Tranh Bá Thiên Hạ

Chương 54: Hồ Không phải là hồ, chỉ là bầu


trước sau

Sau khi bốn, năm phi ngư bào kia chết hết, đám sai dịch của huyện Quán Nhạc đâu còn dũng khí lao tới. Bộ đầu Lưu Phong bị Phương Giải đánh rơi yêu đao, lại bị một cước đạp bay ba cái răng, liền ngồi chồm hỗm một bên run rẩy. Thấy ba tên giết người như ngóe kia dừng tay, hắn sợ tới mức rụt người lại, không dám nói một câu.

Phương Giải lạnh lùng nhìn những sai dịch này, cũng không biết là ai ném yêu đao trước, những người khác lập tức noi theo, đều ném yêu đao trong tay. Sau đó rất tự giác đứng tụ vào một chỗ, hai tay đặt lên đỉnh đầu, biểu hiện mình sẽ không phản kháng.

Phương Giải châm chọc một tiếng, các ngươi cũng xứng mặc quan phục Đại Tùy? Rồi cất bước đi tới trước người Lưu Phong:

- Phía trước còn bố trí chướng ngại vật gì không?Lưu Phong vội vàng trả lời:

- Vị đại gia này, chúng tôi làm việc cho công môn, là thân bất do kỷ, không phải chúng tôi muốn ngăn đón các vị. Mà là phía trên ra lệnh, thực sự không thể cự tuyệt

- Ta không hỏi ngươi cái đó!

Phương Giải trừng mắt nhìn hắn, dùng hoành đao chỉ vào mũi của hắn nói.

Lưu Phong run rẩy, tưởng là Phương Giải muốn động thủ với mình, liền hô một tiếng, sợ tới mức ngã xuống đất. Đợi thêm một lúc không thấy cảm giác đau đớn, mới dám mở mắt ra. Thấy thiếu niên cả người dính máu kia đang lạnh lùng nhìn mình. Hắn vội vàng đứng lên nói:

- Không có, một đường tới đây chỉ có nhóm người chúng tôi ngăn chặn. Mặc dù huyện Quán Nhạc có vài vạn nhân khẩu, nhưng chỉ có vài chục sai dịch bộ khoáichúng tôi. Những người khác là bang nhàn của chúng tôi. Những vị đại nhân từ đế đô nói rằng những bang nhàn kia không có tác dụng, nên bảo không cần mang theo

Hắn còn đang lải nhải, Phương Giải đâu còn tâm tư để ý tới hắn. Chậm rãi tới trước một nha dịch có chiều cao bằng hắn, dùng Hoàng Đế kề cổ người nọ, nói:

- Cởi quần áo ra.

Người nọ khẽ giật mình, lập tức ánh mắt đầy hoảng sợ. Hắn nhịn không được nức nở cầu khẩn:

- Đại giatiểu nhân không được đâu. Tiểu nhân không hầu hạ được ngài!

- Nghĩ con mẹ nó gì đó!Phương Giải tức giận tung một cước đá người kia, giận dữ nói:

- Ta đến tới mười nếu ngươi không cởi xong, thì ta liền thiến ngươi.

Bộ khoái này lập tức luống cuống tay chân cởi quần áo trên người mình. Cởi ra áo ngoài còn không dừng tay. Không bao lâu đã cởi hết, cả người trần truồng. Khiến Mộc Tiểu Yêu phải xoay người sang một bên, ánh mắt đầy tức giận. Người này cũng thật thành thật, không những cởi hết quần áo trên người, ngay cả tất chân cũng cởi.

Hắn cởi xong, Phương Giải cũng nhanh chóng cởi áo ra, làm cho hắn sợ tới mức biến sắc. Thì thào một câu, mình thật đáng thương. Hắn xấu hổ và giận dữ nhìn đồng bạn của mình, thấy không có người nào chịu ý giúp mình, liền cắn răng quỳ xuống, nằm sấp trên mặt đất. Cũng không dám giơ cái mông lên, ngữ khí đau đớn nói:

- Đại giangài nhẹ tay choPhương Giải cởi áo ngoài bị máu dính đầy, thay bộ quần áo của nha dịch xong, chợt thấy sai dịch trần truồng kia quỳ rạp xuống đất, toàn thân run lẩy bẩy.

Đầu tiên hắn sững sờ, lập tức không nhịn được cười, hỏi:

- Người tên là gì?

Hắn hỏi.

- Tiểu nhân tên là Thiết Y

Vị sai dịch này xấu hổ và giận dữ quay đầu nhìn Phương Giải, trả lời một câu, vẻ mặt quyết tuyệt.

Phương Giải tới gần hắn, thấy dáng người của hắn không tồi, sau đó tung cướcđá vào mông người nọ:

- Thiết Y phải không, cái tên không tụcngươi rất có tiềm lực. Ta thấy sau này ngươi không làm nổi ở công môn nữa rồi. Ta cho ngươi một con đường sáng. Nghe nói thế gia đại hộ có nhiều người thích nam sắc. Có người chuyên yêu thích khẩu vị này, không bằng ngươi đổi nghề

Nói xong, Phương Giải xoay người nhảy lên con xích mã, hô một tiếng liền dẫn đầu rời đi. Đại Khuyển và Mộc Tiểu Yêu lên ngựa đi sát theo sau. Rất nhanh liền biến mất khỏi tầm mắt của mọi người.

Nam tử tuấn tú tên là Thiết Y đặt mông ngồi xuống đất, lau mồ hôi trên trán, nhịn không được thở phào nhẹ nhõm.

- May mắnmay mắnHắn thì thào một câu, ngẩng đầu nhìn lên, thì phát hiện ánh mắt của đồng bạn nhìn mình đều là lạ. Nhất là cái tên bình thường có quan hệ tốt nhất với mình, ánh mắt nhìn rất chăm chú, không hề nháy mắt.

- La Thần Hà!

Hắn gọi một tiếng, cả giận nói:

- Các ngươi đều biến ngay cho ta!

Ba người Phương Giải không tiến vào thành Quán Nhạc, mà vượt qua thành đithẳng về hướng đông nam. May mà có ba thớt ngựa tốt, không bao lâu sẽ bỏ qua được truy binh. Dù phi ngư bào được bố trí ở bến đò Phong Lâm kia cũng có chiến mã. Nhưng so với chiến mã mà ba người Phương Giải đang cưỡi, quả thực không cùng một tầng cấp.

Một hơi đi chừng năm mươi dặm, Phương Giải khoát tay ra hiệu cho Đại Khuyển và Mộc Tiểu Yêu ở đằng sau giảm tốc độ xuống. Cho dù bọn họ không cần nghỉ ngơi, nhưng chiến mã cũng cần ăn ít cỏ khô và uống mấy ngụm nước. Nếu một hơi khiến cho chiến mã tốt như vậy bị chết, thì mới là cái được không bù cái mất.

Nói sau, cái gọi là bảo mã mỗi ngày đi ngàn dặm, thuần túy là nói hươu nói vượn.

Luận về thời gian nhất định và tốc độ chạy, một ngày chiến mã đi ngàn dặm xácthực không phải là việc khó. Nhưng trên thực tế, với một đội ngũ có quy mô, cho dù là khinh kỵ binh linh hoạt như Lang Kỵ của đế quốc Mông Nguyên, một ngày có thể đi được hai trăm dặm đã là một việc rất khó rồi.

Chiến mã cũng cần nghỉ ngơi, cũng cần ăn uống.

Nhìn ngọn núi thấp phía trước, dưới núi là một cánh rừng nhìn không tới biên giới, Phương Giải chỉ chỉ bên kia, ba người thúc mã chạy tới. Vọt vào một chỗ sâu trong rừng, Phương Giải mới xuống ngựa vỗ vỗ xích mã, nói rằng tự đi tìm cỏ ăn. Không biết con ngựa này nghe có hiểu hay không, lại không chịu cúi đầu ăn cỏ. Mà chậm rãi đi sâu vào cánh rừng, không biết là tìm vật gì trong đó.

Hai con chiến mã trắng tinh kĩa cũng giống như vậy. Đối với cỏ non xanh mơn mởn không thèm ngó tới. Đi theo sau xích mã, chậm rãi đi về phía trước. Thật giốngnhư có thứ gì ở đó hấp dẫn bọn chúng vậy.

Phương Giải chẳng muốn quản. Hắn bảo Mộc Tiểu Yêu nghỉ ngơi. Hắn và Đại Khuyển thì từng ly từng tí xóa dấu chân ngựa lưu lại khi đi đường. Hạng Thanh Ngưu từng nói với hắn rằng, những người trong Tình Nha Đại Tùy là những thám báo tốt nhất. Cho nên không thể để cho bọn họ phát hiện một tia dấu vết.

May mà cánh rừng này phủ một tầng lá rụng dày, cho nên không lưu lại dấu chân ngựa quá sâu. Hắn và Đại Khuyển bẻ gãy vài nhánh cây làm cái chổi, một đường chậm rãi quét trở về.

Dù làm như vậy không thể xóa hết được dấu vết, nhưng ít nhất còn an toàn hơn không làm cái gì. Những năm qua bọn họ đã làm quen với mấy chuyện như vậy. Hơn nữa còn rất chuyên nghiệp. Xử lý xong dấu vết, hai người còn lưu lại dấu vết giả đểđánh lạc hướng truy binh.

Đợi làm xong mấy việc này, quay trở lại tìm Mộc Tiểu Yêu, Phương Giải và Đại
Khuyển đều choáng váng.

Trong rừng, đâu còn tung tích của Mộc Tiểu Yêu?

Phương Giải vừa muốn gọi, Đại Khuyển giữ chặt lấy tay hắn, sau đó dùng sức ngửi ngửi, lập tức chỉ về một hướng, nói:

- Mùi trên người Tiểu Yêu rất đặc biệt, hẳn là đã đi sâu vào trong rừng.

Phương Giải cau mày nói:

- Tiểu Yêu tỷ sẽ không vô duyên vô cớ rời điHắn kiểm tra cẩn thận dấu vết xung quanh, lập tức chỉ về hướng Đại Khuyển vừa chỉ:

- Dù nàng có năng lực cảm giác được địch nhân. Nhưng sau khi tiến vào Đại Tùy, ta mới biết được trên đời này có quá nhiều người tài ba dị sĩ. Có cảm giác cũng chưa chắc có thể thấy được địch nhân. Không thấy dấu vết đánh nhau, cũng chưa chắc là không đánh nhau

Hắn vừa đi vừa chậm rãi rút hoành đao ra, ánh mắt lộ ra một tia kiên định.

Đại Khuyển đi nhanh vài bước, vượt qua người hắn:

- Để ta đi trước. Việc tìm người vẫn là ta am hiểu hơn. Trên người Tiểu Yêu có mang theo pháo hoa. Trừ khi là gặp phải cao thủ đến nàng cũng không thể phản ứng kịp, bằng không nàng không có khả năng không để lại dấu hiệu gì.Phương Giải gật đầu, trong lòng càng thêm lo lắng.

Dù Phan Cố cũng là lãnh địa của Đại Tùy, nhưng dù sao nó quá nhỏ. Tòa thành nhỏ dài rộng không vượt qua ba dặm kia, đều có thể có cao thủ như lão già què, lão bản nương quán thịt chó ẩn nấp. Mà Đại Tùy rộng như vậy, có bao nhiêu cao thủ vô danh tồn tại?

Đi tới phía trước chừng mấy trăm mét, Phương Giải bỗng rùng mình.

Cánh rừng phía trước thoạt nhìn rất yên tĩnh, nhưng lại là điểm cuối.

Đại Khuyển ngồi xổm xuống, nhìn lá rụng trên mặt đất, khẽ nói:

- Chính là hướng này, cẩn thận chút.Phương Giải ừ một tiếng, hít sâu một hơi, chậm rãi đi tiếp. Lúc đi, cả người đều căng thẳng. Chỉ cần có chút gió thổi cỏ lay hắn cũng có thể lập tức làm ra phản ứng. Có lẽ tới hiện tại bản thân hắn cũng không phát giác ra rằng, từ khi rời khỏi Phan Cố, thân thể của hắn mạnh lên không ít. Thính giác, thị giác, khứu giác đều càng thêm linh mẫn.

Một khi hắn tập trung, hắn thậm chí có thể nghe thấy những thanh âm rất nhỏ ở bên ngoài khu rừng.

Bên ngoài cánh rừng không có gì nguy hiểm, chỉ có một cái hồ.Cũng không phải chỗ này là chỗ cuối của cánh rừng, mà là cái hồ rộng chừng hai dặm bị bao quanh bởi khu rừng. Mặt hồ yên lặng như một mặt gương. Có lẽ vì cánh rừng này quá rậm rạp, gió không thổi tới được. Nên mặt hồ không hề có một tia gợn sóng.

Rừng rậm xung quanh tĩnh mịch, mặt hồ bình tĩnh không gợn sóng. Nơi này đẹp không giống nhân gian, mà giống tiên cảnh.

Mà sau khi đi ra cánh rừng, Phương Giải lập tức phát hiện Mộc Tiểu Yêu.

Nàng đứng bên bờ hồ, ngẩn người nhìn mặt hồ. Cách Mộc Tiểu Yêu chừng 20 mét, ba con chiến mã Bắc Liêu kia chính đang uống nước. Có lẽ ngựa không có trí thông minh như con người, nhưng bản năng sinh tồn của ngựa mạnh hơn con người rất nhiều. Có lẽ lúc ở trong rừng, bọn chúng đã biết nơi này có nước đề uống.Phương Giải không tùy tiện đi tới, mà cảnh giác xác định vài trăm mét xung quanh không có người mai phục xong, mới vọt tới chỗ Mộc Tiểu Yêu, thỉnh thoảng quan sát bốn phía. Phương Giải vọt tới đứng bên cạnh Mộc Tiểu Yêu, hắn và Đại Khuyển một trái một phải bảo vệ sau lưng của Mộc Tiểu Yêu:

- Tiểu Yêu tỷ, sao không nói câu nào đã chạy tới nơi này rồi? Có phải là gặp phải kẻ địch?

Mộc Tiểu Yêu chậm rãi lắc đầu, ngữ khí rất nhẹ, nhưng mang theo một tia sợ hãi:

- Ta cũng không biếtlúc ở trong rừng, bỗng như không bị khống chế đi tới đây. Khi tới nơi này, cảm giác trói buộc kia lại biến mấtTa đã nhìn kỹ, nơi này không có người nào.

Phương Giải vốn là không phải là người vô thần. Bởi vì bản thân hắn sống lại, đãlà một việc mà khoa học không thể giải thích được rồi.

- Lẽ nàocó quỷ?

Hắn vô ý thức hỏi.

- Nơi này yên tĩnh như vậy, sao có thể xuất hiện những thứ dơ bẩn gì đó? Hơn nữagiữa ban ngày ban mặt, cho dù có những vật kia, cũng sẽ không hiển nhiên chạy tới dọa người như vậy.

Ngữ khí của Đại Khuyển cũng không xác định lắm. Dù sao việc hôm nay quá kỳ quái.

- Yên tĩnhPhương Giải lập lại một câu, sau đó ánh mắt bỗng sáng ngời:

- Nơi này quả thực có chút kỳ quáichính là quá yên tĩnh chút! Không chỉ nói ngay cả một con chim cũng không thấy một con. Mà mặt nước cũng không hề nhúc nhích chút nào. Đây là một việc cơ hồ không thể xảy raTrừ khi

Hắn đang nói tới trừ khi, bỗng phía sau truyền tới tiếng vó ngựa. Phương Giải vội vàng quay đầu lại nhìn, chỉ thấy có trên trăm đại nội thị vệ mặc phi ngư bào đỏ sẫm từ trong rừng lao ra. Những phi ngư bào kia nhìn thấy ba người Phương Giải, lập tức la lên vài câu, hơn trăm người tạo thành hình quạt bao vây bọn họ lại.

Tiếng vó ngựa đạp nát sự yên tĩnh, cảnh sắc bốn phía bỗng thay đổi.

Nơi đó đâu phải hồ nước gì. Nó chẳng qua chỉ là một bãi cỏ lớn xanh mơn mởn mà thôi.Mà cách ba người bọn họ không xa, một nam tử trung niên mặc áo vải xám khoanh chân ngồi trên cỏ. Trong tay nam tử trung niên này cầm một cái bầu gỗ. Bầu gỗ đang hứng nước từ trong suối. Bầu gỗ đầy liền đổ vào miệng con xích mã đứng bên cạnh. Xích mã uống xong, con thứ hai bước tới uống nước từ trong bầu. Con thứ hai uống xong, tới con thứ ba.

Nam tử áo xám này đút nước uống cho ba con ngựa xong, vuốt ve đầu của con xích mã, ánh mắt nhìn con xích mã, ánh mắt đầy sự tán dương, thanh âm rất nhẹ:

- Còn hiểu quy củ hơn cả người, rất tốt.

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện