Hàn Ân đứng ở cửa thành Ninh huyện lo lắng nhìn quan đạo xa xa. Dựa theo đạo lý, dù chậm một chút thì kỵ binh cũng chỉ cần một canh giờ là đi được 30 dặm. Nhưng y đã đứng trong gió lạnh đợi hơn nửa canh giờ rồi, mặt trời cũng sắp lặn về phía tây, nhưng đội Tuần Sát Sứ vẫn chưa thấy xuất hiện.
Đã phái hai nhóm người đi kiểm tra nhưng đều chưa trở về, cho nên Hàn Ân càng thêm sốt ruột. Đêm qua Ninh huyện chết nhiều người như vậy đã đủ để cho người ta lo lắng đề phòng rồi. Nếu chẳng may đám thích khách kia giết Tuần Sát Sứ, thì cho dù Hàn Ân có ngốc cũng biết mình không thoát được quan hệ. Hoặc là chạy trốn hoặc là chết, không có kết cục thứ hai.
Cái chết của đám người Lý Liêu không liên lụy tới y, ngược lại còn giúp y thăng tiến. Nhưng nếu như Tuần Sát Sứ bị giết ở nửa đường, thì với tính cách của Lý Viễn Sơn, có khả năng sẽ đại khai sát giới.
Hàn Ân hạ giọng hỏi Lý Nhị liệu có nên phái thêm người đi kiểm tra không, Lý Nhị cũng cảm thấy việc hôm nay có chút kỳ quái, trong lòng không khỏi khẩn trương. Trước sau đã phái hai nhóm người đi nghênh đón Tuần Sát Sứ, nhưng chưa thấy ai trở về, quả thực quỷ dị.
- Không bằng đại nhân mang theo một chiết xung doanh tự mình nghênh đón. Nếu thực sự xảy ra chuyện gì thì chúng ta không gánh vác nổi.
Lý Nhị ngẫm nghị một lát rồi nói.
Hàn Ân vội vàng gật đầu:
- Mang theo cả hai chiết xung doanh, ngươi đi cùng luôn. Ai biết thích khách đêm qua có lai lịch gì. Nếu nửa đường mà mai phục thì nguy to.
Lý Nhị xoay người định đi triệu tập đại quân, lúc xoay người chợt thấy khói bụi mù mịt trên quan đạo. Y cả kinh, sau đó chỉ chỉ hỏi:
- Tướng quân, có phải Tuần Sát Sứ tới hay không?
Hàn Ân vội vàng cầm lấy Thiên Lý Nhãn để nhìn, thở phào nhẹ nhõm:
- Đúng vậy, ta nhớ những hộ vệ của Tuần Sát Sứ mặc áo bào gấm màu lục, chắc là không sai.
- Mau.
Y buông Thiên Lý Nhãn xuống sau đó phân phó:
- Mọi người hăng hái lên, xếp thành hàng nghênh đón Tuần Sát Sứ đại nhân.
Không bao lâu, đội ngũ trên quan đạo đã tới gần Ninh huyện. Hàn Ân vội vàng tiến lên, thi lễ với người đi đầu. Người này ngồi trên lưng ngựa, đeo một khăn lụa màu xanh để che bụi, nhìn không ra diện mạo, nhưng hai mắt rất sáng. Tuy chỉ lộ ra nửa mặt, nhưng vẫn có thể nhìn ra được đây là một nam tử trẻ tuổi anh tuấn.
Bất kể là cái trán hay là lông mày, đều nhìn rất thuận mắt.
Tuần Sát Sứ ngồi trên lưng ngựa mặc áo bào gấm màu lục, ngực thêu hình Kỳ Lân. Nếu dựa theo lễ chế của Đại Tùy, thì chỉ có trang phục của Quốc Công mới được thêu hình Kỳ Lân. Bởi vậy có thể thấy được quyền lực của Tuần Sát Sứ lớn nhường nào, khiến người ta không thể không kính sợ.
- Ngươi là ai?
Thanh âm của Tuần Sát Sứ trong trẻo mà lạnh lùng.
Hàn Ân vội vàng cúi đầu nói:
- Tỵ chức là Ngũ Phẩm Nha tướng Hàn Ân đóng ở Ninh huyện. Bởi vì đêm qua tướng quân Lý Liêu gặp chuyện bất hạnh bỏ mình, cho nên do tỵ chức nghênh đón đại nhân. Tỵ chức nghe nói đại nhân đã tới gần 30 dặm lên lập tức đi ra ngoài chờ. Chờ lâu không thấy đại nhân tới nên đã phái hai nhóm người đi nghênh đón. Không biết đại nhân có gặp được bọn họ không?
- Đã chết.
Tuần Sát Sứ lãnh đạm nói hai chữ, lập tức xuống chiến mã dưới sự giúp của thân binh. Hắn cởi khăn lụa trên mặt xuống, bước tới cửa thành:
- Hàn Ân, ngươi nói đêm qua Lý Liêu gặp chuyện, đã bắt được hung thủ chưa?
Hàn Ân đi sát theo sau Tuần Sát Sứ, khẽ cong lưng đáp:
- Hồi bẩm đại nhân, đêm qua tướng quân gặp chuyện tới sáng sớm mới được thân binh phát hiện. Tỵ chức lập tức triệu tập binh mã lùng bắt toàn thành, nhưng không thấy bóng dáng của thích khách đâu. Tỵ chức lại phái người ra khỏi thành điều tra, giờ vẫn chưa thấy về báo có.
- Đại nhân vừa nói…
Y do dự một lát rồi hỏi:
- Người mà tỵ chức phái đi đã chết?
- Ừ.
Tuần Sát Sứ vừa đi vừa nói:
- Thi thể ném ở một bên quan
đạo, chừng ba, bốn mươi người, phần lớn bị tên bắn chết…Hàn Ân, Chủ Công để các ngươi phòng thủ Ninh huyện, rốt cuộc các ngươi đã tận chức tận trách chưa? Vừa ra khỏi thành hơn 10 dặm đã bị bắn chết, thậm chí chủ tướng đều bị ám sát, chẳng lẽ Ninh huyện đã không còn chịu sự quản lý của Chủ công? Chẳng lẽ các ngươi không còn là binh lính của Chủ Công?
Lời này vừa nói xong, Hàn Ân bị dọa tới run hết cả người. Y vô thức nhìn Lý Nhị, Lý Nhị vội vàng ra hiệu cho y chịu đựng.
Hàn Ân giải thích:
- Đêm qua mới xảy ra chuyện như vậy, chứ Ninh huyện một mực thái bình…Tỵ chức cũng không hiểu rốt cuộc là chuyện gì xảy ra, là đám cường nhân nào dám hành hung lộ liễu vậy. Tuy nhiên tỵ chức đoán, tám chín phần là đám giang hồ thô bỉ làm.
- Mang ta đi xem thi thể.
Tuần Sát Sứ gật đầu nói.
Hàn Ân vội vàng đi trước dẫn đường, chờ tới nơi để thi thể của Lý Liêu, vị Tuần Sát Sứ đại nhân có tướng mạo tuấn tú trẻ tuổi này tự mình khám nghiệm tử thi, sắc mặt rất khó nhìn. Thừa cơ hội này, Lý Nhị để sát vào Hàn Ân, hạ giọng nói:
- Thuộc hạ nghe nói, trong bảy Tuần Sát Sứ có một vị được Định Tây Vương phong hầu tên là Lý Hiếu Liêm, là mỹ nam tử nổi tiếng của Tương thành. Thuộc hạ thấy, vị Tuần Sát Sứ đại nhân này tám chín phần chính là vị được xưng là Đoạt Mệnh Hầu kia rồi.
Lý Viễn Sơn an bài trao đổi qua lại giữa các Tuần Sát Sứ, nhằm ngăn chặn Tuần Sát Sứ bỏ rơi nhiệm vụ. Cho nên người phía dưới căn bản không biết Tuần Sát Sứ tới sẽ là ai.
Lý Hiếu Liêm khá nổi tiếng ở Tương thành, Hàn Ân lại không biết. Nghe nói người này rất được Định Tây Vương ưu ái, gọi y là thiên tài bất thế của Lý gia.
Tương thành có hai vị nhân tài xuất thân từ Lý gia, đó là dũng quan tam quân Lý Hiếu Triệt, cùng Cẩm Y Đoạt Mệnh Lý Hiếu Liêm.
Nghe nói Lý Hiếu Triệt có cái dũng của vạn phu, lên chiến trường không ai ngăn chặn được, mọi người xưng y là Vô Địch Hầu. Mà lúc ở Tương thành, Lý Hiếu Liêm phụ trách truy bắt nghịch loạn, ai mà đã bị y nhắm tới thì chạy cũng không thoát, cho nên được xưng là Đoạt Mệnh Hầu.
Đang lúc hai người nói nhỏ với nhau, Lý Hiếu Liêm kiểm tra xong thi thể rồi đứng lên, nhận lấy khăn tay của thân binh đưa tới lau tay nói:
- Hạ thủ hẳn là người trong giang hồ. Vết thương trí mạng của Lý tướng quân không phải ở bên ngoài, mà là bị thích khách dùng nội kích đánh vỡ tâm mạch mà chết. Tu vị như vậy, cho dù là trong quân cũng hiếm thấy.
Hàn Ân vội vàng gật đầu:
- Đại nhân tuệ nhãn như đuốc.
- Gia quyến của Lý Hiếu Liêm ở nơi nào?
Lý Hiếu Liêm thở dài:
- Lại nói tiếp, ta còn phải gọi Lý Liêu một tiếng huynh trưởng. Không ngờ còn chưa gặp đã thiên nhân vĩnh cách. Dẫn ta đi gặp gia quyến của Lý tướng quân, ngươi lựa chọn người đắc lực, sau đó hộ tống gia quyến của Lý tướng quân về Tương thành. Chuyện này còn phải bẩm báo với Chủ Công, nên chọn người nào nhanh mồm nhanh miệng dẫn đội.
- Vâng.
Hàn Ân vội vàng lên tiếng, dẫn theo Lý Hiếu Liêm đi tới gia quyến của Lý Liêu.