Tranh Bá Thiên Hạ

Chương 497: Tiếng trống trận bên ngoài thành Tây Bình


trước sau

Ngày hôm sau sau khi Lý Viễn Sơn đăng cơ xưng đế, có bốn Quốc Công, mười chín Huyện Hầu mang theo người hậu cần chạy trốn, không dám tới đại doanh triều đình đầu hàng, cũng không biết bỏ chạy nơi nào. Đêm qua Lý Viễn Sơn uống say, ngủ một mạch tới tận xế chiều. Lúc tỉnh lại biết các khai quốc công thần mà mình mới phong đã chạy trốn, ngay cả tức giận cũng không có hứng. Dưới sự hầu hạ của nội thị, y rời giường mặc quần áo ăn cơm, bình tĩnh coi như chưa có việc gì xảy ra.

Đám người Lý Hiếu Triệt, Vạn Nham Tùng, Tống Khiêm Hội chờ ở cửa, vẻ mặt lo lắng trái ngược với vẻ mặt bình tĩnh của Lý Viễn Sơn.

Không đợi Lý Viễn Sơn cơm nước xong, Lý Hiếu Triệt không nhịn được nữa mà xông thẳng vào nói:

- Phụ thân, cứ tiếp tục như vậy thì đám thủ hạ sẽ chạy hết, phải nghĩ ra biện pháp nào đó giải quyết. Con nguyện ý dẫn theo một đao binh mã dò đường để đại quân lui về phía sau. Thành Tây Bình quá nhỏ, không thể ở lâu!

Lý Viễn Sơn ngẩng đầu nhìn Lý Hiếu Triệt, cũng không bỏ bát đũa xuống:

- Con nên gọi trẫm là phụ hoàng mới đúng.

Lý Hiếu Triệt ngẩn ra, há miệng không biết nên nói gì.

- Không còn đường lui nữa rồi.

Lý Viễn Sơn vừa ăn vừa bình tĩnh nói:

- Thành Tây Bình chính là trận địa cuối cùng, tuy phía sau còn có hơn ba nghìn dặm, nhưng nếu không đánh bại đại quân triều đình thì binh mã của chúng ta lui tới đâu cũng đều giống nhau. Chúng ta lui một bước, quân Tùy sẽ tiến một bước, càng lùi, sĩ khí càng giảm, mà ý chí của quân Tùy sẽ tăng lên.

- Phụ…phụ hoàng, vậy phải làm sao bây giờ?

- Truyền chỉ, lệnh cho các tướng quân tới nghị sự.

Lý Viễn Sơn ăn nốt chỗ cơm, không để thừa một hạt nào:

- Ý chí chiến đấu của quân Tùy đang như cầu vồng, mà bên chúng ta không phải là không có ưu thế nào. Binh kiêu tướng ngạo, chính là nhược điểm hiện tại của kẻ địch.

Y lau miệng, sau đó sửa sang lại long bào mặc có vẻ không được tự nhiên:

- Nếu đã không có đường lui, thì chỉ có thể đi về phía trước. Chỉ cần đánh bại được Dương Dịch, Mạnh Vạn Tuế và Ân Phá Sơn căn bản không phải là đối thủ của trẫm. Chỉ cần trẫm còn ở Tây Bắc, thì nơi này vẫn do trầm làm chủ.

- Vâng!

Lý Hiếu Triệt gật đầu mạnh:

- Vậy thì quyết chiến, con chờ ngày này đã lâu!

- Con…

Lý Viễn Sơn dừng lại một lát, sau đó khoát tay:

- Thừa tướng, Thái tử và Trụ Quốc Công lưu lại, còn lại đi ra ngoài.

Đám nội thị khom người rời đi, Lý Viễn Sơn chỉ vào ghế, nói:

- Tất cả ngồi xuống nói chuyện.

Trong phòng chỉ còn lại bốn người: y, Lý Hiếu Triệt, Thừa tướng Tống Khiêm Hội, Trụ Quốc Đại tướng quân Vạn Nham Tùng. Lý Viễn Sơn chậm rãi nhìn ba người, trầm mặc một lúc bỗng nhiên cười:

- Từ lúc trẫm khởi binh, tính toán không bỏ sót, các khanh đi theo trẫm đã thành thói quen lười động não. Mọi việc đều do trẫm làm chủ, các khanh chỉ để ý nghe lệnh. Nhưng hôm nay, trẫm muốn hỏi suy nghĩ của các khanh.

- Quyết chiến với quân Tùy, trẫm có mấy phần thắng?

Y nhìn về hướng Tống Khiêm Hội, vị Đại tướng quân từng làm phụ tá cho y, giờ được phong làm Thừa tướng, đây cũng là giấc mơ của Tống Khiêm Hội. Y tin tưởng với tài hoa và bản lĩnh của mình, cho nên sau khi Lý Viễn Sơn khởi binh, y kiên định cho rằng mình sẽ trở thành lứa Thừa tướng đầu tiên của Tân hoàng, không ai cướp được vị trí này trong tay y. Hiện tại y coi như được toại nguyện, nhưng trong lòng chẳng vui sướng gì.

- Ngươi nói đi, nói một cách tỉ mỉ vào.

Lý Viễn Sơn nhìn y, nói.

- Có…ba phần.

Tống Khiêm Hội do dự thật lâu, cuối cùng đưa ra đáp án khiến Lý Hiếu Triệt chấn động trong lòng. Lý Hiếu Triệt rất kính trọng Tống Khiêm Hội, bởi vì Tống Khiêm Hội xứng đáng với cái tên trí giả, là phụ tá được Lý Viễn Sơn tin tưởng. Tống Khiêm Hội đã nói chỉ có ba phần chiến thắng…khiến trong lòng Lý Hiếu Triệt càng thêm nguội lạnh.

- Còn khanh?

Lý Viễn Sơn nhìn về phía Vạn Nham Tùng.

- Thần…

Vạn Nham Tùng do dự còn lâu hơn, Lý Viễn Sơn cũng không thúc giục, chỉ lẳng lặng chờ. Vạn Nham Tùng tránh đi ánh mắt của Lý Viễn Sơn, cúi đầu thấp, miệng nói ra vài chứ:

- Thần nghĩ, phần thắng chưa tới hai phần.

Hai phần!

Trong lòng Lý Hiếu Triệt càng trầm xuống!

Tuy Vạn Nham Tùng không thuộc Thất Hổ tướng của Lý Viễn Sơn, địa vị bình thường cũng kém xa người đứng đầu Thất hổ tướng là Thạch Lỗi, nhưng hôm qua lúc Lý Viễn Sơn tuyên bố đăng cơ, chỉ có hai vị được phong Trụ Quốc Đại tướng quân, một là Chu Định Quốc, hai là Vạn Nham Tùng, không có Thạch Lỗi trong đó. Lý do là vì Vạn Nham Tùng trung thành hơn Thạch Lỗi nhiều. Ngay từ lúc đầu, 6 vạn tinh nhuệ nhất của Lý Viễn Sơn đều do Vạn Nham Tùng chỉ huy. Tài lãnh binh của người này trên cả Thạch Lỗi, vậy mà y chỉ cho rằng có hai phần thắng.

- Con cảm thấy ít nhất năm phần!

Lý Hiếu Triệt không nhịn được kích động nói:

- Tuy hiện tại sĩ khí của đại quân đê mê, sĩ khí của kẻ thù dâng trào, nhưng con nghĩ nếu đặt mình vào trong tuyệt cảnh, tướng sĩ ba quân quên mình phục vụ thì phần thắng đâu chỉ có hai, ba phần? Cố nhân có nói “Đập nồi dìm thuyền”, chẳng phải chúng ta đang ở trong hoàn cảnh đó sao? Tướng lĩnh xung phong về phía trước, binh lính tất nhiên sẽ không sợ chết mà lùi bước! Phụ hoàng, nhi thần nguyện mang theo một vạn tinh giáp làm tiên phong, cầm binh khí mở một đường máu cho đại quân.

- Con…

Lý Viễn Sơn chậm rãi lắc đầu:

- Không được.

- Vì sao?

Lý Hiếu Triệt vội vàng hỏi.

- Điện hạ, người quả thực không được.

Tống Khiêm Hội nhìn Lý Hiếu Triệt, nói:

- Lúc trước điện hạ nói không sai, nếu để cho binh lính hiểu ra rằng chỉ có liều chết thì mới có đường sống, thì trận chiến này đúng là không chỉ có hai, ba phần thắng. Nhưng điện hạ không phải là nhân tuyển thích hợp.

- Ta là Thái Tử, còn có người nào thích hợp hơn ta đề cao sĩ khí được nữa?

Lý Hiếu Triệt hơi giận nói.

- Trẫm!

Lý Viễn Sơn chỉ nói một chữ.

Y trầm mặc một lúc rồi nói với Lý Hiếu Triệt:

- Vạn Nham Tùng, hiện tại khanh trở về chỉnh đốn binh mã, sáu vạn tinh nhuệ trong thành giao cho khanh chỉ huy.

- Bệ hạ yên tâm!

Vạn Nham Tùng đứng lên chắp tay nói:

- Thần nguyện mang theo sáu vạn binh sĩ dẹp đường phía trước cho đại quân!

- Không!

Lý Viễn Sơn lại lắc đầu:

- Đợi trẫm mang theo đại quân tấn công, ngươi mang theo sáu vạn tinh nhuệ này rời khỏi thành từ cửa bắc, bảo vệ Thái tử chạy tới thành Tấn Dương. Thành Tấn Dương cao lớn, chắc chắn, lương thảo sung túc, đủ để phòng ngự lâu dài. Nếu trẫm thắng, tất nhiên sẽ mang đại quân tới tụ hội.

Lý Hiếu Triệt sửng sốt, hai mắt lập tức đỏ lên:

- Không được, phụ hoàng sao có thể tự thân mạo hiểm?

Vạn Nham Tùng cũng lập tức khuyên nhủ:

- Bệ hạ, vi thần nguyện mang binh xông về phía trước, bệ hạ chỉ cần ở trong thành quan sát cuộc chiến là được!

- Ý trẫm đã quyết.

Lý Viễn Sơn khoát tay:

- Cứ an bài như vậy đi, kẻ trái lệnh…trảm!





Mặt trời vừa mới lên cao, Hoàng Đế bảo Tô Bất Úy dìu mình rời khỏi quân trướng. Hoàng Đế ngẩng đầu nhìn mặt trời đỏ rực, ánh mặt trời chiếu lên khuôn mặt vàng vọt của y. Dường như tâm tình của y không tệ lắm, lông mày giãn ra. Tô Bất Úy cúi người
giúp đỡ Hoàng Đế đi dạo, hai người đi rất chậm.

- Tô Bất Úy.

Hoàng Đế bỗng nhiên cười cười, nghiêng đầu nhìn Tô Bất Úy một cái:

- Ngươi biết giờ trẫm đang suy nghĩ gì không?

- Nô tài không biết.

Trẫm đang nghĩ, sau khi giải quyết Lý Viễn Sơn xong, dường như trẫm vẫn còn thừa mấy ngày…Từ lúc trẫm đăng cơ tới nay, đây là lần thứ hai trẫm rời khỏi Trường An. Hai lần đều tới Tây Bắc. Tuy nơi này hoang vắng, nhưng trời cao mây nhạt, khiến lòng người trống trải, thật là một nơi tốt để quy túc. Trẫm cười, là vì trẫm đắc ý…

Hoàng Đế dừng một lát, cười nói:

- May mắn trẫm không có tạo lăng mộ ở bên ngoài kinh thành, bằng không lại lãng phí một số bạc lớn.

Y đang cười, nhưng trong lòng Tô Bất Úy lại đầy bi thương.

- Xem chừng Lý Viễn Sơn sắp không chịu nổi nữa rồi. Hôm qua trẫm hạ chỉ toàn quân không cần tháo giáp, binh khí để cạnh người, tính toán khoảng hai, ba ngày nữa, Lý Viễn Sơn sẽ buông tay đánh cược một lần. Trận chiến này kỳ thực đã thắng bảy phần, ba phần còn lại là phù thuộc vào ý trời. Sau trận chiến này, trẫm tính toán tiếp tục đi về phía tây. Trẫm còn chưa được tới cung Tấn Dương. Sau trận chiến này đi xem xem.

- Bệ hạ muốn đi đâu thì nhất định đi được.

Tô Bất Úy cúi thấp đầu nói.

- Lời này thật giả dối.

Hoàng Đế cười cười:

- Trẫm muốn đi vương đình Mông Nguyên, trẫm còn muốn đi Đại Luân Tự trên Đại Tuyết Sơn. Hai nơi này, bất kể như thế nào cũng không đi được. Đời người chẳng mấy ai hoàn thành được hết tâm nguyện của mình, chỉ nghĩ thôi là chưa đủ. Nói cho trẫm biết, ngươi có tâm nguyện gì không?

Tô Bất Úy không hề nghĩ ngợi, đáp:

- Nguyện bệ hạ trường thọ an khang.

- Trẫm có lỗi với người.

Hoàng Đế mỉm cười lắc đầu:

- Nếu ngươi muốn gia tài bạc triệu, ruộng tốt ngàn mẫu thì trẫm có thể cho ngươi ngay bây giờ. Nhưng tâm nguyện này của ngươi…trẫm làm không được.

Tô Bất Úy vừa muốn nói chuyện, bỗng nhiên thấy Đại tướng quân Kim Thế Hùng bước nhanh tới:

- Bệ hạ, phản quân ở thành Tây Bình đang điều động với quy mô lớn, xem chừng là sắp tấn công rồi. Thám báo báo lại, phản quân trong thành cũng đã đi ra, đang tụ tập lại.

Hoàng Đế hơi đắc ý:

- Trẫm lại đoán đúng.

- Kim Thế Hùng.

- Có thần.

- Nếu trận này mà đánh không tốt, thì trẫm sẽ không giao ba đạo Tây Bắc cho ngươi. Ngày trước lãnh binh, trẫm không coi mình là Hoàng tử, trẫm sẽ xung phong liều chết chứ không lùi ở đằng sau người khác. Mặc dù tới hiện tại ngay cả mặc giáp trụ, cầm hoành đao trong tay cũng không đủ sức, nhưng trẫm vẫn muốn đích thân ra trận chém mấy cái đầu người xuống. Tô Bất Úy, lấy cho trẫm kim loan đao.

Tô Bất Úy vội vàng chạy về mang đao tới Hoàng Đế. Hoàng Đế chỉ vào Kim Thế Hùng:

- Cầm theo kim loan đao của trẫm, cho nó uống máu của phản tặc. Thay trẫm giết thêm vài phản tặc. Tốt nhất là dùng đao này chém đầu của Lý Viễn Sơn.

- Thần tuân chỉ! Thần sẽ không phụ sự giao phó của bệ hạ.

Kim Thế Hùng nhận lấy đao, trịnh trọng treo ở thắt lưng.

- Đi thôi.

Hoàng Đế nhìn đại doanh bên ngoài:

- Tô Bất Úy, chọn một nơi tốt, trẫm muốn quan sát cuộc chiến này.





Thành Tây Bình là một trong số ít nơi có địa thế bằng phẳng ở Tây Bắc, là nơi thích hợp nhất để quyết chiến. Hơn mười vạn phản quân xếp thành hàng đi trước, tiếng trống trận vang đầy trời. Đại quân bước về phía trước, dùng trận hình cơ bản nhất của Đại Tùy. Bình thường lúc chiến binh Đại Tùy tấn công, chia làm năm quân, trước, sau, giữa, trái, phải. Lý Viễn Sơn lãnh binh nhiều năm, thông thạo binh pháp, nhưng lần này lại không bố trí hậu quân.

Đại tướng quân Thạch Lỗi suất năm vạn quân đi đằng trước, phía sau y chính là trung quân của Lý Viễn Sơn. Mang theo năm vạn quân ở cánh trái chính là Đại tướng quân Chu Định Quốc, ở cánh phải là Lý Viễn Quát, em trai của Lý Viễn Sơn.

Đại quân triều đình đã bày trận xong từ lâu. Kim Thế Hùng ngẩng đầu nhìn chiến kỳ màu đỏ rực của Đại Tùy kia, hai mắt sáng ngời.

Trận chiến này chưa chắc có thể bình được loạn Tây Bắc, nhưng trận chiến này là một trận chiến quan trong nhất trong công cuộc bình loạn. Hoàng Đế giao quyền chỉ huy trận chiến này cho ông ta, ông ta đã không còn tiếc nuối gì nữa. Lúc trên thảo nguyên của Mãn Đô Kỳ, ông ta bị Hữu Kiêu Vệ của Lý Viễn Sơn đánh lén từ sau lưng. Binh bại như núi đổ, đây là sự sỉ nhục lớn nhất từ khi ông ta lãnh binh tới nay. Nhưng hiện tại, Hoàng Đế trao cho ông ta cơ hội báo thù.

- Lắp tên vào xe nỏ!

Ông ta vung lá cờ, tướng quân phía trước lập tức lớn tiếng hạ lệnh. Mấy trăm nỏ xe xếp thành một hàng, đám binh lính nhanh chóng nhét nỏ tên vào, dây treo khởi động, có thể phóng ra bất kỳ lúc nào. Mấy vạn cung tiễn thủ rút tên cài cung, chỉ chờ hiệu lệnh.

Đúng lúc này, hàng ngũ của phản quân phía trước đột nhiên tách ra hai bên, một đội kỵ binh chậm rãi từ phía sau bộ binh đi ra. Ánh mắt trời chiếu xuống áo giáp trên người kỵ binh, phát ra ánh sáng lạnh lẽo.

Đó là trọng kỵ của Lý Viễn Sơn.

Khóe miệng của Kim Thế Hùng hơi nhếch, ánh mắt trở nên sắc bén. Lúc trước chính là đội trọng kỵ này phá tan trung quân của ông ta, khiến ông phải vất vả lắm mới thoát khỏi vòng vây. Hiện tại, đội trọng kỵ kia lại xuất hiện.

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện