Tranh Bá Thiên Hạ

Chương 549: Sứ giả thần linh


trước sau

Nhưng về sau, số lượng người Bắc Man tiến vào thảo nguyên càng ngày càng nhiều, mới khiến cho lang kỵ binh của Sắc Lặc Kỳ phải đau đầu. Bởi vì những người Bắc Man này tuy không hiểu gì về binh pháp chiến thuật, ý thức chiến đấu của bọn họ hoàn toàn dựa vào kinh nghiệm săn bắn tích lũy được. Nhưng ưu thế lớn nhất ở chỗ, bọn họ đều là chiến sĩ. Người Bắc Man sinh tồn trong một hoàn cảnh khắc nghiệt, trẻ con hơn mười tuổi đã phải cầm chùy đá đi theo cha chú săn bắn, đã phải chiến đấu với dã thú hung mãnh.

Mặc dù là nữ nhân, cũng gan dạ khiến cho lòng người kinh hãi. Bọn họ phô thiên cái địa xông tới, mặc dù không có trận pháp gì cả, nhưng sát ý dã man của bọn họ mới là vũ khí lớn nhất.

Tuy lang kỵ binh không thua, nhưng tốc độ tiêu hao binh lực cũng khiến lòng người lo lắng.

Về sau, hơn mười vạn người Bắc Man dũng mãnh xông vào Sắc Lặc Kỳ, phiến thảo nguyên này liền náo loạn giống như là gặp nạn châu chấu. Những nơi người Bắc Man đi qua, có thể dùng năm chữ “Không còn một ngọn cỏ” để hình dung. Bọn họ hoàn toàn không hiểu phải nuôi dưỡng thảo nguyên, chỉ biết phá hư và cướp đoạt. Một bộ tộc nhỏ bị công phá, mục dân sẽ bị giết sạch, bất kể nam hay nữ. Dê, bò, ngựa cướp được, thủ lĩnh người Bắc Man sẽ chia đều phía dưới. Thói quen này chứng tỏ sự chưa khai hóa của người Bắc Man.

Bọn họ cũng không nhận ra là chiến mã không phải để ăn thịt.

Chỉ cần là thịt, trong mắt bọn họ đều là thức ăn.

Mà điểm quan trọng nhất, trong người Bắc Man, địa vị của nữ nhân cao hơn nam nhân nhiều. Tất cả những việc khổ cực vất vả đều do nam nhân làm, mà những người có đức cao vọng trọng nhất trong bộ tộc thì do nữ nhân được lựa chọn làm. Trừ khi xuất hiện tình huống đặc thù, bằng không thủ lĩnh các bộ tộc đều là nữ nhân.

Các nam nhân Bắc Man cũng không thấy bị nữ nhân sai khiến là chuyện mất mặt gì.

Phương Giải biết về người Bắc Man, hơn nửa là tới từ Trương Cuồng. Lúc đầu Trương Cuồng là biên quân ở Bắc Cương, từng trà trộn vào bộ tộc người Bắc Man sinh sống vài năm. Sau khi thăm dò được cách thức sinh sông của người Bắc Man, y liền dẫn theo biên quân Đại Tùy tàn sát mười mấy bộ tộc nhỏ, giết chết ít nhất hơn 5 vạn người Bắc Man.

Về sau gặp lại Hoàn Nhan Trọng Đức, Phương Giải càng thêm hiểu về người Bắc Man.

Người Bắc Man quả thực rất lạc hậu. Binh khí chính của bọn họ vẫn chỉ là đồ đá. Nhưng một đám người lạc hậu này, lại có thể bức những mục dân của Sắc Lặc Kỳ phải rời khỏi nhà cửa của mình. Đương nhiên, nếu Sắc Lặc Thiết Độ không dẫn theo 8 vạn kỵ binh rời đi, thì mấy chục vạn người Bắc Man này không đáng để lo nghĩ.

Tới mùa xuân, đã có hơn một trăm vạn người Bắc Man tới định cư ở Sắc Lặc Kỳ. Về sau tiếp tục xâm nhập tới phía nam với quy mô lớn.

Chắc Khoát Khắc Đài Mông Ca cũng chưa từng nghĩ tới, đế quốc cường đại mà y thống trị lại có một ngày bị một đám người man chưa được khai hóa chiếm lĩnh một mảnh lãnh thổ lớn như vậy. Thấy người Mông Nguyên liên tục gặp tai họa, Khả Hãn Bắc Liêu, láng giềng gần phía bắc, Hoàn Nhan Dũng tất nhiên sẽ không quan tâm. Ông ta vui vẻ khi nhìn thấy tình cảnh đó.

Mà người Bắc Man này, cũng không ngờ rằng Hắc Kỳ Quân lại coi bọn họ làm mục tiêu để huấn luyện binh lính.





Vừa mới công phá một bộ tộc nhỏ, người Bắc Man vẫn còn đang trong sự hưng phấn cực độ. Bọn họ phát hiện thảo nguyên quả thực chính là thiên đường. Bởi vì sinh tồn ở một nơi hẻo lánh khắc nghiệt, nên bọn họ không hiểu rõ về thế giới bên ngoài cho lắm. Mà bởi vì bọn họ dã man, lạc hậu, cho nên ngay cả người Đông Sở, được xưng là buôn bán khắp thế giới cũng không muốn giao thương với bọn họ. Cho nên, trong ấn tượng của người Bắc Man với thế giới bên ngoài, chính là có một đám quân nhân đáng sợ của một đế quốc tên là Đại Tùy.

Biên quân Đại Tùy mặc bì giáp dày, cầm hoành đao trường sóc sắc bén, có tên nỏ, còn có trận pháp khiến người ta hoa cả mắt. Mỗi lần chiến đấu với người Tùy, người Bắc Man đều chưa từng một lần hưởng sự thắng lợi.

Về sau có một nam nhân tự xưng là sứ giả của thần linh tới, dựa vào tu vị cường đại khiến cho Man Vương rất tôn kính, nói gì nghe nấy. Nam nhân này thi triển ra pháp thuật khiến cho Man Vương phải thán phục, khiến cho những người trông thấy phải sinh lòng sợ hãi và kính trọng.

Bắc Man Vương gọi người nam nhân này, là Thần sứ (Sứ giả của thần).

Thần sứ mang tới cho người Bắc Man một tin tức tốt. Y nói ở phương tây có một mảng thảo nguyên giống như thiên đường. Người nơi đó vô cùng giàu có, quan trọng nhất là người nơi đó rất yếu. Y nói với Bắc Man Vương rằng, các ngươi phải ở gần bên cạnh đế quốc hùng mạnh như Đại Tùy, sinh sống thật gian nan, nên đổi một chỗ khác để sinh sống. Nếu các ngươi có thể vượt qua núi lớn, như vậy thảo nguyên giàu có và đông đúc chính là nhà mới của các ngươi.

Bắc Man Vương gần như không do dự hạ lệnh tất cả bộ tộc xuất chinh, không, là chuyển nhà.

Chờ bọn họ tới thảo nguyên rồi, mới phát hiện lời của thần sứ quả nhiên là đúng. Nơi này khắp nơi là dê bò béo tốt. Hơn nữa không giống như dã thú hung mãnh mà người
Bắc Man mỗi ngày phải đối mặt, những con dê bò này dịu dàng ngoan ngoãn giống như là đợi bọn họ xâm lược vậy. Hơ nữa thịt dê bò rất ngon lành, ngon hơn nhiều những dã thú mà hàng ngày bọn họ săn được.

Dân tộc lạc hậu này, trước đó chưa từng nếm qua thịt dê bò!

Dê bò khắp thảo nguyên, đối với bọn họ mà nói, quả thực như thiên đường.

Vì có thể ở lại thiên đường, bọn họ đổ máu cũng không đáng tiếc. Kỳ thực chỉ có lúc đầu là không thuận lợi. Ba vạn lang kỵ của Sắc Lặc Kỳ khiến cho người Bắc Man sinh lòng sợ hãi. Sau khi Bắc Man Vương chứng kiến chiến lực hung hãn của lang kỵ, một lần sinh ra suy nghĩ lùi bước. Bọn họ chưa từng gặp quân đội nào cưỡi ngựa chiến đấu, tốc độ nhanh như gió này khiến bọn họ không thể đối phó được.

Nhưng thần sứ nói cho bọn họ biết, đám kỵ binh này chỉ có gần ây ngươi, giết hết đi, thì không còn người nào có thể ngăn cản người Bắc Man trở thành chủ nhân thảo nguyên nữa. Ông ta nói với Bắc Man Vương rằng, ngươi là vương giả thống trị mấy trăm vạn người, chẳng lẽ liền không muốn thống trị người thảo nguyên đông hơn con dân của ngươi gấp trăm lần sao?

Người Bắc Man tuy lạc hậu, nhưng dục vọng với quyền lực lại không hề nhỏ.

Dưới sự trợ giúp của thần sứ, người Bắc Man trải qua vài chục lần chém giết, rốt cuộc bức bách được mục dân của Sắc Lặc Kỳ phải rời đi. Mà những bộ tộc mục dân nhỏ yếu này, căn bản vô lực chống cực sự xâm nhập của người Bắc Man.

Lại có một bộ tộc nhỏ hơn nghìn người bị tiêu diệt, thủ lĩnh dẫn đội Bắc Man Lợi Cổ Đạt cao hứng không ngừng la hét. Y dẫn theo ba vạn người Bắc Man xuôi nam, dọc theo con đường này cơ hồ không gặp phải sự chống cự gì, liền thuận lợi chiếm lĩnh được 500 dặm đồng cỏ.

- Thần sứ là người soi sáng mà thần linh phái xuống cho chúng ta.

Lợi Cổ Đạt tán thán nói:

- Nếu như không có thần sứ, chúng ta làm sao biết có một thiên đường như vậy.

Người Bắc Man dưới trướng của y lập tức hoan hô, xem ra tôn kính thần sứ hơn cả Bắc Man Vương. Đang lúc bọn họ vui mừng, thì từ phía xa xa có một đội binh mã trùng trùng điệp điệp đi tới. Cầm đầu chính là nam nhân thần bí được người Bắc Man xưng là thần sứ. Trang phục trên người ông ta, chính là nho sam điển hình của Trung Nguyên. Thoạt nhìn khoảng bốn mươi tuổi, lời nói, hành động, cử chỉ mang theo cỗ phong độ của người trí thức.

Nếu có người Hán ở đây, nhất định sẽ nhìn ra được người này có lai lịch lớn. Người Hán bình thường, khó có thể có được phong cách quý phái như vậy.

- Khấu kiến thần sứ!

Dưới sự dẫn dắt của Lợi Cổ Đạt, tất cả người Bắc Man đều quỳ xuống thi lễ người Hán kia.

- Tất cả đứng lên đi.

Người Hán này sửa sang lại chút quần áo của mình, dường như rất không thích tro bụi bám vào quần áo khi phóng ngựa. Thoạt nhìn ông ta đã không còn trẻ, tuy nhiên là một nam nhân rất đẹp trai và phong độ. Không giống với những người khác, ông ta không mang theo binh khí hay bọc hành lý, chỉ cầm theo một cuốn sách và một bầu rượu. Hai thứ này buộc ở yên ngựa, với tay là đụng tới.

Phía sau ông ta là chừng ba trăm kỵ binh, mặc áo giáp màu đen, nón trụ kéo xuống, chỉ lộ ra ánh mắt, thoạt nhìn rất hung hãn. Những người này được người Bắc Man xưng là nô bộc của thần sứ, bọn họ đi theo thần sứ ngay từ lúc mới tới. Những người này phát ra khí thế lạnh như băng, khiến cho người Bắc Man không dám trêu trọc.

- Các ngươi làm rất tốt, Man Vương rất hài lòng với biểu hiện của các ngươi.

Thần sứ khoát tay ra hiệu cho tất cả đứng lên, rồi thản nhiên nói:

- Chiến lợi phẩm lưu lại một nửa cho các ngươi hưởng dụng, một nửa mang tới Man Vương.

- Vâng!

Lợi Cổ Đạt cung kính cúi người.

- Tối nay các ngươi cắm trại luôn ở đây, ta còn phải chạy tới đội ngũ của Hợp Lực Mộc. Bên kia gặp chút phiền toái, mục dân phản kháng có chút mãnh liệt.

Thần sứ nhìn thoáng qua Lợi Cổ Đạt, nói:

- Nhớ kỹ, dựa theo lúc trước ta dạy các ngươi, buổi tối phải cử người đề phòng bên ngoài, hiểu chưa?

- Đã hiểu.

Lợi Cổ Đạt gật đầu nói:

- Ta sẽ làm theo sự phân phó của ngài!

Trong suy nghĩ của y, lời của thần sứ chính là ý chỉ của thần linh, không dám qua loa.

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện