là ván cửa cũng có thể xuyên qua được.
Hơn chục đơn nỗ cùng lúc phát uy, giống như hơn chục tia chớp bắn tới mục tiêu.Phương Giải không hề phòng bị, bởi vì hắn đã quen với việc có Mộc Tiểu Yêu và Đại Khuyển ở bên cạnh.
Hai người này có năng lực cảm giác rất mạnh.
Một người có thể cảm nhận được tu vị của địch nhân.
Một người có thể cảm nhận được sát khí.
Trước kia dù gặp nguy hiểm như thế nào, hai người đều có thể phát giác từ sớm.
Nhưng lần này,
không hề có dấu hiệu.
Mộc Tiểu Yêu ở trong xe không cảm giác ra được có cao thủ ở gần đây.
Mà Đại Khuyển thậm chí không ngửi thấy được sát khí.
Ám sát đột nhiên xuất hiện, đây là từ lúc chào đời đến này, Phương Giải mới gặp phải! Hắn không có Đại Khuyển ở bên cạnh, cũng không ngồi ở trong xe.Hắn cưỡi một con ngựa cao lớn, mục tiêu rất rõ ràng.
Đi bên cạnh hắn là Thôi Lược Thương, cũng cưỡi ngựa.
Có thể nói xung quanh hắn không có thứ gì có thể cản nổi tên nỏ.
Những thích khách nhảy lên từ hai bên đường, cách Phương Giải chỉ hai mươi mấy bước.
Cự ly này đối với đơn nỗ mà nói, chỉ chớp mắt là tới.
Trước đó một giây, Phương Giải còn đang bất công thay cho những binh lính biên quân, không hề có đề phòng.
Nhưng chỉ một giây sau, hoành đao đã nằm trong tay hắn.
Trong chớp mắt, Phương Giải đã vung đao chém rơi mũi tên bắn tới.
Sau đó không chút do dự nhảy xuống lưng ngựa, mặc kệ có bị ngựa của Thôi Lược Thương và hộ vệ của hắn dẫm phải không.
Hắn lăn xuống đường, sau đó điều chỉnh thân thể, lao về phía địch nhân giống như một con báo săn.Hắn không trốn sau xe ngựa, mà là ngoài dự liệu của mọi người xông tới đám thích khách.
Ở phía sau hắn, hàng chục mũi tên đã cắm phập xuống đường.
Nếu như hắn chỉ chậm nửa giây thôi, thì đã bị ít nhất ba mũi tên đâm xuyên qua người rồi.
Cùng lúc hắn nhảy tới đám thích khích kia, một dải băng màu đỏ giống như con mãng xà lao ra từ xe ngựa, cuốn lấy một thích khách cách Phương Giải gần nhất.
Mãng xà cuốn được con mồi liền xiết thật chặt.
Rắc một tiếng, không biết thích khách kia bị đứt bao nhiều cái xương sườn, lập tức mất mạng.
Một giây sau, Mộc Tiểu Yêu đã lao ra từ trong xe ngựa.
Mà Đại Khuyển đã bóp nát cổ một thích khách.Trong thời gian ngắn ngủi này, phản ứng của mọi người lại khác nhau.
Một hộ vệ có tu vị cao nhất của Thôi Lược Thương tung cước đạp hắn rơi xuống lưng ngựa, sau đó cũng nhảy xuống bảo vệ trước người Thôi Lược Thương.
Mưa tên qua đi, bốn hộ vệ của Thôi Lược Thương đã chết hết.
Hộ vệ bảo vệ sau lưng của Thôi Lược Thương cũng bị trúng ba mũi tên, mắt thấy khó sống.
Mà Hạng Thanh Ngưu, phản ứng đầu tiên là chui xuống xe ngựa.
Phương Giải hạ thấp người xuống, cơ hồ dán xuống mặt đất lao tới.
Thừa dịp một thích khách còn chưa kịp vứt bỏ đơn nổ, Phương Giải vung mạnh hoành đao chém tới.
Một đao như nước chảy, trong khoảnh khắc đã tới người thích khách kia.
Phốc một tiếng, đầu của thích khích đã bị hoành đem chém rơi.
Thích khách này không kịp hô một tiếng, thân thể còn chưa ngã xuống, PhươngGiải đã nhún chân phóng tới thích khách thứ hai.
Lúc này, thích khách thứ hai mới vừa vứt bỏ đơn nỗ, rút hoàn thủ đao dắt ở eo.
Nhưng hắn vẫn chậm.
Hoành đao của Phương Giải từ dưới bay lên, dùng một góc độ khó mà tưởng tượng đâm tới, đao phong đâm xuyên qua đầu người kia.
Một đao đắc thủ, Phương Giải cuốn cổ tay, rút đao ra khỏi đầu người kia.
Thi thể vừa đổ xuống, màu máu và óc pha trộn vào nhau.
Bởi vì hai thứ này lẫn vào nhau, cho nên thoạt nhìn sền sệt.
Đao thứ ba, Phương Giải đâm thủng bụng một thích khách.
Ruột và nội tạng từ bụng chui ra ngoài, rơi bịch xuống chân người nọ.
Thích khách này đang muốn cấtbước đâm về phía Phương Giải, lại giẫm phải chính nội tạng của mình, ruột cuốn vào chân của hắn, thân thể không khống chế nổi liền ngã xuống phía trước.
Hắn vừa giết được ba người, Mộc Tiểu Yêu đã giết bảy, Đại Khuyển giết sáu.
Nếu chỉ thuần túy nói về giết người, một người mới như Phương Giải đã không chậm hơi hai người kia bao nhiêu.
Phải biết rằng Phương Giải chính là một người không thể tu hành.
Tốc độ giết người như vậy, chỉ có thể dùng hai chữ biến thái để hình dung.
Thoạt nhìn hắn không giống như một người hèn yếu của biên thành chưa từng giết người, mà giống như một lão binh từng bò qua núi đao biển xác vậy!.
- Không đúng.
Đại Khuyển tung một quyền đập bể ngực một thích khách, lúc thu tay lại cònmang theo nửa trái tim nhỏ máu.
- Những thích khách này quá yếu, chỉ là võ giả bình thường mà thôi! Ngay cả Nhất Phẩm cũng không có! Phương Giải vừa chém đứt vai một người, tránh một đao từ đằng sau, hỏi:
- Vì sao ngươi không ngửi thấy sát khí.
Đại Khuyển kéo đứt hai cánh tay của một thích khách, tung một cước đá văng người nọ:
- Không biết, ta cũng không nghĩ ra vì sao! Ba người Phương Giải bận rộn giết người, Thôi Lược Thương nhìn hộ vệ vì bảo vệ mình mà chết, trong lòng kĩnh hãi, tu vị Nhị Phẩm cơ hồ không triển khai ra được.Mà Hạng Thanh Ngưu trốn dưới gầm xe, nhịn không được buồn bã hô một tiếng.
- Tên vương bát đản Phương Giải! Rốt cuộc ngươi có lai lịch gì, mà lại chọc phải đám người khó chơi nhất của thiên hạ này.
Nếu ai bị bọn họ nhìn chằm chằm, thì phải chết không thể nghi ngờ.
Nhưng lần này Phương Giải không chết.
Sau khi giết chết hai mươi mấy thích khách, nam tử cầm đầu hô một tiếng, liền xoay người bỏ chạy.
Đại Khuyển và Mộc Tiểu Yêu chia ra đuổi theo.
Không bao lâu mỗi người tóm được một người.
về Nhưng không có chút ý nghĩa nào.
Bởi vì hai tên thích khách bị bắt đều lập tức cắn độc dược dấu trong răng.
Còn muốn đuổi theo những người khác, nhưng trong rừng chợt lao ra hơn mườicon chiến mã, tiếp ứng đám thích khách còn sống chạy trốn.
Phương Giải nhổ một bãi nước miếng có lẫn cả máu, ngồi xổm xuống kéo Hạng Thanh Ngưu ra khỏi gầm xe ngựa.
- Bọn họ là ai.
Hạng Thanh Ngưu sợ tới mức run rẩy cả người, cơ hồ muốn té xỉu.
Không phải vì trận ám sát, mà là vì không biết từ khi nào, hai mắt của Phương Giải đã biến thành màu đỏ.