Một cây trường thương đâm tới ngực Phương Giải. Người cầm trường thương là một nam tử cường tráng tuổi chừng ba mươi. Người này mặc giáp trụ trên người, chứng tỏ là có chút thân phận trong phản quân. Xích Hồng Mã lao nhanh, gần như trong nháy mắt trường thương đã tới người Phương Giải.
Phương Giải nhìn chẳng thèm nhìn, làm như không thấy.
Kỳ Lân ở bên trái Phương Giải vươn tay nắm lấy đầu thương, vung mạnh một cái, tướng phản quân kia lập tức bị Kỳ Lân ném ra ngoài. Dưới tác dụng của quán tính, y lăn trên mặt đất mấy vòng, vừa muốn đứng lên đã bị móng của chiến mã đạp mạnh vào ngực.
Phốc một tiếng, ngực của y lập tức bị sụp xuống, xương ngực đâm vào tim.
Kỵ binh Sơn Tự Doanh lao tới như một làn gió, nơi đi qua chỉ để lại một bãi thịt nát đen ngòm.
Đại doanh phản quân hư không khiến cho người ta kinh hỉ. Hơn một nghìn kỵ binh Sơn Tự Doanh vọt vào doanh trại của phản quân trong cái nhìn ngỡ ngàng của phản quân. Việc này hoàn toàn nằm ngoài dự liệu. Rõ ràng là quân Tùy đã rút lui rồi, ai ngờ lại có một đội kỵ binh đột nhiên giết tới? Phụ trách chỉ huy phản quân bảo vệ chính là Trịnh Đa Kim, một dũng tướng dưới trướng của Mạnh Vạn Tuế. Nhưng tính tình của người này thô tục thích rượu, y tưởng rằng đại doanh sẽ không xảy ra chuyện gì, cho nên đêm qua say rượu tới giờ vẫn chưa tỉnh.
Thân binh của y gọi nhiều lần, còn lắc vài cái mới khiến tên tửu quỷ này mở mắt ra. Trịnh Đa Kim bị quấy rầy mộng đẹp lập tức chửi ầm lên.
- Tướng quân, không xong rồi!
Thân binh bị trúng một cước tuy đau đớn nhưng giờ đâu phải lúc quan tâm cái này:
- Kỵ binh quân Tùy đột nhiên giết vào, người của chúng ta phòng bị không kịp nên để bọn chúng tiến vào trung quân rồi.
- Cái gì!
Câu nói kia khiến Trịnh Đa Kim tỉnh rượu, y bắt lấy vạt áo của thân binh kéo tới gần:
- Bao nhiêu kỵ binh?
- Xem ra nhân số không nhiều, hẳn là chưa tới hai nghìn người. Chỉ có điều đội kỵ binh này tới quá đột ngột, người của chúng ta không kịp đề phòng, bởi vì đêm qua…đêm qua tướng quân uống hơi nhiều, đã quên an bài binh mã của doanh nào đổi ca, kết quả là binh lính trực cả đêm không thấy người tới thay, cho nên đều mệt mỏi mà ngủ quên mất. Kỵ binh quân Tùy tiến vào cửa chính, một đường phóng hỏa.
- Rác rưởi.
Trịnh Đa Kim đá thân binh kia một cái:
- Chưa tới hai nghìn kỵ binh mà để cho chúng giết tới tận trung quân! Đám rác rưởi các ngươi, lưu lại có gì dùng.
Thân binh kia nhịn đau, khuyên nhủ:
- Xin tướng quân mau đứng dậy, tốc độ của đội kỵ binh kia cực nhanh, cũng không ham giết người, chỉ xông một mạch về phía trước. Nếu không tổ chức người phòng ngự, chỉ sợ trung quân sẽ bị phá tan.
- Cầm rìu của ta tới đây!
Trịnh Đa Kim đeo giày vào, không mặc giáp liền chạy ra ngoài. Lúc ra ngoài nhìn khắp đại doanh, chỉ thấy khói đặc đã bốc lên ngùn ngụt, cũng không biết có bao nhiêu lều trại bị bốc cháy. Có thể nghe thấy tiếng kêu giết, xem ra kỵ binh còn cách nơi này không quá xa. Trịnh Đa Kim lập tức sợ hãi tới toát mồ hôi, sắc mặt lập tức trở nên khó nhìn.
Lúc Mạnh Vạn Tuế rời khỏi đại doanh, có dặn y trông coi đại doanh cẩn thận, không được buông lỏng. Nhưng y lại cảm thấy quân Tùy đã rút lui rồi, sao có thể đánh lén đại doanh nữa, cho nên căn bản không để ý tới lời dặn của Mạnh Vạn Tuế. Trong hai ngày Mạnh Vạn Tuế rời khỏi đại doanh, đêm nào y cũng uống rượu tới say mềm, một ngày không có mấy lúc tỉnh.
Khinh kỵ binh của quân Tùy đột nhiên xông vào, việc đầu tiên mà Trịnh Đa Kim nghĩ tới, chính là nếu Mạnh Vạn Tuế mà biết chuyện này, chỉ sợ cái đầu của mình không giữ được.
- Rìu đâu?
Y quay lại hô một câu, nhận lấy cái rìu thật lớn mà thân binh đưa tới, kéo một con chiến mã rồi nhảy lên:
- Thổi sừng trâu, lệnh cho hậu doanh tập kết, rồi tới trung quân bên này trợ giúp. Trường thương thủ xếp trận ở phía trước, phác đao thủ thì đi theo lão tử xông lên. Kỵ binh đâu rồi, con mẹ nó kỵ binh đâu hết rồi?
Trong lòng thân binh này cũng buồn bực. Trong lòng tự nhủ, tới ngươi cũng say đến bất tỉnh nhân sự, những người dưới đâu còn kiêng dè gì nữa. Hai ngày này cũng không biết có bao nhiêu tướng lĩnh giống như ngươi uống tới thiên hôn địa ám. Đám kỵ binh ở hậu doanh nói như rồng leo, làm như mèo mửa kia, chỉ sợ còn chưa rời giường!
Trịnh Đa Kim vừa kinh vừa giận, men say đã bay hết. Sau khi nhảy lên chiến mã, y dẫn theo thân binh xông về phía trước. Dọc theo đường đi thu nạp binh mã, lúc thấy đội kỵ binh kia thì bên cạnh y đã tập kết mấy nghìn người.
- Bày trận bày trận! Cung tiễn thủ đi lên cho lão tử, bắn tên!
Trịnh Đa Kim lớn tiếng ra lệnh.
Nhưng không đợi cung tiễn thủ bày trận, bại binh ở tiền doanh đã chạy về. Đám bại binh này đã mất hết ý chí, ngay cả binh khí cũng vứt đi chỉ lo chạy trốn. Ở phía sau bọn họ, kỵ binh Tùy giống như bầy sói đuổi theo bầy cừu vậy, không ngừng ép bại binh phản quân lui về trung quân.
- Khống chế tốc độ, đi sát theo sau phản quân!
Phương Giải vung đao chém một phản quân gần đó rồi lớn tiếng ra lệnh. Sau đó hắn khống chế tốc độ của Xích Hồng Mã lại, kỵ binh phía sau cũng giảm tốc độ xuống. Kỵ binh Tùy xua bại binh phản quân như xua bầy cừu về phía trung quân. Cung tiễn thủ của Trịnh Đa Kim đều sửng sốt, không biết có nên bắn cung hay không.
- Bắn tên!
Trịnh Đa Kim giận dữ hét lên:
- Mặc kệ nó, bắn tên!
Dưới sự thúc giục của y, cung tiễn thủ của phản quân bắt đầu bắn tên tới. Lập tức có hơn trăm bại binh ngã xuống. Đáng tiếc do gấp gáp tập hợp nên cung tiễn thủ quá ít, khó có thể phát huy ở phạm vi rộng. Phương Giải lệnh cho kỵ binh Sơn Tự Doanh đi theo sau phản quân, không kiêng kỵ gì chém sau lưng phản quân.
- Trần Hiếu Nho, quay lại xem Trần Định Nam đã đi lên chưa. Binh lực của chúng ta ít ỏi, nếu xông về phía trước mà bị phản quân cuốn lấy thì chẳng khác nào kiếm củi ba năm thiêu một giờ!
- Tuân lệnh!
Trần Hiếu Nho thúc ngựa trở về. Mới xoay người thì đã thấy một đội kỵ binh đông nghìn nghịt giống như là mãnh hổ xuống núi, nghiền ép hoàn toàn những phản quân ở phía sau Sơn Tự Doanh. Đám hàn kỵ Bắc Liêu này giống như đàn dã thú khát máu, vung đao như điên. Thanh đao trong tay bọn họ dài tới một mét rưỡi, có thể dễ dàng chém người thành hai mảnh. Với tốc độ cực nhanh của hàn kỵ, tùy tiện một đao có thể lấy đi một mạng người. Rõ ràng là khinh kỵ binh, nhưng những nam tử của Bắc Liêu này có thể phát huy ra được khí thế như là
trọng kỵ binh.
Phương Giải nhìn thấy Trần Định Nam cầm giáo xông lên phía trước, trong lòng rốt cuộc buông lỏng.
- Thổi kèn, lệnh cho Trần Định Nam mang theo hàn kỵ tới bên trái. Phòng ngự của phản quân đều bị chúng ta hấp dẫn tới đây, bảo y vòng qua đó nghiền nát trận hình của phản quân!
…
…
Trần Định Nam chưa từng hưng phấn như hôm nay. Mặc dù trước khi vọt vào đại doanh phản quân, y cũng không ngờ chiến sự lại thuận lợi như vậy. Kỵ binh Sơn Tự Doanh đã xé nát tiền doanh của phản quân. Còn ba nghìn hàn kỵ mà y mang theo thì khiến lỗ hổng đó lớn ra.
Trường sóc trong tay y có phần đầu giống như đầu phượng hoàng, mỗi một kích có thể đưa phản quân vào địa ngục. Trường sóc này được chế tạo rất tinh tế, gậy sóc cực kỳ dẻo dai, lúc đâm thủng ngực phản quân, cán sóc co lại không hề hư hại gì. Trần Định Nam chăm học khổ luyện từ nhỏ, tuy rất ít khi có cơ hội thực chiến giết người như vậy, nhưng lúc đâm trường sóc vào người kẻ địch, cảm giác quen thuộc truyền từ lòng bàn tay tới toàn thân. Y theo bản năng hất tay một cái, thi thể lập tức bay đi.
Thi thể kia đập mạnh vào người một phản quân, phản quân còn chưa kịp đứng lên đã bị hàn kỵ nuốt chửng.
Nghe thấy tiếng kèn bên kia Sơn Tự Doanh, Trần Định Nam đã quen với hiệu lệnh của quân đội Đại Tùy, lập tức chuyển chiến mã sang bên trái. Hàn kỵ đi theo sau y cũng chuyển ngựa theo, đội ngũ lượn một đường cong hoàn mỹ đánh về phia sườn của phản quân. Mà lúc này phản quân đang bố trí phòng ngự để ngăn cản Sơn Tự Doanh, đột nhiên bị hàn kỵ vọt vào, lập tức rối loạn.
Trịnh Đa Kim vội vàng tổ chức binh mã vốn không nhiều lắm. Kỵ binh hậu doanh còn chưa tới, thương trận đã thành hình nếu muốn thay đổi không phải là chuyện dễ dàng. Không đợi trận hình thay đổi, hàn kỵ đã từ cánh trái đụng mạnh vào trận hình.
Một tháng này, phản quân không ít lần giao chiến với hàn kỵ của Hoàn Nhan Trọng Đức. Trong mắt phản quân, đám người Bắc Liêu này căn bản không phải là người, mà là một đám dã thú điên cuồng khát máu. Cho nên trong tâm lý của phản quân đã có sự ám ảnh. Lúc trước, chỉ cần nhìn thấy hàn kỵ, phản quân sẽ rất ít khi trực tiếp giao phong. Nhưng hôm nay, bọn họ muốn trốn cũng không thể trốn được.
Mã đao dài một mét rưỡi giống như mưa to trút xuống. Thương trận lập tức bị quét đi một tầng. Những chiến mã cao lớn của hàn kỵ trời sinh đã hơn những con ngựa khác, một khi tăng tốc lên là có thể nghiền nát mọi thứ ngăn cản. Lấy Trần Định Nam làm đầu tàu, hàn kỵ không ngừng chui vào bên trong hàng ngũ phản quân. Mã đao cứng rắn giết ra một đường máu. Theo thời gian hàn kỵ xông vào càng ngày càng nhiều, thương trận cũng dần tan nát.
Trần Định Nam quét ngang một sóc, cũng không biết cắt đứt cổ họng mấy người, sau đó y giục ngựa xông về phía, trên đầu sóc lập tức treo hai cỗ thi thể. Y dùng lực vào hai cánh tay, vung thi thể vào trong đám người.
- Phác đao thủ xông lên!
Trịnh Đa Kim thấy cánh trái bị phá, lập tức nóng nảy hét lên thay đổi trận hình. Nhưng binh lính phản quân đã mất đi dũng khí. Đội quân vốn không được huấn luyện nghêm chỉnh, ở thời điểm này muốn thay đổi trận hình thì đã muộn.
Mã đao hàn kỵ tạo thành một dải ánh sáng, bổ ra một dải máu.
Phương Giải thấy kỵ binh của hàn kỵ đã phá được đội hình của phản quân, lập tức hạ lệnh cho Sơn Tự Doanh xông về phía trước:
- Đừng cho phản quân có cơ hội đánh trả. Phản quân đóng ở đại doanh này nhất định không ít hơn năm vạn người, không thể để cho viện binh ở hậu doanh bày xong trận. Xông về phía trước, đi theo sau bại binh.
Theo mệnh lệnh của hắn, kỵ binh Sơn Tự Doanh bắt đầu tăng tốc, lại đuổi theo những bại binh của tiền doanh. Những phản quân này đâu còn dám phản kháng, chỉ lo cúi đầu chạy về phía trước. Những người đã quên, trên chiến trường mà giao sau lưng cho kẻ thù, chẳng khác nào giao mệnh cho Diêm Vương.
- Đổi đao!
Phương Giải lớn tiếng hạ lệnh, để kỵ binh đổi mã sóc thành hoành đao.
Đuổi theo sau phản quân, dùng đao hữu hiệu hơn là dùng sóc.
Bại binh phản quân chạy sâu vào trung quân, khiến cho hàng ngũ phản quân vốn đã tán loạn càng thêm loạn. Căn bản chẳng cần kỵ binh Sơn Tự Doanh xông vào, bại binh phản quân đã khiến trận hình phòng ngự tán loạn rồi.
Phương Giải liếc mắt liền nhìn thấy tướng lĩnh phản quân mặc áo giáp cưỡi con ngựa cao to. Hắn treo Triều Lộ đao một bên, cởi cung cứng từ yên ngựa, rút ra một mũi phá giáp chùy, chỉ hơi ngắm liền bắn ra ngoài. Khoảng cách giữa hắn và tướng lĩnh phản quân kia ít nhất là 100 bước. Ở khoảng cách này, nếu muốn bắn trúng đối phương, phải tính toán lực cản của gió, sự di chuyển của mục tiêu.
Phốc một tiếng, phá giáp chùy chuẩn xác chui vào hốc mắt trái của Trịnh Đa Kim.
Trịnh Đa Kim đang thúc giục phản quân trả đòn lập tức kêu a một tiếng, ngã xuống lưng ngựa.
- Chém soái kỳ!
Phương Giải chỉ về phía đại kỳ phản quân đang tung bay trong gió:
- Chém lá cờ kia, có trọng thưởng!
Kỵ binh Sơn Tự Doanh lập tức bộc phát ra một tiếng la như núi thở sóng gầm. Đội ngũ tăng tốc, đạp lên máu thịt hướng tới lều lớn trung quân. Trước sau bốn nghìn kỵ binh, dễ dàng phá nát đại doanh của phản quân!