Lúc lỗ thủng trên người Lý Hiếu Tông đã vượt qua hai trăm, thoạt nhìn đã thương tích đầy mình rồi. Nhưng y chỉ có thể kêu rên tuyệt vọng, thậm chí ngay cả né tránh cũng không làm được. Thân thể của y bị một cỗ lực lượng vô hình trói buộc, giống như là bị một cái ấn ác ma bám vào người, không còn năng lực phản kháng.
- Cầu ngươi…
Bờ môi Lý Hiếu Tông run rẩy nói.
Y nhìn Phương Giải đầy vẻ cầu xin, còn có sự sợ hãi thật sâu.
Y vốn nên là một tướng lĩnh mới nổi rất có tiền đồ của Đại Tùy. Lúc học ở Diễn Vũ Viện dù không đứng hàng tam giáp, nhưng phải biết rằng Chu Bán Xuyên từng đáng giá y rằng, nếu như y không chết sớm, thì có thể trở thành vị Tổng Đốc trẻ tuổi nhất của đế quốc! Lời bình này còn cao hơn tam giáp kia.
Chu Bán Xuyên nhìn người rất chuẩn. Tu vị của Lý Hiếu Tông có lẽ không thể tiến vào tam giáp, nhưng tâm cơ của y sâu đậm, tam giáp năm đó không thể so sánh được. Làm quan không phải là dựa vào tu vị. Lòng y cũng đủ trầm ổn, âm tàn, trời sinh là một chính khách.
Nếu không có trận phản loạn Tây Bắc, thì hiện giờ Đại Tùy đã chiếm được Mãn Đô Kỳ của Mông Nguyên rồi. Lý Hiếu Tông thân làm tiên phong, công lao không thể bỏ qua.
Nếu thuận lợi, thì y có thể được điều tới kinh thành, rồi được phong tới địa phương nhậm chức. Y có hai sự lựa chọn, thứ nhất là tiến vào các vệ chiến binh làm tướng quân. Làm được mười tới hai mươi năm sau, có hy vọng trở thành một trong Đại tướng quân của mười sáu vệ. Nhưng sự lựa chọn này có vẻ hơi xa vời. Thứ hai là tới địa phương nhậm chức. Với công lao của y, hoàn toàn có thể được một chức Quận Thủ Tứ Phẩm. Đồng dạng làm mấy năm, có lẽ thực sự ứng với lời tiên đoán của Chu Bán Xuyên, trở thành vị Tổng Đốc trẻ tuổi nhất.
Nhưng hiện tại, y lại hèn mọn như vậy.
Trước đây y chưa từng nghĩ tới có một ngày mình lại bị thủ hạ trước kia của mình làm nhục. Lúc Phương Giải ở Phan Cố, chức đội phó đội thám báo của hắn là do y ban thưởng. Sau ba năm ngắn ngủi, người mà lúc trước y chỉ điểm giờ đã đứng ở trước mặt y, không ngờ đã cao tới không thể với.
Thật giống như một tòa núi lớn đột ngột mọc lên từ lòng đất, khiến y cảm giác đầy vô lực.
Lúc lỗ thùng trên người y vượt qua 1500, y đã trở nên chết lặng. Lúc này đã không thể phân rõ lỗ thủng ở nơi nào. Một cánh tay, một cái chân của y đã bị đánh nát, mà tên ác ma kia vẫn kiên nhẫn đếm. Mỗi một kích đều lấy đi một miếng thịt trên người, không nhiều không ít. Y chết lặng, người giết y cũng giết chết lặng. Nhưng Phương Giải vẫn nghiêm túc giết y như cũ, rất chậm.
Giết một người, cần phải bao lâu.
Mỗi một kích đánh vào người Lý Hiếu Tông, thân thể của y lại rung một cái. Tới gần 2500 phát, một chân còn lại của y cũng biến mất vô tung.
Phương Giải thật giống như một ác ma không có cảm tình, vẫn ác nghiệt chấp nhất đếm số.
Tới lúc này, binh lính vây xem đều hoảng sợ, thậm chí có chút thông cảm với Lý Hiếu Tông. Phần lớn mọi người đều khó hiểu với hành động này của vị tướng quân trẻ tuổi kia. Vì sao phải đối đãi hung tàn với kẻ thù đã thua như vậy. Có người bắt đầu hô to, giết y đi, giết y đi. Nhưng Phương Giải vẫn làm theo ý mình, căn bản không để ý những tiếng la. Hắn giống như một cỗ máy móc, không ngừng lặp lại một hành động.
Thôi Trung Chấn dùng sức gõ trống, đè tiếng la ầm ĩ của binh lính xuống.
- Không được hô hào nữa! Các ngươi không thể hiểu được tiếng kêu rên của gần ba nghìn oan hồn!
Y lớn tiếng hô một câu, sau đó đặt dùi trống một bên:
- Nếu đổi là ta, ta cũng làm như vậy!
Vì không để cho binh lính hiểu nhầm Phương Giải là người tàn nhẫn, y đứng ở trên đài cao kể lại chuyện Lý Hiếu Tông đã làm ở Phan Cố. Binh lính lẳng lặng nghe, sự thù hận vốn biến mất trong mắt lại xuất hiện. Phan Cố chết đi không chỉ là hơn hai nghìn dân chúng, còn tám trăm biên quân.
Những biên quân kia, là thủ hạ của Lý Hiếu Tông. Đồng dạng là quân nhân, lúc này đám binh lính có chung thù hận với Phương Giải. Quân nhân ghét nhất cũng như sợ hãi nhất, chính là bị đồng đội bán đứng. Mà người của Lý gia, cơ hồ rất am hiểu chuyện này. Lý Viễn Sơn bán rẻ bảy mươi vạn đại quân, Lý Hiếu Tông bán rẻ tám trăm đồng đội.
Tràng diện trở nên an tĩnh lại, đám lính vây quanh Phương Giải, yên lặng nhìn bóng lưng của nam tử trẻ tuổi phải gánh vác bao nhiêu thù hận này, nhìn hắn dùng phương thức của mình để giải phóng thù hận. Tới cuối cùng, mọi người bắt đầu đếm cùng Phương Giải, chỉnh tề mà vang dội.
- Hai ngàn chín trăm sáu mươi sáu!
- Hai ngàn chín trăm sáu mươi bảy!
- Hai ngàn chín trăm sáu mươi tám!
- Hai ngàn chín trăm sáu mươi chín!
- Hay!
Lúc một kích cuối cùng làm nổ ngực của Lý Hiếu Tông, đám binh lính bộc phát ra tiếng hoan hô. Mà lúc này Lý Hiếu Tông chỉ còn một hơi cuối cùng. Có lẽ vì Phương Giải dùng nội kình duy trì lấy tâm mạch của y, cho nên y vẫn chưa chết.
Trong mắt y đầy sự không cam lòng.
Y có thể kiên trì tới bây giờ mà không chết, có lẽ vì sự không cam lòng này.
Lúc Phương Giải dùng một kích cuối cùng làm nổ lồng ngực của Lý Hiếu Tông, màu đỏ trong mắt Phương Giải cũng dần dần nhạt đi. Lúc bàn tay một mực nắm chặt buông hẳn ra, thì màu đỏ trong mắt hoàn toàn biến mất. Thấy một màn như vậy, đám người Trầm Khuynh Phiến một mực lo lắng rốt cuộc thở phào nhẹ nhõm.
- Nếu ngươi có thể chuyển thế, ngàn vạn lần đừng quên ta.
Phương Giải mở lòng bàn tay, trong lòng bàn tay lại có một ngọn lửa chậm rãi kết lại. Chỉ có điều ngọn lửa này khác với ngọn lửa màu vàng lúc trước rất lớn, chỉ có màu sắc bình thường, nhưng đỏ hơn.
Ngọn lửa này bay ra khỏi lòng bàn tay của Phương Giải, dừng ở trên người Lý Hiếu Tông.
Phù, ngọn lửa như gặp phải dầu sôi, lập tức bốc lên. Lý Hiếu Tông bị ngọn lửa bao vây chậm rãi nhắm mắt lại, có lẽ giờ y đã không còn cảm thấy đau đớn gì nữa rồi.
- Vì sao?
Trước khi chết, y hỏi.
Phương Giải nhìn ngọn lửa cháy hừng hực kia, đáp:
- Lại giết một lần.
…
…
Trong lều quân, những tướng lĩnh kia nhìn Phương Giải với ánh mắt sợ hãi, kính trọng và có chút phức tạp. Sợ hãi ở chỗ, lúc Phương Giải giết Lý Hiếu Tông, biểu hiện ra thực lực khủng bố khiến người ta rung động. Bọn họ đều là tướng quân trải qua trăm trận chiến, biết rằng chiến đấu với một vị Phù Sư khó khăn như thế nào. Nhất là Lý Hiếu Tông còn là một phù vũ song tu. Nhưng ở trước mặt Phương Giải, từ đầu tới cuối đều không có con đường sống.
Còn kính trọng, là vì sự thù hận mà Phương Giải phải vác trên vai. Quân nhân trọng nghĩa, nhất là những quân nhân từng cùng nhau đi lên chiến trường, bọn họ đều coi đồng đội bên cạnh mình như huynh đệ. Như vậy bọn họ có thể yên tâm giao sau lưng cho đồng đội. Người bình thường không thể lý giải được tình cảm sâu đậm của bọn họ.
Báo thù.
Nếu thay đổi bất kỳ quân nhân nào, cũng sẽ có tâm tư như vậy.
Húc Quận Vương chết rồi, Lý Hiếu Tông chết rối, mà người ngồi ở soái vị lúc này tất nhiên
là Mưu Lương Bật. Vị Thượng Thư Binh Bộ có số phận làm quan lật đật này vẫn chưa lấy lại bình tĩnh. Cách thức giết Lý Hiếu Tông của Phương Giải không thể bảo là không tàn nhẫn. Nhưng Mưu Lương Bật không thấy quá phận chút nào, y chỉ rung động với quá trình mà thôi.
Phương Giải ngồi ở bên trái, cúi đầu thấp nhìn hai tay của mình không nói một lời. Thôi Trung Chấn ngồi ở bên phải Mưu Lương Bật, thỉnh thoảng liếc nhìn Phương Giải, như có điều suy nghĩ.
- Phương tướng quân là khâm sai mà bệ hạ cử tới đốc chiến, ta nghĩ…nếu Phương tướng quân đồng ý lưu lại, mọi người sẽ không phản đối Phương tướng quân dẫn dắt đội quân này.
Mưu Lương Bật nói một câu thăm dò, sau đó liếc nhìn Phương Giải một cái. Câu này vừa ra khỏi miệng, không chỉ là y, mà tất cả mọi người ở đây đều không tự chủ được nhìn về phía Phương Giải. Nhưng Phương Giải dường như không nghe thấy lời của Mưu Lương Bật vậy, vẫn rơi vào trầm tư.
- Phương tướng quân.
Mưu Lương Bật gọi một tiếng.
- Phương tướng quân?
Gọi hai lần, Phương Giải mới rời khỏi trạng thái kỳ ảo kia. Hắn nhìn Mưu Lương Bật, cười áy náy:
- Thật có lỗi, vừa nãy hơi thất thần.
- Mọi người đang đợi ý kiến của ngươi.
- Ý kiến gì?
Phương Giải hỏi.
- Ý của ta là, ngươi là khâm sai mà bệ hạ phái tới để đốc chiến. Nên giờ việc quân vụ sẽ giao cho ngươi chủ trì. Húc Quận Vương từng nói với ta không chỉ một lần, ngươi là tướng lĩnh trẻ tuổi mà ngài ấy thưởng thức nhất. Thôi tướng quân và ngươi là bạn tốt của nhau, nên cũng đồng ý ngươi chỉ huy quân đội.
- Không.
Phương Giải lắc đầu:
- Ta đã nói qua mục đích tới đây của mình. Sở dĩ ta rời khỏi Tả Tiền Vệ, lý do trong đó chắc mọi người cũng biết. Ta không nhìn thấu được tâm tư của La Diệu, nói là khâm sai đốc chiến, nhưng việc điều động binh mã Tả Tiền Vệ hoàn toàn không nằm trong tay ta. Lại nói tiếp, ta là vì sợ La Diệu giết ta nên mới dẫn theo quân đội đầu nhập vào Vương gia. Bất hạnh Vương gia gặp nạn, luận về kinh nghiệm lý lịch cùng uy vọng, luận về sự quen thuộc với quân đội, ta đều không thể gánh vác trọng trách này. Trước khi ta rời đi, ta và người của ta đều nguyện ý nghe theo sự chỉ huy của Mưu đại nhân, tuyệt sẽ không nói hai lời.
Phương Giải đứng dậy, chắp tay nói với các tướng lĩnh trong lều:
- Lý Hiếu Tông nói rằng ta tới đây là đoạt quyền, ta biết chư vị tướng quân không tin y. Nhưng nếu ta thực sự tiếp nhận trọng trách này, chưa nói tới liệu ta có thể dẫn theo đội ngũ này tới con đường thắng lợi hay không, thì các binh lính cũng không phục. Sức chiến đấu của một đội quân, thành lập ở đoàn kết. Nếu giữa chúng ta không có sự tin tưởng mà là nghi kỵ, thì dù đội quân bách chiến tinh nhuệ cũng trở nên yếu ớt.
- Vì suy xét cho mấy vạn tướng sĩ, ta quyết không thể đồng ý với đề nghị của Mưu đại nhân. Ta chưa từng chỉ huy nhiều binh mã như vậy, kinh nghiệm không bằng chư vị tướng quân. Đi lên chiến trường, kinh nghiệm thường thường có thể tạo ra tính quyết định. Nếu các tướng quân không bỏ, ta nguyện lưu lại nơi này làm tiên phong. Chỉ cần chiến đấu với phản quân, chiến đấu với Thát tử Mông Nguyên, ta và binh mã của ta nguyện ý xông lên đầu.
Các tướng lĩnh quân Tùy nhìn nhau, không ai lên tiếng. Mặc dù bọn họ kính sự Phương Giải, nhưng thực muốn giao quyền chỉ huy đội quân này cho Phương Giải, bọn họ cũng không yên tâm cho lắm. Bọn họ không biết gì về Phương Giải, đúng như lời Phương Giải nói, cho một người không có kinh nghiệm cầm quân chợt suất lĩnh mấy vạn đại quân, rất có khả năng đưa đội quân này tới con đường diệt vong.
Phương Giải quay người nhìn Mưu Lương Bật:
- Nguyện theo sự chỉ huy của Mưu đại nhân!
Những tướng lĩnh kia cũng đứng dậy chắp tay nói:
- Nguyện theo sự chỉ huy của Mưu đại nhân!
Mưu Lương Bật liên tục chối từ, nhưng các tướng lĩnh đều muốn vậy thì y cũng không tốt cự tuyệt. Sau khi đi ra lều lớn, Thôi Trung Chấn kéo Phương Giải tới một chỗ vắng người rồi vội vàng nói:
- Lúc trước ta và Mưu đại nhân đã thảo luận qua, tận lực bảo vệ ngươi làm nguyên soái tam quân, nhưng ngươi lại chối từ, mất đi một cơ hội tốt nắm giữ đội quân này. Sao ngươi có thể dễ dàng buông tha như vậy?
- Tuy ta có tâm, nhưng vô lực.
Phương Giải lắc đầu:
- Những lời ta nói trong lều lớn không phải là già mồm cãi láo, mà là lời nói thật. Ta không biết gì về đội ngũ này. Tùy tiện tiếp nhận mấy vạn đội quân, chưa đề cập tới liệu có thể phục chúng hay không, cho dù những binh lính kia đều nguyện ý theo ta, thì chỉ cần ta gây ra một lỗi lầm nhỏ nào đó, lòng người sẽ lập tức tan rã. Húc Quận Vương chết rồi, Lý Hiếu Tông chết rồi, giờ đang là lúc đám binh lính hoang mang lo sợ. Nếu lúc này ta ngồi ở soái vị, quân tâm khó đinh!
Thôi Trung Chấn thở dài:
- Nhưng..
Phương Giải khoát tay:
- Không nhựng nhị gì hết, giờ không phải đang là cục diện tốt nhất hay sao? Lý Hiếu Tông chết rồi, chỉ cần loại bỏ những người trung thành với y, thì đội quân này sẽ trở nên thuần túy hơn bất kỳ khi nào. Bất kể là Mưu đại nhân chỉ huy, ngươi chỉ huy hay là ta chỉ huy, không phải đều giống nhau sao?
Thôi Trung Chấn gật đầu:
- Một khi đã như vậy ta cũng không khuyên nữa. Ngươi nói không sai, sau khi đánh vài trận xinh đẹp, đám binh lính tự nhiên sẽ tin phục ngươi!
Y vỗ vai của Phương Giải, cười nói:
- Quan trọng nhất chính là, huynh đệ chúng ta có thể kề vai chiến đấu rồi!