Hôm nay là ngày mười lăm, bầu trời trong vắt, từ lúc sáng sớm Mưu Lương Bật đã phái thân binh chờ ở bên ngoài sơn trại. Ra lệnh nếu Phương Giải tới thì lập tức nói cho y biết. Nhưng thân tín của y đợi ở con đường duy nhất lên núi mãi tới giờ ngọ cũng không thấy bóng dáng của Phương Giải đâu, liền trở về xin chỉ thị của Mưu Lương Bật. Sắc mặt của Mưu Lương Bật lập tức trở nên khó coi. Nếu như Phương Giải dự cảm được điều gì, chẳng lẽ y lại suất quân tấn công Phan Cố?
Khâm sai được bệ hạ phái tới truyền chỉ bị y lừa đi núi Hầu Vũ. Mà sát thủ y phái đi vẫn chưa về. Nếu khâm sai truyền chỉ không chết, Phương Giải không chết, thì chuyện này vẫn không thể giấu diếm được. Y nói với khâm sai truyền chỉ rằng Phương Giải đang dẫn binh tới núi Hầu Vũ giám thị tây đại doanh của phản quân. Khâm sai vừa đi, y lập tức sai thân tín đuổi theo rồi tìm cơ hội ra tay.
Nhưng tới hiện tại mà Phương Giải vẫn chưa tới, trong lòng Mưu Lương Bật sao có thể yên được.
- Phái người tới nửa đường nghênh đón.
Y phân phó một tiếng, thân tín còn chưa đi ra khỏi phòng đã bị y gọi lại:
- Thôi, nếu nghênh đón ở quá xa lại khiến người ta cảm thấy khác thường. Vẫn đứng chờ ở cửa vậy.
Thân tín đáp ứng, lại chạy xuống núi chờ. Lần này đi không bao lâu thì liền trở về, dẫn theo một người gầy gò đi tới. Mưu Lương Bật nhận ra người này, y là hầu cận bên cạnh Phương Giải, tên là Đại Khuyển.
- Bái kiến đại nhân.
Đại Khuyển đi vào thi lễ, sau đó cười áy náy:
- Đêm qua bỗng có khách quý tới nhà tướng quân chúng tôi, trong chốc lát tướng quân không thể tới đây được, nên phái ta tới xin lỗi đại nhân trước. Tướng quân nói, tối nay chắc chắn sẽ tới, chỉ có điều đó là bạn cũ nhiều năm không gặp, nên muốn tiếp chuyện thêm chốc lát.
Vẻ nghi hoặc lóe lên trong mắt Mưu Lương Bật:
- Ha ha, không sao…cũng không phải chuyện quan trọng gì. Chỉ có điều đã lâu không được gặp tướng quân nhà ngươi, lễ mừng năm mới cũng không thấy tướng quân nhà ngươi lên sơn trại, cho nên lần này mới mạo muội mời uống rượu. Nếu tới tối Phương tướng quân mới tới được, thì ta sẽ chờ. Phương tướng quân giao du thật rộng lớn, không biết là vị bằng hữu nào tới chơi?
- Là một vị cố nhân ở kinh thành, không biết làm sao tới được Tây Bắc, một mình tới tìm tướng quân, tướng quân rất vui mừng.
- Kinh thành?
Đại Khuyển gật đầu:
- Vâng, từ kinh thành tới, nếu đại nhân không còn chuyện gì nữa thì ta cáo từ trước.
Mưu Lương Bật phái người tiễn Đại Khuyển ra ngoài. Đợi Đại Khuyển đi rồi, sắc mặt của y trở nên âm trầm. Vào lúc này sao lại có người từ kinh thành tới? Phía đông đang có chiến sự, người từ kinh thành tới phải vượt qua toàn bộ chiến tuyến mới tới được đây, nói thì dễ, nhưng làm mới khó. Hơn nữa Phương Giải mới tới Phan Cố có một tháng, cố nhân từ kinh thành làm sao biết được hắn đang phòng thủ ở Phan Cố?
Hay là…khâm sai truyền chỉ thăm dò được chỗ của Phương Giải mà tìm tới?
Nếu là như vậy, thì sắp xếp của mình chẳng phải bại lộ sao?
Cứ đứng ngồi không yên như vậy chừng nửa canh giờ, Mưu Lương Bật càng nghĩ càng cảm thấy không đúng, liền ra ngoài phân phó:
- Đi chuẩn bị lương thảo, tập hợp binh mã của năm doanh Mậu Giáp, Mậu Ất, Đinh Giáp, Bính Giáp, Bính Đinh đi theo ta xuống núi. Ta muốn đích thân mang lương thảo tới chỗ Phương tướng quân ở Phan Cố. Hạ lệnh cho tất cả các doanh khác không được ra ngoài, nếu không sẽ xử theo quân pháp.
Mưu Lương Bật nắm chặt tay, ánh mắt âm u lạnh lẽo.
Mưu Lương Bật triệu tập đủ binh mã cùng lương thảo chuẩn bị xuống núi, đưa túi rượu độc cho thân tín, bảo mang theo cẩn thận. Y thay đổi quan phục, mặc thêm bên trong áo giáp nhỏ. Sau khi binh mã năm doanh chuẩn bị xong, y nhảy lên chiến mã ra lệnh xuống núi. Bỗng nhiên có một người chạy như bay tới, Mưu Lương Bật nhìn nhìn, nhận ra đó là thủ hạ của Hoàn Nhan Trọng Đức, tên là Tát Nhĩ Bắc, là người hầu cận của Hoàn Nhan Trọng Đức.
- Mời đại nhân tới hàn kỵ doanh một chuyến, sáng nay điện hạ…điện hạ vô ý ngã từ trên cao xuống, giờ đang bị thương nặng.
Mưu Lương Bật biến sắc, nhìn đội ngũ chờ xuất phát đằng sau, trầm ngâm một lúc liền lệnh cho thân tín:
- Bảo
đội ngũ chờ ta ở đây, ta đi xem điện hạ rồi sẽ mau trở lại.
Y lại nhảy xuống lưng ngựa, đi theo Tát Nhĩ Bắc tới hàn kỵ doanh bên kia.
- Điện hạ làm sao mà ngã?
- Sáng sớm hôm nay điện hạ nói thời tiết tốt, tính toán đi lên núi đợi mặt trời mọc, nên chỉ dẫn theo vài người đi. Ngay tại vừa rồi, người đi theo điện hạ lên núi đã đưa điện hạ trở về, nói rằng lúc lên núi không cẩn thận trượt chân lăn xuống, rơi mãi xuống sườn núi mới dừng lại, cả người đều có vết thương. Công chúa khóc lóc không biết phải làm gì, cho nên mời đại nhân mau mau tới giúp.
Mưu Lương Bật nghe được như vậy trong lòng liền vui vẻ. Y thầm nhủ, đúng là trời cũng giúp ta. Hàn kỵ vẫn là tâm bệnh của y. Chiến lực của đám người Bắc Liêu này là không cần phải nghi ngờ, nhưng bọn chúng chỉ nghe theo lệnh của một mình Hoàn Nhan Trọng Đức. Những người khác muốn điều động hàn kỵ căn bản là không có khả năng. Mưu Lương Bật vẫn muốn khống chế đội kỵ binh dũng mãnh một vạn người này nhưng mãi không nghĩ ra biện pháp. Ai ngờ Hoàn Nhan Trọng Đức lại tự dâng lên.
- Mau dẫn đường.
Mưu Lương Bật lộ vẻ sốt ruột, quay đầu lệnh cho thân binh đi mời y quan rồi lập tức tới hàn kỵ doanh.
Tát Nhĩ Bắc vừa đi vừa nói:
- Điện hạ lớn lên ở Thập Đại Vạn Sơn, theo lý thì không thể bị trượt chân như vậy mới đúng. Chẳng ai ngờ lại bị, lúc nâng về thấy hơi thở mỏng manh, nói chuyện cũng không nói được. Trong hàn kỵ doanh không có y quan, Công chúa lệnh cho ta lập tức tới cầu đại nhân phái y quan tới.
- Yên tâm!
Mưu Lương Bật nói:
- Ta và điện hạ là sinh tử chi giao, tất nhiên sẽ dốc hết sức cứu điện hạ.
Mưu Lương Bật vừa đi vừa tính toán, Hoàn Nhan Trọng Đức bị thương năng tới không thể chữa được vẫn là tốt nhất. Nếu còn một đường sinh cơ, thì liền bảo y quan nghĩ biện pháp diệt trừ y. Hoàn Nhan Vân Thù chỉ là nữ lưu, mặc dù đám hàn kỵ này kính trọng nàng, nhưng nàng ta đâu biết gì về hành quân đánh giặc? Chỉ cần mình nghĩ biện pháp lưu đội ngũ này lại không quay trở về Thập Vạn Đại Sơn, thì ngày sau một vạn hàn kỵ này sẽ là thanh đao sắc bén nhất trong tay mình.
Chờ tới hàn kỵ doanh, y phát hiện rất đông nam tử người Bắc Liêu chờ ở bên ngoài lều lớn của Hoàn Nhan Trọng Đức. Công chúa Bắc Liêu Hoàn Nhan Vân Thù thì lộ vẻ lo lắng đứng chờ ở cửa. Từ xa nhìn thấy Mưu Lương Bật, nàng vội vàng đi tới nghênh đón.
- Thương thế của điện hạ thế nào rồi?
- Rất nặng.
Hoàn Nhan Vân Thù nói:
- Lúc khiêng xuống đã bất tỉnh nhân sự. Lúc phái người đi tìm đại nhân thì có tỉnh lại, chỉ là ý thức mơ hồ, không nhận ra ai với ai. Ta biết y thuật của người Hán rất tốt, mong đại nhân cứu ca ca của ta.
- Yên tâm, ta sẽ bảo y quan làm hết sức.
Mưu Lương Bật nói, nhìn về hướng lều bên kia. Y nhìn kỵ binh hàn kỵ vây quanh, do dự một lát rồi hạ giọng nói:
- Binh lính đều vây quanh ở đây có chút không ổn. Tốt nhất đừng để bọn họ biết được thương thế của điện hạ, để tránh ảnh hưởng tới quân tâm. Tốt nhất Công chúa nên hạ lệnh bọn họ trở về lều của mình.
Hoàn Nhan Vân Thù ừ một tiếng, lập tức ra lệnh cho thân tín xua những kỵ binh kia đi.