- Ngươi biết vì sao trẫm mang ngươi đi cùng không?
Hoàng Đế hỏi.
Đầu tiên Kim Thế Hùng gật đầu, sau đó lại lắc đầu:
- Thần không biết.
Hoàng Đế hơi than nhẹ một tiếng:
- Trẫm mang theo Tô Bất Úy, là để y đi cùng trẫm tới đoạn đường cuối cùng. Trẫm mang theo ngươi không phải là muốn người chết, mà là có việc quan trọng cần giao cho ngươi làm. Trẫm sẽ không nói cho ngươi biết cái hố mà trẫm đào ở chỗ nào, nhưng trẫm có thể nói cho ngươi biết rằng, trận chiến này trẫm không thua được. Sau khi bình loạn tặc, Tây Bắc sẽ trở nên mục nát, nhất định phải có một người mạnh mẽ tài năng mới trấn định được…Đợi sau khi quyết chiến, trẫm để ngươi trấn thủ Tây Bắc, giúp Thái tử thu thập loạn cục này.
- Thần…
Kim Thế Hùng lập tức quỳ xuống:
- Thần mong bệ hạ suy nghĩ kỹ hơn. Trận chiến này chúng ta thắng chắc rồi, bệ hạ đâu cần phải tự mình mạo hiểm…Thần nguyện ý dẫn theo 40 vạn dân dũng đuổi theo Lý nghịch, tuyệt không phụ sự tín nhiệm của bệ hạ.
- Nào có dễ dàng như vậy.
Hoàng Đế cười cười, nụ cười có chút chua xót.
- Nếu trẫm không tự mình đuổi theo, Lý Viễn Sơn sẽ không dốc hết toàn lực vào trận chiến này. Mà đây không phải là điều quan trọng nhất, quan trọng nhất là cái hố mà trẫm đào trước đó, nhất định phải là trẫm tự mình đi thì nói mới lộ ra được. Giờ trẫm vẫn chưa thể nói cho ngươi biết, ngươi cũng không cần phải hỏi. Chớ nhắc lại nữa, ngươi chỉ cần ghi nhớ lời trẫm nói là được.
- Thần…tuân chỉ.
Kim Thế Hùng cúi đầu.
Hoàng Đế nói:
- Đứng lên đi. Trẫm và ngươi đã là quân thần mười mấy năm rồi, cho tới giờ chưa từng gò bó như ngày hôm nay. Cũng đừng mang vẻ thương cảm đó làm gì. Khối u trong triều đình đã bị trẫm khoét đi hơn nửa, cho nên đây là chuyện vui, chứ không phải chuyện buồn. Nếu ngươi cảm thấy trẫm làm như vậy là vì bất đắc dĩ, thì ngươi sai rồi…Hiện tại trẫm cũng không có ý định lừa gạt ngươi nữa, sức khỏe của trẫm đã rất kém rồi, không kiên trì được bao lâu nữa. Nằm ở trên giường bệnh rên rỉ, còn không bằng thoải mái sống nốt những ngày cuối. Kỳ thực trong lòng trẫm rất vui mừng.
Y bảo Kim Thế Hùng ngồi xuống:
- Tây Bắc bị tàn phá và loạn lạc, để trị được nó không phải là việc dễ dàng. Ngươi là võ tướng, nhưng tâm tư kín đáo, làm việc cẩn thẩn, nên trẫm rất yên tâm khi giao Tây Bắc cho ngươi. Ngươi phải nhớ kỹ rằng, tuy rất nhiều dân chúng Tây Bắc đi theo loạn tặc, nhưng không nên xử lý khắc nghiệt, mà dùng ân đức thu phục. Gốc rễ tồn tại của một quốc gia không phải là giết hại dân chúng khiến dân chúng dễ bảo, mà là nuôi dưỡng dân chúng, giúp dân chúng an cư lạc nghiệp. Trăm họ an ổn, quốc gia mới an ổn. Đối với dự nghiệt của Lý nghịch, giết hết không tha. Đối với dân chúng, thì nuôi dưỡng. Ngươi hiểu không?
- Thần hiểu ý bệ hạ.
- Ừ.
Dường như Hoàng Đế có chút mệt mỏi, rụt người vào cái ghế rộng thùng thình:
- Nhìn vẻ bất an trên khuôn mặt của ngươi, trẫm biết trong lòng ngươi đang suy nghĩ gì. Trẫm đã nói cho ngươi cách trị loạn như thế nào, mà ngươi lại không thể khiến bản thân tin tưởng vào thắng lợi, đúng không?
- Thần…
Kim Thế Hùng há miệng, không biết nên nói cái gì.
- Hãy chờ xem.
Hoàng Đế khoát tay nói:
- Trẫm đặt tiền cược lớn như vậy, dùng mạng của mình để đi đổi, nên trong lòng trẫm chắc chắn. Trẫm nghĩ, nếu sau khi bình diệt Lý nghịch mà trẫm vẫn còn duy trì được, thì trẫm liền tới núi Lang Nhũ. Lúc trẫm gặp mặt Khoát Khắc Đài Mông Ca, tới có chút vội vàng, cho nên không được ngắm kỹ cảnh sắc của giang sơn phía tây kia. Nói không chừng được ngắm cảnh đẹp, trong lòng thoải mái, sức khỏe lại tốt hơn.
Y cười nói:
- Trước kia trẫm nhìn việc gì cũng chỉ nhìn mặt xấu của nó. Hiện tại suy nghĩ của trẫm đã thay đổi, trẫm muốn nhìn về mặt tốt đẹp.
- Bệ hạ nhất định sẽ không có việc gì.
Kim Thế Hùng nói.
- Ha ha.
Hoàng Đế cười vô cùng niềm nở:
- Hy vọng như thế…Đúng rồi, còn có chuyện chắc ngươi không biết, Phương Giải ấy, ngươi có nghe qua tên của hắn không?
- Thần có biết, hắn là người đứng đầu cuộc thi Diễn Vũ Viện.
- Ừ, giờ hắn đang chỉ huy đội ngũ của ngươi.
Hoàng Đế lại chuyển ánh mắt ra ngoài cửa sổ, nhẹ nhàng nói:
- Sau cuộc chiến trẫm sẽ lệnh cho hắn giao trả binh quyền lại cho ngươi…trẫm luôn có một cảm giác.
Câu kế tiếp quá nhỏ, Kim Thế Hùng không nghe thấy được.
“Không thể để hắn nắm giữ binh quyền quá lâu…”
Hoàng Đế nói.
…
…
Cách Tương thành về phía tây 270 dặm.
Lấy Tứ Bàn trấn làm trung tâm, chu vi 10 dặm xung quanh đều là doanh trại. Hơn 10 vạn tinh giáp đã đóng ở nơi này được mười ngày. Các dân chúng xung quanh vì tránh né thảm họa chiến tranh nên đã rời đi hết. Nhìn khắp nơi đều là binh lính mang theo sát khí nặng nề, khiến cho khí trời cũng bị ảnh hưởng, trở nên lạnh lẽo hơn bình thường.
Đội ngũ tuần tra mặc bì giáp thật dày chỉnh tề đi qua, cái rét lạnh từ đầu những mũi thương có thể đông cứng tim người.
Một tướng quân mặc áo giáp bước nhanh tới, chạy tới cái lều lớn nhất trong doanh, sau đó vén mành đi vào.
- Đại tướng quân, Tương thành đã phá…
Người tiến vào là một nam tử chừng hơn hai mươi tuổi, lúc chắp tay, giáp trụ va chạm vào nhau vang lên tiếng trầm đục, trầm đục cũng giống như thanh âm của y.
Y tên là La Tiểu Đồ.
Nam tử bình thường ít nói chuyên này, hôm nay lại khó dấu được sự vui sướng.
Nam tử trung niên ngồi sau cái bàn đình chỉ động tác trên tay, nhìn thoáng qua chữ đang viết dở trên giấy. Ba chữ thật to.
Dung
Đoạt
Khoách (Mở rộng)
Nghe thấy tin Tương thành đã phá, y dừng lại một lát rồi viết chữ cuối cùng.
Định
La Tiểu Đồ nhìn bốn chữ trên giấy, sắc mặt
vui sướng dần bình tĩnh lại.
- Tiểu Đồ…ngươi vẫn chưa đủ trầm ổn.
Nam tử trung niên bỏ bút lông vào trong lọ, xoay người nhìn bản đồ:
- Có vẻ như ngươi rất cao hứng, vậy nói cho ta biết, vì sao ngươi cao hứng?
La Tiểu Đồ trầm ngâm trong chốc lát rồi nói:
- Bẩm Đại tướng quân, Tương thành đã phá, Hoàng Đế dẫn theo 40 vạn đại quân đuổi theo tàn quân của Lý Viễn Sơn, đã rơi vào mai phục của Lý Viễn Sơn. Mọi việc phát triển thuận lợi, cho nên trong lòng thuộc hạ có chút vui sướng. Thuộc hạ tu hành còn chưa đủ, nên cảm xúc mới bộc lộ ra ngoài.
- 40 vạn?
La Diệu nao nao:
- Dựa theo suy tính, binh mã của triều đình còn hơn xa con số này.
- Bẩm Đại tướng quân, theo tin tức mà thám báo gửi về, Hoàng Đế để Cao Khai Thái làm chủ tướng, suất theo 20 vạn quân đóng ở Tần Xuyên. Còn Hoàng Đế thì mang theo 40 vạn binh mã vượt qua Tương thành, hành quân về hướng tây.
La Diệu trầm mặc một lúc liền bật cười:
- Hoàng Đế đối với ta vẫn không yên lòng. Cao Khai Thái dụng binh trầm ổn, Hoàng Đế để y dẫn theo 20 vạn đóng ở Tần Xuyên, là để đề phòng ta…Hoàng Đế lo lắng nếu y mang binh đuổi theo Lý Viễn Sơn, mà ta thì mang binh chặn lại đường lui của đại quân triều đình. Ha hả…Quân không tin thần, thần không nghe lệnh quân, số mệnh của Đại Tùy sắp tới hồi kết thúc rồi.
- Đại tướng quân, giờ chúng ta nên làm gì?
La Tiểu Đồ hỏi.
- Ngươi cho rằng kế sách của Lý Viễn Sơn dễ dàng thành công như vậy?
La Diệu quay đầu nhìn La Tiểu Đồ, lạnh nhạt nói:
- Ta đã nói với ngươi, Hoàng Đế là minh quân hiếm có. Lúc đầu Hoàng Đế mắc mưu của Lý Viễn Sơn, mất đi 70 vạn đại quân ở Mãn Đô Kỳ. Đây là bài học xương máu, cho nên Hoàng Đế sẽ không vấp vào một tảng đá hai lần. Nếu y không nhìn thấu bố trí của Lý Viễn Sơn thì mới là lạ. Vả lại Lý Viễn Sơn bố trí mai phục lớn như vậy, phạm vi kéo dài 270 dặm, với số lượng binh mã hiện tại của y, căn bản không vây chết được Hoàng Đế…Ký thác hy vọng vào ta, vào người Mông Nguyên, kỳ thực Lý Viễn Sơn đã thất bại rồi.
Chỉ một lời bình đơn giản, La Diệu đã đá một đối thủ khỏi vòng chiến:
- Lý Viễn Sơn không còn tư cách tiếp tục ở bàn cờ này nữa, bởi vì y tự đại. Người Mông Nguyên sẽ không dễ dàng nghe theo lệnh của y. Tuy giết Hoàng Đế Đại Tùy là hấp dẫn khó kháng cự với người Mông Nguyên, nhưng tâm tư của người Mông Nguyên không chỉ là Hoàng Đế Đại Tùy. Chỉ cần Hoàng Đế Đại Tùy chết đi, lúc người Mông Nguyên quay trở lại thảo nguyên, sẽ thuận tay diệt trừ Lý Viễn Sơn.
- Vì sao?
La Tiểu Đồ hỏi.
- Bởi Khoát Khắc Đài Mông Ca không muốn có một hàng xóm có binh hùng tướng mạnh.
La Tiểu Đồ trầm mặc, sau đó hỏi:
- Vậy chúng ta có tiến binh hay không?
- Tiến.
La Diệu cười nói:
- Tất nhiên là tiến binh, bằng không ta mang theo quân đội tới Tây Bắc làm gì? Lý Viễn Sơn tính kế Hoàng Đế cũng tốt, Hoàng Đế tính kế Lý Viễn Sơn cũng tốt, thì ta đều là người ngoài cuộc. Chỉ khi tiến binh, ta mới chính thức tiến vào vòng chiến đó. Mặc kệ Hoàng Đế còn có tính kế gì, thì y chỉ còn lại số binh lực kia. Mặc kệ Lý Viễn Sơn tính kế gì, thì binh lực trong tay y cũng không còn nhiều lắm. Còn Cao Khai Thái…ta không để vào mắt.
- Phái người đi nói với Khoát Khắc Đài Mông Liệt rằng, bảo y đánh đánh với Cao Khai Thái. Hai mươi mấy vạn lang kỵ đánh với hai mươi vạn bộ binh, tràng cảnh chắc cũng đồ sộ.
- Vậy chúng ta tiến binh tới đâu?
- Tới bàn cờ của ta.
La Diệu cười thản nhiên:
- Ta đã hạ lệnh binh mã Ung Châu khởi hành, giờ này chắc đã vượt qua sông Nghi Thủy. Chỉ cần lại vượt qua Trường Giang, thì 70 vạn đại quân sẽ tập trung vào Trung Nguyên. Ta sẽ dẫn binh đi về hướng đông qua sông, sau đó hội quân với binh mã Ung Châu. Từ đầu tới cuối ánh mắt của ta chưa từng đặt ở một nơi nghèo túng như Tây Bắc, mà là ở tòa thành tên là Trường An kia.
La Tiểu Đồ sửng sốt, lập tức chắp tay nói:
- Thuộc hạ nguyện đi theo Đại tướng quân khai sáng sự nghiệp bất thế!
La Diệu cười cười, không nói gì thêm.
Y lại xách bút lên, viết một hàng chữ nhỏ lên giấy.
“Tây đông phiêu miểu vô tung, nam bắc hữu thủy vô chung”
La Tiểu Đồ nhìn thoáng qua nhưng không hiểu.