Trong bãi cỏ lau ở bờ đông sông Tương, Phương Giải cẩn thận trồi lên mặt nước, nhìn xung quanh. Xác định không có gì nguy hiểm mới chật vật leo lên bờ. Dù Mộc Tiểu Yêu có năng lực cảm giác tu vị, Đại Khuyển có cái mũi có thể ngửi thấy sát khí. Nhưng kể từ khi biết trên thế giới này có một đám thích khách ngay cả tình cảm cũng có thể phong bế, Phương Giải rốt cuộc hiểu ra một điều, quá ỷ lại vào Mộc Tiểu Yêu và Đại Khuyển có thể khiến hắn mất mạng mà không biết.
Leo lên bờ, Phương Giải nằm trong bụi cỏ thở hổn hển. Giống như một yêu nghiệt mới từ địa ngục đi vào nhân gian, tham lam hít thở không khí vậy.
Nằm trên mặt đất nghỉ ngơi một lúc, hắn bỗng nghĩ tới một vấn đề.
Hắn phát hiện mình quả thực quá đen đủi. Đầu tiên là vừa tới thế giới này, khônggiải thích được bị cuốn vào một hồi đuổi giết. Mười lăm năm sau vẫn không rõ vì sao đám lừa trọc kia cố chấp muốn giết mình như vậy. Đại Khuyển không chịu nói, Mộc Tiểu Yêu cũng không chịu nói. Mặc dù hắn cho mình là thiên tài, nhưng một việc không hề có manh mối thì suy luận bằng giời. Những con lừa ngốc kia như chó điên đuổi theo hắn hơn chục năm. Khổ đại thù sâu giống như đời trước hắn ngủ với tất cả nữ tính của Phật tông vậy.
Vất vả mãi mới kiếm đủ quân công ở Phan Cố để có cơ hội tiến vào đế đô Đại Tùy, nơi mà đám lừa trọc kia kiêng kỵ nhất. Nhưng lại thành kẻ chết thay cho Lý Hiếu Tông. Trên đường đi liên tiếp gặp phải mai phục. Mà hành trình tới đế đô mới đi được một nửa. Không biết còn mệnh để nhìn thấy cửa chính của Diễn Vũ Viện hay không.
Tuy nhiên Phương Giải không thể không thừa nhận rằng, thích khách của ĐạiTùy có trình độ cao hơn đám lừa trọc kia nhiều lắm. Nếu mười lăm năm đuổi giết, mà bọn chúng cũng như thích khách của Tình Nha Đại Tùy, phong bế mọi tình cảm không lộ ra ngoài, thì phỏng chừng hắn còn chưa rời khỏi tã lót đã bị người giết chết.
Cho nên, hiện tại hai chữ Tình Nha khắc sâu vào trong lòng Phương Giải.
Đồng thời, hắn cũng nhớ kỹ cái tên Hầu Văn Cực.
Hắn nằm thêm một lúc để khôi phục thể lực, rồi ngồi dậy nhìn về phía Mộc Tiểu Yêu và Đại Khuyển. Cảnh tượng trước mắt khiến hắn không biết nói gì.
Cả người Mộc Tiểu Yêu ướt đẫm, đứng dưới một gốc cây liễu vung cho tóc khô. Bộ quần áo màu đỏ dính sát vào người nàng, khiến thân thể gần như hoàn mỹ của nàng được thể hiện tới cực hạn. Quần đỏ dính vào, thậm chí lờ lờ lộ ra màu da thịt.Bộ ngực sữa đầy đặn mà hất cao. Cái bụng bóng loáng không có một chút thịt thừa. Bờ eo nhỏ xinh, cái mông tròn căng. Đẹp nhất là hai cái đùi, đẹp tới làm cho huyết mạch người ta phun trào.
Có lẽ vì tiện cho hành động, nên quần đỏ của nàng xẻ cao. Lộ ra hai cái đùi trắng bóng. Đây là cặp đùi đẹp nhất mà hai đời Phương Giải từng thấy. Đúng là nhiều một phần thì mập, giảm một phần thì gầy.
Thậm chí hắn từng suy nghĩ xấu xa. Nếu như bị cặp đùi đó quấn ở eo, chẳng phải là có thể dục tiên dục tử?
Nói thật, Phương Giải phải mất rất lớn khí lực mới thu hồi ánh mắt khỏi Mộc Tiểu Yêu. Dù dung mạo của Mộc Tiểu Yêu không tính là tuyệt mỹ, so với vài nữ tử của Hồng Tụ Chiêu cũng không bằng. Nhưng vũ khí trí mạng nhất của nàng, chính làthân hình của nàng. Cảnh tượng hiện tại tuyệt đối có thể khiến một nam nhân bình thường chết mê chết mệt ngay tức khắc.
Chẳng hạn như Phương Giải.
Hắn nhìn cái chỗ nhô lên cao kia do y phục ướt đẫm dính vào, ảo não lắc đầu, bắt buộc mình phải nhìn sang Đại Khuyển.
Biện pháp chuyển sự chú ý này quả nhiên có hiệu quả. Vừa nhìn thấy cái tên kia, ngọn lửa trong lòng lập tức dập tắt.
Tên gia hỏa một thân áo da, hèn mọn bỉ ổi, nằm trên mặt đất, trong tay còn cầm theo một con dê con đang hấp hối. Cũng không biết con dê con kia có phải từng tu luyện qua hay không, một đường lặn xuống nước vẫn còn thở được. Đối với tinh thầncận kề cái chết cũng không chịu buông tay thả dê béo của Đại Khuyển, Phương Giải xác thực rất khâm phục.
Đang vào lúc này, Đại Khuyển bỗng ngồi dậy, nhìn Phương Giải, chăm chú nói:
- Hôm nay nướng thịt dê ăn được không?
Phương Giải muốn cười, nhưng tình thế hiện tại hắn thực sự không nên cười.
Bến đò Phong Lâm đã bị người của Tình Nha khống chế. Như vậy bờ sông bên kia có lẽ Tình Nha cũng đã bố trí từ sớm. Nếu không phải hắn nghĩ tới biện pháp dùng ống hút cỏ lau để lặn xuống nước qua sông, thì có lẽ bọn họ phải luồn lách rất xa mới thoát khỏi phục binh của Tình Nha.
- Không thể đốt lửa a...ai biết đám người có khứu giác còn hơn chó kia liệu cóphát hiện ra ánh lửa hay không.
Hắn đứng lên, phủi phủi y phục ướt đẫm, nói:
- Tìm một chỗ ngủ một giấc, trời tối thì chạy. Không thể tới thành Quán Nhạc tụ hợp với Thôi Lược Thương và Hạng Thanh Ngưu. Khả năng là ngàn dặm về sau, ba người chúng ta lại sống nương tựa vào nhau.
- Không sao cả.
Mộc Tiểu Yêu hất mái tóc ra đằng sau, bình thản nói:
- Từ lúc bắt đầu, ta đã cảm thấy hai người bằng hữu kia của ngươi không giúp được gì rồi.
Phương Giải cười cười, không trả lời, chỉ lắc đầu thở dài:- Sau này vẫn phải dựa vào hai chân của mình để đi đường. Còn vài ngàn dặm nữa alúc tới đế đô, khéo chân của ta còn đẹp hơn cả Tiểu Yêu tỷ.
- Đi về hướng nào?
Đại Khuyển hỏi.
- Nếu đi quan đạo, phải nghĩ biện pháp dịch dung.
Phương Giải nhíu mày, vừa muốn nói tiếp, Mộc Tiểu Yêu chợt hạ giọng nói:
- Yên tĩnh, phía đông nam có không ít người tới. Trong đó có cao thủ!
Đại Khuyển hít hà một cái, lắc đầu:
- Không có sát khí.Trong lúc ba người Phương Giải chật vật tránh né thích khách đuổi giết. Cách bọn họ không xa là một quan đạo thông tới Giang Nam. Trên quan đạo, một đoàn xe có ba cỗ xe ngựa hoa mỹ, được bảo vệ bởi trăm tên tùy tùng đang đi về hướng tây bắc.
Ba chiếc xe này được sơn màu đỏ thẫm. Phía trên còn vẽ những đường cong và đồ án kỳ quái. Mỗi xe do hai con ngựa cường tráng kéo. Tốc độ không chậm nhưng ổn định. Xe ngựa này khiến người ta chú ý nhất, chính là hai bên thùng xe cắm một lá cờ, một mặt đỏ sẫm, một mặt màu vàng. Trên lá cờ vẽ một ngọn núi, một tòa đạo quan.
Mà đi theo bảo vệ ba cỗ xe ngựa này là một đội ngũ chừng trăm người. Điều khiến cho người ta khiếp sợ nhất, chính là những người này rõ ràng không phải quan quân của triều đình, nhưng mỗi người đều cưỡi một con ngựa cao lớn. Đối với ĐạiTùy vốn thiếu chiến mã mà nói, đây quả thực là một việc rất khó tưởng tượng.
Phải biết rằng Đại Tùy quản lý chiến mã cực kỳ nghiêm khắc. Cho dù là thế gia đại hộ cũng nghiêm khắc khống chế số lượng.
Đại Tùy cũng nuôi ngựa, nhưng ngựa được nuôi không thể bằng chiến mã trên thảo nguyên. Luận về sức chịu đựng, tốc độ, khả năng chạy đà, chiến mã được nuôi từ mấy mã trường
của Đại Tùy đều không thể so sánh được với lương câu thảo nguyên. Đây cũng là điều mà Hoàng Đế Đại Tùy căm tức nhất. Dù đế quốc của hắn rất lớn, diện tích rộng bao la, nhưng lại không nuôi ra được chiến mã tốt nhất. Chính vì chuyện này, mà Hoàng Đế thậm chí phái người lẻn vào Mông Nguyên đào ít cỏ về nuôi ngựa. Muốn nhìn xem có phải là do đồ ăn bất đồng nên thể chất của ngựa bất đồng hay không. Sự thật chứng minh, là do hắn nghĩ nhiều lắm.Chính vì vậy, đội ngũ hơn trăm người rất bắt mắt.
Một trăm người cưỡi ngựa mà đi, đều là đạo sĩ mặc áo xanh. Tóc búi lại, cài trâm gỗ, trên đạo bào thêu hình bát quái. Mỗi người có vẻ mặt túc mục, dáng người thon dài. Sau lưng bọn họ đều đeo trường kiếm. Chuôi kiếm có buộc kiếm tuệ màu đỏ. Thế cho nên, đội ngũ này ngoài uy nghiêm ra, còn lộ một loại khí thế khác.
Ở Đại Tùy, chỉ có đạo sĩ của một tòa đạo quan mới có thể sử dụng cờ vàng.
Chỉ có một tòa đạo quan mới có thể được phân phối ba trăm con chiến mã tốt nhất.
Cũng chỉ có vị quan chủ của đạo quan này, lúc xuất hành mới có tư cách ngồi trên xe ngựa hoa mỹ màu đỏ sẫm.Những đạo sĩ này, đến từ Nhất Khí Quan núi Thanh Nhạc.
Ngồi trong một chiếc xe, chính là Phượng Minh đạo nhân, chuyên quản việc đốc xúc đệ tử tu luyện. Hắn là nhị đệ tử của Tiêu chân nhân, quan chủ Nhất Khí Quan. Tính cách lãnh ngạo, ít nói. Ở Nhất Khí Quan, được các đệ tử đặt danh hiệu là Lãnh Diện Diêm La. Hắn và đại đệ tử của Tiêu chân nhân, Hạc Lệ đạo nhân được phân công công việc rõ ràng. Hắn chỉ phụ trách việc tu hành của các đệ tử, không hỏi thế tục. Hạc Lệ đạo nhân làm người khiêm tốn, xử sự khéo đưa đẩy, được giao nhiệm vụ quản lý các sự vụ của đạo quan.
Phượng Minh đạo nhân ngồi một mình một cỗ xe. Nhưng trong xe ngựa đặt không ít quà tặng tính toán tặng cho Hoàng Đế khi tới đế đô. Kể cả bản Đạo Tổ nói do chính Tiêu chân nhân viết tay. Còn có trà mới hái từ phía sau núi Thanh Nhạc. Phải biết rằng trà Thanh Lộ Tiêm của núi Thanh Nhạc, còn quý giá hơn cả trà LiênTâm Cửu Phẩm. Là thứ thiên kim khó cầu.
Ngồi trong cỗ xe ngựa thứ hai chính là Tiêu chân nhân, một người bình thường luôn tỏ vẻ đại đức đại thiện trước mặt người ngoài. Ông ta mặc một bộ đạo bào màu tím đậm. Tay giơ cao phất trần, khoanh chân ngồi. Ông ta cũng ngồi một mình một xe. Trong xe không có quà tặng, nên nhìn có vẻ trống trải.
Đang tĩnh tọa, Tiêu chân nhân bỗng mở mắt, sắc mặt hơi đổi giống như nhận ra một việc gì đó không ổn. Ông ta do dự một lúc, nhịn không được phân phó với bên ngoài:
- Ta vừa cảm ngộ được một tia thiên đạo, cần tịnh tâm tìm hiểu. Ta muốn đỗ xe ngựa ở đây để bế quan. Trước khi ta xuất quan, không cho phép ai quấy rầy!
- Vâng!Đám đạo sĩ ngoài cửa xe chỉnh tề lên tiếng. Vẻ mặt mỗi người đều đầy sự tôn kính với quan chủ. Trong lòng bọn họ đều cảm khái. Quan chủ quả nhiên không hổ là người đứng đầu đạo tông. Cho dù ngồi yên ổn trong xe, cũng cảm ngộ được thiên đạo. Điểm này phóng nhãn cả thiên hạ, chỉ sợ không có ai bằng.
Bọn họ tự hào vì mình là đệ tử của Nhất Khí Quan, tự hào vì có một vị quan chủ như vậy.
Nghe thấy đạo sĩ bên ngoài đáp ứng, sắc mặt Tiêu chân nhân chợt hòa hoãn. Đầu tiên ông ta tiện tay ném phất trần sang một bên, sau đó luống cuống tay chân cởi đôi giày ra, cũng cởi cả tất ra. Nhìn thoáng qua chân mình, ông ta chậm rãi dùng ngón trỏ gãi gãi.
Một bên gãi, một bên không nhịn được phát ra tiếng rên nhẹ, vẻ mặt say mê,giống như đang dục tiên dục tử.
Một lúc sau, ông ta mới đeo lại tất và giày, khôi phục lại hình dạng ngay ngắn, hắng giọng một cái nói:
- Ta đã xuất quan, lại ngộ tới một tia thiên uy.
Mọi người càng thêm khâm phục.
Trong cỗ xe thứ ba là hai nữ tử. Hai người không ngồi cạnh nhau mà ngồi đối diện với nhau. Trong đó có một người mặc đạo bào màu xanh của đệ tử Nhất KhíQuan. Tóc dài búi lại theo kiểu đạo cô. Dung mạo nàng rất tinh tế. Nàng nhắm mắt lại, lông mi cong hơi nhích lên, Cái mũi tinh sảo, đôi môi đỏ thắm. Khuôn mặt hoàn mỹ, làn da nõn nà. Mặc dù tới gần nhìn kỹ, cũng không nhin thấy một tia tỳ vết nào trên mặt nàng. Hơn nữacàng nhìn càng thấy nàng đẹp tới rung động lòng người.
Nàng nhắm mắt lại ngồi yên ở đó, yên tĩnh giống như một đóa hoa sen.
Nữ tử ngồi đối diện với nàng cũng rất đẹp. Nhưng so với nữ tử ăn mặc theo kiểu đạo cô kia, nàng có thêm vài phần hiên ngang. Nàng mặc một bộ quần áo đỏ giống như Mộc Tiểu Yêu, thoạt nhìn kiều diễm như hoa. Chỉ có điều nàng ôm một thanh trường kiếm lạnh lẽo trong ngực. So với Mộc Tiểu Yêu thì càng thêm lãnh diễm.
Nử tử ôm kiếm nhìn nữ tử yên tĩnh như đóa hoa sen kia, bỗng thở dài nói:
- Mạt Ngưng Chi, có phải ngươi vẫn luôn muốn giết ta phải không?Nữ tử được gọi là Mạt Ngưng Chi chậm rãi mở mắt, nhìn nử tử ôm kiếm, trầm mặc một lúc, ngữ khí nhẹ nhàng nhưng rất chăm chú đáp:
- Trầm Khuynh Phiến, không phải ngươi cũng luôn muốn giết ta đó thôi? Nhưng ta không giết được ngươi, mà ngươi lại không thể giết ta. Cho nên nghĩ tới mấy việc không có ý nghĩa này làm gì?
Trầm Khuynh Phiến cười cười, cúi đầu nhìn thanh trường kiếm bóng loáng như nước:
- Cũng không nhất đinh. Chờ tới khi nào ta chán với cái gọi là sứ mạng của mình, muốn có một cuộc sống mới, ta nhất định sẽ giết ngươi.
- Lúc đó là lúc nào?
Mạt Ngưng Chi hỏi.Trầm Khuynh Phiến nghĩ ngợi đáp:
- Chờ tới khi ta mạnh đến mức không cần kiêng kỵ người giao cho ta sứ mạng kia.
Mạt Ngưng Chi trầm mặc một lúc, sau đó gật đầu, chân thành nói:
- Tốtta sẽ cố hết sức trở nên còn mạnh hơn ngươi, trước khi ngươi cường đại tới có thể giết ta.