Hoàng Đế nhìn phản quân lui về như thủy triều, thở phào một tiếng, vẻ đắc ý trên mặt ngày càng đậm:
- Lúc trước trẫm vẫn còn lo lắng, lo lắng mình không đợi được tới ngày này. Để cho Lý Viễn Sơn gây họa ba năm ở Tây Bắc, trẫm thật có lỗi với dân chúng ba đạo. Tuy nhiên cuối cùng không phải kéo dài để cho Thái tử giải quyết. Giờ trẫm đang trộm thời gian của ông trời, trộm nhiều hơn một ngày liền vui vẻ.
- Bệ hạ đã ngừng uống thuốc nhiều ngày nhưng sức khỏe có vẻ càng ngày càng tốt hơn.
Tô Bất Úy cúi thấp đầu nói.
Hoàng Đế cười cười:
- Không phải trẫm đã nói rồi sao, tuy Tây Bắc hoang vắng, khí hậu lạnh giá, nhưng nơi này khá trong lành. Trẫm nhớ trong tấu chương mà Hộ Bộ gửi tới nhiều năm qua, trong số các đạo của Đại Tùy, thì dân chúng ba đạo Tây Bắc chết vào ôn dịch là ít nhất, cơ hồ chưa từng xảy ra tai bệnh gì. Hai mươi mấy năm trước lúc ôn dịch hoành hành ở Giang Nam, có không ít phú hộ chạy tới Tây Bắc tị nạn. Nơi này kỳ thực rất tốt. Thuốc…trẫm chắc chắn sẽ không uống nữa, tấu chương cũng không xem nữa. Thời gian trộm được, thì nên để hưởng thụ. Nhiều năm qua trẫm đã đưa rất nhiều quyết định, mà quyết định này không làm trái lương tâm nhất, cũng không làm mình thất vọng nhất.
Y vươn tay để Tô Bất Úy dìu mình đứng dậy:
- Trở về đi, mùi máu tươi nơi này quá nồng, trẫm không muốn ngửi thấy. Thắng bại đã phân, không cần phải nhìn tiếp.
- Bệ hạ, Hầu Văn Cực đã trở lại.
Tô Bất Úy nói nhỏ.
- Để y tới gặp Kim Thế Hùng, một năm qua, những tin tức về phản quân đã được y gửi tới tỉ mỉ. Về sau Hầu Văn Cực ở lại đây giúp đỡ Kim Thế Hùng ổn định lại Tây Bắc. Mấy việc điều tra lùng bắt, không ai sở trường hơn y.
- Bệ hạ không gặp y à?
- Không gặp, trong lòng y cũng hiểu vì sao trẫm không muốn gặp y. Một năm qua, y thực sự có làm việc cho trẫm hay không, trẫm không chỉ ra, không có nghĩa là trẫm không rõ. Bảo y tự giải quyết cho tốt, đừng vì quá thông minh mà tự hại mình.
- Nô tài đi truyền lời cho y.
- Ừ.
Hoàng Đế ừ một tiếng, chậm rãi rời đi. Hoàng Đế đánh giá cảnh sắc xung quanh, mặt vẫn mang theo ý cười. Nhưng Tô Bất Úy lại biết, không ai có thể chân chính khám phá được tâm tư của Hoàng Đế bệ hạ. Lúc Hoàng Đế cười, chưa hẳn là tâm tình tốt.
Sau khi Thạch Lỗi dẫn theo người rời đi, tiền quân của phản quân trở nên tan tác. Phản quân mất đi chỉ huy giống như ruồi đứt đầu bay loạn xạ. Tuy Lý Viễn Sơn đã dùng tiễn trận ngăn cản bại binh trở về, nhưng bởi vì tất cả bố trí của quân Tùy đều nhằm vào chiến thuật lúc trước của y, cho nên quân đội tan tác vẫn không thể ngăn cản được mà lan ra ngoài. Hai cánh đã bị quân Tùy đánh tan, Đại tướng quân Chu Định Quốc chết trong loạn quân, Dật Thân Vương Lý Viễn Quát khinh địch liều lĩnh bị quân Tùy bao vây, thân binh che liều mạng che chở cho y mới vất vả thoát khỏi trùng vây. Nhưng lúc ngẩng đầu mới phát hiện mình đi nhầm tới trung quân của quân Tùy, lần này chỉ có thể quỳ xuống đầu hàng.
Sau khi trọng kỵ bị ngăn cản, bại cục của phản quân đã không thể thay đổi được.
Chừng sáu bảy vạn bộ binh bảo vệ Lý Viễn Sơn lui về phía thành Tây Bình bên kia, vừa lui vừa chiến. Lúc đầu ở vùng đất Mãn Đô Kỳ, binh mã của Kim Thế Hùng đều chết trong tay của Hữu Kiêu Vệ, cho nên lúc này Kim Thế Hùng làm sao có thể dễ dàng để cho Lý Viễn Sơn chạy thoát. Ông ta tự mình dẫn theo trung quân đuổi theo, căn bản không quan tâm những phản quân quỳ xuống đầu hàng ở dọc đường.
Về sau, người của Lý Viễn Sơn chỉ biết chạy về phía trước, còn quân Tùy thì đuổi theo sau, phía sau quân Tùy còn có phản quân đang chạy, phía sau phản quân lại có quân Tùy đang đuổi heo. Nơi quyết chiến cách thành Tây Bình chừng hai mươi dặm, trong hai mươi dặm này quả thực rối tinh rối mù. Binh mã song phương giằng co một chỗ rất ít chém giết, chỉ lo chạy về phía trước.
Đại tướng quân Dương Hữu Chí mang theo quân Tùy thu thập tàn cục ở phía sau, đã cách binh mã của Kim Thế Hùng hơn mười dặm.
Vì thoát khỏi truy binh phía sau, Lý Viễn Sơn không ngừng vứt bỏ từng đội từng đội một. Về sau đội ngũ được Lý Viễn Sơn hạ lệnh dừng lại ngăn cản Kim Thế Hùng hiểu được tình hình, không hề chống trả mà vứt binh khí sang một bên, ngồi xổm xuống đất. Kim Thế Hùng dẫn theo quân Tùy quả nhiên mặc kệ bọn họ, vẫn đuổi sát theo sau Lý Viễn Sơn.
Dương Hữu Chí dẫn theo ba vạn binh mã thu nạp tù binh, về sau không thể không xin chỉ thị của Hoàng Đế phái binh mã tới giúp đỡ y. Thu nạp tù binh đã vượt qua mười vạn người, đội ngũ của y căn bản không quản lý được hết.
Mắt thấy cách thành Tây Bình càng ngày càng gần, Lý Viễn Sơn không ngừng thúc giục đội ngũ tăng tốc. Bộ binh chạy trong hoảng loạn hai mươi dặm đã hết sạch sức lực rồi. Lúc nhìn thấy thành Tây Bình, có không ít người kích động tới khóc ra nước mắt.
- Ngươi rời khỏi thành thì người nào thủ thành?
Lý Viễn Sơn hỏi Tống Khiêm Hội.
Tống Khiêm Hội vội vàng đáp:
- Lúc thần ra khỏi thành, để lại mấy nghìn binh mã rồi giao việc thủ thành cho tướng quân Lôi Đài.
Trong ấn tượng của Lý Viễn Sơn không có người này, tuy nhiên ngẫm lại cũng không có gì kỳ lại. Quân đội của y bành trướng quá nhanh, chớ nói tướng quân đã có mấy nghìn người, cho dù là Đại tướng quân tay cầm mấy vạn lính, Lý Viễn Sơn cũng không nhớ hết.
- Phái người đi bảo y mở cửa thành!
Lý Viễn Sơn lớn tiếng nói.
- Dạ?
Tống Khiêm Hội hơi sửng sốt, lúc này mới phản ứng:
- Không đúng…lúc thần rời khỏi thành, đã dặn đi dặn lại là không cần đóng cửa thành cơ mà?
Nghe thấy câu này, sắc mặt của Lý Viễn Sơn liền trắng bệch. Y ghìm chặt chiến mã lại, ngẩng đầu nhìn lên tường thành. Lúc trước không chú ý, lúc này cẩn thận nhìn mới phát hiện, trên tường thành Tây Bình không có tung tích của lính canh giữ đâu.
- Không tốt, Lôi Đài đã bỏ thành chạy trốn!
Tống Khiêm Hội biến sắc, vội vàng phân phó:
- Nhất định là y đã trốn ra từ cửa bắc rồi, sau đó sai người đóng cửa nam lại là sợ bị phát hiện. Bệ hạ…là thần sơ sót, không ngờ rằng Lôi Đài lại bỏ thành mà chạy.
- Không có thời gian để ý tới những thứ này. Nói không chừng cửa thành đóng cũng không chặt, phái người đẩy thử xem!
Thân binh của y lập tức mang theo một đội vọt tới hướng cửa thành. Mà lúc này, quân Tùy còn cách bọn họ chưa tới một dăm. Hơn trăm binh lính phản quân vọt tới cửa thành, hợp sức đẩy cửa thành mới phát hiện ra rằng cửa thành quả nhiên là không đóng đằng sau, mọi người liền phát ra tiếng hoan hô. Lý Viễn Sơn thở phào một tiếng, giục chiến mã đi vào thành.
…
…
Sau khi cửa thành mở, đường cái vắng heo xuất hiện ở trước mặt mọi người. Không thấy một bóng binh lính canh giữ thành Tây Bình nào cả. Chiến kỳ cùng áo giáp binh khí vứt la liệt, chắc là lúc chạy
trốn bọn họ đã vứt bỏ lại. Bọn họ không dám mặc trang phục của phản quân cũng không dám mang theo binh khí chạy trốn, hẳn là sợ lúc đại quân triều đình lùng bắt thì bị nhận ra.
- Trẫm...
Lý Viễn Sơn há miệng lại không biết nên nói cái gì. Lúc vào thành nhìn thấy tòa thành trống không, trong lòng y liền tê rần. Cảm giác chúng bạn xa lánh này thật giống như một thanh dao găm đâm vào tim. Đầu tiên là Thạch Lỗi lâm trận bỏ chạy, sau đó tất cả binh lính trông coi thành Tây Bình đều bỏ chạy. Tới lúc này Lý Viễn Sơn có một cảm giác như vừa mới tỉnh sau một giấc mơ. Những việc xảy ra trong vài năm qua xuất hiện mồn một trước mắt, giống như là một giấc mơ không chân thực.
- Mau vào thành.
Tống Khiêm Hội thúc giục phản quân ở phía sau chạy vào thành. Còn phản quân ở phía sau thì đành bỏ mặc, dù sao thời gian đã không còn nhiều, quân Tùy sắp đuổi tới nơi rồi.
Hơn trăm binh lính mở cửa thành ra, kỵ binh bảo vệ Lý Viễn Sơn lập tức chen chúc mà vào. Ước chừng có năm trăm người đã tiến vào, Lý Viễn Sơn hạ lệnh cung tiễn thủ nhanh chóng đi lên tường thành phòng thủ. Đúng lúc này, bỗng vang lên một thanh âm thậ lớn từ sau cửa thành. Theo sát đó là tiếng kêu gào và chửi rủa.
Lý Viễn Sơn lập tức quay đầu lại nhìn, đồng tử co lại.
Tảng đá ngàn cân trên cửa thành không biết vì sao lại đột nhiên hạ xuống. Tảng đá nặng nề trong nháy mắt phá hỏng cửa thành, binh lính không kịp trốn tránh đều bị đè phía dưới, trong phút chốc biến thành thịt nát. Phản quân ở phía ngoài không vào được bắt đầu điên cuồng gào rú, mắng chửi, mà người trong thành thì không biết chuyện gì xảy ra, đều lộ vẻ sợ hãi.
Vừa lúc đó, trên tường thành bỗng xuất hiện một lá cờ lớn đung đưa trong gió. Lá cờ lớn này có một chữ Tùy màu đỏ rực khiến cho người ta kinh hồn táng đảm. Lá cờ vừa xuất hiện, có vô số binh lính trên tường thành keo dây cung hướng về mấy trăm phản quân trong thành.
Lý Viễn Sơn nhìn thấy cảnh này, tim như ngừng đập.
Tống Khiêm Hội sợ tới mức kêu lên một tiếng, không đứng vững ngã xuống lưng ngựa.
Trên tường thành xuất hiện binh lính mặc bì giáp Đại Tùy, cung cứng trong tay đã kéo căng, chỉ còn đợi tiếng hiệu lệnh. Lúc này phản quân tụ tập ở gần cửa thành đều có cảm giác như bị tử thần nhìn chằm chằm. Không ai hoài nghi rằng, chỉ cần những binh lính kia buông dây cung ra, xiềng xích của tử thần sẽ mang theo bọn họ xuống địa ngục.
- Bệ hạ, mau chạy vào trong thành, hướng cửa bắc.
Tống Khiêm Hội bị ngã xuống đất giãy dụa đứng lên rồi hô to một tiếng. Bởi vì hoảng sợ mà thanh âm có chút khàn khàn khó nghe. Nhưng y vừa mới hô xong, bỗng nhiên từ các con đường trong thành tuôn ra rất nhiều kỵ binh, nhanh chóng bao vậy đám phản quân lại.
Lúc những kỵ binh này xuất hiện, tất cả phản quân đều sợ tới mức mặt xám như tro tàn.
Những kỵ binh này không mặc áo giáp của Đại Tùy, có không ít người vén tay áo lên. Bọn họ cầm trong tay mã đao dài chừng một mét rưỡi, bộ tóc của bọn họ biểu lộ ra thân phận của bọn họ.
- Mọi rợ Bắc Liêu!
Có người sợ tới mức ngã xuống đất, hoành đao rời khỏi tay.
Đám kỵ binh Bắc Liêu ghìm chặt chiến mã lại, tạo thành nửa vòng tròn ngăn chặn mọi lối đi của phản quân. Phía sau phản quân là tảng đá lớn, phía trước là đám Bắc Liêu giết người không chớp mắt, phía trên tường thành là quân Tùy đã giương cung bạt tên, vô luận như thế nào cũng không tìm ra được đường sống.
Lý Viễn Sơn không tìm kiếm được bóng dáng mà mình cần tìm trong đám kỵ binh Bắc Liêu kia. Y xoay người nhìn lên tường thành, sau đó thấy một nam tử trẻ tuổi xa lạ đứng dưới cây chiến kỳ màu đỏ. Người này đứng ở nơi đó, trong tay có binh khí, tuy cách hơn 10 mét, nhưng Lý Viễn Sơn vẫn có thể cảm nhận được hàn ý trong mắt hắn. Nam nhân trẻ tuổi này không hề che dấu sát khí trong mắt.
Lý Viễn Sơn không biết quân Tùy trên tường thành và đám kỵ binh Bắc Liêu này ở đâu chui ra, nhưng chính vì sự xuất hiện của hàn kỵ Bắc Liêu mà y lập tức đoán được lai lịch của những người này. Chỉ có đội quân Tùy ở núi Lang Nhũ bên kia mới có hàn kỵ Bắc Liêu.
Nhưng thành Tây Bình cách núi Lang Nhũ mấy nghìn dặm, sao những người này lại đột nhiên xuất hiện ở đây?
- Buông binh khí xuống!
Cung tiễn thủ trên tường thành lớn tiếng hô, đám phản quân ngơ ngác nhìn nhau, cũng không biết là ai buông binh khí trước, tất cả mọi người đều ném binh khí ra rất xa, sợ trêu chọc những cung tiễn thủ trên tường thành.
Lý Viễn Sơn nhìn nam tử trẻ tuổi mặc áo đen trên tường thành chậm rãi đi xuống, trong đầu nhớ lại nhưng vẫn không có ấn tượng gì với người này. Y không hề có cảm giác quen thuộc với thanh niên này. Người này khẳng định chưa từng xuất hiện trong sinng mạng của y, nhưng vì sao sát khí trong mắt hắn lại nồng như vậy? Đó là sự hận thù, Lý Viễn Sơn cảm thấy phía sau lưng lạnh lẽo.
- Ngươi là ai?
Y nhìn nam tử trẻ tuổi kia, hỏi.
- Một tiểu tốt biên quân của Phan Cố.
Nam tử trẻ tuổi có khuôn mặt thanh tú rất nghiêm túc trả lời một câu, trong khoảng thời gian ngắn Lý Viễn Sơn không kịp phản ứng. Vài giây sau y mới giật mình, sau đó vô thức kéo chiến mã lùi về sau mấy bước.
- Phương Giải?
Nam tử trẻ tuổi gật đầu:
- Không ngờ ngươi vẫn còn nhớ tới cái tên này, tốt lắm…rất tốt…cực kỳ tốt, đỡ mất công tự giới thiệu bản thân.