Trước khi đội ngũ liên hệ với triều đình, Mưu Lương Bật biết tên của mình nhất định sẽ ở trên danh sách những tướng sĩ bỏ mình. Trận đánh này đánh tới hiện tại, cho dù y có thể sống tới khi trở lại triều đình thì kết cục tốt nhất cũng chỉ là bị cách chức quan về nhà nghỉ hưu mà thôi. Mà sau khi Húc Quận Vương phái người liên lạc với triều đình, Mưu Lương Bật biết chức vị Thượng Thư Binh Bộ đã bị Tông Lương Hổ thay thế, nhưng y không hề có oán khí gì. Số mệnh như vậy, trách được ai cơ chứ?
Lúc trước nếu y và Húc Quận Vương quả quyết hơn thì chưa chắc có trận thảm bại kia. Kỳ thực Lý Viễn Sơn mưu nghịch không phải là không có dấu hiệu.Y và Húc Quận Vương đều có chút phát hiện, chỉ có điều hai người đều có tâm tư giống nhau, đều có tính cách do dự giống nhau.
Mười mấy năm lao ngục, y tưởng rằng cuộc đời mình đã kết thúc từ đầy. Không ngờ Hoàng Đế trước khi chiến đấu lại dùng tới mình, còn được lên thẳng làm Binh Bộ Thượng Thư. Lúc đó Mưu Lương Bật rất hăng hái, nhưng ai có thể ngờ rằng vận mệnh trớ trêu, thay đổi quá nhanh?
Cái chết của Húc Quận Vương, y cũng biết là có kỳ quái.
Toàn bộ đội ngũ, chỉ có y và Húc Quận Vương xem qua mật báo mà Thôi Trung Chấn gửi tới. Cho nên y cũng có chút đề phòng Lý Hiếu Tông.
Nhưng vẫn là cái tính cách do dự đó, khiến y lỡ mất cơ hội diệt trừ Lý Hiếu Tông.
Ngồi ở trong lều lớn, nhìn thân binh mà Lý Hiếu Tông bố trí bên ngoài, Mưu Lương Bật không nhịn được lắc đầu cười khổ.
- Bị cắn một lần rồi mà không rút ra kinh nghiệm…
Y thì thào nói, nụ cười đầy chua xót.
Nước trong ấm đã sôi, nhưng y không để ý tới. Giờ này trong đầu y trống rỗng, không có cái gì cả, chỉ suy nghĩ xuất thần.
Đúng lúc này, tiếng nói chuyện của binh lính bên ngoài đã đánh thức y. Y nhìn ra ngoài, vừa lúc Hoàn Nhan Trọng Đức vén màn đi vào trong.
- Sao điện hạ lại tới đây.
Mưu Lương Bật vội vàng đứng dậy.
Hoàn Nhan Trọng Đức mang theo một bầu rượu, cười cười nói:
- Hai ngày này không có chiến sự, rảnh rỗi không có việc gì làm, sáng nay liền đi ra ngoài săn được mấy thứ, nên tự tay làm mang tới đây uống một chén với Mưu đại nhân.
Y khoát tay, thân binh phía sau lập tức cúi đầu đặt đồ ăn và rượu lên bàn. Mưu Lương Bật không để ý lắm thân binh kia, lắc đầu nói:
- Đâu còn tâm tư gì uống rượu. Hiện giờ chiến sự đang giằng co, nên lui lại không lui, sớm muộn gì cũng xảy ra nhiễu loạn.
Thân binh kia rót đầy rượu vào trong chén, thấp giọng nói:
- Mưu đại nhân nên nếm thử rượu vào đồ ăn hôm nay, bởi vì đồ ăn do đích thân điện hạ làm, tất nhiên có hương vị khác.
Trong lòng Mưu Lương Bật tự nhủ, thân binh này thật không có quy củ gì cả, quay đầu nhìn thoáng qua, lập tức hơi sửng sốt. Thân binh kia đứng thẳng lên, khuôn mặt tuấn tú nở nụ cười ôn hòa.
- Phương…
Mưu Lương Bật há miệng nói một chữ, lập tức im mồm lại.
- Nhất say giải nghìn sầu, vậy thì uống một chén với điện hạ!
Mưu Lương Bật tới chỗ bàn ngồi xuống, ánh mắt nhìn chằm chằm vào Phương Giải.
Phương Giải nhìn ra ngoài, sau đó lấy ra một tờ giấy từ cổ tay áo đặt lên bàn. Bên ngoài là thân binh của Lý Hiếu Tông canh giữ, dù nói nhỏ nhưng cũng không giấu diếm được người bên ngoài. Cho nên Phương Giải viết tất cả những điều mình muốn nói vào tờ giấy này. Sau khi đặt trên bàn lập tức rời đi, hơi gật đầu với Mưu Lương Bật. Nụ cười của hắn có thể khiến người ta yên tâm hơn không ít. Mưu Lương Bật cũng gật đầu với hắn, trong mắt đầy sự bất ngờ và kích động.
- Ngươi về trước đi, ta ở đây uống rượu với Mưu đại nhân một lát rồi tự mình trở về doanh.
Hoàn Nhan Trọng Đức khoát tay, Phương Giải lập tức lui ra.
Hắn mới đi ra, đã nhìn thấy một đoàn người đi về hướng bên này. Mặc dù chỉ là nhìn thoáng qua, nhưng tim của Phương Giải vẫn đập thình thịch. Đoàn người đi về hướng này, đi đầu chính là Lý Hiếu Tông! Ở phía sau y là mười mấy tướng lĩnh quân Tùy theo đuôi, dường như là đang nghe Lý Hiếu Tông an bài quân vụ.
Phương Giải kéo mũ trụ xuống, đứng một bên cúi người hành lễ.
Lý Hiếu Tông căn bản chẳng thèm liếc nhìn hắn, vừa nói chuyện vừa đi sát qua người hắn. Phương Giải chờ bọn họ đi qua, mới đứng thẳng đi về hướng doanh trại của hàn kỵ Bắc Liêu. Lý Hiếu Tông vừa đi vừa nói chuyện, đột nhiên cảm thấy sau lưng lạnh lẽo, vô thức quay đầu nhìn lại, thì không phát hiện ra cái gì.
- Người lính kia là ai?
Y hỏi thân binh bên ngoài lều Mưu Lương Bật.
- Bẩm tướng quân, đó là hộ vệ của Hoàn Nhan điện hạ, vừa rồi là tới đưa rượu.
- Điện hạ đang ở bên trong?
- Đang ở trong lều uống rượu với Mưu đại nhân.
Lý Hiếu Tông ừ một tiếng, khoát tay chỉ bảo những tướng lĩnh kia:
- Các ngươi đều về trước đi, ngày mai thăng trướng lại thảo luận tiến binh như thế nào.
Những tướng lĩnh kia vâng một tiếng, xoay người rời đi. Lý Hiếu Tông vén màn đi vào lều lớn, cười cười nói:
- Hai vị thật hăng hái, khí trời càng ngày càng lạnh, có một bầu rượu nóng sưởi ấm cũng là một thú vui.
Mưu Lương Bật nghe thấy tiếng nói chuyện bên ngoài đã sớm cất tờ giấy vào trong ống tay áo. Đợi Lý Hiếu Tông đi vào thì cùng Hoàn Nhan Trọng Đức đứng dậy mời Lý Hiếu Tông cùng uống rượu.
- Mấy món ăn này nhìn thật bắt mắt.
Lý Hiếu Tông nhìn rượu và đồ ăn trên bàn, nói:
- Hôm nay không có chiến sự, ta liền mượn cơ hội này uống rượu với điện hạ.
Ba người ngồi quanh cái bàn, nói vài câu nhàn thoại, rồi chủ đề chuyển tới chiến sự.
- Thời tiết càng ngày càng lạnh rồi, binh lính của chúng ta thiếu thốn quần áo mùa đông. Mạnh Vạn Tuế chỉ cần phòng thủ, chúng ta cũng không tìm được cơ hội phá địch, liệu có nên…
Mưu Lương Bật mới nói tới một nửa đã bị Lý Hiếu Tông ngắt lời:
- Đại thù của Vương gia còn chưa báo, sao có thể lui binh được? Mấy vạn tướng sĩ cùng chung mối thù, nếu không công mà lui, ta biết ăn nói sao với bọn họ?
- Nhưng phản quân chỉ cần canh phòng nghiêm ngặt không ra, thì báo thù làm sao được?
Mưu Lương Bật nói:
- Lý tướng quân, Vương gia chết trận, ta cũng rất đau buồn. Nhưng hiện tại nếu ngươi đã chủ trì quân vụ, thì không thể xử trí theo cảm tính. Thân làm chủ tướng, nên phụ trách với hàng vạn tướng sĩ!
- Ta cũng phải phụ trách với cái chết của Vương gia!
Lý Hiếu Tông lớn tiếng nói:
- Ngày đó là ta cùng Vương gia đi điều tra tình hình địch, Vương gia chết trận, ta lại cẩu thả còn sống, thù này không báo, ta biết giải thích với Vương gia đang ở trên trời như thế nào? Mấy vạn tướng sĩ đều có chung một tinh thần, chính là thà chết cũng phải giết hết phản quân! Mưu đại nhân, ngài sợ đầu sợ đuôi như vậy, chỉ sợ Vương gia mà biết sẽ buồn rầu!
- Lý tướng quân!
Mưu Lương Bật cả giận nói:
- Nếu không cẩn thận đưa mấy vạn tướng sĩ vào chỗ chết, Vương gia mới thất vọng đau khổ.
Hoàn Nhan Trọng Đức vội vàng nâng chén rượu lên nói:
- Hai vị cũng là suy xét cho Vương gia, đâu cần nảy sinh tranh chấp như vậy? Vương gia ở dưới cửu tuyền cũng không muốn thấy hai người mà ngài ấy tin tưởng xảy ra xích mích. Hôm nay không nói chuyện quân vụ được không?
Lý Hiếu
Tông thở dài, nâng chén rượu lên nói:
- Khiến điện hạ chê cười rồi.
Y nâng chén rượu lên uống một hơi cạn sạch, đứng dậy cáo từ:
- Ta còn quân vụ phải làm, liền cáo từ trước.
Nói xong câu đó y xoay người định đi, chợt thấy dưới chân có Mưu Lương Bật có một tờ giấy gấp lại, liền hỏi:
- Tờ giấy gì vậy?
Mưu Lương Bật cúi đầu nhìn, lập tức biến sắc.
Y cúi người nhặt tờ giấy lên đưa cho Lý Hiếu Tông:
- Đây là kế sách lui binh mà ta mất hai ngày để viết ra. Sau khi đại quân trở lại núi thì làm sao kiếm được lương thực vượt qua mùa đông, làm sao chuẩn bị được quần áo mùa đông để chống lạnh, làm sao đề phòng phản quân vồ tới, làm sao liên lạc với đại quân triều đình, đều là ta hao tâm tổn trí nghĩ ra. Nếu tướng quân đã tới đây, thì ta liền giao luôn cho tướng quân.
Lý Hiếu Tông vươn tay, do dự một lát liền nói:
- Chuyện lui binh, đợi mấy ngày nữa thì hẵng thương nghị.
Y không nhận lấy tờ giấy kia, xoay người rời đi.
Chờ y đi ra ngoài, Mưu Lương Bật không nhịn được thở phào một cái.
Cơ thể vốn đang căng thẳng của Hoàn Nhan Trọng Đức cũng buông lỏng xuống, lúc này mới phát hiện mình đã ướt đẫm mồ hôi sau lưng.
…
…
Lý Hiếu Tông trở lại lều lớn của mình, càng nghĩ càng cảm thấy việc hôm nay có chút quái dị. Nhưng cẩn thận nghĩ lại lại không thấy có chỗ nào không đúng. Nhíu mày trầm tư hồi lâu, y bỗng nghĩ tới lúc mình chuẩn bị rời khỏi lều của Mưu Lương Bật, thì thủ hạ của Hoàn Nhan Trọng Đức có hành động đặt tay lên cán đao.
- Người đâu.
Y hướng ra ngoài lều hô to một tiếng, lập tức có thân binh tiến vào.
- Đi tới chỗ Mưu đại nhân, cầm tờ giấy của Mưu đại nhân tới đây. Ngươi chỉ cần nói, Mưu đại nhân biết phải đưa giấy gì.
Thân binh đi ra ngoài, không bao lâu trở về nói rằng Mưu Lương Bật đã đốt vật kia rồi.
Lý Hiếu Tông nhíu mày trầm tư một lát, sau đó cười tự giễu. Mấy ngày này quả thực mình quá khẩn trương rồi. Mưu Lương Bật đã bị tước hết quyền lực, giờ muốn giết y chỉ còn thiếu cơ hội. Tuy Thôi Trung Chấn còn chưa chết, nhưng bị nhốt trong lồng giam giờ chẳng khác nào phế nhân. Muốn giết y, cũng chỉ còn thiếu một cơ hội mà thôi. Mà cơ hội như vậy thì y có thể nghĩ ra bất kỳ lúc nào. Sau khi Húc Quận Vương chết, y có uy vọng cao nhất trong đám tướng lĩnh, đương nhiên quyền chỉ huy cũng thuộc về y.
Thôi Trung Chấn bất quá chỉ từng là đội trưởng đội thân binh của y mà thôi. Mặc dù cũng rất có uy tín trong quân đội, nhưng Lý Hiếu Tông không lo lắng gì với việc giết y. Sở dĩ y cứng rắn cự tuyệt đề nghị lui binh của Mưu Lương Bật, là vì y nhất định phải nắm lấy cơ hội này, nắm chặt quyền khống chế quân đội trong tay.
Giờ đám binh lính đang tràn đầy thù hận với cái chết của Húc Quận Vương Dương Khai, y nhất định phải lợi dụng sự thù hận này.
- Lưu Tứ Lang
Lý Hiếu Tông hướng bên ngoài hô một tiếng, đội trưởng đội thân binh của y lập tức đi vào:
- Tướng quân có gì chỉ bảo?
- Sáng sớm ngày mai sau khi thăng trướng, ta sẽ hạ lệnh để Thôi Trung Chấn lập công chuộc tội, cho y một chiết xung doanh ra ngoài giao chiến với đại doanh phản quân. Còn ngươi thì lập tức đi gặp Mạnh Vạn Tuế, bảo y ngày mai phái binh ứng chiến. Ngươi liền trốn vào trong phản quân, tìm cơ hội thì bắn chết Thôi Trung Chấn.
- Thuộc hạ tuân mệnh.
- Còn có.
Lý Hiếu Tông trầm mặc một lúc, tiếp tục nói:
- Ngươi nói với Mạnh Vạn Tuế, ba ngày sau, ta sẽ để cho Mưu Lương Bật mang theo người hộ tống đồ quân nhu trở về sơn trại. Bảo Mạnh Vạn Tuế mai phục ở Giáp Tử Câu. Chỉ cần Mưu Lương Bật chết rồi, thì không còn tai họa lớn gì trong lòng nữa.
- Vậy…còn tên Hoàn Nhan Trọng Đức kia?
Lưu Tứ Lang hỏi.
- Tạm thời ăn không trôi hơn một vạn hàn kỵ này… Tuy ta rất thèm, nhưng không ăn được chỗ đó. Giờ chưa phải là lúc động tới y. Chờ thêm thời gian, xem phía đông có tin tức gì truyền tới không. Ngươi an bài người lập tức xuất phát, tới Hà Tây Đạo bên kia xem xét hướng đi của triều đình. Nếu đại quân của triều đình bị ngăn cản, thì chúng ta liền lui về núi Lang Nhũ đóng quân. Nếu đại quân của triều đình đại thắng, vậy thì ta lại liên lạc với Mạnh Vạn Tuế cùng nhau khởi binh tấn công Tương Châu!
Lưu Tứ Lang gật đầu:
- Thuộc hạ đã hiểu.
- Đi thôi.
Lý Hiếu Tông khoát tay:
- Chớ để ai phát hiện.
Lưu Tứ Lang lên tiếng, khom người lui ra ngoài.
Lý Hiếu Tông uống cạn chén trà đã lạnh trong tay, cái lạnh của trà khiến sự xao động trong lòng y bình tĩnh lại. Y đi tới cửa lều, nhìn bầu trời bên ngoài, như có điều suy nghĩ.
Cứ trầm mặc như vậy một hồi lâu, y bỗng nhiên cười cười.
- Trước hết giết chết Thôi Trung Chấn, lại giết Mưu Lương Bật, sau đó tìm cơ hội giết Mạnh Vạn Tuế…Nếu phá được Tương Châu, cho dù Hoàng Đế không muốn thưởng cho ta thì cũng phải thưởng. Cho dù đại quân triều đình bị đánh bại, thì trong tay ta có mấy chục vạn binh mã, tới đâu mà chẳng dung thân được?
Y vươn tay lên giữa không trung vẽ vài cái, ấm trà trên bàn bỗng nhiên nứt vỡ, trà lạnh lơ lửng giữa không trung, nhanh chóng biến hình, cuối cùng biến thành một lưỡi đao bằng băng
Y nắm tay lại, lưỡi đao liền vỡ vụn rồi rơi xuống đất.
- Thực lực.
Lý Hiếu Tông lẩm bẩm nói:
- Ta cần thực lực mạnh hơn nữa…