Phương Giải nằm trên bãi cỏ, bất tri bất giác rơi vào giấc ngủ. Trác Bố Y phụ trách gác đêm quay đầu nhìn hắn một cái, không nhịn được khẽ lắc đầu. Nam tử có hàng lông mày luôn nhíu chặt kia, kỳ thực mới chỉ mười tám, mười chín tuổi mà thôi, nhưng đã lão thành khiến cho người ta chua xót. Có lẽ là do hắn phải trải qua những kinh nghiệm mà người thường không muốn nghĩ tới.
Trác Bố Y cũng hiếu kỳ, rốt cuộc Phương Giải từ nơi nào tới, cuối cùng đi về chỗ nào?
Phương Giải chưa từng buông tha việc tìm kiếm đáp án của bí mật này, cố chấp làm cho người ta đau lòng. Kỳ thực hắn có thể khoáng đạt một chút, chẳng cần quan tâm thân thế hay thể chất của mình, chỉ cần tiêu sái bước từng bước một, con đường phía trước sẽ đầy ánh sáng. Ở cái tuổi của hắn, đã có thành tựu lớn như vậy, chẳng lẽ tương lai lại biến mất trong chúng sinh?
Con hùng sư màu trắng thật lớn kia nằm sấp bên cạnh Phương Giải, nhìn như có vẻ cũng ngủ say, nhưng hai lỗ tai của nó vẫn dựng thẳng đắng. Trác Bố Y xác định, chỉ cần có một tia nguy hiểm nào đó thì con bạch sư thần bí này sẽ lập tức cảnh báo. Rõ ràng đây là lần đầu tiên nó nhìn thấy Phương Giải, nhưng biểu hiện giống như một hộ vệ trung thành.
Kỳ thực với tu vị của mấy người bọn họ, đi mấy ngày mấy đêm không ngủ cũng sẽ không cảm thấy mệt mỏi. Trần Hanh Trần Cáp có tính cách tùy tiện, ngủ vào buổi tối đã là thói quen. Có đôi khi Trác Bố Y rất hâm mộ cuộc sống không phiền não gì của hai người đó. Mỗi ngày có thể tìm được sự vui vẻ từ một số chuyện nhàm chán, làm không biết mệt.
So sánh mà nói, Trần Hanh Trần Cáp và Phương Giải giống như người của hai thế giới.
Sau đó Trác Bố Y lại nghĩ tới mình, mình cũng có một tuổi thơ đầy u ám.
Y khác với Phương Giải, y chưa từng đi tìm đáp án về bản thân mình.
Y cũng không biết cha mẹ mình là ai. Từ nhỏ đã ở Khâu gia Giang Đô. Dù lúc nhỏ Khâu gia đối xử với y như là nô lệ, nhưng Trác Bố Y không hề oán hận Khâu gia. Về sau người của Khâu gia phát hiện ra thiên phú của Trác Bố Y, liền rất coi trọng y. Ăn ngon, mặc đẹp, cuộc sống cũng tốt hơn nhiều.
Thậm chí gia chủ Khâu gia còn thuê một người tu hành tới chỉ điểm y. Đáng tiếc là khách giang hồ kia có tu vị không cao, không biết cách nào khai thác và phát triển thiên phú của Trác Bố Y, chỉ truyền cho một số kỹ xảo tu hành cơ bản. Trác Bố Y có thể tới được tu vi như ngày hôm nay, kỳ thực đều là dựa vào bản thân mình.
Y từng hỏi người của Khâu gia, thân thế của mình là gì, người của Khâu gia cũng không biết, nói rằng là nhặt được y ở nơi hoang vắng. Trác Bố Y liền tin vào câu trả lời này, bắt buộc chính mình không hoài nghi. Nhưng trong lòng y làm sao không biết, một danh môn thế gia như Khâu gia, sao có thể tùy tiện nhặt một đứa trẻ con về nhà? Người của Khâu gia…làm gì có thiện tâm như vậy.
Cho nên lúc nhìn thấy Phương Giải, Trác Bố Y luôn không tự chủ muốn giúp hắn một tay. Có lẽ trong tiềm thức của y vẫn tự nói với chính mình rằng, nếu mình đã không có dũng khí đi tìm đáp án, vậy thì giúp đỡ Phương Giải đi tìm đáp án.
Đang lúc y trầm tư, bạch sư bỗng ngẩng đầu, nhìn xung quanh, trong mắt đầy sự đề phòng. Trác Bố Y cũng lập tức khoanh chân ngồi xuống, nhắm mắt lại rồi phóng cảm giác lực ra bốn phía. Nhưng dù cảm giác lực đã dùng tới cực hạn, y vẫn không thấy có sự khác thường gì.
Y mở mắt ra, nghi hoặc nhìn bốn phía, phát hiện con bạch sư kia cũng nghi hoặc như vậy, lắc lắc cái đầu lại nằm sấp xuống.
Trác Bố Y không dám coi thường, tiếp tục dùng cảm giác lực tìm tòi xung quanh.
Nhưng Trác Bố Y căn bản không phát hiện ra một người đã tới gần y mười mét. Người này mặc một bộ áo xanh, dáng người cao ngất, chắp tay đằng sau chậm rãi đi tới, không phát ra một
tiếng động nào. Bước chân của người này không lớn cũng không nhanh, nhưng mỗi một bước, đã vượt qua khoảng cách mười mấy mét.
Người áo xanh tới gần bạch sư thì dừng lại, nhìn nhìn con sư tử, trong mắt có một sự phức tạp. Y giơ tay lên, nhưng cuối cùng không làm gì cả.
Trác Bố Y mạnh mẽ mở mắt ra, lúc thấy người kia như quỷ hồn tới gần không phát ra một tiếng động, đồng tử co rút lại, gần như là bản năng muốn đứng dậy cảnh báo. Người áo xanh kia khẽ lắc đầu với y, sau đó cởi cái mặt nạ xuống.
Đây là một khuôn mặt tuấn lãng đầy thành thục, đầy nam tính. Nhìn từ bất kỳ góc độ nào cũng không thấy khuyết điểm. Lúc cẩn thận nhìn thì lại thấy kỳ thực dung mạo của y cũng không tính là đặc biệt xuất chúng, nhưng không biết vì sao lại cảm thấy đây là một người hoàn mỹ. Ngũ quan hoàn mỹ, dáng người cũng hoàn mỹ. Trác Bố Y mất một lát mới hiểu được, sự hoàn mỹ đó tới từ khí chất trên người y.
Trác Bố Y nhịn không hô lên, bởi vì người áo xanh đó đứng bên cạnh Phương Giải, nếu như mình hành động thiếu suy nghĩ, thì ai biết người nọ có xuống tay với Phương Giải hay không.
- Cảm giác lực của ngươi rất tốt.
Người áo xanh cười ôn hòa với Trác Bố Y:
- Ngươi chưa từng gặp ta, nhưng ta biết ngươi nhất định là người của Khâu gia Giang Đô, đúng không?
Cũng không biết vì sao, rõ ràng là y đang nói chuyện, nhưng bạch sư và Phương Giải vẫn ngủ say như cũ, không phát hiện cái gì. Mà ngay cả Trần Hanh Trần Cáp ngủ cách đó không xa cũng không phát hiện. Cảm giác đáng sợ này khiến cho Trác Bố Y không thể thích ứng. Người mặc áo xanh kia giống như một quỷ hồn, chỉ có một mình Trác Bố Y có thể nghe thấy y nói chuyện. Mà những người khác, giống như là ở một thế giới bên kia, nên không cảm giác được gì.
- Ba người bọn họ, còn có con bạch sư này sẽ không tỉnh lại. Ta đã phong tỏa lục giác của bọn họ rồi, cho nên bọn họ sẽ không nghe thấy ta nói chuyện, như vậy cũng dễ dàng hơn. Sở dĩ ta khiến ngươi thấy được ta, là vì cảm giác lực của ngươi khiến ta cảm thấy không tầm thường.
- Phong tỏa lục giác?
Trong lòng Trác Bố Y cực kỳ kinh hoàng. Bốn chữ đó nói thì dễ, nhưng người có thể làm được như vậy có thể coi là thần tích! Ngẫm lại xem, nếu có thể phong tỏa được sáu giác quan của một người, như vậy dù người đó đứng ở trước mặt, mở to mắt ra cũng không nhìn thấy, cũng không ngửi thấy mùi, không cảm thấy được sự hiện hữu. Đây là một việc khủng bố cỡ nào!
Người áo xanh gật đầu:
- Người có sáu giác quan, nếu đều phong tỏa lại, thì dù trợn mắt cũng không nhìn thấy gì, có tai không thể nghe được, có mũi không thể ngửi được…Kỳ thực nếu thiên phú của ngươi tiến bộ thêm một chút thì cũng làm được như vậy, cũng làm dễ dàng hơn xa những người tu hành khác.
Y nói chuyện rất ôn hòa, thật giống như một vị trưởng giả đang giải thích vấn đề thắc mắc của học sinh.
- Ngài là…Trung Thân Vương?
Trác Bố Y cảm thấy thanh âm của mình hơn run rẩy, đây là chuyện chưa từng xảy ra trong vài chục năm. Cho dù lúc trước Khâu gia bị diệt môn, y cũng không kích động như vậy.
- Là ta.
Người áo xanh gật đầu:
- Kỳ thực lúc các ngươi mới tới, ta đã biết rồi.