Đi về phía bắc Mãn Đô Kỳ là Khắc Thấm Kỳ. Đi về phía bắc Khắc Thấm Kỳ chính là Sắc Lặc Kỳ. Hiện giờ Khắc Thấm Kỳ là một vùng cỏ bỏ hoang không có người ở. Phần lớn mục dân ở nơi này đã tới Đại Tuyết Sơn rồi, phần nhỏ thì đã di chuyển sang nơi khác. Đồng cỏ mấy ngàn dặm chỉ còn lại những bộ tộc nhỏ không nỡ rời đi, vẫn sinh hoạt như cũ. Mặc dù phải đối mặt với người Bắc Man như lang như hổ ở phía bắc, thì bọn họ vẫn do dự nên tránh đi hay là không tránh đi.
Lúc Phương Giải dẫn theo một vạn khinh kỵ binh đi ngang qua Khắc Thấm Kỳ, có đôi khi trăm dặm đồng cỏ không nhìn thấy một bóng người. Thỉnh thoảng gặp được một số mục dân chăn thả dê bò. Bọn họ từ xa nhìn thấy kỵ binh chạy tới, tưởng rằng là lang kỵ của Khắc Thấm Kỳ trở về liền hoan hô vài tiếng. Lúc tới gần phát hiện không phải là lang kỵ, những mục dân này sợ tới mức quay đầu bỏ chạy, ngay cả dê bò đều chẳng quan tâm.
Người ở thưa thớt, khiến những con sói trên thảo nguyên càng thêm hung dữ.
Do người trong thảo nguyên tự nhận là con cháu của Lang thần, cho nên chưa bao giờ ra tay giết sói. Bầy sói vốn sinh sản đông đúc, mấy năm nay càng thêm bất chấp không kiêng sợ. Tuy nhiên, dù chúng có hung hãn hơn nữa, thì gặp phải đại đội kỵ binh cũng sẽ né tránh rất xa, cảnh giác nhìn kỵ binh đi qua mình.
Kỳ Lân không thích cưỡi ngựa, khiêng côn đồng chạy bên cạnh Phương Giải. Hộ vệ hùng vĩ như vậy, cộng thêm hùng sư màu trắng, tổ hợp như vậy càng tăng thêm sức mạnh, thoạt nhìn rất có khí thế.
- Đại tướng quân, khi nào thì chúng ta trở về Trung Nguyên?
Kỳ Lân vừa chạy vừa hỏi.
Phương Giải nằm trên lưng bạch sư, nhìn bầu trời cười nói:
- Nhanh thôi, đánh mấy trận để binh lính khôi phục chút sát khí, rồi chúng ta sẽ trở về Tây Bắc trước. Sau đó xem thời cơ, đi xa hơn về phía Đông Nam. Đại quân của Hoàng Đế đã rời khỏi Tấn Dương xuất phát tới Lạc Thủy, chỉ để lại mấy vạn binh mã cho Kim Thế Hùng trông coi Tây Bắc. Chúng ta trở về, Kim Thế Hùng sẽ không dám làm gì. La Diệu lưu lại cũng không quá nhiều binh lực ở Hoàng Dương Đạo, chúng ta có thể đi ngang qua Tây Bắc, sau đó vượt núi Mang Đãng, ổn định ở Hoàng Dương Đạo trước đã.
Kỳ Lân ừ một tiếng:
- Nơi này mặc dù tốt, ngày qua ngày cũng thoải mái, nhưng chung quy vẫn thấy không thân thiết bằng Trung Nguyên. Hơn nửa binh lính cũng có suy nghĩ đó. Kỳ thực tất cả mọi người đều đang ngóng trông Đại tướng quân dẫn theo bọn ta đánh trở về. Tới hiện tại, tuy binh lính không nói, nhưng cũng dễ nhìn ra được Trung Nguyên đang loạn tới rối tinh rối mù, ai mà chả muốn đạt được nhiều thành công hơn.
Phương Giải nhìn Kỳ Lân, hỏi:
- Ngươi cũng nghĩ như vậy à?
Kỳ Lân cười chất phát nói:
- Ta thì sao cũng được, Đại tướng quân đi nơi nào, ta liền đi chỗ đó, dù sao cũng quen rồi.
Phương Giải nở nụ cười, quay đầu nhìn đám người Đại Khuyển đang nói chuyện phiếm với thân binh.
Đúng vậy.
Binh lính đều thấy rõ ràng.
Hiện tại dù Phương Giải không muốn tranh giành cũng không được. Binh lính ai chẳng ngóng trông một tiền đồ tốt? Bọn họ đi theo Phương Giải, lúc đầu có thể là vì trốn tránh, vì bảo vệ mạng sống, nhưng dù sao cũng không thể trốn tránh cả đời. Nếu Phương Giải không trở về Trung Nguyên, không tiến vào cái loạn cục kia, thì bọn họ sẽ không cam lòng. Kỳ thực có đôi khi, khiến cho tư tưởng một người chuyển biến là điều rất dễ dàng. Lúc Đại Tùy cường thịnh, bọn họ tuyệt sẽ không nảy sinh tâm tư đó. Nhưng hiện tại Đại Tùy bấp bênh rồi, bọn họ ai cũng không nhịn được nghĩ, tương lại liệu mình có cơ hội trở thành khai quốc công thần mới không?
Nam nhân chưa bao giờ thiếu dục vọng trong lòng, không liên quan gì tới địa vị cao hay thấp.
- Chiến tranh, là phải có người chết.
Phương Giải lẩm bẩm nói.
Kỳ Lân day day mũi, nói:
- Chiến tranh, sao có thể không chết người được.
Phương Giải ngẩn ra, vô thức nhìn Kỳ Lân, dường như không ngờ Kỳ Lân lại nói ra những lời như vậy. Kỳ Lân thấy Phương Giải nhìn mình, cười ngượng nói:
- Trước đó vài ngày lúc quân sư uống rượu với các tướng lĩnh phía dưới có nói qua lời này. Ta thấy dễ nhớ nên nhớ lại câu đấy.
Phương Giải ừ một tiếng. Hắn biết rằng Tôn Khai Đạo vì thúc đẩy mình khởi binh mà thời gian qua không ít lần nói chuyện với các tướng lĩnh phía dưới. Những buổi nói chuyện đó đã ảnh hưởng tới tâm tính của các tướng lĩnh, khiến Phương Giải đưa ra quyết định sớm hơn. Tôn Khai Đạo lập chí muốn trở thành Tể tướng, tuy rằng Đại Tùy căn bản không có chức quan quyền khuynh thiên hạ này. Tuy nhiên giống như võ tướng, giấc mơ lớn nhất là trở thành Trụ Quốc Đại tướng quân, thì ở văn nhân, giấc mơ lớn nhất là trở thành Tể tướng.
Thời gian qua trên thảo nguyên, Tôn Khai Đạo không ngừng ám chỉ Phương Giải nên phất cờ khởi binh, chứ đừng tránh lui mãi nữa. Phương Giải cũng biết, kỳ thực không ít tướng lĩnh phía dưới đều có suy nghĩ đó.
Tới hiện tại, có một số việc sẽ xảy ra một cách tự nhiên.
- Đúng vậy, chiến tranh nơi nào mà chả chết người.
Phương Giải cười cười hỏi Kỳ Lân:
- Ngươi có nghĩ tới hay không, tương lai mỗi ngày phải chém giết trên chiến trường, không có một ngày yên bình?
Kỳ Lân ngẫm nghĩ một lát, sau đó cười ngây ngô:
- Ngay cả bản thân ta cũng không mình nghĩ gì, chỉ thấy hiện tại cũng rất tốt. Mỗi ngày ở bên cạnh Đại tướng quân và đám người Đại Khuyển, trong lòng liền kiên định. Đại Khuyển chắc cũng nghĩ như vậy, mấy ngày trước lúc uống rượu y từng nói, giờ nghĩ tới cuộc sống trước kia, tuy vất vả nguy hiểm, nhưng mọi người ở bên cạnh nhau, trò chuyện vui sướng.
Phương Giải gật đầu, vừa định lên tiếng thì nghe thấy tiếng vó ngựa dồn dập ở phía trước. Hắn ngồi thẳng dậy, thấy là thám báo của mình trở lại.
- Báo.
Thám báo nhảy xuống lưng ngựa, bước nhanh tới quỳ một gối xuống:
- Đại tướng quân, đêm qua binh mã của Gia Cát tướng quân đã tập kích doanh trại của người Bắc Man cách đây 120 dặm, đại phá 3 vạn người Bắc Man, chém đầu hơn vạn, tù binh hơn vạn. Gia Cát tướng quân phái người trở về báo tin, tướng quân vẫn còn dẫn theo người truy kích. Trần tướng quân cũng phát hiện doanh trại người Bắc Man cách đây 160 dặm về hướng tây bắc, không dưới ba vạn người, đề phòng nghiêm khắc, cho nên vẫn chưa động thủ. Các quân khác thì chưa thấy tin tức truyền về.
Phương Giải ừ một tiếng, phân phó:
- Phái người nói với Gia Cát Vô Ngân, chớ truy đuổi quá xa. Đã tới biên giới của Khắc Thấm Kỳ rồi, xa hơn về phía bắc chính là Sắc Lặc Kỳ. Hiện tại ở Sắc Lặc Kỳ có ít nhất một trăm vạn người Bắc Man. Nói cho y biết, tới nơi này là luyện binh, chứ không phải là quyết chiến với người Bắc Man.
- Vâng.
Thám báo liên tiếng, nhảy lên lưng ngựa rời đi.
Thám báo mới đi, bỗng nhiên từ đằng xa vang lên tiếng kèn cảnh báo, đó là tín hiệu của du kỵ phát hiện ra kẻ địch. Phương Giải nhìn về hướng kèn vang lên, khoát tay ra lệnh cho đội ngũ dừng lại. Một vạn khinh kỵ binh lập tức thay đổi trận hình, chuẩn bị xuất kích bất kỳ lúc nào.
…
…
Lúc Phương Giải nhìn thấy mấy chục du kỵ cùng một người mặc nho sam cưỡi ngựa đi tới, không khỏi kinh ngạc. Người kia nhìn có vẻ như là người Hán, nhưng hiển nhiên không đi một mình, bởi vì nếu chỉ có một mình thì du kỵ sẽ không phát ra tín hiệu cảnh báo. Xem chừng, bên kia còn có một đội binh mã.
Nam tử
mặc nho sam này tới gần Phương Giải, cẩn thận dò xét Phương Giải đang ngồi trên lưng sư tử trắng, có chút giật mình kinh hãi.
- Xin hỏi có phải là Phương tướng quân?
Phương Giải gật đầu:
- Ngươi là người phương nào?
Nam tử nho sam, chính là người được gọi là thần sứ kia. Lúc y nhìn thấy bạch sư, quả thực có chút kinh ngạc, nhưng rất nhanh khôi phục lại. Y cười cười nói với Phương Giải:
- Ta từ chỗ người Bắc Man tới đây, tuy nhiên có thể tính là nửa người quen với Phương tướng quân.
- Nửa người quen?
Phương Giải khó hiểu.
- Mời tướng quân dời bước.
Nam tử nho sam lập tức nhảy xuống ngựa, vươn tay ý mời. Phương Giải lắc đầu ngăn cản thân binh quát lớn. Hắn cũng nhảy xuống bạch sư, ra hiệu cho đại quân nghỉ ngơi tại chỗ. Hắn cùng người này tới một chỗ cách đại quân mấy chục bước. Sau khi rời khỏi đội ngũ đủ xa, nam tử nho sam chắp tay nói:
- Quấy rầy Phương tướng quân rồi.
- Ngươi rốt cuộc là ai?
Phương Giải lại hỏi.
- Tướng quân không biết ta, ta nói là nửa người quen của tướng quân, là vì bằng hữu của ta là người quen của tướng quân.
- Ai?
- Hoàn Nhan Trọng Đức.
Nam tử nho sam cười cười:
- Ta họ Tạ, một mực sinh hoạt ở Thập Vạn Đại Sơn Bắc Liêu.
Vừa lúc đó, Hoàn Nhan Vân Thù đang nói chuyện phiếm với mấy người Mộc Tiểu Yêu nhìn thấy người này, từ xa liền hô:
- Tạ tiên sinh, sao ngài lại tới đây?
- Bái kiến điện hạ.
Nam tử nho sam thấy Hoàn Nhan Vân Thù tới, hơi cúi người thi lễ.
Hoàn Nhan Vân Thù kéo cánh tay của y, kinh hỉ nói:
- Từ biệt đã nhiều năm, sau đột nhiên tiên sinh lại tới đây? Phụ Hãn có ở cùng tiên sinh không?
Nam tử trung niên được gọi là Tạ tiên sinh này mỉm cười nói:
- Đại Hãn vẫn đang ở Bắc Liêu, lần này là ta tự mình tới. Nhìn thấy điện hạ mạnh khỏe, lúc trở về ta sẽ báo lại cho Đại Hãn yên tâm.
- Tiên sinh là tới thăm ta à?
Hoàn Nhan Vân Thù cười hỏi, có vẻ như nàng rất quen thuộc cũng như rất tôn kính nam tử trung niên này. Người Bắc Liêu không có kiểu xưng hô tiên sinh, hiển nhiên là học người Hán gọi nam tử trung niên này là như vậy.
- Đại Hãn phân phó, bảo ta tìm hiểu một chút tin tức của điện hạ.
Tạ tiên sinh nói.
- Úc.
Hoàn Nhan Vân Thù bĩu môi nói:
- Hóa ra không phải là tới thăm ta, hại ta cao hứng một hồi. Một khi đã như vậy thì mọi người trở về đi, lúc trở về cũng đứng nói với Phụ Hãn rằng từng gặp qua ta.
- Điện hạ, Đại Hãn rất nhớ thương điện hạ.
Tạ tiên sinh vội vàng nói.
Hoàn Nhan Vân Thù mỉm cười, chạy về kéo tay của Phương Giải, cười nói:
- Ta nói đùa thôi. Vị này chính là Tạ tiên sinh, là trí giả được người Bắc Liêu bọn muội tôn kính nhất. Tạ tiên sinh tới Bắc Liêu từ mười mấy năm trước, dạy bọn muội đọc sách biết chữ, dạy bọn muội làm canh cửi xe sợi, còn dạy bọn muội làm sao phân biệt được sao sáng trên bầu trời. Tiên sinh bác học đa tài, muội biết được nhiều điển cố như vậy là nhờ tiên sinh dạy. Hai người nói chuyện tiếp đi, muội trở về bên cạnh Trầm tỷ tỷ đây.
Phương Giải gật đầu cười, sau đó chắp tay với Tạ tiên sinh:
- Xin hỏi Tạ tiên sinh tới có gì chỉ giáo?
- Mong tướng quân lui binh.
Tạ tiên sinh nói thẳng:
- Không dối gạt tướng quân, lần này người Bắc Man tiến vào thảo nguyên là do ta dốc hết sức thúc đẩy. Bắc Man Vương đối với ta nói gì nghe nấy, thật vất vả mới đánh vào thảo nguyên, ta thực sự không muốn người Bắc Man mới nếm được ngon ngọt lại lui về bởi vì e ngại thiết kỵ của tướng quân.
- Ủa?
Phương Giải ngẩn ra, trầm tư một lát rồi nói:
- Dụng ý của tiên sinh là, khiến người Bắc Man đánh vào thảo nguyên, như vậy giữa Bắc Liêu và thảo nguyên sẽ có một tầng ngăn cản. Về sau nếu Vương đình Mông Nguyên chiến thắng, muốn tạo áp lực lên Bắc Liêu như lúc trước, thì đầu tiên phải quét dọn trăm vạn người Bắc Man trước đã đúng không?
- Hẳn là không chỉ là vậy…
Phương Giải nói tiếp:
- Chỗ ở của người Bắc Man giáp với Đại Tùy, sau khi người Bắc Man rời đi, người Bắc Liêu muốn tiến vào Đại Tùy liền có nhiều hơn một con đường. Con đường này gần hơn cũng an toàn hơn, không phải lo lắng bị người Mông Nguyên quấy nhiễu. Từ địa bàn của người Bắc Man nhập quan nội, không cần phải qua Tây Bắc nữa. Trừ khi…Hoàng Đế Đại Tùy đã đáp ứng người Bắc Liêu các ngươi tiến vào Trung Nguyên sinh sống rồi phải không?
Tạ tiên sinh khen:
- Hoàn Nhan Trọng Đức điện hạ không chỉ một lần khen Phương tướng quân trước mặt ta. Hôm nay vừa thấy quả nhiên là danh bất hư truyền. Không sai, Hoàng Đế Đại Tùy đã hạ chỉ chấp nhận mấy trăm vạn dân chúng Bắc Liêu vượt qua vùng đất của người Bắc Man, tiến vào Lĩnh Bắc Đạo. Hoàng Đế Đại Tùy đã ban cho một khu đất lớn, nơi đó chính là nhà mới của người Bắc Liêu.
Phương Giải nhíu mày, bởi vì không biết vị Tạ tiên sinh này rốt cuộc có lai lịch gì, cho nên hắn không nói ra lo lắng của mình.
- Chúc mừng, Đại Hãn Bắc Liêu rốt cuộc đã được như nguyện. Dân chúng Bắc Liêu cũng rốt cuộc rời khỏi vùng đất lạnh giá.
- Đúng vậy.
Tạ tiên sinh cười nói:
- Quả thực đáng mừng.
Hai người đều cười, nhưng Phương Giải cảm giác, trong mắt vị Tạ tiên sinh có thứ gì đó như ẩn như hiện.
- Đúng rồi.
Tạ tiên sinh bỗng nhiên nói:
- Cháu của ta là bạn tốt cùng trường với Phương tướng quân.
- Tạ Phù Diêu?
Phương Giải ngay lập tức nhớ tới vị công tử phong thần như ngọc kia, sau đó vội vàng đứng thẳng người, dùng lễ của vãn bối chắp tay nói:
- Nếu là thúc thúc của Phù Diêu, vậy liền là trưởng bối của ta rồi.