Bếp than trong phòng đốt rất vượng, ấm nước đặt lên trên đã sôi sùng sục, hơi nước toát ra từ ấm, nhưng trong phòng vẫn có vẻ khô ráo. Phương Giải dựa người vào giường, bên cạnh đặt một cái chén không. Hắn vừa mới uống thuốc xong, tinh thần được khôi phục khá nhiều.
Hạng Thanh Ngưu vẫn còn suy yếu nằm ở giường đối diện. Nằm ở tư thế này bụng của y càng thêm phồng lên. Y nhìn thoáng qua Phương Giải vì uống thuốc đắng mà nhíu mày, khóe miệng nở nụ cười nhạo.
- Ta vẫn không dám hỏi.
Trầm mặc một lúc, Phương Giải bỗng nói.
Hạng Thanh Ngưu gật đầu:
- Ta có thể đoán được, giống như ta không dám nói vậy.
Phương Giải cúi thấp đầu, nhìn cái chén không.
- Nhưng cuối cùng vẫn phải nói ra.
Hạng Thanh Ngưu hít sâu một hơi, cố gắng để thanh âm của mình bình thản chút:
- Chỉ khi nói ra mới có nhiều người biết, càng nhiều người biết, mới có thể cho bọn họ tin tưởng rằng, cái gọi là thần thoại không thể chiến thắng chỉ là thần thoại mà thôi, không phải là thật. Mới cho bọn họ biết rằng, có một nhóm người đi làm một chuyện không thể tin nổi. Phần lớn con người dường như đã quen với sự sắp đặt của vận mệnh, thỉnh thoảng có thể nghĩ tới sự phản kháng, nhưng căn bản không dám hành động.
- Bọn họ thiếu chỉ là dũng khí mà thôi. Một khi những người khác làm được, thì bọn họ sẽ sinh ra dũng khí.
Hạng Thanh Ngưu rất ít khi nói chuyện nghiêm túc như vậy, mặc dù hơi mơ hồ nhưng Phương Giải hiểu.
- Lúc mọi người biết, thần thoại bất bại bị phá, thì tín ngưỡng bọn họ từng tin tưởng bất di bất dịch sẽ bị dao động, rồi dẫn đến hoài nghi cái gọi là vận mệnh.
Hạng Thanh Ngưu nhìn hơi nước toát ra từ ấm, tựa hồ bị hơi nước xông vào mắt mà hốc mắt có chút ẩm ướt.
- Ngày đó…
Y cắn môi, dường như không biết nên bắt đầu từ chỗ nào.
- Ta hỏi Nhị sư huynh, có từng sợ hãi khi lên Đại Tuyết Sơn chưa?
Hạng Thanh Ngưu dừng lại một lát, nhìn Phương Giải:
- Nhị sư huynh cười cười, nói” Sợ cái gì, có phải lần đầu đi lên đâu. Trên tấm biển viết ba chữ “Đại Luân Tự” ở đó vẫn còn lưu vết kiếm từ mười mấy năm trước của ta cơ mà. Minh Vương vẫn lấy làm hổ thẹn, cho nên không sai người đổi tấm biển khác, nhằm cảnh tỉnh hậu nhân. Lần này ta đi lên sẽ khiến cho y có thêm thứ để cảnh tỉnh hậu nhân, chẳng hạn như cái chết của y.”
- Ta hỏi Nhị sư huynh, lần đầu tiên đi lên Đại Tuyết Sơn, có phải suýt nữa giết được Minh Vương hay không? Nhị sư huynh lắc đầu nói:”Ta không phải là đối thủ của y”. Câu trả lời rất thẳng thắng cũng không chần chừ. Lúc ấy ta nghĩ mãi không rõ, nếu Nhị sư huynh biết mình đánh không lại Minh Vương, vì sao Nhị sư huynh lại có sự tin tưởng như vậy? Ta biết Nhị sư huynh muốn giết Minh Vương vì đây là trách nhiệm và sứ mạng của huynh ấy, nhưng nghĩ mãi không hiểu huynh ấy lấy đâu ra tự tin?
- “Ta đánh không lại y, nhưng y nhất định sẽ chết trong tay ta.”
Hạng Thanh Ngưu cười cười:
- Lúc ấy Nhị sư huynh nói như vậy. Ta còn rất nhiều chuyện muốn hỏi huynh ấy, nhưng gặp được huynh ấy rồi, thì những vấn đề đó cũng không quan trọng nữa. Ta cảm thấy chỉ cần đi theo sau huynh ấy về phía trước là được, hỏi nhiều cũng vô nghĩa. Vì thế ta đi theo Nhị sư huynh, còn có Tiểu Hanh Tiểu Cáp…Chúng ta vượt qua từng tầng từng tầng tín đồ ở bên ngoài Đại Tuyết Sơn, nhìn bọn họ cuồng nhiệt quỳ lạy về hướng Đại Luân Tự, ta chỉ biết cười lạnh.
- Chúng ta vượt qua những tăng binh Phật tông bố trí ở dưới chân núi, nhìn vẻ mờ mịt trên mặt bọn họ, ta vẫn cười lạnh.
- Bọn ta lên núi, thềm đá kia dài vừa dốc, đi lên khá lâu.
Hạng Thanh Ngưu nói rất chậm, dường như muốn nhớ rõ ràng hơn:
- Nhị sư huynh đi đầu, ta đi theo sau, Tiểu Hanh Tiểu Cáp cười nói đi sau cùng. Hai người bọn họ vẫn không cảm thấy đi lên Đại Tuyết Sơn là một chuyện nguy hiểm. Có lẽ bọn họ biết, nhưng bọn họ không biểu hiện ra ngoài.
- Lúc đi lên thềm đá thứ nhất, ta hỏi Nhị sư huynh, liệu sẽ có rất nhiều người bỗng nhiên đi ra chắn ở trước mặt chúng ta không. Nhị sư huynh lắc đầu nói sẽ không, bọn họ để chúng ta đi thẳng tới Đại Luân Tự. Ta hỏi vì sao, Nhị sư huynh thản nhiên nói, bị giết đủ nhiều rồi, Phật tông không còn mấy người có thể dùng tới. Ta nghĩ cảm thấy cũng đúng, tăng binh kim thân đã mất đi bảy tám phần, còn thừa lại đều ở dưới chân núi ngăn cản lang kỵ Mông Nguyên. Đệ tử có tu vị không cao của Phật tông đi ra cũng không có ý nghĩa gì. Cho nên đi mãi tới cửa Đại Luân Tự, quả nhiên như lời Nhị sư huynh nói, không có một người nào đi ra ngăn cản bọn ta.
- Trên tấm biển “Đại Luân Tự” quả nhiên có một vết kiếm, vết kiếm khá nhạt, cho dù tấm biển kia không dày. Với tu vị lúc trước của Nhị sư huynh mà không thể chặt đứt tấm biển đó, không ai có thể đoán được cuộc chiến năm ấy xảy ra điều gì. Lúc ở cửa, ta ngẩng đầu nhìn vết kiếm trên tấm biển, hỏi Nhị sư huynh, giờ chúng ta đi vào hay là chờ?
- Nhị sư huynh nói “Trong chùa này có một kẻ tên là Đại Tự Tại, chưa bao giờ rời khỏi cửa Đại Luân Tự. Nhưng chỉ cần y ở Đại Luân Tự, thì bất kỳ kẻ nào cũng không thể khinh thường y. Ngày đó ta ở bên ngoài chùa, y ở bên trong chùa, ta xuất kiếm chém tấm biển, y vung tay bảo vệ. Chỉ kém chút xíu, nhìn như ta thắng nửa phần, nhưng ta đứng gần tấm biển hơn, mà y ở mãi trong phòng ngủ của y”
Hạng Thanh Ngưu nói:
- Lúc ấy ta không để ý, trong lòng tự nhủ, người có tu vị thực sự cao sao có thể ngay cả cửa chùa cũng không dám bước ra ngoài? Vì thế ta là người đầu tiên bước vào Đại Luân Tự, sau đó chờ có người nghênh chiến. Nhưng sau khi đi vào trong thì phát hiện trống không, ngay một bóng người cũng không thấy. Ta cười nói, có lẽ người trong Đại Luân Tự đã chạy hết rồi. Nhị sư huynh lại lắc đầu, nói rằng bọn chúng đã chờ chúng ta từ lâu.
- Về sau ta nhìn thấy bốn lão tăng từ trên vách đá bay xuống, giống như cưỡi một đám mây. Nếu không phải ta nhìn thấy trên vách đá có bậc thang, thì ta thực bị bọn họ hù dọa. Nhị sư huynh nói rằng, huynh ấy từng đưa ra hai quyết định, lần đầu tiên lúc đi về phía tây, huynh ấy vẫn rất ít khi ra tay, lúc xông lên Đại Tuyết Sơn cũng đi ở sau cùng. Các khách giang hồ đi ở trước lần lượt chết đi, nhưng huynh ấy không ra tay cứu. Lần thứ hai, Tô Đồ Cẩu một người chết giết hơn một trăm tăng binh kim thân, cắn chết một hộ pháp, huynh ấy vẫn không ra tay cứu.
Hạng Thanh Ngưu thở dài nói:
- Lúc ấy ta hiểu ý của Nhị sư huynh, vì thế ta bước tới trước một bước, nói với Nhị sư huynh rằng, huynh cũng không cần cứu đệ.
Trong lòng Phương Giải chấn động, nghe câu chuyện thì có vẻ như Trung Thân Vương là một người lạnh lùng, mặc kệ người khác chết
y cũng không ra tay. Nhưng Phương Giải hiểu, Dương Kỳ đang bảo tồn thực lực để đối phó với mấy người đại tu hành của Phật tông. Nhất là người có tu vị sâu không lường được như Thiên Tôn Đại Tự Tại. Vì cam đoan phần thắng của mình, mà Dương Kỳ mới phải lạnh lùng, coi sinh tử như không thấy.
Phương Giải có thể hiểu được Trung Thân Vương. Nếu đổi lại là hắn, hắn cũng lựa chọn như Dương Kỳ.
- Ngươi là người đầu tiên ra tay?
Phương Giải hỏi.
- Không.
Hạng Thanh Ngưu lắc đầu:
- Ta là người thứ ba.
…
…
Trước cửa Đại Luân Tự, Hạng Thanh Ngưu bước một bước về phía trước, quay đầu mỉm cười với Dương Kỳ:
- Nhị sư huynh, huynh xem cái đai ngọc mà đệ đeo này có phong cách không?
Dương Kỳ gật đầu bình thản, không lên tiếng.
Hạng Thanh Ngưu hít sâu một hơi, sau đó nhấc đai ngọc lên, đang chuẩn bị ra tay, thì Trần Hanh Trần Cáp vượt qua đỉnh đầu của y bay về phía trước. Hai lão già tóc trắng xóa nhưng có tính cách như trẻ con này, tay nắm tay nhau, thật giống như lúc bé bọn họ ăn trộm táo nhà hàng xóm, hay lúc tắm rửa ở bờ sông, hái quả dại trên núi, nằm trên bãi cỏ đếm sao.
- Tiểu Hanh, ngươi có sợ không?
Trần Cáp hỏi Trần Hanh:
- Nếu sợ thì đứng sau ta đi, ta chết trước ngươi chết sau.
Trần Hanh bĩu môi nói, ta là ca ca của ngươi, tuy rằng chỉ lớn hơn ngươi một nén nhang, nhưng đại ca cuối cùng vẫn là đại ca, nào có chuyện để cho đệ đệ chết trước đại ca? Ta chết trước, ngươi chết sau. Trần Cáp cười nói, cũng tốt, sau đó hỏi Trần Hanh, ngươi từng nghĩ chúng ta sẽ chết như vậy bao giờ chưa? Trần Hanh lắc đầu, nói rằng ngay cả chết ta còn chưa bao giờ nghĩ tới, thì nghĩ tới điều này làm gì?
Hạng Thanh Ngưu muốn chạy lên thì Dương Kỳ lắc đầu.
- Đệ là người thứ ba ra tay.
Dương Kỳ bình thản nói, nhưng không cho phép chống lại.
Hạng Thanh Ngưu gật đầu, ở đằng sau hô:
- Đừng quay đầu lại, đừng phân tâm.
Trần Hanh quay đầu lại nhìn Hạng Thanh Ngưu một cái:
- Cái tên béo này quả nhiên là ngốc bức, đầu là của ta, ta muốn quay thì quay, ngươi làm gì được?
Trần Cáp rất nghiêm túc nói:
- Ngươi không nên mắng người ta chỉ vì người ta nói một câu ngốc ngếch. Chỉ vì một câu nói mà nói y ngốc bức là không đúng. Cứ như trước kia y không ngu lắm ấy.
Trần Hanh cười to, sau đó hỏi Trần Cáp:”Giờ làm gì?”
Trần Cáp ngẫm nghĩ một lát rồi nói, trước kia làm thế nào thì giờ làm thế đấy.
Sau đó bọn họ liền cầm tay nhau xông tới, hai người giao thủ với bốn lão tăng. Lão tăng thứ nhất dùng hai tay vẽ một vòng tròn trước ngực, sau đó trước người ông ta xuất hiện một cánh cửa, rất bao la hùng vĩ. Cánh cửa kia đặc biệt lớn, phải ngửa đầu mới nhìn thấy hết. Một chưởng liên thủ của Trần Hanh Trần Cáp đập vào cánh cửa kia, cánh cửa lắc lư vài cái nhưng không bị vỡ. Đang lúc Trần Hanh Trần Cáp chuẩn bị tung kích thứ hai, thì lão tăng thứ hai cũng vẽ một vòng tròn trước ngực.
Sau đó cửa mở.
Một tướng quân thật lớn mặc áo giáp vàng từ đằng sau cửa đi ra, tay vác một thanh kiếm vàng, tay cầm một lá chắn vàng. Kim giáp tướng quân này rất lớn, Trần Hanh và Trần Cáp cao chưa tới thắt lưng của y. Lúc kim giáp tướng quân kia xuất hiện, vị lão tăng thứ ba khoanh chân ngồi xuống đất, cắt đầu ngón tay vẽ một vòng tròn trên mặt đất. Kim giáp tướng quân và Trần Hanh Trần Cáp đều bị nhốt trong một vòng tròn thật lớn, ngăn cách với nhân thế.
Trong vòng tròn này, Trần Hanh Trần Cáp quần chiến với kim giáp tướng quân. Giáp trụ trên người kim giáp tướng quân cực kỳ kiên cố, bất kể Trần Hanh Trần Cáp tấn công kiểu gì đều không phá nát được. Nếu găp phải áp lực quá lớn, thì kim giáp tướng quân sẽ lùi vào trong cửa, ngăn cản thế công của Trần Hanh, Trần Cáp.
Lão tăng thứ tư cũng khoanh chân ngồi xuống, ông ta cũng vẽ một vòng tròn xuống đất. Sau đó trong cái vòng tròn mà Trần Hanh Trần Cáp bị nhốt, xuất hiện một mặt trời màu đen. Một giây sau, Trần Hanh Trần Cáp liền cảm thấy nội kình của mình bị xói mòn, bị mặt trời màu đen kia hút đi.
Trần Hanh mắng một câu đệch mợ, Trần Cáp mắng một câu đệch bà. Trần Hanh nói ngươi chửi vậy là ngươi chiếm tiện nghi. Trần Cáp nói rằng, vậy ngươi đệch bà nó, ta đệch nó được chưa? Trần Hanh ngẫm nghĩ một lát, nói thế cũng được, lần này ta nhường cho ngươi, ai bảo ngươi gọi ta là đại ca.
Sau đó Trần Hanh liền vọt tới, không né tránh kim kiếm mà kim giáp tướng quân chém xuống, hai tay giơ lên kẹp lấy kim kiếm. Trần Cáp tâm hữu linh tề cũng tiến lên, trước khi kim giáp tướng quân lui vào trong cánh cửa, Trần Cáp dùng hai chân cuốn quanh cổ kim giáp tướng quân, hai cánh tay ôm lấy đầu kim giáp tướng quân rồi xoay một cái, cứng rắn giật cái đầu ra khỏi thân thể.
Kim giáp tướng quân tất nhiên sẽ không đổ máu, chỉ có lão tăng bên ngoài vòng tròn nhổ ra một bụm máu.
Lão tăng thứ tư kia phát lực, mặt trời màu đen càng thêm đen. Hạng Thanh Ngưu đứng ở bên ngoài phát hiện, nếp nhăn trên khuôn mặt Trần Hanh Trần Cáp ngày càng nhiều, thật giống như già đi hai mươi tuổi. Nhưng bọn họ vẫn cười, chẳng sợ gì cả.
Sau đó Trần Hanh bay lên ôm lấy mặt trời màu đen, thấy không di chuyển được nó, Trần Hanh liền há miệng cắn từng miếng một. Không ngờ y lại nuốt cả mặt trời màu đen kia vào, tuy rằng ăn rất chậm. Trần Cáp thì vọt tới trước cảnh cửa, ôm ván cửa thật lớn rồi lắc như điên. Đại địa phải run rẩy theo, sau đó bị y cứng rắn kéo đứt, vứt xuống mặt đất không ngừng giẫm lên.
Hai người điên, một người ăn mặt trời, một người phá hủy cánh cửa.
Sau đó, bốn lão tăng đều hộc máu.